Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: linhchiduong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hap 37
Đi dạo bờ biển một lát vì sợ Ánh Minh mệt mỏi nên Thiên Kỳ đưa cô về nhà, Ánh Minh quả thực có chút mệt nhưng vừa về tới nhà liền nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng là chỗ ngủ của bọn họ à không của Thiên Kỳ phải làm thế nào đây? Khi bố mẹ Ánh Minh xây ngôi nhà này vì chỉ có Ánh Minh ở nên xây có mỗi ba phòng là phòng khách, phòng học và một phòng ngủ. Vậy bây giờ Thiên Kỳ sẽ ngủ ở đâu đây? phòng khách ư? nói với Thiên Kỳ có khi bị anh bóp chết mất, anh đường đường là đại thiếu gia làm sao có thể ngủ sô pha chứ? Phòng học của cô ư? Càng không thể trong đó ngoài bàn học và tủ sách ra thì chẳng có cái gì hết làm sao ngủ trong đó? Chỉ còn phòng ngủ thôi nhưng nếu anh ngủ ở đó cô phải làm sao đây? Không lẽ cô thực sự phải ra sô pha ngủ nhường chiếc giường to lớn ấm áp của cô cho anh sao?
- Haizz.............
Thiên Kỳ vừa bước từ phòng tắm ra thấy Ánh Minh vẻ mặt đau khổ như sắp chết tới nơi thì buồn cười lại gần xoa đầu cô nói nhỏ
- Làm gì mà mặt một đống thế?
Ánh Minh ngước khuôn mặt đáng thương của mình lên nhìn Thiên Kỳ, không nhìn thì thôi nhìn rồi thì ngớ người, tuy thời tiết ở đây có chút mát mẻ nhưng anh có cần phải ăn mặc quá mát mẻ thế không? Ánh Minh
" Á
" lên một tiếng đưa tay lên che mắt
- Sao anh không mặc quần áo?
Thiên Kỳ phì cười
- Sao không mặc? em mở mắt ra xem anh có mặc quần không?
Ánh Minh vẫn che mặt không dám bỏ ra nhưng lại để hở ra một khe nhỏ nhìn một chút lại lập tức che kín
- Ý..... Ý em là tại sao anh không mặc áo?
Thiên Kỳ đưa tay lên gạt tay Ánh Minh xuống, Ánh Minh giật nảy mình quay chỗ khác không dám nhìn anh. Thiên Kỳ cố nín cười giọng chêu chọc
- Nóng lắm em không thấy nóng sao?
Ánh Minh nghĩ thầm
" Nóng, nóng thật mặt nóng bừng đây này
" nhưng cô vẫn quát anh
- Nóng gì mà nóng? bây giờ anh có mặc áo không?
Thiên Kỳ với tay lấy áo mặc vào nhưng vẫn muốn chêu cô một chút
- Không mặc nóng lắm kệ em
Ánh Minh tức tới mặt đỏ bừ đứng phắt dậy nhìn anh mắng một chàng
- Anh là cái đồ biến thái khoe thân không biết xấu hổ
Mắng xong cô thở hổn hển nhìn anh đang mỉm cười áo quần đầy đủ thì lại càng bốc hỏa chạy tới chỗ anh đánh anh tới tấp vừa đánh vừa mắng, Thiên Kỳ vừa cười vừa đứng yên để Ánh Minh đánh nhưng lại sợ cô mệt nên liền bắt lấy hai tay cô nắm chặt rồi hôn lên môi cô. Ánh Minh đứng hình trong gió mở to mắt nhìn anh, Thiên Kỳ lại cười buông cô ra đưa tay xoa xoa hai má vừa nóng rực vừa đỏ bừng của cô nói nhỏ
- Muộn rồi đi ngủ thôi
Ánh Minh cúi đầu
" Uhm
" một tiếng sau đó lại lập tứ ngẩng đầu lên ngại ngùng hỏi Thiên Kỳ
- Thế anh ngủ ở đâu?
Thiên Kỳ cười nhẹ lại chêu cô
- Ở đây có mỗi một cái giường em nghĩ anh sẽ ngủ ở đâu?
Ánh Minh phụng phịu
- Anh định đuổi em ra sô pha thật sao?
Thiên Kỳ không thể ngờ sống ở Mỹ tận 6 năm mà cô vẫn có thể ngốc như vậy lại bật cười vui vẻ xoa đầu cô
- Em đúng là ngốc thật đấy, được rồi anh ra sô pha ngủ nhưng em phải hôn chúc anh ngủ ngon
Nói rồi Thiên Kỳ cúi thấp người đưa mặt đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Ánh Minh, Ánh Minh đang suy nghĩ một chút xem có nên hôn hay không thì giọng nói bỡn cợt của anh lại vang lên
- Không hôn anh sẽ ngủ ở đây
Ánh Minh giật mình lập tức hôn chụt một phát lên môi Thiên Kỳ rồi nhảy lên giường nằm xuống chùm chăn kín đầu.
Thiên Kỳ nhìn cô gái dang chui trong chăn làm đà điểu kia thì đi tới kéo chăn của Ánh Minh ra hôn lên chán cô mỉm cười dịu dàng
- Ngủ ngon
Sau đó anh ra khỏi phòng để lại Ánh Minh đang đơ đẫn ở trên giương mở mắt nhìn trần nhà một lúc sau cô thì thầm
- Đúng là ác ma aaaaaaaaaaa
rồi lại chùm chăn ngủ ngon lành.
..............................
Sáng hôm sau Khi Ánh Minh thức dậy thì chỉ thấy một tờ giấy Thiên Kỳ để lại trên bàn ăn cùng bữa sáng thịnh soạn mà chắc chắn 100% là không phải do anh làm, anh nói
" Bữa sáng anh để trên bàn, anh đi giải quyết một số việc chiều nay chúng ta sẽ về Việt Nam
"
Ánh Minh mỉm cười gấp tờ giấy lại cho vào túi áo sau đó ngồi xuống vui vẻ ăn sạch bữa sáng anh đã chuẩn bị cho cô...
.................................
Trong sân bay náo nhiệt Ánh Minh tươi cười vui vẻ bước bên Thiên Kỳ. Sau khi giải quyết mọi việc bên Mỹ tòa án đã quyết định đưa Hồng Anh về nước để giải quyết do người làm đơn đề nghị, Thiên Kỳ muốn về nước là vì sắp tới có một người bác của anh sẽ từ bên Úc qua chơi vả lại anh nghĩ cũng đến lúc giới thiệu Ánh Minh với người nhà của mình nên lập tức đưa cô về nước. Ánh Minh làm sao biết được ý định xấu xa của Thiên Kỳ? Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh lo lắng cô buồn chán nên đưa cô về nước mà thôi...
.................................
Ánh Minh trở về trong sự chào đón của đông đủ mọi người, Ánh Dương vì chào đón cô đã ép buộc tất cả mọi người bỏ hết công việc học hành ăn chơi gì gì đó để mở tiệc chào đón Ánh Minh trở về. Vừa vào phòng Ánh Minh đã thấy mọi người tụ tập rất đông đủ nhưng lại có một chàng trai đẹp trai, cao lớn mà Ánh Minh chưa bao giờ gặp đang đứng cùng Ánh Linh, cô tò mò đi tới hỏi Ánh Linh
- Đây là?
Ánh Linh đỏ mặt ngại ngùng giới thiệu
- Bạn trai em Gia kiệt
Ánh Minh mỉm cười nhìn Gia Kiệt mắt lấp lánh
- Đẹp trai quá ghen tỵ với Linh thật đấy, chào em chị là Ánh Minh cứ gọi chị Minh là được
Thiên Kỳ nghe câu đầu tiên của Ánh Minh xong thì mặt mũi đen xì đi đến chỗ cô nói thầm
- Em ghen tỵ gì cơ?
Ánh Minh chưa kịp phản ứng thì Gia Kiệt nói
- Ghen gì hả chị em còn lâu mới được như anh Thiên Kỳ anh ấy đẹp trai có tài lại thương bạn gái như vậy em phải cố gắng học hỏi đây này
Ánh Minh nghe xong thì rùng mình một cái
" Oa miệng lưỡi trơn chu trong truyền thuyết là đây
" cô nghĩ thầm trong lòng
Thiên Kỳ thì ngược lại cười ngoác cả miệng
- Em thật có mắt nhìn người sau này là người một nhà rồi nhất định anh sẽ nói tốt cho em với hai bác
Ánh Minh lặng lẽ rút lui ra đứng cạnh Ánh Linh đưa tay chống cằm cảm thán
- Trình tự sướng của hai người này thật cao a
Ánh Linh gật đầu
- Cao hơn cả cái Dương chị nhỉ?
Ánh Dương đang nói chuyện cùng Thiên Bảo nghe vậy thì hét lên
- Cái gì mà lôi em vào hả hai cái bà nhiều chuyện kia? Không có bạn trai đẹp trai như Bảo nhà em nên ghen tỵ hử?
Ánh Linh nhìn Ánh Dương một lúc rồi lại quay sang Ánh Linh
- Không đến nỗi hơn đâu em hai tên đàn ông kia còn kém xa Dương nhà mình
Ánh Dương
" hứ
" một tiếng lôi Thiên Bảo ra ngoài hóng mát, Ánh Nguyệt thấy vậy thì đi ra chỗ Ánh Minh để Quốc Tuấn và Thiên Hoàng đứng với nhau.
- Dương sao thế chị?
Ánh Linh cười mỉm
- Bệnh khoe khoang tái phát xong mang Thiên Bảo đi khoe rồi
Ánh Nguyệt va Ánh Minh che miệng cười, không khí trong căn nhà nhỏ hôm nay thật náo nhiệt là vì sự trở về của Ánh Minh, hay là vì tất cả mọi người có mặt trong căn nhà đó đã tìm được hạnh phúc của riêng mình? …
End chap 37 Bắt đầu từ những chap sau sẽ có nhiều nhân vật mới nhiều thử thách mới đối với chị em Ánh Minh, Ánh Linh và Ánh Nguyệt Ánh Dương. Lần đầu tiên viết truyện cho nên có những tình tiết còn non nớt mong mọi người đọc và góp ý cho Kún nhá........
Ác Quỷ Của Em Ác Quỷ Của Em - linhchiduong Ác Quỷ Của Em