A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Giai Ny
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 199 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1264 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Huynh Có Thế Làm Ta Vui Thật Là Tốt
úc Vệ Lai yên lặng so với ngày thường giống như hai người hoàn toàn khác, hắn cho ngựa đi chậm lại giảm bớt lắc lư chút.
"Đau không?" Hắn hỏi khẽ.
Cô gái trước ngực khẽ lắc đầu, không nói, chỉ rụt vào trong ngực hắn.
Quý Mạc Trần đưa tay ra kéo áo choàng sau lưng xuống choàng lên người cô, gió lạnh vốn thổi thẳng vào lập tức bị ngăn ở ngoài.
"Sao huynh không hỏi ta kết thù với ai?" Vệ Lai hơi ngửa đầu, góc độ này có thể nhìn Quý Mạc Trần.
Giọng nói trên đỉnh đầu vẫn nhạt như nước, "Không phải cô cũng không hỏi ta sao!"
Cô gật đầu, đúng vậy, có một số việc không phải đối phương không nói, mà là mình không hỏi.
Nhưng cũng có vài chuyện không cần phải hỏi, dù quen Quý Mặc Trần chưa lâu, nhưng cô lại không có sự cảnh giác mà đặc công nên có, mà lựa chọn hoàn toàn tin hắn.
Cô nghĩ, hẳn là thời đại và hoàn cảnh này khiến tâm trạng cô cũng có chút thay đổi!
Dù sao ở chỗ này không cần cả ngày phải lo lắng thon thót trốn tránh, không cần cả ngày phải đoán mệnh lệnh tiếp theo trưởng quan truyền xuống là gì, cũng không cần cả ngày nghĩ cách làm thế nào đi theo giám sát mục tiêu, càng không cần...... Vệ Lai hít một hơi thật dài, rồi chậm rãi thở ra...... Càng không cần vì hoàn thành nhiệm vụ mà chấp nhận nằm trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ.
Ngày trước, dường như không có việc gì cô có thể làm theo ý mình. Cô làm tất cả đều có tổ chức, có kế hoạch, làm một nhân viên chấp hành, cô thậm chí còn không có quyền hỏi vì sao.
Nhưng giờ đã khác, hiện tại cô có thể làm tất cả những gì mình muốn, không ai quản được nàng!
"Có chuyện vui?" Như cảm thấy người trong ngực đang vui sướng trong lòng, Quý Mạc Trần nhếch môi lên, "Cô cười ra tiếng rồi đấy!"
"Rõ như vậy sao!" Cô cười vui vẻ hơn, định xoay người dụi đầu vào vai hắn. "Ha ha! Đúng là rất vui! Đúng là rất vui! Quý Mạc Trần, huynh có thế làm ta vui! Thật là tốt!"
Hắn buồn cười nhìn cô gái vui vẻ trước ngực, cánh tay siết lại thật chặt để cô không ngã ngựa.
Cuối cùng suy nghĩ cẩn thận mục đích đêm nay mình đuổi theo nàng, cô gái chạm đến dây đàn ngầm ở nơi bí ẩn nhất trong lòng hắn.
Dây cung này môt khi bị gảy lên, thì dư âm sẽ không tan, ngay cả tâm trạng cũng vui vẻ gợn sóng theo.
Chương59: Ăn mì đi
Cuối chân trời bắt đầu sáng dần, cuối cùng cũng về đến tiểu trúc trong núi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Sơn Linh đứng ở cửa viện thỉnh thoảng lại ra đường núi nhìn quanh.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, vội vàng nghênh đón.
Nhưng nàng thấy hai người cùng ngồi trên một con ngựa đi về, không khỏi sững sờ một chút. Lại thấy Vệ Lai lười biếng vùi trong ngực Quý Mạc Trần, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhưng tiểu nha đầu cũng không cáu kỉnh với cô, chỉ đi lên giúp dắt con ngựa kia, sau đó trừng mắt với Vệ Lai, than thở: "Cô chạy đi đâu vậy chứ? Tôi đâu có thực sự đưa cô về lầu xanh!"
Vệ Lai im lặng nhìn trời xanh!
Giằng co cả đêm, trở về nhà Vệ Lai tùy Sơn Linh giúp xử lý vết thương, lúc này mới lên giường ngủ bù.
Bên ngoài, tiếng tiêu của Quý Mạc Trần dần dần vang lên, như khúc an giấc, giục cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Một tia ý thức cuối cùng trước khi ngủ say, Vệ Lai chợt nghĩ: Nếu như vết thương này để lại sẹo thật, vậy để Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm cũng rất tốt!
***
Tỉnh dậy đã là hoàng hôn, mắt nhìn mặt trời lại xuống núi, Vệ Lai liền buồn bực.
Bây giờ mà xuống giường, đêm nay cô sao ngủ được nữa?
"Có phải là đói mà tỉnh không?" Sơn Linh vẫn canh ở bên giường duỗi lưng, "Thật mệt! Đi theo cô bị giày vò hơn nửa đêm, còn phải ở chỗ này coi chừng cô ngủ."
"Hả....." Có chút cảm động nho nhỏ hỏi, "Sao cô không đi ngủ bù?"
"Ngủ bù?" Sơn Linh suy nghĩ một chút, "À, cô nói phải đi ngủ sao! Ai! Ta là một nha đầu, sao có thể tự tại như đại tiểu thư cô, muốn chạy là chạy, muốn ngủ thì ngủ! Nếu dám ngủ ngày, vậy nha hoàn ta đây cũng nghỉ luôn là vừa!"
"Dược rồi!" Cô liếc nhìn Sơn Linh nói, "Đói bụng rồi!"
"Không có nấu cơm!" Nha đầu ăn ngay nói thật, "Chủ nhân sai ta đi trông cô, cho nên không có thời gian nấu cơm."
"Vậy ta nấu!" Mắt cô sáng lên, "Có mì không? Ăn mì sợi nhé?"
Sơn Linh nhìn cô, dáng vẻ thật bất đắc dĩ, "Vừa định khen cô còn biết nấu cơm, không ngờ là làm mì. Vậy bây giờ cô đang có thương tích, có phải muốn ta nặn mì không?"
Ái Phi Trẫm Là Đặc Công Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny