Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: linhchiduong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hap 29 ( I )
Ánh chiều tà xua tan đi cái nắng nóng của buổi trưa oi bức, Ánh Minh nhìn đồng hồ.
- Đã muộn thế này rồi sao?
Cô tự hỏi sau đó thở dài đứng lên bước chầm chậm về nhà. Về tới nhà Ánh Minh đã thấy ba cô em gái đang ngồi bên bàn ăn vừa bước vào phòng bếp cô đã cảm thấy không khí hôm nay rất lạ, hình như là kì lạ nhất là Ánh Nguyệt. Con bé cười rất tươi Ánh Minh đã biết chuyện gì sảy ra với Ánh Nguyệt nên không cảm thấy ngạc nhiên lắm còn Ánh Linh và Ánh Dương thì...
- Chị Nguyệt bị gì thế?
Ánh Linh nhìn Ánh Nguyệt không chớp mắt
- Có vấn đề
Sau đó hai cô gái nhìn nhau gật đầu cái rụp
Ánh Minh tủm tỉm cười không nói gì...
Bữa cơm yên lặng trôi qua vì không muốn mình là người rửa bát nên Ánh Linh và Ánh Dương lấy cớ đi học bài rồi lủi lên phòng, lúc chỉ còn lại hai chị em Ánh Minh mới bắt đầu lên tiếng
- Em với Quốc Tuấn sao rồi?
Ánh Nguyệt sững người một chút sau đó mỉm cười
- Chị biết rồi sao?
Ánh Minh ngẩng đầu nhìn em gái một chút sau đó gật đầu
Ánh Nguyệt rửa tay sau đó ngồi xuống bên cạnh chị gái vui vẻ nói
- Hôm nay anh ấy tới trường tìm em lúc đầu em không muốn gặp anh ấy một chút nào cả nhưng anh ấy lại đứng giữa sân trường rất lâu mà trời hôm nay lại nắng như vậy làm em có chút cảm động...
Nói đến đây Ánh Nguyệt lại cười
- Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để em có thể tha thứ cho anh ấy, rồi anh ấy theo em về tới tận đây xin lỗi rất nhiều nói rất nhiều em mới mềm lòng cho anh ấy thêm một cơ hội
Ánh Minh nghe xong nhìn lên thì thấy Ánh Nguyệt cười rạng rỡ như vậy cô cũng cảm thấy vui nhưng cô vẫn lo lắng một chút cầm tay em gái nói
- Chị không phải có ý khuyên em không nên tin Tuấn nhưng em vẫn nên suy nghĩ một chút về chuyện năm đó, em hãy bảo anh ta giải thích rõ ràng tại sao năm đó anh ta lại bỏ đi như vậy...
Ánh Nguyệt hiểu chị đang lo lắng ình nên nắm lấy bàn tay Ánh Minh chấn an
- Chị à em biết chị đang lo lắng điều gì nhưng xa cách bao năm em vẫn yêu anh Tuấn rất nhiều, nhiều tới nỗi xua tan đi tất cả giận hờn, đau đớn và tổn thương mà năm đó anh ấy đã gây ra cho em...
Nhìn chị gái chăm chú Ánh Nguyệt tiếp lời
- Em biết chị vẫn luôn bị ám ảnh vì chuyện sảy ra giữa chị và anh Thiên Kỳ nhưng tại sao chúng ta phải ép bản thân làm những việc mà khiến cả bản thân và người mình yêu đau khổ?
Ánh Minh tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Ánh Nguyệt cô mỉm cười khuôn mặt có chút thất thần
- Vậy thì tùy em chị về phòng
Chỉ còn lại Ánh Nguyệt, nhìn theo bóng chị gái Ánh Nguyệt nhủ thầm
- Mình đã nói rõ như vậy chắc chị ấy sẽ hiểu....
Ánh Minh về phòng nằm trên giường suy nghĩ về câu nói của Ánh Nguyệt cô biết ẩn ý trong từng câu nói ấy, không lẽ cô đã quá cố chấp?
" ring ring ring
" Tiếng điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Ánh Minh. Là Thiên Kỳ... cô bấm nút nghe máy
- Alo
Thiên Kỳ không nghĩ Ánh Minh sẽ nghe máy ngay như vậy nên có chút giật mình
- À là anh đây em ăn tối chưa?
Ánh Minh bước ra mở cửa ban công sau đó bình tĩnh trả lời
- Ăn rồi, còn anh thì sao?
- Anh ăn rồi muốn gọi hỏi em ngày mai có bận gì không thôi
Ánh Minh nhíu mày suy nghĩ một chút rồi trả lời anh
- Ngày mai hình như tôi không có việc gì quan trọng cả, nhưng sao anh hỏi vậy?
Thiên Kỳ mỉm cười
- À anh muốn đưa em đến một nơi, em thấy thế nào?
Ánh Minh phân vân một chút tuy cô muốn tỏ vẻ lạnh lùng từ chối anh nhưng cô đã nói sẽ cho anh cơ hội thì cũng không thể từ chối anh mãi được cô thở dài
- Được
Thiên Kỳ vui vẻ nói tiếp
- Mai anh sẽ đón em
Ánh Minh cúp máy đưa hai tay lên sờ gương mặt nóng bừng của mình rồi nở một nụ cười vui vẻ...
