Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1621 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Hắn Không Cần Nghiệt Chủng
ditor: Hoàng Dung.
Nguồn:
"Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố nhất thời ngừng lôi kéo với Vũ Văn Hiên, cố hết sức nâng cao bụng bự chống từ trên giường lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Nàng rốt cuộc đã nhìn thấy Vương Gia phu quân rồi, hắn không có việc gì, thật tốt quá!
Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố lấy bước chân vụng về, cố hết sức bước từng bước đi về phía hắn thì trong lòng của hắn kịch liệt quay cuồng, ánh mắt lạnh lùng chưa bao giờ rời khỏi bụng của nàng.
Đứa bé con thỏ ngu xuẩn này mang trong bụng không phải là của Vũ Văn Tinh hắn, là của Vũ Văn Hiên!
"Vương Gia phu quân, chàng gặp ta không thấy vui chút nào à?" Bạch Tiểu Thố hao hết hơi sức mới đi đến được trước mặt của Vũ Văn Tinh, trong đôi mắt to lộ ra bất mãn.
Nàng rất nhớ hắn, nhưng nhìn bộ dáng của hắn lại không nhớ nàng chút nào, ngược lại giống như là có thù oán với nàng.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đừng làm bộ làm tịch với bổn vương, Bổn vương sẽ không bao giờ tin tưởng bất luận lời nói gì của ngươi nữa!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng hất cánh tay nhỏ của Bạch Tiểu Thố đang kéo tay của hắn ra, mắt phượng như mặc ngọc tràn đầy sát khí vô cùng lãnh lệ.
"Người tới, bao vây cung hoàng hậu lại, không cho bất cứ người nào ở nơi này chạy đi!"
Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh đẩy, trọng tâm không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Nàng dùng đôi tay ôm bụng, đau đến nhíu mày.
"Vương Gia phu quân, chàng làm gì đấy? Trong bụng ta là đứa bé của chàng, chẳng may ta sảy thai, chàng sẽ đau lòng đó!"
Cái gì chứ? Vừa thấy mặt đã hung dữ với nàng như vậy, nàng lại đắc tội hắn khi nào?
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không tin ngươi!" Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng Vũ Văn Tinh vẫn không đi qua đỡ Bạch Tiểu Thố lên, ngược lại dùng giọng nói càng thêm lạnh lùng nói với nàng, "Bắt đầu từ ngày bổn vương phát hiện gian tình giữa ngươi và Vũ Văn Hiên, Bổn vương đã không hề xem ngươi là vương phi của bổn vương nữa, ngươi chẳng qua là một nữ nhân vô sỉ phản bội bổn vương thôi. Đừng nghĩ lúc thấy sắp chết, cứng rắn đổ thừa đứa bé lên trên đầu bổn vương. Bổn vương sẽ không bỏ qua ngươi đâu!"
Nàng đội nón xanh cho hắn, hắn sao có thể để nàng sống những ngày tháng tốt đây!
"Vương Gia phu quân, chàng nói bậy bạ gì đó. Giữa ta với Hiên là trong sạch. gian tình gì chứ, không có chuyện bậy bạ gì cả. Khẳng đinh chàng nghĩ sai rồi!" Bạch Tiểu Thố cố gắng lắc đầu nhỏ, biện giải ình.
Sao vương gia lại giống người trong cung, cũng thích hiểu lầm nàng!
Giữa nàng và Hiên thật sự là trong sạch!
"Bổn vương không muốn nghe ngươi nói nhảm!" Vũ Văn Tinh giận không kiềm được, "Người tới, nhốt nàng vào Thiên Lao, không có lệnh của Bổn vương, ai cũng không cho phép vào thiên lao thăm nàng!"
"Vương Gia phu quân, tại sao chàng đối xử với ta như vậy?" Vũ Văn Tinh vô tình khiến Bạch Tiểu Thố rất đau lòng, mặc cho những thị vệ kia kéo nàng vào trong thiên lao.
Vương Gia phu quân quá khinh người, không nói một câu với nàng, động một chút là nhốt nàng vào đại lao, đây đã là lần thứ hai rồi!
"Cửu vương đệ, ngươi không thể đối với Tiểu Thố nhi như vậy. Nàng đang có thai, trong thiên lao ẩm ướt quá nặng, thân thể của nàng sẽ không chịu nổi!" Vũ Văn Hiên muốn ngăn lại những thị vệ đang kéo Bạch Tiểu Thố, lại bị Vũ Văn Tinh dùng kiếm ngăn lại.
"Bổn vương phải làm sao, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng gác kiếm trên cổ Vũ Văn Hiên, cắn răng nghiến lợi hừ lạnh nói, "Kế tiếp bổn vương phải cùng ngươi tính toán rõ ràng rồi, hoàng huynh?"
