Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 193 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1264 / 3
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Không Ai Nỡ Ra Tay Đánh Một Khuôn Mặt Luôn Tươi Cười
ách đó không xa mấy đứa trẻ chật vật chạy tới, một bên gãy ngứa một bên cầu xin: "Tào trưởng lão cứu chúng ta, cứu, cứu chúng ta, thật là khó chịu, khó chịu muốn chết."
Tiếng kêu cứu vừa dứt, mấy người kia cùng nhau nhìn Thượng Quan Đồng, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc cùng khó có thể tin, con mắt của ông lão đứng đầu trong đoàn người kia tỏa sáng như thấy báu vật, sau đó đem mấy viên đan dược đưa mấy đứa nhỏ:
"Mau ăn vào đi, sẽ không có việc gì nữa đâu."
"Cảm ơn Tào trưởng lão, cảm ơn Triệu trưởng lão."
Bọn người Thượng Quan Dục cùng Thượng Quan Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy đứa nhóc nhanh chóng đoạt lấy thuốc kia ăn vào.
Người được Thượng Quan Dục cùng Thượng Quan Trúc cảm ơn được gọi là Tào trưởng lão, là Thượng Quan phủ chấp sự trưởng lão, Tào trưởng lão chuyên quản chuyện dạy học trong Thượng Quan phủ, ông là người cơ trí thâm trầm, hơn nữa võ công cực cao, là người duy nhất trong Thượng Quan phủ đạt tới (màu xanh da trời)Lam Huyền nhất phẩm cao thủ.
Vị Tào trưởng lão này chẳng những võ công cực cao, còn là một Linh Dược Sư, cho nên vừa rồi mới chỉ chăm chú nhìn bé, liền biết mấy đứa trẻ này chẳng những bị đánh, còn bị hạ dược, thuốc ngứa này ít nhất phải là trung cấp Dược Sư mới có thể luyện ra, nên ông rất ngạc nhiên, thằng bé còn nhỏ như vậy? Thuốc từ đâu mà có? Chẳng lẽ?
Phía sau Tào trưởng lão có một ông lão khác, mày hếch lên, cả người phát ra hàn băng bắn về phía Thượng Quan Đồng, đứa nhỏ này là ai? Từ nơi đâu xuất hiện, rất xinh đẹp, mắt to sáng so với ngôi sao ban đêm còn muốn sáng hơn, nhưng mà lại lộ ra khí thế hơn người.
"Thằng nhóc quê mùa này từ đâu chui ra?"
Triệu trưởng lão mới mở miệng, âm thanh bén nhọn, gương mặt đáng yêu phấn nộn của Thượng Quan Đồng trầm xuống, ngay lập tức liền chán ghét lão già này, ôm chặt Chiêu Chiêu trong lòng, nhìn Triệu trưởng lão thân mình gầy gò như cây trúc kia:
"Ngươi mới là ông già quê mùa? Ta có tên, gọi là Thượng Quan Đồng."
Thượng Quan Đồng tiếng nói vừa dứt, bọn Thượng Quan Trúc bên này đã giải hết độc ngứa, tất cả đều vây quanh Triệu trưởng lão, chỉ vào Thượng Quan Đồng la lên.
"Triệu trưởng lão, nó chính là thằng con hoang mà Đại tỷ nhà bên kia sinh ra, nó vậy mà dám đánh chúng ta, Triệu trưởng lão ngươi phải giúp chúng ta báo thù, nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt."
Triệu trưởng lão sắc mặt lạnh lùng âm u, đáy mắt hiện lên khinh thường hèn mọn, nguyên lai là cái đồ con hoang, nhưng tại sao lại xuất sắc như thế, còn thông minh tuyệt đỉnh, thật sự là đáng tiếc thật là một bộ dáng dễ nhìn mà, nếu nó là con cháu ruột thịt của Thượng Quan phủ là tốt nhất rồi.
Thằng nhóc này tuyệt đối là một nhân tài, Triệu trưởng lão tuy rằng không thích Thượng Quan Đồng, lại không thể không thừa nhận thằng nhóc này tuyệt đối không phải là người bình thường, là một thiên tài hiếm thấy.
Một đứa trẻ năm tuổi thế nhưng có thể đem cả năm đứa nhóc mười tuổi đánh cho tan tác tả tơi, đây cũng không phải là chuyện người bình thường làm được, hơn nữa hắn còn có thuốc ngứa, không biết là từ đâu mà có?
