Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 193 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1264 / 3
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Lại Mặt (2)
hần 2: Tức giận
Người nam nhân mặc y phục cẩm bào màu trắng kia cũng không khách khí, giơ tay lên, một luồng ánh sáng (màu xanh da trời) lam huyền khí dày đặc đánh qua, tựa như bão tố đang ùn ùn kéo đến, bao phủ khắp nơi.
Mộc Tiêu Dao kinh hãi, nhanh chóng duỗi tay ra, xuất ra huyền khí, đón nhận, đánh trả lại luồng huyền khí kia, hai người so huyền khí với nhau, huyền khí va chạm, đối đầu với nhau ở giữa không trung, không phân biệt cao thấp, trộn lẫn với nhau.
Vì huyền khí quá mức cường đại mà làm cho nước bên dưới hồ nước phát ra tiếng động ‘uỳnh, uỳnh’, tạo thành cột sóng phóng lên cao, rời khỏi mặt nước.
Mộc Tiêu Dao trong lòng thất kinh.
Hắn thật không ngờ tới, người nam nhân đối diện với hắn lúc này lại là Lam Huyền tam phẩm, ở Huyền Vũ đại lục này xem như cao thủ đứng đầu. Hắn nếu như lại thăng thêm một cấp chính là cấp bậc Tử Huyền, mà mình bây giờ vẫn còn là Lam Huyền nhị phẩm, còn kém hắn một bậc.
Nếu hắn háo thắng mà xông lên, chỉ sợ sẽ chịu thiệt, cho nên, ‘kiến hảo tựu thu’.
*Kiến hảo tựu thu: thấy được rồi thì buông tay. (Làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc).
Nghĩ, thu lại huyền khí.
Vì thu lại huyền khí mà cơ thể hắn bị phản đòn lùi ra sau hơn bốn mét, ôm quyền trầm giọng mở miệng:
"Các hạ thật là lợi hại, trước, cáo từ tại đây, ngày khác lại đến lĩnh giáo"
"Không dám, nhưng mà về sau, mỹ nhân trong Hán Thành Vương phủ kia chỉ có gia mới có tư cách chạm vào, ngươi nếu như lại phá hòng chuyện tốt của gia, gia tuyệt đối không buông tha cho ngươi dễ dàng như ngày hôm nay"
Nam tử mặc y phục cẩm bào màu trắng ra lời cảnh cáo, Mộc Tiêu Dao khóe môi âm trầm ngoan độc mím lại, vô cùng tức giận. Đáng tiếc, tài nghệ không bằng người, lắc mình đi vào bóng đêm, vừa đi vừa nghĩ.
Cuối cùng, là chuyện gì xảy ra?
Vì sao gần đây lại có nhiều người đều đạt tới cấp Lam Huyền như vậy? Rốt cuộc người nam tử kia là ai?
Hắn từng nghe sư phụ nói, cấp Lam Huyền nếu không có thần đan cùng thần thú tương trợ, căn bản không có khả năng thăng cấp một cách thuận lợi.
Người từng nói, muốn tấn cấp lên Lam Huyền chỉ có hai loại người, một là thường nhân (người bình thường) muốn thăng lên cấp Lam Huyền thì phải cần đến sự bổ trợ từ bên ngoài và phải mất đến ba mươi năm mới thăng lên cấp Lam Huyền.
Hai là người có thiên phú (thiên tài) vô cùng tốt, không cần đến ba mươi năm để đạt tới cấp Lam Huyền, những người thuộc loại người này, thường không thể biết trước tu vi của họ đạt đến đâu.
Nhưng, người nam tử vừa rồi tuổi tác còn chưa đến ba mươi tuổi, tuổi rất trẻ, rốt cuộc là hắn là dùng thần đan bổ trợ hay là có thần thú tương trợ?
Mộc Tiêu Dao vừa nghĩ vừa dùng khinh công bay đi, thoáng cái mà đã cách xa mái đình gần mười trượng.
*Mười trượng = 10 trượng
_ 1 trượng = 3,33m; 10 trượng = 33,33m
Tại mái đình, đối diện là một chiếc cầu nhỏ bị hủy mất một chân cầu, có một người nam tử mặc y phục màu trắng đang đứng đón gió, gió đêm nhẹ nhàng thổi làm tà áo phất phơ bay trong gió, tựa như chưa từng nếm qua mùi vị khói lửa nhân gian, nhìn như thần tiên trên cao kia, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên tia sáng lạnh.