"Cửu vương đệ, người đây là tội phản nghịch, rất bất kính!" Vũ Văn Hiên tức giận nhìn Vũ Văn Tinh chằm chằm, trong mắt ưng lộ ra chút hận ý, "Trẫm là Hoàng đế, trẫm cũng là hoàng huynh của ngươi, ngươi thật muốn phản trẫm sao?"
Vũ Văn Hiên nghĩ kỹ lại, hắn và Vũ Văn Tinh những năm gần đây tình huynh đệ rất tốt, không có náo qua chuyện không vui gì. Nhưng kể từ sau khi khối thiên thạch kia xuất hiện, hắn đối với Vũ Văn Tinh có hoài nghi, lại còn có chuyện của Tiểu Thố nhi, mới đi tới như ngày hôm nay.
"Là ngươi buộc Bổn vương phản ngươi, hoàng huynh!" Vũ Văn Tinh lạnh nhạt cười lạnh, "Bổn vương từ nhỏ đã không nghĩ tới muốn giành ngôi vị hoàng đế với ngươi, Bổn vương cũng không có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế! Nếu phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi, đã nói lên ngươi có thể là một vị hoàng đế tốt. Nhưng ngươi lại luôn ép buộc bổn vương thối lui, đem Bổn vương dồn đến đường cùng, Bổn vương không thể không phản ngươi! Nếu bổn vương không phản ngươi...ngươi sớm muộn gì cũng sẽ giết Bổn vương!"
Hắn không nghĩ tới muốn khởi binh tạo phản, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ làm Hoàng đế Phượng Dực quốc, đây đều là Vũ Văn Hiên buộc hắn làm như thế!
"Cửu vương đệ, đừng kiếm cớ cho dã tâm của ngươi. Trẫm biết ngươi đã sớm có lòng mưu phản, trẫm không diệt trừ ngươi...ngươi sớm muộn gì cũng sẽ giết trẫm! Chuyện hôm nay không phải vừa đúng lúc chứng minh suy nghĩ của trẫm là đúng sao?" Vũ Văn Hiên cũng cực đoan cười lạnh nói, "Nếu trẫm đã rơi vào trong tay của ngươi, chắc chắn sẽ chết. Trẫm chết không sao, chỉ là trẫm cầu xin ngươi bỏ qua cho Tiểu Thố nhi, đối xử tử tế với đứa bé trong bụng của nàng, được không?"
Mình rơi vào trong tay Vũ Văn Tinh, tuyệt đối không có cơ hội sống sót. Hắn không an tâm nhất chính là Tiểu Thố nhi và đứa bé của hắn.
"Bổn vương muốn đối xử với nàng thế nào, ngươi không có quyền hỏi tới, Vũ Văn Hiên!" Vũ Văn Tinh không thích Vũ Văn Hiên ở trước mặt của hắn thay Bạch Tiểu Thố cầu cạnh. Nói như vậy, chỉ khiến cho hắn càng thêm tức giận.
"Bổn vương sẽ không giết ngươi, chỉ nhốt ngươi lại!" Vũ Văn Tinh dùng giọng nói hung ác nói với Vũ Văn Hiên, đồng thời thu hổi kiếm trên cổ hắn lại.
"Người tới, nhốt Vũ Văn Hiên vào trong tử tù, dùng xích sắt khóa tứ chi của hắn, cũng phái trọng binh canh giữ. Nếu ai dám đi cướp tù, giết không cần hỏi!"
Lần này Vũ Văn Hiên không có bất kỳ phản kháng nào, hắn biết rõ đạo lý một người chẳng làm nên việc gì, chỉ cần bảo vệ mạng của mình, chuyện gì cũng có thể bàn bạc kỹ hơn.
Một hồi chính biến cứ như vậy lặng yên không một tiếng động kết thúc. Ngày hôm sau, Vũ Văn Tinh khoác hoàng bào, ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ kim quang xán lạn, không có ai đứng ra phản đối. Tất cả đại thần cũng cùng nhau quỳ xuống đất, hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng gia là vô tình như thế, người nào có năng lực ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vậy hắn chính là thiên hạ đứng đầu.
Hôm nay Vũ Văn Tinh được dân tâm, thay thế Vũ Văn Hiên là hoàn toàn xứng đáng
Một cuộc chính biến cung đình, thương tổn không phải làm tâm của dân chúng, mà là tâm của thái hậu.
Môi hở răng lạnh, Vũ Văn Tinh và Vũ Văn Hiên đều là nhi tử của bà, bà đều không muốn nhìn thấy người nào bị thương.
Tuy nói Vũ Văn Hiên làm rất nhiều chuyện có lỗi với Vũ Văn Tinh, nhưng hắn dù sao cũng là huynh trưởng của Tinh nhi.
Trong triều có không ít đại thần khuyên Tinh nhi giết Hiên nhi, chấm dứt hậu hoạn. Bà lớn tuổi như vậy rồi, không muốn trải qua chuyện đau xót phải mất con.