Sáng hôm sau Thiên Kỳ lái xe tới đón Ánh Minh sau khi hai người lên xe thì có một bóng người trong tay nắm chặt một bó hoa sau đó ném mạnh xuống đất, Thiên Hoàng nhìn theo chiếc xe đang xa dần trong lòng đầy ghen tỵ cùng tức giận cầm điện thoại bấm một dãy số mà khó khăn lắm mới có được. Người bên kia vừa nhấc máy thì Thiên Hoàng đi thẳng vào vấn đề
- Chị còn nhớ Kim Ánh Minh chứ?
Hồng Anh nhíu mày
- Xin hỏi ai đang ở đầu dây vậy?
Thiên Hoàng cười nhạt
- Cô không cần biết tôi là ai chỉ cần biết Thiên Kỳ của cô bây giờ đang vui vẻ ở bên Kim Ánh Minh là được, chào cô...
Nói xong Thiên Hoàng cúp máy. Ánh bình minh tươi đẹp rạng ngời nhưng không thể xua đi sự tăm tối trên khuôn mặt Thiên Hoàng ánh mắt đầy đố kỵ Thiên Hoàng lạnh lùng lẩm bẩm
- Tôi sẽ không bao giờ để anh có thể có được chị ấy, không bao giờ...
End chap 29 ( I ) Chap 29 ( II )
Ánh nắng chiếu lên con đường đông đúc chiếc xe sang trọng dừng lại một chàng trai cao lớn bước xuống, Thiên Kỳ xuống xe vòng qua bên kia mở cửa. Ánh Minh bước ra nhìn khung cảnh xa lạ mà quen thuộc xung quanh mình cô ngạc nhiên quay ra nhìn anh
- Đây là...
Thiên Kỳ mỉm cười gật đầu
- Đúng là nó...
Ánh Minh như trẻ con được nhận quà oa lên một tiếng sau đó chạy vào trong, Khung cảnh quen thuộc đồ vật quen thuộc đây là nơi trước đây cô luôn mơ ước có được.
Lúc đó hai người vẫn đang ở bên nhau có một lần cô kể cho anh nghe về mơ ước có một căn nhà bên một cái hồ nhỏ của mình, lúc ấy Thiên Kỳ còn chê cô trẻ con. Thời gian trôi qua khi hai người chia tay nhau cô đã quên mất ước mơ ấy nhưng không ngờ bây giờ anh lại chính là người thực hiện ước mơ trẻ con ấy cho cô, cô hào hứng đi khắp nơi nhìn ngắm xung quanh cách trang trí của căn nhà đúng như cô đã từng kể với anh, trong hồ nước nhỏ còn có rất nhiều cá. Nước hồ trong veo cô ó thể thấy bóng mình và anh trong đó, cô thấy trên môi mình nở một nụ cười ngay thơ nụ cười mà cô cứ nghĩ nó đã biến mất...
Ăn trưa xong Thiên Kỳ đưa cô đi câu cá nhưng khi câu được cá cô lại lừa lúc anh quay đi mà thả chúng về hồ, Thiên Kỳ biết nhưng cũng chỉ cười mà không nói gì họ dường như đang dần quay trở lại như ngày xưa vậy cười nói vui vẻ không vướng bận lo âu...
Tối hôm ấy Thiên Kỳ đưa Ánh Minh đi dạo đi đến bên hồ anh bỗng cầm tay cô nói
- Ánh Minh cho anh thêm một cơ hội được không?
Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ cô biết mình vẫn còn yêu anh rất nhiều trước đây cô lạnh lùng với anh là vì sợ, cô sợ rằng mình sẽ mềm lòng tha thứ cho anh để rồi lại tổn thương nhưng giờ phút này anh đã vì cô mà làm nhiều việc như vậy thì tại sao cô phải ngại ngùng. Ánh Nguyệt nói đúng hà tất cô phải tự làm khổ bản thân và hành hạ người cô yêu. Cô kiễng chân lên ôm qua vai anh giọng nói nhẹ nhàng mang chút cảnh cáo
- Nếu anh còn tổn thương em một lần nữa em sẽ trốn đi thật xa để anh không thể tìm thấy em...
Thiên Kỳ nghe vậy thì ôm cô thật chặt như sợ lỏng tay một chút cô sẽ tan đi mất
- Anh hứa cho dù có sảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em...
Nói xong anh nâng mặt cô lên nhìn nụ cười tươi tắn trên môi cô anh rung động cúi xuống hôn lên đôi môi ấy, cô nhắm mắt vòng tay lên cổ anh đón nhận nụ nhôn nhẹ nhàng ấm áp của anh...
Dưới ánh trăng sáng rọi hai bóng người dính chặt vào nhau không muốn rời....
