You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Alibaba
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2361 / 7
Cập nhật: 2019-09-10 12:03:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69. Thời Tây ( 4 )
hương 69. Thời Tây ( 4 )
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Facebook: facebook.com/tg.lieuphong
Instagram: typhoon_1210
Bóng đêm càng ngày càng đậm, điện thoại di động ở trên bàn không ngừng reo. Ngón tay thon dài sạch sẽ cầm điện thoại di động lên, là một số máy lạ gọi đến. Hắn cúp điện thoại, mới vừa để lại trên bàn thì điện thoại lại bắt đầu reo lên. Hắn không để ý đi vào phòng tắm. Tiếng reo khiến cho Hoa Cốc Vũ không cách nào chuyên tâm chơi game được. Hoa Cốc Vũ bò qua nhận điện thoại: "Alô!"
'Hoa Cốc Vũ?"
"Là tôi thì sao?"
"Tôi tìm Thời Tây."
"Cô là ai?"
"Là mẹ của cậu."
"Cái người này, rốt cục là ai đây? Không nói tôi cúp máy." Hoa Cốc Vũ tức giận kêu la.
"Nhà cậu ở đâu? Tôi sẽ tới đó."
"Không ngờ phụ nữ muốn ngủ cùng mình lại nhiều như vậy. Nhưng mà, nhà của tôi là nơi tùy tùy tiện tiện có thể nói cho cô biết sao?"
"Tôi có việc tìm hắn thương lượng, liên quan tới Quả Tri." Quả Nhược rốt cục không nhịn được. Đầu mình đúng là bị hư rồi, lại đi làm cái chuyện phiền toái này. Nghe được tên của Quả Tri, Hoa Cốc Vũ đại khái đoán được là ai, hùng hùng hổ hổ một trận mới cho địa chỉ.
Chờ lúc Thời Tây từ trong phòng tắm đi ra, Quả Nhược đã ngồi ở trên ghế sa lon ăn cái gì đó. Hoa Cốc Vũ mặt chán ghét chơi game. Ba mẹ của Hoa Cốc Vũ bởi vì có một cô gái đến nhà nên tò mò không ngừng nhìn lấm lét ra phòng khách. Quả Nhược đứng lên: "Đi ra ngoài đây một chút." Thời Tây biết Quả Nhược nếu không có chuyện gì cũng sẽ không chủ động đi tìm mình, liền đi theo ra ngoài.
Ánh sáng ở cầu thang đang lúc mờ tối. Quả Nhược ngồi ở trên bậc thang, Thời Tây dựa vào tay vịn: "Nói đi."
"Tôi nhìn thấy vết thương trên người của Quả Tri, cậu chắc cũng biết."
"Ừ."
"Cậu biết tại sao không?"
"Chắc là bởi vì cậu ấy thích con trai."
"Quả nhiên là vậy. Ba của em ấy vĩnh viễn sẽ không đồng ý chuyện của hai người." Quả Nhược nói không phải là dễ dàng, cũng không phải là tạm thời, mà là vĩnh viễn. Cô nói tiếp: "Với tư cách là người nhà của em ấy, tôi hẳn là phải ngăn cản hai người, tôi hẳn phải mắng em ấy, bảo em ấy đừng dẫm lên vết xe đổ, hẳn nên phải bảo cậu rời xa em ấy. Bị đánh đến thành như vậy, em ấy nhất định là rất đau, tại sao lại còn phải một lần nữa đi con đường đó? Nếu như tôi không nhìn thấy em ấy đối với cậu thích nhiều đến như vậy, tôi sẽ làm như thế. Tôi muốn làm em ấy tỉnh ngộ lại, nhưng phát hiện em ấy tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào."
Thời Tây ôm tay, giọng nói của hắn không có phập phồng: "Cô tìm đến tôi chắc cũng không phải chỉ để nói những lời này?"
"Ngày mai tôi tổ chức sinh nhật ở nhà của Quả Tri. Đi một lần đi. Nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi ra khỏi nhà rồi, cũng đã lường trước những khó khăn sau này. Bây giờ cậu cũng phải nên đi gặp mặt đối thủ một lần."
Thời Tây không nói gì, Quả Nhược đứng lên: "Tôi biết sau này khó tránh khỏi tổn thương, nhưng cũng không nên để cho em ấy phải chịu nhiều đau đớn quá."
"Chuyện này không cần cô nói tôi cũng biết."
"Đúng rồi, dẫn theo Hoa Cốc Vũ luôn nhe. Một mình cậu đi nếu để ba mẹ của tôi hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta thì thật phiền toái."
