Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: linhchiduong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
rong văn phòng yên lặng chỉ có tiếng đánh máy và tiếng lật giấy tờ sột soạt, Ánh Minh lo lắng nhìn đồng hồ rồi lại nhíu mày thở dài.
Joe nhìn biểu hiện cô có chút khác hường thì tới gần nhẹ nhàng hỏi thăm
-Em sao vậy? không khỏe à?
Ánh Minh giật mình ngồi thẳng dậy nhìn Joe cười nhẹ
-Không em không sao.
Joe nhíu mày
-Vậy sao trông em mệt mỏi vậy?
Ánh Minh nhăn nhăn mặt
-À bạn trai em bị ốm em lo lắng cho anh ấy thôi
Joe nghe cô giải thích xong trong lòng lại khó chịu không thôi, “ lại là hắn tại sao lúc nào cũng là hắn ” Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vì muốn gây ấn tượng tốt với cô nên anh cố mỉm cười nói nhẹ nhàng
-Nếu vậy hôm nay nghỉ sớm đi dù sao cũng không còn việc gì quan trọng cả
Ánh Minh nghe vậy trong lòng vui vẻ nhìn anh với ánh mắt lấp lánh
-Em như vậy có được không?
Joe thấy cô đã cảm động thì có chút đắc ý khó chịu cũng giảm đi ít nhiều
-Được mà em đi đi còn lại anh làm nốt cho
Ánh Minh nghe vậy cười tươi tắn
-Vậy cảm ơn anh nhiều nha mai em sẽ làm thêm giờ bù cho hôm nay
Joe xua tay
-Không sao em nhanh đi đi không anh đổi ý nè
Ánh Minh mỉm cười nhanh chóng thu sếp đồ đạc rôi ra khỏi văn phòng..
Nụ cười trên môi Joe vụt tắt anh cầm điệnthoại bấm một dòng số, một lát sau bên kia vừa bắt máy một giọng nói chanh chua vang lên
-Gì vậy Joe?
Joe nghe vậy cũng chẳng có thời gian mà đùa giỡn anh nói thẳng vào vấn đề chính
-Em hãy tới nhà Thiên Kỳ anh ta bị ốm, còn nữa lát nữa Ánh Minh sẽ tới đó em hãy nghĩ cách khiến cô ấy hiểu lầm nếu được thì báo cho anh
Như Ngọc nghe xong cười nhạt
-Ok em biết rồi Thanks
Joe ừ một tiếng rồi cúp máy ánh mắt lạnh lùng lóe lên một tia thâm hiểm
-Thiên Kỳ ơi Thiên Kỳ cậu sẽ thua tôi sớm thôi
………………………….
Thiên Kỳ ngồi trong phòng khách chốc chốc lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường anh lầm bầm
-Sao bây giờ vẫn chưa tới?
Nói đoạn anh cầm điện thoại nhưng chưa kịp bấm phím thì chuông cửa reo vang, anh mừng thầm nhanh chóng ra mở cửa nhưng cửa vừ mở anh lại nhíu mày không vui lạnh lùng nói
-Chị ở đây làm gì?
Như Ngọc nghe vậy có chút không vui bĩu môi
-Thăm Kỳ chứ làm gì?
Thiên Kỳ nhíu mày
-Tôi không rảnh chị về đi tôi muốn nghỉ ngơi
Như Ngọc đang muốn nói gì đó thì chợt nghe một tiếng “ ting “ phát ra từ phía thang máy cô nghĩ thầm chắc là Ánh Minh nên không do dự giả vờ ngã vào lòng Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ nhìn cô ta loạng choạng ngã vào lòng mình theo bản năng anh đưa tay đỡ cô bỗng một tiếng nói vang lên
-Hai người đang làm gì đấy?
Thiên Kỳ đẩy Như Ngọc ra nhìn về phía giọng nói cười
-Về rồi? sao không nói cho anh?
Thiên Hoàng dựa lưng vào cửa thang máy ánh mắt nhìn hai người trước mặt mang vẻ bỡn cợt
-Muốn tạo sự bất ngờ thôi nhưng không ngờ chính mình mới là người bất ngờ
Thiên Kỳ lờ đi câu nói ẩn ý của Thiên Hoàng nhíu mày nhìn Như Ngọc
-Tự dưng lao vào tôi làm gì?
Như Ngọc đang chìm vào cảm giác khó chịu cô còn tưởng là Ánh Minh không ngờ lại là Thiên Hoàng nhưng nghe câu hỏi lạnh lùng của Thiên Kỳ cô cười nhẹ
-Hơi chóng mặt
Thiên Kỳ lạnh lùng quay đi nói với Thiên Hoàng
-Vào đi
Thiên Hoàng theo anh vào nhà rồi làm như vô tình nói
-Có một số người không biết nghĩ xem bản thân mình là ai còn muốn diễn trò
Như Ngọc giận tím mặt nhưng lại không muốn hét lên trước mặt Thiên Kỳ đành nhịn xuống dịu dàng hỏi
-Không biết em họ đang nói ai?
Thiên Hoàng cười nhạt
-Ồ chị biết an hem tôi là em họ chị là tốt rồi mong chị giữ đúng thân phận chị họ của mình
Như Ngọc có cảm giác gậy ông đập lưng ông nháy mắt chợt muốn chửi người nhưng chưa kịp nói thì cửa chính mở ra một giọng nói trong trẻo vang lên
-Em tới rồi,
Ánh Minh nói được một nửa thì thấy trong phòng có nhiều người nên im lặng có chút giật mình
-Sao đông quá vậy?
Thiên Hoàng thấy Ánh Minh suất hiện thì như mèo thấy mỡ lập tức nhảy bổ vào
-Chị ……………
Ánh Minh bị tấn công bất ngờ nên giật mình nhìn về phía phát ra tiếng rống kinh người thì lại giật mình hơn
-Hoàng? em về bao giờ thế?
Thiên Kỳ nhìn cảnh ôm nhau thắm thiết giữa bạn gái và em trai thì nhíu mày không vui đi tới tách hai người ra lạnh lùng nói
-Nói thôi không cần hành động
Ánh Minh ngại ngùng cúi đầu không nói gì
Thiên Hoàng thì cười hì hì cợt nhả nói
-Ghen à? ôm cái thôi mà chị Minh nhỉ?
Như Ngọc đứng bên nhìn cảnh nói nói cười cười thì tâm trạng càng xuống thấp cô lạnh lùng nói
-Tự tiện vào nhà đàn ông lại còn nói nói cười cười thật không biết xấu hổ
Thiên Kỳ liếc Như Ngọc nhưng không nói gì chỉ nhìn Thiên Hoàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Thiên Hoàng hiểu bèn nháy mắt một cái với anh trai rồi quay qua Như Ngọc nói
-Ít ra cũng không giống một số người vừa nhìn thấy đàn ông đã nhảy bổ vào như hổ đói vồ mồi
Như Ngọc giận tím mặt ngồi xuống ghế, còn Ánh Minh cũng ngầm hiểu ra đang có cuộc chiến âm thầm nên không nói gì nhiều chỉ nhặt đồ rồi nhanh chóng vào nhà bếp.
Thiên Kỳ và Thiên Hoàng giúp cô sách đồ sau đó cả hai bị đuổi ra khỏi phòng bếp …
Trong phòng khách rộng rãi thoáng mát ba người ngồi với nhau nhưng không ai nói câu nào thi thoảng một cơn gió lại thổi qua khiến không khí càng trở nên âm u, quỷ dị ……..
……………………………
Trên bàn ăn không khí im lặng tới đáng sợ bốn người ngồi cùng nhau nhưng không một ai nói lời nào, Thiên Hoàng không quen với không khí im ắng ngạt thở này lên tiếng phá tanbầu không khí im lặng
- Không ngờ chị cũng biết nấu ăn đấy
Ánh Minh ngẩng lên liếc Thiên Hoàng nhtj nhẽo trả lời
- Đừng coi thường nhau thế chứ
Thiên Kỳ cầm đũa gắp một miếng rau cải bỏ vào miệng mặt anh nhăn lại, Ánh Minh nãy giờ chỉ chờ anh ăn xong mong nhận được một lời khen ai ngờ thấy anh nhăn mặt thì cô buồn bã thở dài. Thiên Kỳ thấy biểu hiện của Ánh Minh thì có chút buồn cười thật ra cô nấu ăn rất được chỉ là anh muốn trêu chọc cô chút thôi, Thiên Hoàng thấy anh trai nhăn mặt cũng có chút tò mò bèn gắp thử một món cho vào mồm vừa ăn vừa nói
- Ngon mà sao mặt anh nhăn như quả táo tàu thế?
Thiên Kỳ thấy gương mặt Ánh Minh không vui vẻ trước lời khen của Thiên Hoàng trong lòng vui đến muốn đốt pháo anh cầm tay cô chấn an
- Anh đùa thôi rất ngon
Ánh Minh ngẩng lên nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ.
Như Ngọc nhìn cảnh đầm ấm này trong lòng thật sự rất khó chịu không muốn làm người thừa cô cầm đũa gắp một miếng rau cho vào miệng sau đó nhăn mặt
- Nhạt quá đi cô làm ăn kiểu gì vậy?
Ánh Minh nghe vậy có chút hoảng hốt
- Chị đợi em chút em đi lấy thêm gia vị
Thiên Hoàng nhíu mày ánh mắt khó chịu bắn vào chỗ Như Ngọc
- Chị không có chân à? tự đi lấy đi
Rồi sau đó quay qua Ánh Minh
- Chị cứ ăn đi kệ chị ta
Ánh Minh lung túng gãi đầu
- Không sao để chị lấy cho không phiền đâu mà
Thiên Kỳ thấy vậy kéo tay Ánh Minh bắt cô ngồi xuống ghế rồi trầm giọng nói
- Em cứ ngồi xuống kệ chị ta đi
Như Ngọc thấy hai anh em Thiên Kỳ bảo vệ Ánh Minh như vậy đố kỵ trong lòng lại càng dâng lên cô mở miệng châm chọc
- Vì mộ đứa con gái không ra gì mà cuống quýt như vậy có đáng không?
Ánh Minh nhíu mày lập lại ba chữ trong câu nói của Như Ngọc
- Không ra gì?
Như Ngọc cười mỉa hừ một tiếng
Thiên Kỳ cùng Thiên Hoàng muốn mở miệng nói gì đó như Ánh Minh xua tay nên hai người đành im lặng, sau đó Ánh Minh quay qua nhìn Như Ngọc nheo mắt giọng nói không còn chút dịu dàng
- Chị vừa nói tôi là đứa con gái không ra gì?
Như Ngọc không nao núng nhìn Ánh Minh
- Tôi nói cô thì sao? không lẽ tôi nói sai?
Ánh Minh ngồi thẳng lưng
- Tôi không hiểu tôi đã làm gì khiến chị nói tôi như vậy? tôi nhớ là mình chưa có làm gì thất lễ với chị
Như Ngọc hừ lạnh mặt không chút biểu cảm
- Đã là bạn gái Thiên Kỳ còn quyến rũ Thiên Hoàng cùng Joe cô nói xem như vậy có phải là không ra gì không?
Ánh Minh ngớ người
- Cô quen Joe?
Như Ngọc cười nhạt
- Cuối cùng cũng thừa nhận
Thiên Kỳ nãy giờ nghe hai người nói chuyện vừa nghe thấy tên Joe đã giật mình cầm tay Ánh Minh
- Làm sao em quen được anh ta?
Ánh Minh thấy thái độ của anh thì nói
- Anh ấy là người hướng dẫn của em
Thiên Kỳ ồ một tiếng rồi quay sang Như Ngọc giọng lạnh băng
- Chị ít nói nhảm đi cái gì mà quyến rũ đàn ông khác? tôi thấy chị nên áp dụng câu nói đó vào bản thân chị thì hơn
Thiên Hoàng cũng có chút tức giận nói lớn
- Tôi nói cho chị nghe nếu không nể chị là chị họ tôi thì tôi đã tát thẳng vào mặt chị rồi đúng tôi thích chị Minh nhưng là tự tôi thích chẳng có ai quyến eux hay lôi kéo cả tốt nhất chị nên xem lại bản thân mình đi chị đừng vì anh Kỳ không yêu chị mà đổ tội lên đầu chị Minh …
Thiên Kỳ giật mình quát
- Hoàng …
Thiên Hoàng mắng xong mới thấy mình đã quá sơ hở nhìn qua Ánh Minh chỉ thấy cô đờ đẫn nói nhỏ
- Chị thích anh Thiên Kỳ …..
Như Ngọc cười
- Đúng tôi thích Kỳ thì sao? chỉ là chị họ không cùng huyết thống thôi mà
Thiên Kỳ bối rối vừa nghe Như Ngọc nói vậy lại quát
- Cô câm miệng cút ra khỏi đây
Như Ngọc trừng mắt hoảng hốt nhìn Thiên Kỳ không thể tin nói
- Tôi cút khỏi đây?
Thiên Kỳ lạnh lùng nói
- Tôi nhịn chị lâu lắm rồi hôm nay chị không những đến đây gây rối mà còn xỉ nhục bạn gái à không vợ chưa cưới của tôi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bố của chị bây giờ yêu cầu chị về cho
Như Ngọc nhìn thái độ dữ dằn của Thiên Kỳ trong lòng vừa đau vừa hận trừng mắt nhìn Ánh Minh sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà.
Trong nhà chỉ còn lại ba người Thiển Hoàng cũng lặng lẽ trở về phòng của mình, chỉ còn Thiên Kỳ cùng Ánh Minh anh nhẹ nhàng cầm tay cô hỏi
- Em không sao chứ?
Ánh Minh đờ đẫn lắc đầu
- Không em ổn nhưng mà chị ấy
Thiên Kỳ kéo cô ngồi xuống ghế cầm tay cô thật chặt nhẹ nhàng nói
- Ánh Minh vì anh đã hứa với chú sẽ giữ bí mật chuyện này nhưng hiện tại anh không thể không nói cho em, chị ta không phải là con ruột của chú anh
Ánh Minh sửng sốt mặt tái nhợt
- Vậy chị ấy thích anh
Thiên Kỳ lắc đầu ôm cô vào lòng vuốt mái tóc dài của cô nhẹ nhàng nói
- Không lien quan đến anh, gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận đâu em đừng lo lắng
Ánh Minh nghe vậy lo lắng trong lòng không hề giảm đi nhưng cô không thể yếu đuối tình yêu thì phải có thử thách nếu Như Ngọc là một thử thách nhất định phải có thì cô cũng nhất ddingj phải vượt qua …
Thiên Kỳ ôm cô trong lòng nghĩ tới Joe khiến anh lo lắng có lẽ anh nên đề phòng hơn anh biết Joe sẽ giở trò nhưng anh lại không muốn Ánh Minh lo lắng nên anh đàng nghĩ cách âm thầm bảo vệ cô khỏi Joe và Như Ngọc …
Thiên Hoàng nhẹ nhàng bước xuống cầu thang không gây một tiếng động anh nhìn hai người đang ôm nhau thắm thiết thì cười đựa lưng vào tường anh tự nói với mình
- Nhu vậy là đủ rồi chỉ cần cô ấy hạnh phúc như vậy là đủ rồi
Ánh mắt lóe lên một tia lạnh nhạt khi nghĩ về Như Ngọc cùng Joe ngày mai anh nhất định phải nói với Thiên Kỳ chuyện này …
End chap 48
Ác Quỷ Của Em Ác Quỷ Của Em - linhchiduong Ác Quỷ Của Em