"Người tới "
Triệu trưởng lão nghe xong những lời xúi giục của Thượng Quan Trúc, trầm giọng hướng về phía sau ra lệnh, lập tức có thủ hạ chạy vội tới, cung kính cúi đầu đứng chờ lệnh.
Bên trong Thượng Quan phủ này, hai người Tào trưởng lão cùng Triệu trưởng lão, là nguyên lão cấp cao, trừ bỏ Hầu gia cùng lão thái thái, những người khác không ai dám đắc tội hai người bọn họ.
Bây giờ Thượng Quan phủ không thể so với lúc trước, chỉ có duy nhất hai trưởng lão lo việc trong phủ, một người hiệp trợ Hầu gia xử lý chuyện tình bên trong phủ, một người trông coi việc học vấn trong phủ, hi vọng Thượng Quan phủ có thể có sự đột phá.
Nhưng mà những năm gần đây cũng không có nhân tài xuất sắc nào, một thế hệ trước không bằng một thế hệ sau, nhìn một đám hỗn tạp kia. Sau đó, Tào trưởng lão đưa mắt nhìn phía đông phủ Hầu gia ruột thịt tôn tử, não bé thân thể mập mạp, chỉ có chiều ngang là phát triển, thật sự nhìn không ra có cái tư chất gì gọi là thiên phú, Tào trưởng lão thở dài một hơi, lại nhìn Thượng Quan Đồng, mắt liền sáng lên, khẽ vươn tay ngăn cản Triệu trưởng lão, đi vài bước thong thả đến trước mặt Đồng Đồng.
"Con gọi là Thượng Quan Đồng sao?."
Đồng Đồng nheo lại mắt to, quan sát một chút ông lão trước mắt, mặt mũi hiền lành, nhìn mình cười đáng yêu, thật dễ nói chuyện, cùng lão già lúc trước kia hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn liền chuyển tốt một chút, gật đầu lễ phép mở miệng.
"Dạ đúng, lão gia gia, con gọi là Thượng Quan Đồng."
Mẫu thân đã nói, không ai nỡ ra tay đánh một khuôn mặt luôn tươi cười, phải làm một đứa trẻ có lễ phép, bé luôn nhớ kỹ nha.
Tào trưởng lão vuốt chòm râu gật đầu, khóe môi lộ ra ý cười, chỉ mấy câu nói đơn giản, ông dễ dàng nhìn ra cậu bé này rất có giáo dưỡng, so với con cháu trong Thượng Quan phủ này có giáo dưỡng hơn nhiều.
Ngày hôm nay bọn người kia bị đánh, nhất định là trêu chọc cậu bé này, bằng không bé không giống như là người chuyên gây chuyện, Tào trưởng lão cảm thấy đã hiểu rõ tình huống, vươn tay nắm lấy tay Thượng Quan Đồng, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng bé, mở miệng lên tiếng.
"Gia gia có việc muốn hỏi con, con có thể thành thật trả lời cho gia gia biết được không?"
"Dạ được."
Đồng Đồng nâng lên một khuôn mặt tươi cười, lão gia gia này đúng là người tốt, hơn nữa bé có thể cảm nhận được ông thật thích bé nha, chỉ cần là người thích mình, bé cũng sẽ thích lại bọn họ.
"Con năm nay mấy tuổi rồi?."
"Dạ, con năm nay năm tuổi."
"Vậy còn thuốc ngứa của con là từ đâu mà có?"
Tào trưởng lão mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Thượng Quan Đồng, trong lòng bàn tay thậm chí có mồ hôi thấm xuất ra, ông là quá khẩn trương.
Mặc dù biết bản thân mình nghĩ có chút suy nghĩ mông lung, nhưng trực giác của ông nói với ông rằng cậu bé này là một thiên tài hiếm gặp, đối với một người luôn muốn dạy dỗ ra một đồ đệ thiên tài mà nói. Ngay bây giờ, cơ hội này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Thượng Quan Đồng không rõ Tào trưởng lão hỏi hắn lời này là có ý tứ gì, chớp mắt to nhìn Tào trưởng lão.
Mà đám người phía sau vây quanh Tào trưởng lão, trợn mắt nhìn nhau, không biết Tào trưởng lão muốn làm cái trò gì, nhưng mà ai cũng không dám quấy rầy ông, phải biết rằng Tào trưởng lão ở Thượng Quan phủ là một người cực kỳ có danh vọng, (màu xanh da trời)lam huyền nhất phẩm, không phải người bình thường có thể tu luyện đến, đến Hầu gia cũng kính ông ba phần, cho nên không ai dám mở miệng, vào thời điểm này mọi người chỉ nhìn bọn họ.
Thượng Quan Đồng nghĩ nghĩ, lão gia gia này nhìn qua là thật lòng thích mình đi, cho nên mình không nên lừa gạt ông, cuối cùng khiêm tốn nói:
"Dạ thưa ông, thuốc là con tự mình luyện, mẫu thân còn nói con luyện không được tốt lắm, cho nên ông cũng đừng chê cười Đồng Đồng nha."
Tiếng nói Thượng Quan Đồng vừa dứt, phía sau truyền tới tiếng hút không khí, chẳng những là những thằng bé kia, mà kể cả Triệu trưởng lão cùng những hộ vệ kia cũng kinh ngạc, phải biết rằng đứa nhỏ này mới có năm tuổi, mà đã trở thành trung cấp Dược Sư sao? Quả nhiên là thiên tài, thiên tài.
Chẳng lẽ nói trời ban kỳ tài cho Thượng Quan phủ, mọi người đồng thời lóe qua ý này, mà người luôn luôn chán ghét Đồng Đồng, Triệu trưởng lão không tin, lắc đầu phản bác.
"Thượng Quan Đồng, ngươi tuổi còn nhỏ liền biết nói dối gạt người, lớn lên thì còn gì mà không dám nói nữa."
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn Triệu trưởng lão, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mặt chán ghét, lão già này không thích bé, bé cũng không thích hắn, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phấn nộn nhăn thành một đống cất tiếng nói:
"Ngươi lão cái lão già này thật là kỳ quái, ta khi nào thì nói dối gạt người? Là lão gia gia này hỏi ta, nên ta mới nói, nếu là ngươi hỏi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết?"
Sau khi cái miệng nhỏ nhắn của Thượng Quan Đồng chém đinh chặt sắt nã pháo ầm ầm nói xong, liền ôm Chiêu Chiêu chuẩn bị rời đi, bé không thèm để ý tới những người này đâu, trừ bỏ lão gia gia này có vẻ đáng yêu một chút, những người khác đều rất đáng ghét, Đồng Đồng nghĩ, nhìn Tào trưởng lão:
"Ông ơi, con phải đi rồi, tuy rằng ông tương đối đáng yêu, nhưng mà vừa nhìn thấy lão già ăn mày kia, tâm tình của con liền không tốt."
Vừa nghe xong, gương mặt già nua của Triệu trưởng lão sớm trắng rồi chuyển sang đỏ, trong Thượng Quan phủ này, hắn khi nào thì bị người khác không tôn trọng giống như vậy, trái một tiếng lão già, phải một tiếng lão già ăn mày, thật là tức chết hắn mà, ngực phập phồng lên xuống, hơn nửa ngày nói không ra lời.
Bất quá so sánh với sự phẫn nộ của Triệu trưởng lão, Tào trưởng lão lại mang một đôi mắt tỏa sáng, giống như nhìn thấy bảo bối trong lòng chờ đợi đã lâu nay đã xuất hiện, vội vàng lôi kéo tay Đồng Đồng, không cho bé rời đi, cười tủm tỉm mở miệng:
"Đồng Đồng, ông có thể gọi con là Đồng Đồng không? Ngồi lại đây cùng lão gia gia nói chuyện một lát đi."
Tào trưởng lão vừa dứt lời, Triệu trưởng lão thiếu chút nữa chổng đầu xuống đất, nhịn không được la lên:
"Tào trưởng lão?"
"Được rồi."
Tào trưởng lão ngẩng đầu nhìn Triệu trưởng lão, trong ánh mắt chợt lóe lên sắc bén, nhàn nhạt mở miệng:
"Đồng Đồng là đứa bé ngoan, Triệu trưởng lão cần gì phải tranh chấp cùng một đứa bé?"
Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương - Ngô Tiếu Tiếu Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương