In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Cúc Tiên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1287 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26 (Chính Thức)
ưa tay vuốt lại mặt mình, có thể nào có một ngày tôi có thể thoát khỏi tên ác ma này không đây?
Hức..hức…hức
Tôi dáo dác tìm kiếm tiếng khóc. Tôi thất kinh, miệng há hốc khi tận mắt chứng kiến toan fbooj nữ sinh khoa văn hóa đứng ôm nhau khóc
Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay đâu có vị đại tướng lẫy lừng nào qua đời đâu, khóc gì chứ! Tôi tò mò tiến về phía họ
“Hức..hức…anh Gia Kỳ phải làm sao..phải làm sao..hức hức..anh ấy bình thường chơi thốt lắm mà, sao lại như vậy? Hức,ông trời đúng là không có mắt”
“chắc chắn Hoàng Quân đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để thắng,Hoàng Quân đáng ghét!”
“Đúng vậy! Không thể ngờ Hoàng Quân lại như thế, uổng công chúng ta coi trọng hắn!”
Haizz, đây gọi là chết trong đau thương vì thần tượng. Gia Kỳ ơi, rốt cục cậu có phép thuật cao thâm gì mà khiến nữ sinh khoa xã hội điên đảo tới vậy
Vốn từ xưa đã biết mấy nữ sinh phát cuồng vì Gia Kỳ. Còn nhớ, giáng sinh vừa qua, trong khi tôi chờ đợi mấy món quà thì tên nào đó đang ung dung trên bàn giáo viên. Tôi nghi ngờ tên này làm bậy gì đó nên đến hỏi thăm, nào ngờ, cậu ta vừa thấy tôi như mèo gặp mỡ. Tay chộp lấy tôi, ấn ngồi cuống bàn giáo viên
“Việc của cậu là ngồi đây liệt kê cho tôi, tôi có chút việc”
Trong khi mơ hồ không biết có chuyện gì, tôi đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Ôi trời,lúc này thì mới hiểu,hiểu toàn bộ!
Thế là cả buổi hôm ấy, tôi mệt mỏi vật lộn với gần bốn trang giấy tên người gửi quà,đã vậy còn phải khổ nhục nhận ánh mắt dè bỉu của fan nữ
Làm ơn đi, tôi chỉ giúp Gia Kỳ nhận quà thôi mà!
Nhìn đống quà lỉnh kỉnh đang ngang nhiên chiếm gần hết phòng học, tôi ai oán nhìn bạn học nào đó
“Bạn học Gia Kỳ, bạn không cần phải phô trương như thế chứ? Chủ tịch nước đắc cử được nhận quà chúc mừng cũng không nhiều tới vậy”
Bạn học nào đó mặt dày bảo “Biết sao được, tôi quá đẹp trai mà”
Tiếc đôi dép, bằng không tôi phang cho hắn vào cái
“Dù sao hôm nay cũng là Giáng sinh,cậu thích món nào cứ tùy tiện chọn, dù sao tôi cũng định cho đống này ra thùng rác”
Thế cậu nghĩ, tôi là thùng rác không đáy nhà cậu sao
“Phí phạm!”
“Phí? Như vậy đi, tôi tặng cậu hết đống quà này,chỉ cần hôn tôi một cái coi như quà!
Hôn?? Quà? Hôn? Hôn một cái là được đống quà, bơi trong quà!Ha ha, ta quá lợi nha
Tôi kiếng chân lên, hôn chụt một cái vào má *thiện tai,coi như hôn con MILu*
Trong lúc ấy,có một nữ sinh đi qua, vô tình nhìn thấy cảnh tôi hôn Gia Kỳ. Ngay khi tôi bước chân ra cổng, mấy chục nữ sinh đến vây quanh tôi, thiện chí cảnh cáo
Mô Phật! Tôi không muốn làm các bạn tổn thương
Cho nên, dựa vào phản xạ có điều kiện,tôi nhanh chóng hạ gục các nữ sinh trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nói thật, tôi đã hứa với mama đại nhân không tùy tiện ra tay đánh người, các người không thể trách tôi!
Ngay sau đó, tôi lập tức hưởng bản án khủng khiếp của toàn bộ nữ sinh: Tẩy chay!
Tôi căm phấn ráng cho kẻ đầu xỏ một chưởng,hét lên “Tại cậu đó, bây giờ tôi phải làm sao?”
Tên yêu nghiệt nào đó mỉm cười “Càng tốt,nếu toàn bộ nữ sinh trong trường tẩy chay cậu, không bằng toàn bộ nam sinh tẩy chay cậu luôn đi”
Đồ khốn!
Nhìn đám nữ sinh khóc nức nở, tôi thở dài, nhìn trời “Gia Kỳ, cậu là yêu nghiệt phương nào mà thần thông quảng đại thế?”
Cả đám nữ sinh ngu ngốc kia nữa, Gia Kỳ có gì tốt?
Đẹp trai ư? Uhm..khi cười có chút cchuts giống Won Bin,mắt có chút giống Lee Min Ho, thoạt nhìn xa giống soái ca Trung Hoa, nhìn gần có nét đẹp lạnh lùng của hotboy Việt Nam, nói chung, không có gì đặc biệt!
Học giỏi? Công nhận học siêu hơn tôi. Hừ, vậy thì có cái gì?
Nhà giàu? Uhmm, theo kiểu cậu ta nói thì có lẽ nhà cậu ta giàu thật!
Hừ, nhưng có cái gì đâu mà khiến cái bạn này phát cuồng thế? Ôi trời, bực quá,toàn lũ hâm
“Tiểu Khuê, cậu còn rảnh tơi mức tươi cười trên nỗi đau của người khác ý hả?”
Có sao? Tôi cười bao giờ
“Tôi đâu phải loại vô lương tâm”
Hắn khinh bỉ nhìn tôi “Cậu nói cá biết leo cây, chó biết bay, thỏ ăn thịt sói tôi còn tin chứ bảo cậu có lương tâm bao giờ, sao tôi không biết?”
Tôi tức giận hét lên “Gia Kỳ, cậu mới là tên khốn không có lương tâm”
Ắc âu ….0o|_o0
Một loạt viên đạn hướng tới tôi,híc,yêu nghiệt, cậu là thằng khốn!
Tôi quyết định trở về nhà, không thể nghe mấy lời than vãn mây mưa của bọn nữ sinh đại ngốc kia. Đi đến cổng trường, vừa dắt con ngựa sắt ra khỏi cổng, đồng chí nào đó đã mai phục sắn ở cổng trường. Nhắc trông thấy tôi, đồng chí liền hung hăng đi đến dật tay lái
“Cậu ngồi đằng sau tôi sẽ trở cậu!”
Tôi há hốc mồm, mắt mở to hình chữ a “Tổ chức của cậu bình thường di chuyển bằng BMW oai phong, lẫm liệt, đừng nói với tôi tổ chức của cậu bị CIA phát hiện và tịch thu tài sản rồi nha”
Hắn lườm tôi “Cảm ơn lời nhắc nhở, tổ chức của tôi làm sao lại dễ dàng bị tóm được chứ, mau, đi xe hay đi bộ”
Dĩ nhiên là đi xe, không lẽ giữa tiết trời khỉ gió này lại đi bộ?
“Gia Kỳ, BMW của cậu đâu rồi?”
Hắn tươi cười, thản nhiên đúc tay vào túi quần “Hết xăng!”
Ha ha, cũng có ngày BMW tạo phản sao? Kính nể, kính nể!
“Hết xăng thì đổ vào, không lẽ hết xăng cậu ném đi luôn”
Tôi chăm chú nhìn cậu bạn đang châm tư suy nghĩ, sau 1p30s, thằng bạn nào đó mới chịu mở miệng
“Ném rồi!”