Đợi Mộc Tiêu Dao đã đi xa, vươn tay, nắm chiếc khăn gấm màu trắng che mặt giật xuống, lộ ra một khuôn mặt kinh diễm, vô cùng tuấn tú, hào hoa phong nhã, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng như nước chảy, từ cổ họng phát ra âm thanh than nhẹ.
"Mình đứng đây nghĩ vẩn vơ cái gì vậy hả? Nên trở về ngủ thôi"
Nói xong, lắc mình liền bay thẳng về hướng Hán Thành Vương phủ, dung nhập vào trong đêm tối.
Cổ uyển.
Bên trong tân phòng, Vãn Thanh và Hồi Tuyết sau khi thấy Mộc Tiêu Dao đã rời đi, hai người cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng, chuyện vừa rồi, hai người biết là có người phát ra ám khí, khiến Mộc Tiêu Dao chú ý dụ hắn rời khỏi Hán Thành Vương phủ. Tuy không biết là ai ra tay tương trợ, nhưng nàng cũng phải thầm nói một câu ‘cảm ơn’với người kia.
Không biết người kia có sao không?
Hai người lo lắng một hồi, liền vệ sinh cá nhân để đi ngủ, sáng sớm ngày mai là ngày lại mặt của Vãn Thanh.
Ngày hôm sau, Đồng Đồng đã thức dậy từ sáng tinh mơ, sau khi vệ sinh cá nhân xong, bé liền chạy qua phòng của Vãn Thanh, chuẩn bị cùng Vãn Thanh về Thượng Quan phủ lại mặt để thăm Thượng Quan Hạo.
Vừa nghĩ trong lòng là sắp được nhìn thấy mặt Hạo gia gia thì bé đã no rồi, tiểu tử kia vừa đi vào tân phòng, liền biết buổi tối hôm qua phụ thân không có ngủ ở bên cạnh mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen lại.
Vãn Thanh đang ngồi trước bàn trang điểm để sửa sang lại đầu tóc, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt bé thập phần mất hứng, không khỏi quan tâm hỏi:
"Đồng Đồng, sao vậy con?"
Đồng Đồng chạy tới, ôm cổ Vãn Thanh, nói:
"Dạ, con không có việc gì đâu, mẫu thân, chúng ta nhanh đi ăn điểm tâm rồi đi gặp Hạo gia gia đi, ngủ cả một đêm chắc mẹ đói lắm rồi"
Bé không muốn làm lớn chuyện của phụ thân rồi khiến mẫu thân không vui.
Buổi tối ngày hôm qua, Hoa Nhi đã nói với bé, trong lòng mẫu thân hiện rất không thoải mái, Đồng Đồng nhất định phải tỏ ra vui vẻ, như vậy mẫu thân sẽ vui theo bé, cho nên, hiện tại, bé không muốn để cho mẫu thân phát hiện ra tâm tình của bé hiện đang cực kỳ không tốt.
Vãn Thanh thấy bé không có biểu hiện gì bất thường, liền đứng dậy, nắm lấy tay bé, một đường đi thẳng ra ngoài.
Ngoài cửa, một nha hoàn của Cổ Uyển khom người hỏi:
"Thế tử phi, có cần phái người truyền điểm tâm lên?"
"Ừ, đặt ở phòng khách"
Vãn Thanh phân phó xong, nha hoàn kia liền đi trước một bước đi về phía trước để dọn điểm tâm sáng, những nha hoàn còn lại thì đi theo phía sau Vãn Thanh cùng bé đi theo hành lang dài, hai mẹ con thong thả đi đến phòng khách.
Bên ngoài hành lang, Quân Tử Lan một màu đỏ tươi như lửa, từng chậu, từng bụi lan xinh đẹp đến kinh diễm, Xuân Đằng Thanh tỏa hương ngào ngạt, nơi nơi đều là hương thơm của hoa cỏ, liếc nhìn sang bên cạnh là những tảng đá hình thù kỳ quái, rất khác biệt, hình như là được điêu khắc, rất tinh xảo.
Tuy là vào đông, hoa cỏ vốn nên ngủ yên trong lòng đất, đáng tiếc, Hán Thành Vương phủ không thể so với nhà khác, nơi nơi trong phủ đều lưu giữ những hoa cỏ quý hiếm, có thể sinh trưởng cả bốn mùa, nhiều đến đếm không xuể, khiến mọi nơi trong Cổ Uyển tràn ngập hương thơm hoa cỏ, tựa như đầu xuân.
Đoàn người thong thả tiêu sái đi tiếp, xa xa, liền nhìn thấy có một đám mama, nhà hoàn cùng bà tử đang tụ tập đứng một đám trước cửa phòng khách, không ồn ào, náo nhiệt mà lại lặng ngắt như tờ, nghiêm chỉnh đứng chờ chủ tử, vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, liền cung kính cúi đầu thỉnh an:
"Thế tử phi tốt, tiểu công tử tốt"
"Ừ, đứng lên đi"
Vãn Thanh gật đầu, dẫn bé đi vào trong phòng, cả đám đi vào theo, chỉ thấy, bên trong phòng điểm tâm sáng đã sớm được sắp xếp ngay ngắn trên bàn tròn, hai mẹ con đi qua, ngồi xuống, cùng nhau dùng điểm tâm.
Huệ Nương là quản gia của Cổ Uyển, vừa bước chân vào phòng khách, thấy Vãn Thanh liền đi tới bẩm báo:
"Thế tử phi, thái phi nương nương cùng trắc phi nương nương đều đã chuẩn bị quà tặng, nói là ngày hôm nay tặng cho thế tử phi mang về Thượng Quan phủ"
"Ừ, ta đã biết"
Vãn Thanh nâng tay gắp tiếp thức ăn, nàng vốn đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc, tính là trên đường trở về sẽ ghé vào cửa hàng mua vào món đồ. Thật không nghĩ tới, thái phi nương nương cùng Tống trắc phi đã chuẩn bị sẵn thay nàng.
Thái phi là thật tâm yêu thương nàng, còn Tống trắc phi, bà ta trước mắt vẫn còn nắm quyền quản sự trong trong phủ, chuyện này đương nhiên sẽ không hàm hồ mà làm xấu mặt Hán Thành Vương phủ, làm cho người ta nhìn vào chê cười, nói bà ta keo kiệt, chuyên quyền.
Huệ Nương bẩm báo xong cũng không lui xuống, gương mặt hiện ra rất nhiều vẻ mặt khác nhau, nhìn rất phong phú, nhưng cuối cùng là vẻ mặt đầy khó xử, nhiều lần mở miệng, đều không nói ra lời được, vì không biết phải nói như thế nào? Vãn Thanh, thấy vậy liền mở miệng hỏi:
"Còn có việc gì sao?"
Huệ Nương nhìn Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, nhỏ giọng mở miệng nói:
"Vừa rồi nô tỳ có phái người đi mời thế tử gia, nhưng Quỳnh di nương nói, buổi tối hôm qua, thế tử gia phân phó, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy giấc ngủ của ngài ấy, thế tử gia đến bây giờ còn chưa tỉnh ngủ nữa"
Huệ Nương vừa dứt lời, bên trong phòng khách, yên lặng không tiếng động, sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất khó coi.
Người đầu tiên phản ứng là Đồng Đồng, bé nhịn không được mà cắn chặt răng, ném đôi đũa trong tay vào trên bàn, sau đó là Hồi Tuyết rồi đến mọi người trong phòng, tất cả đều tức giận giống như Đồng Đồng.
Ngày hôm nay là ngày lại mặt, thế tử gia liên tục ba ngày không vào tân phòng, vốn danh tiếng của chủ tử ở trong Sở kinh này đã bị người bôi đen, hôm nay, nếu như hắn không xuất hiện nữa, dùng đầu gối cũng có thể biết.
Lần lại mặt này của tiểu thư chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào mặt, trở về Thượng Quan phủ là cực kỳ xấu hổ, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Mọi người cùng nhau suy đoán, Đồng Đồng liền đứng lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn Huệ Nương, hỏi:
"Phụ thân ở đâu, ta đích thân đi gọi?"
Huệ Nương lau mồ hôi chảy như suối trên đầu, đối với vị tiểu công tử này cũng không dám có nửa điểm qua loa. Thế tử phi không phải là người bình thường, vị này cũng không phải là người bình thường.
Nghe nói, vị này, chỉ vì một tiểu hầu tử nho nhỏ liền đem Cấn Bảo công tử đánh một trận xém chết, cũng không bị trừng phạt, dù là một câu trách mắng cũng không có.
Còn được hoàng thượng ban thánh chỉ ban cho họ hoàng thất, mặc dù bé là con riêng của thế tử phi, nhưng hiện tại đã là chân chính chủ tử nơi này.
"Bẩm tiểu công tử, thế tử gia bây giờ đang ở Thanh Vu Viện"
"Hừ, mang ta đi qua"
Đồng Đồng trầm giọng mở miệng nói, gương mặt phẫn nộ, thân thể nhỏ bé đã rời khỏi bàn tròn, chuẩn bị đi ra phía ngoài cửa.
Vãn Thanh duỗi tay ra liền chặn ngang đường đi của bé, ôm lấy thân thể nhỏ bé của bé bế lên, động tác gọn gàng, ấn bé ngồi lại xuống ghế, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Đồng Đồng, không nghe Huệ Nương nói gì sao? Phụ thân buồn ngủ, phụ thân chắc là rất mệt mỏi, nên bây giờ còn chưa thức, con thân làm con sao có thể không biết lo lắng cho sức khỏe phụ thân hả?"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn phía bóng dáng yêu kiều bên trong phòng kia ảnh, trong lòng hoài nghi.
Thế tử phi là giận đến hồ đồ rồi sao? Bằng không, làm sao có thể bình tĩnh đến như vậy, thế tử gia làm ra chuyện quá đáng như vậy, nàng cũng không tức giận không ghen tuông. Rốt cuộc là sao?
Hồi Tuyết nhịn không được la toáng lên:
"Tiểu thư, thế tử gia thật quá đáng"
"Câm miệng"
Vãn Thanh trầm giọng mở miệng quát, thân thể Hồi Tuyết run lên, lật đật thỉnh tội:
"Nô tì tội đáng chết"
"Sau này không được nói những lời đại nghịch bất đạo này nữa, biết không?"
Vãn Thanh mở miệng cảnh cáo, nàng không muốn Hồi Tuyết bị trừng phạt vì họa trong miệng mà ra. Cho nên, nàng mới lớn tiếng quát Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cũng biết Vãn Thanh vì sao lại lớn tiếng quát nàng, nhưng nàng thật sự đau lòng tiểu thư.
Tiểu thư là nhân trung long phượng, là kỳ nữ hiếm gặp trong thiên hạ này, nay gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm nhận đủ ủy khuất, mà tên đần kia còn cố tình đối đãi tiểu thư như vậy, thật sự là xem thường tiểu thư đến mức quá đáng mà.
Vãn Thanh dạy dỗ Hồi Tuyết xong, mắt nhìn Đồng Đồng, nói:
"Còn con, mau dùng điểm tâm đi, phụ thân không đi, hai mẹ con chúng ta trở về thăm Hạo gia gia cũng giống nhau"
Đồng Đồng nhìn mẫu thân, không thèm nhắc lại, không khỏi nhớ lại lời Hoa Nhi nói, tuyệt không thể để cho mẫu thân lại thương tâm, nàng vốn là đủ phiền toái.
Nghĩ, liền dùng sức gật đầu, trả lời:
"Dạ, Đồng Đồng cùng mẫu thân cùng nhau hồi Thượng Quan phủ thăm Hạo gia gia"
Bé nói xong liền cúi đầu dùng điểm tâm, chỉ là, nhìn kỹ thì sẽ thấy có một giọt nước mắt rơi trong chén cơm, trong lòng bé âm thầm thề.
Phụ thân sao? Hừ, từ giờ trở đi, con sẽ ghét cha, phụ thân thế nhưng lần nữa khi dễ mẫu thân, khiến mẫu thân thương tâm dù là ông trời bé cũng không tha thứ.
Trong phòng khách liền an tĩnh lại, Vãn Thanh nhìn Huệ Nương, nói:
"Đi chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, đem lễ vật của thái phi nương nương cùng Tống trắc phi chất lên xe, đợi lát nữa chúng ta ăn xong sẽ đi luôn"
"Dạ, thế tử phi"
Huệ Nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, lui ra ngoài, bà thật sự là rất bội phục thế tử phi, bị thế tử gia đối xử ghẻ lạnh như vậy mà không tức giận một chút nào, thậm chí ngay cả biểu hiện không cam lòng cũng không có.
Bà quan sát thấy vẻ mặt của nàng rất thản nhiên, bình tĩnh, tựa như một đóa Bạch Ngọc Lan nở rộ ở vùng núi cao đỉnh, hương thơm tản mát lan tỏa ra xung quanh, chống chọi với thời tiết băng hàn trên đỉnh núi.
Nàng sống không vì ai khác, mà chỉ vì mình, cho dù thế tử gia làm thêm nhiều chuyện hơn nữa, cũng không gây tổn thương cho nàng dù một chút ít.
Huệ Nương đi ra ngoài phân phó người chuẩn bị xe ngựa, lại phân phó mấy mama của Cổ Uyển đem lễ vật chất vào xe ngựa.
Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương - Ngô Tiếu Tiếu Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương