Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 193 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1264 / 3
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Bắt Đầu Rung Động 4
hần 4: Chạm mặt Đoan Mộc Lỗi
Bên trong phòng khách, Hạ Hầu Mặc Viêm nắm tay Đồng Đồng dẫn bé đến bàn của mình, ôm bé vào lòng, để bé ngồi trên đùi mình, Vãn Thanh đi theo phía sau, ngồi xuống chỗ cũ, yến hội lại bắt đầu.
Chẳng qua, lúc này không khí lại bao phủ một chút đè nén, Hán Thành Vương hướng Đoan Mộc Lỗi cười cười, có chút xấu hổ.
Đoan Mộc Lỗi không để ý lắm đến chuyện vừa xảy ra, tiểu hài tử cãi nhau, căn bản không phải chuyện gì lớn lao.
Hơn nữa, hắn đã sớm biết tính cách của Đồng Đồng, thằng nhóc tinh quái này một khi bị khi dễ, nhất định sẽ khi dễ lại gấp ngàn lần.
Ngay cả Mộ Dung Dịch còn ăn qua thua thiệt, huống chi là một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi như Hạ Hầu Cấn Bảo, nó tốt nhất nên ngoan ngoãn lại một chút, may ra còn có thể ít ăn khổ sở, nếu không … chặc chặc, con làm, cha mẹ chịu trận.
Mọi người lại bắt đầu dùng tiệc, lão thái phi nhìn Đồng Đồng, gấp một đũa thức ăn đặt vào chén cho bé, cũng không có trách bé, nhưng bà cũng không quên nhắc nhở bé.
"Đồng Đồng, thái nãi nãi muốn nói một câu với con, chúng ta thuộc gia tộc Hạ Hầu, là người hoàng thất danh giá, cho nên Đồng Đồng không thể tùy tiện mắng chửi người khác như vậy. Rất dễ dàng xảy ra lời đồn đãi nha, sẽ bị người chê cười"
Đồng Đồng vốn rất yêu thích lão thái phi, bé nghe xong lời, liền gật đầu, gương mặt xin lỗi, chà chà phía sau đầu, giọng hối lỗi nói:
"Thái nãi nãi, Đồng Đồng mới vừa rồi vì rất tức giận cho nên đã quên mất thân phận của mình, thái nãi nãi yên tâm, về sau, Đồng Đồng sẽ không tùy tiện mắng người"
"Ừ, bé ngoan, đến, ăn món này đi con, chắc con đói rồi"
Lão thái phi thấy bé ngoan ngoãn nghe lời, liền nở nụ cười sủng nịch, trên bàn, người khác nghe bé nói vậy cũng nở nụ cười.
Hán Thành Vương nhìn Đồng Đồng, phát hiện thằng nhóc này là người không bao giờ chịu thiệt thòi, chẳng những bộ dạng xuất sắc, hơn nữa còn rất thông minh.
Ông nghe nói, bé tuy tuổi còn nhỏ, thế nhưng đã là trung cấp Dược Sư, đây chính là nhân tài rất có thiên phú mới đạt được trình độ như vậy trong khi còn chưa thành nhân.
*Thành nhân: người trưởng thành (16 tuổi)
Nghĩ, trong lòng không khỏi cao hứng trở lại.
Trước mắt, đời sau của Hán Thành Vương phủ còn chưa xuất hiện một nhân tài xuất sắc nào.
Viêm nhi đầu óc không quá linh hoạt, mà Mặc Quân thì lòng dạ quá ích kỷ, không quyết đoán, khí chất thì không chính nhân quân tử, hành động lại không được lòng người, tài nghệ lại không bằng ai.
Về phần Mặc Hiên … cũng chỉ là một người ôn hòa, không nhìn ra có thiên phú đặc biệt gì, trên dưới nhìn một lần, là người chỉ biết sống nhàn tản không có năng lực, lại ham chơi.
Còn thằng nhóc này, đụng tới nó thì nó sẽ liều mạng trả thù, là người không bao giờ chịu thiệt thòi, thiên phú hơn người, đa mưu túc trí.
Nghĩ như thế, Hán Thành Vương hớn hở cười, nhìn Đồng Đồng, nói:
"Đồng Đồng, đến, đến bên cạnh gia gia ngồi"
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, bé còn chưa có tình cảm thân thiết gì đối với Hán Thành Vương, cho nên không muốn tùy ý đi qua, bé muốn hỏi mẫu thân một chút.
Vãn Thanh vội giật giật ống tay áo của bé, ý bảo bé đi qua, nói:
"Con đi qua bên gia gia đi"
"Dạ"
Vãn Thanh mới mở miệng đáp ứng, bé liền thỏa hiệp, gật đầu, leo xuống đùi Hạ Hầu Mặc Viêm đi đến trước mặt Hán Thành Vương, ngọt ngào kêu một tiếng:
"Gia gia"
"Hahahah, ngoan, đến, ngồi cạnh gia gia bên này"
Hán Thành Vương Hạ Hậu Đạt Trân hài lòng mở miệng nói, Hán Thành vương phi liền đứng dậy nhường vị trí của mình cho Đồng Đồng ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, mọi người trên bàn tiệc lại bắt đầu động đũa, chuyện vừa rồi, có vẻ như chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, tất cả mọi người không để ở trong lòng, chỉ có tâm trạng của Tống trắc phi là khác với mọi người trong phòng này.
Tống trắc phi trên mặt tuy tươi cười, nhưng trong lòng lại hận đến rỉ máu.
Vương gia đang làm cái gì vậy? Vì sao lại xem trọng một thằng con hoang mà không xem trọng cháu ruột của mình.
Cơ phu nhân ngồi bên cạnh Tống trắc phi cười như không nhìn nàng ta, ánh mắt kia rõ ràng là trần trụi chế giễu, Tống trắc phi cơn tức càng lớn, một bữa cơm thật gian nan mà nuốt xuống, miễn cưỡng duy trì đến phút cuối cùng.
Sau khi ăn xong, lão thái phi nắm tay Vãn Thanh tâm sự, đám người vương gia dời đi nơi khác, dẫn Đoan Mộc Lỗi đi tới thư phòng nói chuyện, ngay cả Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng cũng bị lôi theo.
Trong lúc nhất thời, chính sảnh rộng lớn an tĩnh hẳn, vương phi thỉnh an lão thái phi xong thì lui ra ngoài trở về viện của mình tiếp tục niệm Kinh, Tống trắc phi cùng Cơ phu nhân cũng dẫn theo nha hoàn cùng mama của bản thân trở về viện của mình.
Chính sảnh, Vãn Thanh quan sát thấy thái phi có chút mệt mỏi, quan tâm lên tiếng hỏi:
"Nãi nãi? Nãi nãi chắc là đã thấm mệt rồi, con gọi người đỡ nãi nãi về nghỉ ngơi nha?"
"Không có việc gì, ta nghĩ muốn tâm sự với con một chút"
Lão thái phi mở miệng từ chối, có nha hoàn đi vào dâng trà, lão thái phi nhìn mọi người trong phòng, ý bảo nhân tất cả lui ra ngoài đợi lệnh, không còn người ngoài dễ nói chuyện hơn.
"Nãi nãi, nãi nãi muốn nói chuyện gì với con sao?"
Vãn Thanh cười hỏi lão thái phi, bà vươn tay nắm lấy tay Vãn Thanh, nếp nhăn giữa lông mày trên mặt lão thái phi khi cười còn sâu hơn, giọng vô cùng yêu thương mở miệng nói:
"Thanh nhi, Đồng Đồng là một tiểu hài tử rất thông minh, con cần phải nghiêm túc dạy dỗ bé thành tài, bé là một đứa rất thông minh, ngàn vạn lần đừng để bé học được những lời nói vô bổ kia, rất không tốt, sẽ làm hỏng phẩm chất cùng khí chất của bé"
Vãn Thanh gật đầu, bé là bị chọc tức, cho nên mới phát ra những lời này, nhưng … những lời này quả thật có chút thô tiện một chút, nàng đang định trở về nói cho bé hiểu, không nghĩ tới, nãi nãi thế nhưng lại nói trước.
"Dạ, nãi nãi yên tâm đi, con sẽ dạy dỗ bé thật tốt"
"Vậy là tốt rồi, còn có một chuyện nữa, con cần phải hiểu rõ, Đồng Đồng là mang họ Hạ Hầu, Đồng Đồng chính là chân chính chủ tử của Hán Thành Vương phủ này, sau này ai nói gì Đồng Đồng con đừng sợ đắc tội người đó mà ngậm đắng chịu người khi dễ"
"Họ, là do hoàng thượng ban cho, ngay cả hoàng thượng còn thừa nhận chuyện này, người ngoài ai dám cả gan ý kiến này nọ"
"Còn nữa, nếu Đồng Đồng thật sự có thiên phú, có năng lực, tương lai không chừng sẽ trở thành người nối nghiệp của Trân nhi, là chủ tử thật sự của Hán Thành Vương phủ này. Khi đó, con còn không phải ngồi yên hưởng phúc sao?"
Lão thái phi trút bầu tâm sự xong, làm cho Vãn Thanh hết sức cảm động. Tuy rằng nàng không tham cái danh Hán Thành Vương … nhưng, lão thái phi đã coi trọng mẫu tử bọn họ như vậy, thật sự là làm nàng rất cảm động, rất ấm lòng.
"Tạ ơn nãi nãi, Vãn Thanh đã hiểu rõ, con sẽ cố gắng giáo dục Đồng Đồng thật tốt, không phụ lòng nãi nãi"
"Ừ, vậy là tốt rồi, nãi nãi an tâm, con nếu có việc gì thì cứ đi Tây Sa Viện tìm nãi nãi, nãi nãi nhất định sẽ thay con ra mặt"
"Dạ, nãi nãi cứ yên tâm"
Vãn Thanh cười mở miệng trả lời, vươn tay đỡ lão thái phi đứng dậy, nàng nhìn thấy thái phi hiện đã rất mệt mỏi, tinh thần đã cực mệt mỏi, liền hướng ra phía ngoài kêu một tiếng:
"Tô mama, người có thể đi vào"
Tô mama cùng mấy mama của Tây Sa Viện đi vào, vừa nhìn thấy thế tử phi giúp lão thái phi đứng lên, liền vội vàng đi lên phía trước giúp lão thái phi đứng vững, đỡ bà đi ra ngoài, trở về Tây Sa Viện nghỉ ngơi.
Vãn Thanh đưa mắt nhìn lão thái phi rời đi, đi theo bóng dáng của mọi người rời khỏi chính sảnh.
Ngoài cửa, đám người Hồi Tuyết đang đứng chờ ở trước cửa, trong tay Hồi Tuyết còn cầm một chiếc áo choàng, vừa nhìn thấy Vãn Thanh đi ra, liền phẩy phẩy áo choàng, sau đó choàng lên người Vãn Thanh, cung kính lên tiếng nhắc nhở:
"Tiểu thư, gió đêm rất lớn, cẩn thận bị cảm lạnh"
"Đồng Đồng đâu?"
Vãn Thanh hỏi, Hồi Tuyết vội đáp lời:
"Tiểu công tử cùng thế tử gia đã cùng nhau đi đến thư phòng của vương gia, tiểu thư là trở về, hay là đợi Hỉ nhi đi gọi tiểu công tử rồi cùng nhau trở về Cổ Uyển"
"Không cần, hồi Cổ Uyển đi"
Nam nhân ở thư phòng nói chuyện, nàng đi qua làm gì?
Hán Thành Vương mang bé vào thư phòng, chắn là muốn khảo nghiệm năng lực của bé, để bé rèn luyện một chút cũng tốt.
"Dạ"
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, vẫy tay một cái, ý bảo hai nha hoàn cầm đèn lồng tỳ nữ đi lại, sau đó để hai nha hoàn đó cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường về Cổ Uyển.
Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết hồi Cổ Uyển.
Ban đêm, nơi nơi trong Hán Thành Vương phủ đều thắp đèn lồng, một mảnh sương mù, đèn đuốc rực rỡ, đặc biệt mỹ lệ, sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, lụa mỏng bay bay phấp phới trong đình - đài - lầu - các, sương đêm làm ướt đẫm phiến lá cùng cánh hoa, man mát tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Tuy là vào đông, nhưng không khiến người khác có cảm giác rét lạnh, làn gió kia thổi vào mặt tuy rằng mang theo chút rét lạnh, lại làm tinh thần rất sảng khoái.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân vang lên trên hành lang.
Rất xa, liền có thể nhìn thấy cửa lớn Cổ Uyển, đang băng qua mái đình thì đột nhiên từ trong bóng tối có một người đang chầm chậm đi tới, vừa vặn ngăn cản bước chân của mọi người.
Vãn Thanh đầu tiên là không quan tâm, đợi cho đến khi nhìn thấy rõ mặt người đang đi đến thì hơi ngạc nhiên, vì người đó lại chính là Đoan Mộc thế tử.
Đoan Mộc Lỗi vừa nhìn thấy Vãn Thanh, ánh mắt băng lãnh nhanh chóng hiện lên quan tâm, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhàn nhạt mở miệng, nói:
"Thật là trùng hợp, ở trong này vậy mà lại có thể chạm mặt thế tử phi"
"Ừ, thật là trùng hợp"
Vãn Thanh ngẩng đầu, quan sát xung quanh một vòng.
Nơi này cách Cổ Uyển rất gần, nhưng lại cách thư phòng rất xa, Đoan Mộc Lỗi đến nơi này làm gì?
Nghĩ, liền mở miệng chào hỏi một tiếng, liền chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, Đoan Mộc Lỗi vừa nhìn thấy động tác của Vãn Thanh, liền vội mở miệng ngăn cản nàng, hắn là cố tình đến đây đợi nàng, sao có thể để nàng đi dễ dàng như vậy được:
"Ta có thể cùng thế tử phi nói một hai câu hay không?"
Đêm hôm khuya khoắc, chặn đường đi của nàng muốn nói cái gì?
Nàng cũng không muốn biết Đoan Mộc Lỗi muốn nói cái gì với nàng.
Vãn Thanh vốn muốn mở miệng cự tuyệt... nhưng lại nhớ đến ngày Đồng Đồng bị Đàm Đài Văn Hạo mang đi, Hồi Tuyết đi tìm Đoan Mộc Lỗi trợ giúp, hắn không nói hai lời liền mang theo người cùng Hồi Tuyết tìm Đồng Đồng, cũng coi như là đã cứu nàng một lần, phần nhân tình này, nàng còn nợ hắn.
Nghĩ vậy, gật đầu hỏi:
"Không biết Đoan Mộc thế tử có lời gì muốn nói với bản thế tử phi?"
Đoan Mộc Lỗi cùng Vãn Thanh bước ra xa vài bước, người khác thì đứng tại chỗ đợi.
Đoan Mộc Lỗi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, tinh tú lắp đầy bầu trời, trong lòng hắn chợt buồn bã.
Trong lòng nghĩ đến lời đồn đãi trong Sở kinh hai ba ngày nay không khỏi có chút khó chịu, còn có một chút không cam lòng.
Nếu như không phải hoàng thượng đem Vãn Thanh chỉ hôn cho Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn sẽ quỳ xuống cầu xin hoàng thượng ban hôn, cưới nàng làm chính thê.
Tuy rằng, việc này rất không có khả năng, thậm chí vị trí thế tử Trấn Quốc Công phủ của hắn có thể bị lung lay, nhưng, có một khắc hắn đã hạ quyết tâm muốn kết thành phu thê với nữ tử diễm lệ này.
Hắn từ nhỏ rất ít khi xem trọng nữ nhân, thật vất vả mới xuất hiện một người, lại bị chỉ hôn cho người khác, điều này khiến hắn đau lòng không dứt.
"Ngươi có khỏe không?"
Vãn Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Đoan Mộc Lỗi vậy mà lại hỏi nàng như vậy, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng cười mở miệng trả lời:
"Nhọc lòng thế tử gia lo lắng, Vãn Thanh vẫn tốt lắm, không có gì là không tốt"
"Vậy là tốt rồi, về sau, nếu như nàng có chuyện gì oan khuất, liền phái người đi Trấn Quốc Công phủ tìm ta, ta nhất định sẽ hết mình giúp đỡ nàng cùng Đồng Đồng. Ta thật lòng rất thích Đồng Đồng, không muốn bé chịu bất kỳ ủy khuất nào"
Trong lòng hắn kỳ thực còn có một câu, chẳng qua là sẽ không nói ra, vĩnh viễn cũng không thể nói, sau này hắn sẽ chỉ xem nàng như một người bằng hữu.
"Cảm ơn ngươi"
Vãn Thanh gật đầu, nói lời cảm ơn với Đoan Mộc Lỗi.
Tuy rằng hai người cũng không quen biết nhiều, mà hắn cũng chưa từng có ý xấu đối với mẹ con nàng.
Ngược lại, lúc trước, khi Đồng Đồng muốn nhận hắn làm phụ thân, hắn cũng là thật lòng muốn chấp nhận làm phụ thân của bé, hắn là thật lòng yêu thương bé.
Sau này lại thật tâm trợ giúp nàng, hiện tại lại nói những lời này, đại khái, nàng có thể xem như là bằng hữu của hắn.
Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương - Ngô Tiếu Tiếu Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương