No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Alibaba
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2361 / 7
Cập nhật: 2019-09-10 12:03:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Kết Hợp Hoàn Hảo
0. Kết hợp hoàn hảo
Hoa Cốc Vũ đột nhiên đưa ra một vấn đề đã rất kinh người, không ngờ Thời Tây trả lời còn kinh người hơn. Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Tôi biết!" Thì ra là người không biết chỉ có một mình Quả Tri mà thôi.
"Vậy cậu...?" Hoa Cốc Vũ thường thấy hai người bọn họ chung một chỗ. Hắn có thể nhìn vẻ mặt của Quả Tri mà đoán được trong lòng của Quả Tri. Quả Tri là một người rất dễ dàng hiểu, chữ "thích" nằm chình ình trên mặt của cậu. Cứ tưởng rằng hai người đối với chuyện tình yêu rất chậm tiêu cho nên không có nhận ra tình cảm vượt mức bình thường này, nhưng không ngờ Thời Tây đã sớm phát hiện Quả Tri thích mình nhưng làm bộ như không biết.
Chuông vào học vang lên, bọn học sinh gấp gáp chạy về phòng học. Giọng nói của Thời Tây cho dù hòa lẫn với tiếng chuông chói tai cũng dễ dàng phân biệt. Hắn đi về phòng học, cũng không quay đầu lại, trả lời: "Ai cũng chỉ thích vẻ bề ngoài thôi. Nếu như tôi không có gương mặt này, cậu ấy vẫn sẽ thích tôi sao?"
Hoa Cốc Vũ không ngờ tới Thời Tây lại trả lời như vậy. Nếu như là Hoa Cốc Vũ trong tình huống này, khi được ai đó thông báo có nam sinh thích mình, hắn chỉ có ba loại phản ứng: chán ghét, cự tuyệt và tiếp nhận. Nhưng thường thường loại phản ứng thứ nhất chiếm tỷ lệ rất cao, loại phản ứng thứ hai chẳng qua là không thích đối phương, loại phản ứng thứ ba đem so sánh tỷ lệ với loại thứ nhất thì chênh lệch rất nhiều.
"Bởi vì cậu ấy là nam sinh sao?" Hoa Cốc Vũ hỏi tới.
Lần này Thời Tây quay đầu lại, nhưng vẫn như cũ không thấy được vẻ mặt của hắn: "Tôi đối với giới tính không có quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến lí do tại sao thích thôi."
Hoa Cốc Vũ sửng sờ tại chỗ. Thời Tây là người không có tình cảm, con mắt của hắn nhìn thấu tất cả bản chất của loài người, cũng không tiếp nhận cũng không bài xích, chẳng qua là nhìn, cũng không bước một bước tới vực sâu tình cảm.
Còn Quả Tri, cậu ấy là một người rất giàu tình cảm. Hai cặp mắt trong suốt của cậu chỉ có thể nhìn thấy những mặt tốt đẹp của loài người, đem toàn bộ ôm vào trong ngực. Cậu ấy cười, cho dù là đứng trước vực thẩm cũng cười.
Đem hai người này kết hợp lại sẽ rất hoàn hảo!
Bên này Quả Tri ủ rũ, bắt đầu làm bài tập số học, căn bản không biết mới vừa rồi mình đã bỏ lỡ cái gì. Thích, cái từ này cậu không muốn nghĩ đến nó nhiều quá, chẳng qua là cảm thấy Thời Tây rất tốt, chẳng qua là cảm thấy không có ai so với Thời Tây tốt hơn.
Mặc dù bọn họ giống nhau là đều ở trong bóng đêm, nhưng giữa bọn họ có cách một bức tường, cách bàn đọc sách, cách bạn học, cách thân phận nam sinh, cách ánh nhìn của người đời. Giữa bọn họ có quá nhiều thứ ngăn cách, nhiều đến nỗi cho dù có muốn kéo ngắn khoảng cách lại cũng không dám bắt đầu làm.
Đến bao giờ loại tình yêu này mới được xem như một tình yêu bình thường, không hề nữa đặc biệt nữa đây?
Tự an ủi mình ngày nào đó sẽ tới nhanh thôi, đồng thời cũng ở đây tự cười nhạo mình.
Ông trời cũng không hiền lành, sẽ không thỏa mãn nguyện vọng của mỗi người.
Ban đêm, Quả Tri đang nằm ở trên giừơng đột nhiên ngồi dậy: "Gần tới kì thi tốt nghiệp trung học rồi, mình không được bị phân tâm vì mấy chuyện này!" Cậu vỗ gò má của mình: "Nghĩ đến mấy chuyện tốt đẹp, mau nghĩ đến mấy chuyện tốt đẹp!" Quả Tri thôi miên mình, mau chóng trở về giừơng, nằm xuống, lấy chăn đắp qua khỏi đầu. Cậu nhíu chặt ánh mắt cố nhớ lại những chuyện tốt đẹp.
Vì vậy trong đầu cậu, Thời Tây xuất hiện. Lúc cậu mở cái nón lưỡi trai trên đầu Thời Tây ra, lúc cậu nhìn bộ dáng của Thời Tây ở bên trong lớp học. Cậu ở trong vườn hoa nhỏ nhìn Thời Tây bên kia hồ. Tất cả đều là Thời Tây. Phiền não trong cậu từ từ biến mất, nhưng đột nhiên lại xuất hiện mãnh liệt hơn. Tại sao lại như vậy? Cảm giác này xa lạ quá, cậu chưa từng có được. Quả Tri không cách nào giải thích được, chỉ cho là mình có thể đã bị bệnh.
Quả Tri một đêm ngủ không ngon, hai con mắt thâm quầng đi tới phòng học, gục xuống bàn.
"Buồn ngủ chết đi được!"
"Tối hôm qua cậu làm gì?"
"Nghĩ đến một số chuyện." Quả Tri cứ như vậy nói ra, Vương Lâm Lâm đang đọc sách đột nhiên đem ánh mắt nhìn nét mặt của cậu.
"Cậu nghĩ tới chuyện gì?"
Quả Tri ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi cô ta: "Cậu nói xem có đáng trách hay không. Trước kia lúc nào tớ cũng cảm thấy thật vui vẻ, bây giờ lại cảm thấy lúc nào cũng thật buồn chán, nơi này đúng thật là buồn mà!~" Quả Tri chỉ vào lòng mình nói ra.
Vương Lâm Lâm ôm tay, trưng ra bộ dáng vô cùng thấu hiểu, gật đầu một cái: "Tớ cũng có trải qua cảm giác này. Mỗi lần thầy cô thông báo hôm nay các em được nghỉ, tớ đã cảm thấy thật vui vẻ nhưng mỗi lần thầy cô nói sắp tới thi cử tớ cũng cảm thấy rất mệt mỏi, trong lòng cũng buồn buồn. Yên tâm, tớ là người từng trải, loại cảm giác này sẽ biến mất theo thời gian." Cô vỗ vỗ bả vai của Quả Tri truyền thụ kinh nghiệm của bản thân.
"Thì ra là như vậy!" Quả Tri hỏi sai đối tượng rồi, vì vậy cũng nhận được câu trả lời sai lầm. Cậu cứ nghĩ rằng thời gian qua cũng sẽ lấy đi hết những tâm tình trong lòng cậu. Nhưng có một điều cậu không biết, có thể gia tăng hoặc tiêu hao hết tâm tình này chỉ có mỗi Thời Tây làm được mà thôi.
Không biết đây là lần thứ mấy Thời Tây đi ngang qua cửa sau của lớp Quả Tri, thấy Quả Tri nằm gục xuống bàn.
Cũng không biết từ lúc nào Thời Tây không còn đi ngang đây nữa.
Thời Tây nghĩ là không nên quan tâm. Đây là chuyện Quả Tri. Tâm tình của cậu ấy không tốt không liên quan đến mình. Cậu ấy thi không đậu đại học lại càng không liên quan đến mình. Đây là chuyện của cậu ấy. Quả Tri có chuyện gì cũng không liên quan tới mình.
Trong suốt giờ tự học, bên trong phòng học rất yên tĩnh. Quả Tri đem sách ôm vào trong ngực, vừa tự hỏi thời gian làm gì mà còn chưa tới giúp mình. Đột nhiên cậu cảm thấy có một lực mạnh khiến mình muốn nhào té sang một bên. Tay của Thời Tây kéo nguyên cái ghế ngồi của Quả Tri, ngay cả ghế lẫn người đều bị kéo ra bên ngoài.
Cậu còn chưa kịp biết phải phản ứng như thế nào thì Thời Tây đã đứng ở trước mặt Quả Tri, tay phải hắn lướt qua bên trái của Quả Tri đặt lên lưng ghế. Hắn khom người đến gần Quả Tri đang ngồi. Quả Tri ngước đầu, tầm mắt liền bị gương mặt đó của Thời Tây tước đoạt tự do.
"Cậu nghe rõ ràng cho tôi. Đúng là tôi có rất nhiều sở thích ngắn ngủi, khi chán rồi tôi nhất định vứt bỏ nó sang một bên. Nhưng, sở thích viết tiểu thuyết tôi sẽ nhất định không vứt bỏ sang một bên, tôi xem đây như là tính mạng của mình." Có lẽ người khác nghe không hiểu những lời này, nhưng Quả Tri nghe hiểu. Sở thích thật sự của Thời Tây có lẽ không phải là những thứ hắn dễ dàng vứt bỏ, mà là những thứ hắn luôn giữ bên mình.
Quả Tri dùng sức gật đầu một cái, dùng sức như vậy, phiền não trong lòng biến mất nhanh chóng.
Ánh mắt của cậu dưới ánh đèn ngoài hành lang lóe sáng lên. Cậu mỉm cười so với ánh đèn còn mãnh liệt hơn. Bàn tay ấm áp của cậu bắt lại bàn tay trái lạnh lẽo của Thời Tây, nắm thật chặt: "Thời Tây, tớ cảm thấy một ngày nào đó, tớ sẽ trở thành tiểu thuyết của cậu."
Thời Tây đã quen với giá rét đột nhiên bị nhiệt độ ấm áp của Quả Tri tấn công bất ngờ. Thân thể hắn theo phản xạ tự nhiên chống cự lại, rút cái tay kia về, xoay người liền đi. Quả Tri đứng lên, chạy theo, đứng trên cầu thang nhìn Thời Tây phất tay: "Gặp lại sau, cám ơn cậu, Thời Tây. Cậu luôn ấm áp như vậy!"
Thời Tây nói rất nhỏ: "Rốt cuộc là người nào ấm áp đây?" Những lời này có lẽ giống như tự nhủ với bản thân cho nên Quả Tri cũng không có nghe thấy. Cậu như điên kéo ghế ngồi của mình trở lại phòng học, đi ngang qua Hoa Cốc Vũ vỗ vỗ đầu của hắn: "Hoa nhi, phải học tập thật giỏi nha!"
"Đồ ngốc, đừng làm rối tóc của tớ!"
"Không quan trọng! Cho dù tóc có rối bù thì cậu vẫn rất đẹp trai!"
Nghe được khích lệ, Hoa Cốc Vũ cho Quả Tri một cái liếc mắt: "Xem ra cậu đã khôi phục lại bình thường."
"Không hiểu cậu đang nói cái gì nữa. Lúc nào tớ cũng bình thường như vậy."
Quả Tri trở về vị trí của mình, ngồi xuống cẩn thận quan sát Vương Lâm Lâm, đột nhiên nói: "Tớ phát hiện hôm nay cậu rất đẹp!"
"Phải không?" Vương Lâm Lâm lập tức lấy gương ra, ngắm mình trong đó, cười tươi rối: "Vậy cậu cảm thấy Hoa Cốc Vũ sẽ thích tớ sao?"
"Đương nhiên, người nào cũng sẽ thích cậu."
Cậu lần nữa mở sách ra, dùng sức vỗ vỗ mặt của mình để cho đầu óc tỉnh táo hơn. Hôm nay đi học thật là vui vẻ!
~Thời Tây lạnh lùng lại mang cho Quả Tri càng nhiều nhiệt tình hơn.
Tình yêu, nó mang đến cho người trong cuộc đủ loại tâm tình, không ai thoát khỏi, cho dù là Quả Tri lạc quan.
Thời Tây đi taxi về chỗ ở. Mở cửa phòng ra, đứng ở trong bóng tối, hắn đột nhiên nâng tay trái lên, nơi bị Quả Tri truyền tới ấm áp vẫn như cũ không chịu bỏ qua cho hắn, lưu lại ở trên tay.
"Quả nhiên không nên quan tâm." Thời Tây đóng cửa lại.
Ai Nha, Bảo Bối!!! Ai Nha, Bảo Bối!!! - Angelina Ai Nha, Bảo Bối!!!