Ngày kế, sáng sớm Hoa Cốc Vũ đã bị bắt đi, vẻ mặt bất mãn, oán trách thật nhiều, một chút sau đó liền cười cười đẩy đẩy bả vai của Thời Tây. Tính tình của hắn giống như một đứa bé, không để ý tới hắn, hắn sẽ tự ngừng oán trách.
"Một hồi nữa biểu hiện cho tốt đó, để cho nhạc phụ nhạc mẫu có chút ấn tượng tốt. Tớ đây thật là mong đợi." Hoa Cốc Vũ nhìn có chút hả hê nói. Thời Tây nhìn chòng chọc cái tay đang đặt trên bả vai của mình một cái: "Ai sẽ làm cái hành động ngu ngốc đó chứ. Còn nữa, lấy cái tay ra."
Hoa Cốc Vũ thức thời buông tay ra: "Có những chuyện không muốn làm cũng không được, bất kể cậu có thích hay không. Hơn nữa dù sao cũng là ba mẹ của Quả Tri."
"Vậy thì thế nào? Dù sao tôi cũng không làm." Thời Tây nói rất khẳng định. Con người là một sinh vật kì quái, thích làm những thứ giả dối với nhau. Thời Tây có thể thấy đằng sau nụ cười của nhiều người luôn có lỗ hỏng.
Quả Nhược đứng ở dưới lầu không nhịn được chờ bọn họ: "Các người đi quá chậm."
"Chịu nể mặt tới đây đã tốt lắm rồi!" Hoa Cốc Vũ đi theo sau lưng cô lên lầu. Quả Nhược mở cửa ra, miễn cưỡng nói: "Con dẫn bạn bè tới đây." Nói xong cũng ngồi ở trên ghế sa lon mở máy điều hòa không khí lên. Chu Tuệ cùng mẹ của Quả Nhược thấy hai tên nam sinh này sửng sốt một chút. Hoa Cốc Vũ bày ra khuôn mặt tươi cười mê chết người: "Chào hai dì ạ." Nói xong hắn quay đầu nhìn Thời Tây. Thời Tây nhìn chầm chầm hai vị phụ nữ trung niên trước mặt, trầm mặc ba giây, vẻ mặt lạnh lùng của hắn không thể khống chế mà trở nên dịu dàng, thái độ lễ phép: "Chào hai dì." Hoa Cốc Vũ ngưng cười, hướng Thời Tây nháy mắt. Thời Tây không nhìn gương mặt muốn đánh kia.
"Thật tốt, không nghĩ tới bạn của Quả Nhược dáng dấp lại đẹp trai như vậy. Hai đứa ngồi đi, dì ra ngoài mua chút đồ. Quả Nhược, con đi theo mẹ đi."
"Hôm nay là sinh nhật của con."
"Đừng lắm lời, nhanh lên đi. Một mình mẹ không cầm hết đồ."
Quả Nhược cực độ không tình nguyện đứng lên, lôi theo Hoa Cốc Vũ cùng đi. Thời Tây quan sát nhà cửa, bố cục đơn giản, ánh sáng vừa đủ, trang trí không có gì nổi bật, nội thất cũng đơn sơ, cũng không tệ lắm. Đây là nơi tên kia lớn lên. Thời Tây ngồi ở trên ghế sa lon, tầm mắt hướng tới cây roi nằm ở trong góc tường của phòng khách. Cây roi kia đã bị một lớp bụi thật mỏng phủ lên, đặt ở một vị trí nổi bật như vậy giống như một lời cảnh cáo, cảnh cáo Quả Tri không nên quên đau đớn nó mang tới lúc đó, cũng giống như cảnh cáo Thời Tây hôm nay. Nó ở trong an tĩnh mà khiêu khích Thời Tây.
Trước mắt phảng phất có thể thấy Quả Tri quỳ gối ở phòng khách tê tâm phế liệt mà khóc rống lên. Cây roi kia phát ra âm thanh cắt xé một cái lại một cái đánh vào trên thân thể của Quả Tri. Tiếng khóc và tiếng cầu xin tha thứ của cậu truyền vào trong tai Thời Tây. Cậu ấy đang run rẩy trong sợ hãi. Thời Tây chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh này, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn. Hắn đã chứng kiến nỗi đau của rất nhiều người, không một chút thương xót mà biến nó trở thành một tư liệu văn chương, viết ra những câu từ lạnh lùng. Mà bây giờ, tại sao tim của hắn lại mơ hồ đau?
Quả Tri, lần này sẽ không để cho cậu một mình chịu đựng nữa.
Lúc này cửa phòng mở ra, Quả Tri xuất hiện ở trước mặt của hắn. Tầm mắt của bọn họ giao nhau.
"Chào cậu, Thời Tây. Tớ tên là Quả Tri. Nơi này là nhà của tớ. Tớ ngủ ở gian phòng kia. Ly uống nước là ly mới mua. Cái điều khiển ti vi có hơi không nhạy, phải nhấn thật mạnh mới được. Trên ghế sa lon có một chỗ lúc nhỏ tớ không cẩn thận đốt cháy một lỗ. Đây là mẹ của tớ, Chu Tuệ, bà là người nấu ăn ngon nhất. Ba của tớ tên là Quả Vân, là một quân nhân giải ngũ. Chắc bây giờ ông ấy đang chơi đánh cờ với chiến hữu. Thời Tây, hoan nghênh cậu tới đây, cảm ơn cậu đã đến đây." Khi cậu ấy nhìn mình chầm chầm như vậy, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng nói những lời như vậy, chỉ muốn ôm cậu ấy vào trong ngực, hung hăng.
Ngọn gió thổi tới ban công mang theo ấm áp. Thời Tây nhìn người qua đường ở bên dưới lầu. Sau lưng truyền tới tiếng bật lửa, hắn quay đầu, tiếp xúc ánh mắt với một người đàn ông trung niên. Hắn có thể dễ dàng đoán được người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc trước mặt mình là ba của Quả Tri, Quả Vân. Giữa hai người thoáng trầm mặc ngắn ngủi. Thời Tây mở lời trước: "Chào chú, con là Thời Tây."
"Ừ. Sao lại không vào chơi cùng bọn trẻ kia?" Quả Vân hít một hơi thuốc lá.
"Không phải là chuyện con hứng thú nên cũng không cần phải lãng phí thời gian với nó."
"Vậy con hứng thú với cái gì?" Quả Vân thuận miệng hỏi, đại khái có thể dự đoán được câu trả lời ngây thơ đến từ những người trẻ tuổi. Những đứa học sinh chưa trải qua những bài học khắc nghiệt của xã hội luôn có rất nhiều ý nghĩ non nớt.
"Lợi ích của mình." Câu trả lời của Thời Tây khiến cho Quả Vân lấy làm kinh hãi. Hắn nói tiếp: "Những thứ không quan trọng cũng có thể vứt bỏ." Quả Vân cười cười: "Nhưng cậu phải hiểu, cái thế giới này không phải đơn giản như cậu vẫn nghĩ đâu. Cho dù cậu có từ bỏ tất cả những thứ cậu không cần cũng chưa chắc có thể đổi lấy những thứ cậu muốn."
"Con hiểu. Muốn sống được thì phải thích ứng và quen dần với thực tế tàn khốc. Cũng hết cách. Thứ mình muốn, chưa chịu thử mà đã từ bỏ, vậy còn có thể gọi là thứ mình muốn sao?"
Quả Vân gạt tàn thuốc đi, bày ra tư thế đại nhân: "Nếu như cậu không có năng lực, cho dù có thử bao nhiêu lần cũng không có được."
Thời Tây lần nữa quay đầu, nhìn Quả Vân: "Chú à, nếu như con muốn chính là thứ mà chú tuyệt đối không thể cho, vậy phải có năng lực thật nhiều sao?"
"Đương nhiên rồi. Muốn đồ của người khác thì phải xem cậu có đủ năng lực cướp hay không." Ông đối với câu hỏi của Thời Tây cũng không có nghĩ sâu lắm, cho rằng Thời Tây đem mình ra làm ví dụ thôi.
"So với cướp, càng muốn làm cho chú cam tâm tình nguyện giao cho con hơn."
"Ha ha, người trẻ tuổi khẩu khí không nhỏ." Quả Vân cười lên. Ông vứt điếu thuốc đi trở lại phòng khách.
Thời Tây vẫn đứng ở ban công như cũ. Người đàn ông mới vừa đứng bên cạnh là người đã lưu lại vết thương trên người của Quả Tri. Nói chuyện với nhau như vậy có lẽ là lần cuối cùng. Hắn không khó tưởng tượng được Quả Vân sẽ có cử động như thế nào sau khi biết chuyện. Nếu như trước mặt là đường cùng, ông ấy sẽ cho mình và Quả Tri đường lui sao? Cần đề phòng và suy tính quá nhiều chuyện, là thời điểm cần phải suy nghĩ thật kĩ.
Cái cuộc sống này nhàm chán bỏ mẹ. Nhất định phải vì giới tính mà làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như thế sao?
Thời Tây ngẩng đầu, trời chiều rơi vào con ngươi của hắn. Hắn dùng một tay nắm chặt lan can: "Ghê tởm."
Ai Nha, Bảo Bối!!! Ai Nha, Bảo Bối!!! - Angelina Ai Nha, Bảo Bối!!!