Tôi nghe xong suýt rớt cằm. BMW mà cũng dám vứt, quả nhiên cậu không phải kẻ bình thường
Tôi nhìn cậu khinh bỉ “Đừng nói với tôi là do cậu tiêu hoang từ trước đến nayu nên mới phá sản, không có tiền trả nợ nên bán xe nha”
“Đúng vậy..cho nên, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi. Nhìn gì, còn không mau về nhà, trên đời này ngoài tôi phung phí tiền của mua dáng cậu chứ không ai thềm đâu”
Xí, cậu nghĩ tôi rảnh mà bán dáng với cậu sao?
Một..hai..ba..năm..
Tôi điên tiết,trợn mắt với Gia Kỳ “Cậu tích quần áo bao nhiêu ngày thế?”
Hắn tủm tỉm cười, nhân tiện lấy tay xoa cằm nghĩ ngợi “Chắc phải hai,ba ngày gì gì đó,à, hình như là bốn ngày”
“…”tôi
Gia Kỳ, cậu không thể chăm chỉ hơn hay sao? Nhà có máy,chỉ cần ném một phát là quần áo được xử lí. Tên này đúng là chúa lười
“Tiểu Khuê!”
Hử “Gọi cái gì, không thấy người ta đang lao động sao?”
Hắn trầm tư một lát “Papa đại nhân nhà cậu, ông ấy sắp tới sẽ ra Bắc, cậu chuẩn bị đi!”
Đòang
Không hề nghe nhầm, là papa đại nhân, sao ông ấy lại ra Bắc, không lẽ mama cứng đầu nhà tôi chịu nhún nhường rồi sao?
Tôi hấp tấp hỏi “Cụ thể là bao giờ? Không lẽ mama nhà tôi lại đồng ý rồi?”
Gia Kỳ nhìn tôi, ngao ngán nói “Tiểu Khuê, làm ơn đừng sỉ nhục loài heo được không? Nhân phẩm của nó không thể bị hủy hoại trong tay cậu được”
“…” Gia Kỳ, cậu không chết luôn đi,cậu không chọc tôi thì cậu chết à
Dạo này, công việc của mama đại nhân có vẻ ít hơn trước, tôi cũng định hỏi vụ của papa nhưng lại thôi, tôi nghĩ không nên. Nếu mama địa nhân nổi giận, người thiệt không phải là tôi hay sao
“Mama đại nhân, dạo này cơ quan của người ít việc nhỉ” tôi ngu ngốc hỏi
Mama đại nhân nói “Hừ, chẳng nhẽ suốt ngày có án mạng chắc? Xã hội ít nhiều phải có sự ổn định, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu “Vâng” chẳng hiểu cái gì cả
Dẫu sao bữa nay cũng là chủ nhật, chị Mai được nghỉ, tên yêu nghiệt kia cũng không thích về nhà mà cứ mặt dày tá túc nhà tôi. Mama đại nhân hết dọn dẹp nhà cửa rồi lại chăm sóc vườn tược. Đến trưa,cơm nước no say, tôi chán nản lôi bộ tú ra trước mặt mama đại nhân, bắt đầu dụ dỗ
“Mama, chúng ta làm vãn cho đỡ buồn đời đi”
Mama đại nhân thờ ơ bảo “Ta là đại diện cho luật pháp, đại diện cho công lí, đại diện cho nhân dân, ta không thể biết luật mà phạm luật được”
Tôi tiếp tục níu kéo “Con đâu nói chúng ta chơi tiền, chơi vui thôi, chơi vui thôi!”
Gia Kỳ gật đầu đồng tình, kéo chị Mai đến bàn, hất hàm với tôi “Tiểu Khuê, nể mặt cậu một chút, tôi sẽ chơi. Nói thật, tôi có biết chơi bài là gì đâu!”
Hí hí, yên tâm, tôi sẽ khiến cậu quỳ xuống van thua cho coi
Tôi nhìn mama đại nhân
“Người không chơi thật đấy à? Mama đại nhân, không lẽ cảnh sát các người nếu chơi bài vui thì bị kết án tử hình? Không bằng người bỏ nghề luôn đi, hừm, cảnh sát không khác gì thầy tu, thấy thịt chó mà phải nhịn không được ăn mặc dù rất thèm. Miệng lại còn giả tạo bảo rằng người tu hành không được ăn thịt, ăn thịt là sát sinh.Woa, sao giờ con mới biết con có một mama đại nhân vĩ đại vậy”-kiểu khích tướng
Mama đại nhân im lặng
“Xin lỗi mama, con thực sự không biết người có tấm lòng yêu nước như thế”-kiểu ôn nhu
Mấu chốt cuối cùng “mama đại nhân, dù gì người cũng rảnh, chi bằng người đi đâu đó đi, người cứ lởn vởn ở đây như oan hồn không tan, bài của con đen kinh điển”
Rầm!
Mama đại nhân đạp bàn một cái, nhịn không được, tuyên bố “Ta chơi, ta chơi là được!”
He, he, biết ngay mà,không ai hiểu mẹ như con chẳng bằng không ai hiểu con như mẹ, quả nhiên rất đúng nha.Chỉ với chút võ mồm của mình, mama đại nhân dù tinh anh, thần võ đến đâu cũng chết rạp ngay thôi
Hắc,hắc, mama đại nhân, người cứ chờ xem, hôm nay con sẽ rửa mối hận bao năm, tính sổ với người
Ôi, nhưng đời đúng dọa người. Tôi chưa kịp dở mánh khóe gian lận ra thì có tên khốn nào đó miệng kêu không biết chơi bài,thế mà mấy ván liền thắng liên tiếp
Gia Kỳ khốn kiếp, nhà ngươi dám giỡn với ta!
Tôi oán hận rít lên “Gia Kỳ, cậu bảo cậu không biết chơi mà?”
Mama đại nhân cười thâm hiểm “Con gái ngoan à, con nên chấp nhận số phận đi! Thú thì cứ nói thua, việc gì phải dùng thủ đoạn để thứng, chơi như thế là không tốt đâu”
Gia Kỳ nhăn nhỏ bảo “Tôi nói là tôi không biết chơi chứ tôi đâu có bảo cậu là tôi chưa chơi bao giờ? Hơn nữa, lần trước chính mama đại nhân nhà cậu dạy tôi món này mà, cậu không thể trách tôi. Có trách thì trách cậu ngốc thôi”
Gừ, cậu đi chết đi!
Ha ha ha hahah
Cười cái gì mà cười, các người giở trò ăn hiếp tôi, hu hu
Thắng làm vua, thua làm nô lệ. Bị Gia Kỳ đánh cho tơi bời hoa lá. Cái mặt xinh xinh, làn da trắng tinh của tôi bị biến thành da Bao đại nhân, chỉ riêng mỗi cái mũi là bị chừa lại
Híc, thảm kịch tự tôi chuốc lấy
Tất cả là do Gia Kỳ xấu xa, ban đầu cậu ta nói không biết chơi nên tôi tin tưởng bày ra chiêu:ai thua bị bôi nhọ nồi.Không ngờ, Gia Kỳ nghe xong hưng phấn quá, quyết định lấy mực bôi vào mặt mới thú vị, nên…nên tôi mới ra nông nỗi này
“Tiểu Khuê, em có thể thông minh hơn được không?” Chị Mai vừa ôm bụng cười,tay chỉ về mặt tôi
Gia Kỳ không khách khí đổ cả lọ mực vào vào tay, quệt một phát quyết định. Hắn cười thỏa mãn, hai tay vỗ vỗ vào má tôi “Ha ha, Tiểu Khuê, cậu quả nhiên có khí chất bất phàm, ha ha, ha ha!”
Ách
Thằng khốn, rồi có một ngày, tôi sẽ đổ cả một chậu mực vào người cậu cho biết thế nào là cảm giác,gừ!
Ai Bắt Nạt Ai ? Ai Bắt Nạt Ai ? - Cúc Tiên