Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: linhchiduong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
rong văn phòng yên lặng Thiên Kỳ chăm chú đọc bản tài liệu trên bàn, một lát sau anh buông bút dựa lưng ra sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếng điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên Thiên Kỳ thẳng lưng ấn nút trả lời
- Có chuyện gì?
Thư kí lập tức trả lời
- Dạ có một cô gái tên Như Ngọc muốn gặp giám đốc
Thiên Kỳ nhíu mày
" cô ta tới làm gì?
" anh khó chịu nghĩ thầm nhưng vẫn nói
- Bảo cô ta vào phòng khách đợi tôi
- Dạ
Sau khi dặn dò thư kí Thiên Kỳ đứng lên cầm điện thoại bấm một cái tên quen thuộc hồi chuông thứ nhất vừa reo lên bên kia lập tức nghe máy Thiên Kỳ mỉm cười
" xem ra cũng biết sợ rồi
" anh vui vẻ nghĩ thầm
- Alo Thiên Kỳ hả?
Thiên Kỳ cười
- Không là anh thì ai?
Ánh Minh gãi đầu
- Anh gọi có chuyện gì không?
Thiên Kỳ nghe giọng cô có chút lạ thì lo lắng
- Giọng em làm sao thế? ốm àh?
Ánh Minh biết anh lo lắng cho cô nên cũng cười
- Không sao hôm qua em nói nhiều nên khản giọng thôi
Thiên Kỳ thở nhẹ
- Vậy em tới công ty anh đi chúng ta đi ăn được không?
Ánh Minh có chút bối rối vì chuyện trong nhà còn chưa đâu vào với đâu nhưng cô cũng rất nhớ anh... Nghĩ một chút Ánh Minh gật đầu
- Dạ em sẽ đến công ty anh bây giờ đợi em chút
Thiên Kỳ cười
- Được anh đợi em
Cúp máy Thiên Kỳ quay về vẻ mặt nghiêm túc bước ra khỏi phòng làm việc. Vừa bước vào phòng khách đã bị ôm lấy
- Kỳ
Thiên Kỳ khó chịu đẩy Như Ngọc ra đi tới sô pha ngồi xuống lạnh lùng nói
- Đây là nơi làm việc yêu cầu chị cư xử đúng mực
Như Ngọc lờ đi thái độ lạnh nhạt của Thiên Kỳ tới gần khoác tay mình lên tay anh nũng nịu
- Tại người ta nhớ Kỳ mà...
Thiên Kỳ ngồi lùi sang bên cạnh kéo dài khoảng cách giữa hai người
- Chị tới đây có việc gì?
Như Ngọc có chút khó chịu nhưng vẫn cố tươi cười
- Tới thăm Kỳ chứ làm gì? lâu lắm rồi không gặp lát nữa mình đi ăn cùng nhau được không?
Thiên Kỳ đưa tay nhìn đồng hồ
- Xin lỗi hôm nay tôi có hẹn với bạn gái rồi khi khác đi
Như Ngọc nhíu mày khó chịu định nói gì đó thì cửa phòng mở ra một cô gái mặc chiếc quần jean cùng chiếc áo phông bước vào Như Ngọc đứng dậy nhìn cô gái đó
- Cô là ai sao lại dám tự tiện vào đây?
Ánh Minh ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt rồi lại nhìn Thiên Kỳ đang đứng lên đi về phía mình gương mặt lạnh lùng nhìn cô gái xinh đẹp kia anh nói
- Cô ấy là bạn gái tôi, tôi cho cô ấy cái quyền đi lại tự do trong công ty mình có gì là sai? chị có ý kiến gì sao?
Ánh Minh ngại ngùng nhìn anh có chút lo lắng, hỏi nhỏ
- Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?
Thiên Kỳ thu lại khuôn mặt lạnh lùng nhìn Ánh Minh kéo tay cô tới cạnh mình rồi đưa tay giới thiệu
- Đó là Như Ngọc con gái của chú Quang, chị ấy bằng tuổi anh nên em cũng gọi chị giống anh cũng được
Ánh Minh gật đầu nhìn Như ngọc cười nói
- Chào chị em là Kim Ánh Minh
Như Ngọc hừ một tiếng nhìn Ánh Minh từ đầu tới chân thầm phán xét
" không trang điiểm, không quần áo túi sách hàng hiệu cô ta rốt cuộc dựa vào cái gì mà đòi làm đối thủ của mình?
" nghĩ tơi đây Như Ngọc cười giễu cợt nhìn Ánh Minh
- Đi gặp bạn trai mà cô ăn mặc như vậy sao?