Cố Thái hậu đi cầu kiến Vũ Văn Tinh mấy lần, Vũ Văn Tinh đều tránh không gặp, điều này làm Thái hậu hết sức đau lòng.
Thái hậu biết rõ Vũ Văn Tinh vẫn không chịu tha thứ ình, chính mình tự đi cầu xin hắn thả Hiên nhi, Tinh nhi nhất định sẽ không nghe.
Aizz......
Mỗi ngày Vũ Văn Tinh đều đếm không xuể tấu chương muốn hắn phê duyệt, hắn căn bản không thời gian đi để ý tới chuyện khác, hoặc là nói hắn cố ý để ình loay hoay không có thời gian suy nghĩ đến Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố bị giam ở trong thiên lao ẩm ướt âm u, không có ai đến thăm nàng, cũng không có ai đến nói chuyện với nàng, những thứ thức ăn mốc meo kia nàng lại ăn không được, cả người mê man, giống như ngã bệnh.
Vương gia thối đáng chết, quả trứng thối không có lương tâm, nàng nâng cao bụng lớn như vậy dễ dàng sao? Nếu ghét nàng như vậy, lúc trước vì cái gì lại muốn thành thân với nàng, tại sao muốn động phòng với nàng, tại sao muốn nhét đứa bé vào trong bụng của nàng, nhét rồi lại không cần, rốt cuộc hắn có ý gì chứ!
Bạch Tiểu Thố càng nghĩ càng đau lòng, không khỏi ôm bụng khóc rống lên.
"Vương gia thối, vương gia đáng chết, chàng đi chết đi cho ta. Bắt đầu từ hôm nay Bạch Tiểu Thố ta không cần chàng nữa, ta muốn hưu phu! Sau khi bỏ chàng, ta mang theo đứa bé của chàng gả cho người khác, sau đó tức chết chàng, tức chết chàng. Hừ!"
Bạch Tiểu Thố vừa khóc, vừa hung hăng mắng Vũ Văn Tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đều là nước mắt nước mũi, có vẻ cực kỳ đáng thương.
Giờ phút này, Vũ Văn Tinh đang đứng ở một nơi cách phòng giam Bạch Tiểu Thố không xa, sau khi nghe Bạch Tiểu Thố chửi mình như vậy, một đôi tay ở trong tay áo rộng nắm thật chặt thành quả đấm, trong mắt phượng như mặc ngọc đều là ý chán ghét khiển trách bản thân mình.
Hắn mê muội mới có thể nghĩ đến nơi này nhìn nàng!
"Hoàng thượng, vương phi đang nói lẫy mà thôi, ngài đừng giận nàng!" Mạc Thanh đứng ở một bên bất đắc dĩ khuyên, "Ngài đối xử với vương phi cũng hơi quá đáng, hôm nay thân thể nàng nặng nề, trong tù không phải là nơi nàng có thể ở, không bằng giam lỏng vương phi ở cung hoàng hậu đi, phái người trông coi nàng là xong."
Hoàng thượng là miệng cứng lòng mềm, trong lòng của hắn rõ ràng còn có vương phi, lại không chịu thừa nhận chút tình ý này, muốn lặng lẽ đến xem thử vương phi, nhưng vương phi đang mắng chửi người, trong lòng hoàng thượng dĩ nhiên là rất không thoải mái.
"Cung hoàng hậu là cho hoàng hậu ở, nàng cũng chỉ là một phạm nhân thôi!" Vũ Văn Tinh giận dữ cắn răng, không nguyện ý thỏa hiệp.
Nàng đây là gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai!
"Hoàng thượng, những thức ăn này có muốn đưa cho vương phi không?" Mạc Thanh giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Vương phi đã một ngày không ăn, những thứ này đều là món nàng thích ăn.
"Không cần, nàng còn có hơi sức mắng chửi người, nói rõ bụng của nàng vẫn chưa đói!" Vũ Văn Tinh cắn răng hừ lạnh nói, "Đi, Mạc Thanh!"
"Sư phụ thối, người cút đi đâu rồi, tại sao không tới cứu ta...ta hận người chết đi được!" Bạch Tiểu Thố còn đang mắng chửi người không ngừng, "Nếu như người lập tức xuất hiện trước mặt của ta, ta liền lập tức gả cho người!"
"Hoàng thượng, hoàng thượng......" Vũ Văn Tinh nghe được những lời này của Bạch Tiểu Thố, bước chân vốn muốn rời đi đột nhiên quẹo lại, xông về trước cửa phòng giam Bạch Tiểu Thố.
Mạc Thanh thấy vậy, vội vàng chạy đuổi theo, chỉ sợ Vũ Văn Tinh bởi vì tức giận mà làm ra chuyện kích động.
Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Sắc Thái Mộng Ảo