Thiên Kỳ nhìn Như Ngọc lạnh lùng nói
- Bạn gái tôi ăn mặc sao là việc của cô ấy không cần chị phải nhiều lời
Ánh Minh kéo tay Thiên Kỳ sau đó quay sang phía Như Ngọc nói
- Cảm ơn chị đã góp ý
Như Ngọc hừ một tiếng bước qua hai người khi đi qua Ánh Minh còn cố tình đụng vào người cô khiến Ánh Minh lùi về sau vài bước nhưng cô vờ như không để ý cười với Như Ngọc rồi lại tới chô Thiên Kỳ nói
- Chúng ta đi thôi
Thiên Kỳ nhìn Như Ngọc đi xa dần thở nhẹ
- ừ mình đi
...........................
Sau khi ăn xong trời cũng đã tối Thiên Kỳ quyết định hai người sẽ đi bộ một chút nên cầm tay Ánh Minh đi dạo trên đường, Thiên Kỳ thấy hôm nay Ánh Minh yên lặng tới khó hiểu thì véo má cô
- Em đang suy nghĩ chuyện đại sự gì thế hả?
Ánh Minh nhăn mặt xoa hai bên má vừa bị véo
- Em nghĩ về chị họ của anh
Thiên Kỳ nhíu mày
- Nghĩ về cô ta làm gì?
Ánh Minh ngẩng lên nhìn anh lại nói
- Chị ấy không thích em đúng không? nhưng em chưa bao giờ đắc tội với chị ấy mà?
Thiên Kỳ cười lớn nhìn Ánh Minh mặt nhăn nhó
- Kệ cô ta em đừng quan tâm, vì ngoài bản thân mình ra cô ta vốn không thích ai cả
Ánh Minh đánh vào tay anh một cái nhăn mặt
- Có người đi nói xấu người nhà của mình như vậy sao?
Thiên Kỳ cười xoa đầu Ánh Minh
- Em đừng nghĩ nhiều nữa cũng đừng để ý tới Như Ngọc làm gì ệt
Ánh Minh nhìn anh đến sững người không biết trong lòng bây giờ ra sao mà cứ nhộn nhạo không yên, vừa hạnh phúc vừ lo sợ Ánh Minh đưa hai tay ôm Thiên Kỳ
- Nếu đó không phải chị họ anh em sẽ nghĩ là Như Ngọc thích anh mất
Thiên Kỳ nhìn cô gái trong lòng có chút khó chịu muốn nói cho cô sự thật nhưng anh lại nghĩ nói ra sẽ chỉ khiến cô lo sợ hơn chi bằng không nói chỉ cần khiến cho đứa con gái phiền phức kia im miệng là được rồi, anh và cô khó khăn lắm mới được như bậy giờ anh không muốn cô lo lắng thêm gì cả.
Ánh Minh chìm vào cảm giác hạnh phúc cảm nhận từng cơn gió đầu thu nhè nhẹ lướt qua, Thiên Kỳ ôm chặt cô vào lòng như sợ rằng chỉ cần nới lỏng tay cô sẽ biến mất cung với cơn gió kia vậy Ánh Minh ở trong lòng anh nhớ ra một chuyện nhẹ giọng hỏi
- Thiên Hoàng sao rồi anh?
Thiên Kỳ khó chịu buông Ánh Minh ra
- Em hỏi nó làm gì?
Ánh Minh nhìn anh tức giận như trẻ con thì
" phì
" một tiếng nhưng ngay lập tức bịt miệng không dám cười nữa nghiêm túc nói
- Em nghe nói Thiên Hoàng sắp về Úc nên hỏi thăm thôi
Thiên Kỳ thở dài ngồi xuống giọng nói nhẹ nhàng
- Nó không phải vì em nên mới đi đâu em đừng tự trách mình
Ánh Minh ngạc nhiên vì không ngờ anh lại đoán được cô đang nghĩ gì nhanh tới như vậy cô ngồi xuống cạnh anh dựa đầu vào vai anh nói nhỏ
- Gần đây nhà em sảy ra rất nhiều chuyện không vui, em rất mệt Thiên Kỳ ạ em không biết khi bố em về nước nhìn thấy cảnh tượng này sẽ phản ứng ra sao nữa
Thiên Kỳ hôn lên tóc Ánh Minh thì thầm
- Anh sẽ cùng em gánh vác mọi chuyện...
Ánh Minh mỉm cười nhắm mắt lại đúng vậy như vậy là đủ rồi chỉ cần có câu nói này của anh cảm nhận sự tồn tại của anh đã là quá đủ rồi, có Thiên Kỳ bên cạnh cho dù khó khăn tới đâu cô nghĩ mình cũng có thể vượt qua...
..................................
Trời tối dần Ánh Minh đi tới cửa nhà thì lờ mờ thấy một bóng người con trai đang đứng ở cửa nhà mình, cô nhẹ nhàng tới gần vỗ vai anh ta
- Thiên Bảo, cậu ở đây làm gì?
Thiên Bảo gật mình quay lại nhìn thấy Ánh Minh thì thở dài, ấp úng nói
- Em tới thăm Dương nhưng mà...
Ánh Minh cười
- Nó không mở cửa đúng không?
Thiên Bảo ngại ngùng gật đầu. Ánh Minh cười nhẹ nói
- Vậy cậu nói chuyện với tôi một chút đi
Thiên Bảo gật đầu đi theo Ánh Minh vào nhà.
Ánh Minh mở cửa sau đó ngồi xuống sô pha nhìn Thiên Bảo chăm chú
- Cậu có yêu Dương không?
Thiên Bảo không do dự gật đầu
Ánh Minh hài lòng hỏi tiếp
- Còn Cindy?
Thiên Bảo do dự một chút mới nói
- Em không hề có gì với Cindy cả chỉ là cô ấy đột nhiên suất hiện khiến em có chút lung lay vì dù sao em cũng từng yêu cô ấy
Ánh Minh nhíu mày
- Cậu định tính sao? trong hai người là em gái tôi và Cindy cậu chỉ có thể chọn một
Thiên Bảo cúi đầu
- Em biết, em cũng đã nói với Cindy em có bạn gái nhưng cô ấy cứ nhất quyết đi theo em muốn quay lại em cũng không biết làm sao
Ánh Minh nhìn Thiên Bảo nhấn mạnh từng chữ
- Một hãy cắt đứt quan hệ với em gái tôi trả lại cuộc sông bình yên cho nó và cậu có thể yêu đương với cô gái kia tùy thích...
Hai hãy nói rõ với cô ta cậu yêu Ánh Dương và khuyên cô ta rút lui...
Thiên Bảo nhìn thẳng vào Ánh Minh gật đầu
- Em hiểu, em sẽ giải quyết chuyện này. Chị hãy chăm sóc Dương dùm em...
Nói xong Thiên Bảo lập tức rời đi Ánh Minh nhìn theo mỉm cười
- Xem ra cậu đã có quyết định...
................................
Bóng tối bao trùm mọi nẻo đường từng cơn gió se lạnh thổi qua khiến người ta bất giác run rẩy. Trong quán bar mờ ảo Quốc Tuấn ngồi cầm ly rượu trên tay ánh mắt vô hồn nhìn ngắm thứ chất lỏng màu trắng trong chiếc ly trên tay, Julie bước tới ngồi cạnh Quốc Tuấn. Cô rất ngạc nhiên vì thấy anh chủ động hẹn mình ra ngoài nhưng trong lòng cũng rất đắc ý, cô nghĩ mình sẽ thắng Ánh Nguyệt. Gọi xong đồ uống Julie nhẹ nhàng nói
- Anh hẹn em chỉ để uống rượu thôi sao?
Quốc Tuấn cười nhạt
- Mùi nước hoa của em rất thu hút,
Hít một hơi Quốc Tuấn nhẹ nhàng thốt ra
- Midnight poison? Nhưng em quên rồi sao? Anh rất ghét nước hoa
Julie cứng người nhưng vẫn có nở nụ cười
- Em đúng là đã quên mất
Quôc Tuấn quay sang nhìn Julie rồi tiếp
- Tại sao hai năm trước em lại không đưa bức thư đó cho Ánh Nguyệt?
Julie nghe vậy giật mình làm đổ ly rượu trong tay, Quốc Tuấn đưa giấy cho cô lau sau đó nói
- Anh rất muốn nghe lời giải thích của em về hành động phá hoại đó
Julie vẫn im lặng nhưng một cảm giác khó chịu từ từ dâng trào cô quay sang nhìn thẳng vào Quốc Tuấn
- Đúng em cố tình không đưa bức thư đó cho Ánh Nguyệt, cố tình làm cô ta hiểu lầm anh thì sao?
Quốc Tuấn cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Julie bóp mạnh
- Tại sao cô lại làm như vậy? cô không phải là bạn của Nguyệt sao?
Julie giựt tay ra khỏi tay Quốc Tuấn nhếch môi
- Bạn? haha bạn ư? cô ta hoàn toàn không phải bạn tôi
Quốc Tuấn nhìn cô ta trong lòng có chút chán ghét
- Ý cô là gì?
Julie nhấc ky rượu xoay tròn
- Ý gì ư? được tôi sẽ nói cho anh biết ý tôi là gì, tại sao cái gì cô ta cũng có còn tôi thì không? ngay cả anh cũng vậy rõ ràng tôi là người gặp anh trước ái mộ anh trước tại sao cô ta vẫn có thể có được anh mà không phải tôi? vì vậy tôi muốn cô ta đau khổ, đau khổ như tôi năm đó vậy.
Quốc Tuấn nhìn Julie nghiến răng
- Cô đau khổ? buồn cười cô đâu phải người bị ngược đãi? cô đâu phải người trải qua nỗi đau khi Ánh Nguyệt nghĩ tôi ra đi không một lời tạm biệt?
Julie uống một hơi cạn ly rượu trong tay
- Vậy anh nghĩ cảm giác của tôi ra sao khi anh và cô ta yêu nhau năm đó?
Quốc Tuấn nhìn Julie chăm chú năm đó nếu không có Ánh Nguyệt anh căn bản là sẽ không quen Julie làm sao anh có thể thích cô ta được?
Julie nhìn anh một lúc rồi đứng dậy
- Tôi xem đủ rồi thật ra vì yêu anh nên tôi quay về nhưng một phần cũng là vì muốn Ánh Nguyệt đau khổ nhưng có lẽ tôi thất bại quá sớm rồi.
Nhìn cô ta rời đi nhẹ nhàng Quốc Tuấn rất giận cô ta gây ra một đống rắc rối để Ánh Nguyệt hiểu lầm anh hai năm rồi cô ta quay về tiếp tục gây thêm rắc rối rồi lại nhẹ nhàng bỏ đi như không có chuyện gì để anh ở lại một mình giả quyết. tức giận đập tay lên bàn Quốc Tuấn đứng lên tính tiền sau đó ra khỏi nơi ồn ào này.
........................................
Trong căn phòng tối đen Ánh Nguyệt ngồi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, Lúc nãy khi đang ngồi ngơ ngẩn thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên Ánh Nguyệt mở điện thoại đọc dòng tin nhắn ấy nước mắt lại rơi
" Nguyệt, tôi là Julie cậu biết không lần này tôi trở về vốn là muốn khiến cậu đau khổ nhưng tôi thất bại rồi nhưng chắc chắn không phải thua cậu mà là tôi thua Quốc Tuấn, tôi thua tình yêu của anh ấy dành cho cậu. Có những sự thật không bao giờ thay đổi đó là anh ấy yêu cậu không phải tôi. Có một thứ tôi muốn gửi cho cậu làm quà chia tay, ngày mai tôi về Mỹ hi vọng cậu và anh ấy sẽ không dễ dàng quay về bên nhau...
Thân: Julie
".
Đúng như Julie nói sáng sớm hôm sau có một bưu kiện được đưa đến, đúng lúc đó tiếng chuông báo tin nhắn lại vang nội dung ngắn gọn không hề có tên người gửi nhưng cô cũng đoán ra ai đã gửi tin nhắn này khi đọc nội dung
" Bưu kiện vừa gửi tới là bũc thư và món quà Quốc Tuấn nhờ tôi chuyển đến cho cô 2 năm trước, tôi đã mở bức thư ra đọc nhưng không hiểu tại sao tôi không vứt nó đi mà lại giữ lại, hôm nay tôi trả nó lại cho cô từ nay chúng ta không nợ nhau gì cả tạm biệt
" Ánh Nguyệt mở ra thì chỉ thấy một bức thư cùng một chiếc vòng cổ hình mặt trăng. Cô nhanh chóng mở bức thư ra
" Ánh Nguyệt anh xin lỗi vì đi mà không nói với em lời nào, nhưng anh không thể đối mặt với nước mắt của em. Ánh Nguyệt địa chỉ và cách liên lạc với anh, anh đã ghi bên dưới nhớ phải gọi cho anh nhé... À anh có đặt làm một sợi dây chuyền hình mặt trăng dành riêng cho em hãy đeo nó và nhớ đến anh nhé... Yêu em Quốc Tuấn
"
Từng cơn gió mùa thu thổi nhẹ vào căn phòng nhỏ Ánh Nguyệt nắm chặt sợi dây chuyền trong tay vừa khóc vừa cười...
End chap 41
Ác Quỷ Của Em Ác Quỷ Của Em - linhchiduong Ác Quỷ Của Em