Thiên Kỳ lái xe đưa cô về nhà sau khi nhìn bóng cô khuất dần anh vẫn đứng đó, Ánh Minh biết cô vào nhà rồi nhưng anh nhất định sẽ không rời đi cô lên phòng đi ra ban công nhìn xuống thấy anh đang nhìn lên cô cười đưa tay lên ý bảo anh về đi lúc đó anh mới quay người bước đi.
Ánh Minh thấy bóng anh khuất dần cô mỉm cười ngước lên bầu trời hôm nay trời có rất nhiều sao co nhắm mắt hồi tưởng lại những việc hôm nay họ đã làm cùng nhau rồi lại cười vui vẻ...
Đứng nhìn lên ban công Thiên Hoàng nắm chặt tay
- Tôi lại tới muộn một bước
Thiên Hoàng chua xót cười rồi quay người bỏ đi
Bóng đêm dần bao trùm bầu trời tối đen làm cho người ta có cảm giác sợ hãi...
Sáng hôm sau tại sân bay
Một cô gái trang điểm xinh đẹp ăn mặc thời thượng bước ra, cô đeo mắt kính màu đen lên để tránh ánh mặt trời chói mắt lấy điện thoại ra cô thàng thục bấm một dòng số đã mấy năm rồi cô không gọi giọng ấm áp vang lên
- Thiên Kỳ em về rồi...
..................... Công ty T.K.......................
Thiên Kỳ cúp mày gương mặt lạnh lùng tại sao cô ta lại trở về? lúc nãy khi nhận được điện thoại của Hồng Anh cô ta nói đã trở về anh chưa kịp nói gì thì cô ta đã nói sẽ tới công ty tìm anh ngay bây giờ. Thiên Kỳ cũng muốn Hồng Anh đến để anh nói rõ cho cô ta hiểu bọn họ là không thể người anh yêu là Ánh Minh, nghĩ đến Ánh Minh khuôn mặt lạnh lùng của anh lại trở nên ấm áp.
" Cốc cốc
" Thiên Kỳ đang suy nghĩ mông lung thì tiếng gõ cửa vang lên anh quay lại bàn làm việc lạnh giọng
- Mời vào
Thư kí bước vào nói với anh có một cô gáI tự xưng là bạn gái của anh đang ở bên ngoài, Thiên Kỳ nhíu mày anh biết chắc chắn người bên ngoài không phải Ánh Minh vì cô chưa bao giờ khoa trương như vậy, tuy vậy anh cũng biết người ở bên ngoài là ai nên nói ngay
- Đưa cô ta vào
Dừng một lúc anh gọi thư kí lại nói thêm
- Bảo cô ta ở bên ngoài đợi tôi, tôi sẽ ra.
- Dạ
Thư kí trả lời sau đó bước ra ngoài.
Thiên Kỳ kí xong mấy giấy tờ quan trọng thì cầm áo khoác bước ra ngoài. Vừa ra tới nơi đã thấy Hồng Anh đang ngồi uống trà chờ anh, cô ta vừa thấy anh thì định hào đến nhưng anh tránh qua một bên khiến Hồng Anh ôm trượt, Hồng Anh có chút khó chịu cô nghĩ
" Chắc chắn là vì con bé kia
" nhưng rất nhanh cô trở về trạng thái bình thường nói với anh
- Em về rồi lần này em sẽ không đi nữa
Thiên Kỳ lờ đi lời nói của cô giọng lành lạnh vang lên
- Tôi có chuyện muốn nói với cô
Trong quán Cafe âm nhạc nhẹ nhàng vang lên Thiên Kỳ ngồi đối diện với Hồng Anh khuôn mặt lanh lùng
- Cô trở về làm gì?
Hồng Anh dịu dàng lên tiếng
- Em trở về để ở bên anh...
Thiên Kỳ nghe xong thì cười nhạt anh nhìn cô bằng ánh mắt dửng dưng không cảm xúc
- Xin lỗi lần này đã khiến cô trở về vô ích nhưng tôi đã có bạn gái rồi, và cô ấy là người tôi rất yêu
Hồng Anh sửng sốt giọng run run kiềm chế
- Cô ta là Kim Ánh Minh?
Nhắc đến Ánh Minh Thiên Kỳ lại mỉm cười dịu dàng, nụ cười này khiến Hồng Anh từ trên cao rơi xuống đáy vực trước đây khi hai người bên nhau anh chưa từng cười như vậy.
Thiên Kỳ thu lại nụ cười giọng lạnh tanh
- Đúng vậy là cô ấy nhưng tôi cảnh cáo cô tốt nhất nên tránh xa cô ấy ra một chút nếu như cô dám bày trò làm cho cô ấy hiểu lầm hay đau lòng tôi sẽ không tha cho cô...
End chap 29 ( II ) Chap 29 ( III )
Nói xong Thiên Kỳ bỏ lại Hồng Anh khuôn mặt tái nhợt ở lại rồi xoay người rời đi. Bước ra khỏi quán cafe Thiên Kỳ nhấc điện thoại bấm dãy sô đã quá đỗi quen thuộc không lâu sau bên kia nhấc máy giọng trong trẻo vang lên
- Thiên Kỳ..
Thiên Kỳ mỉm cười ấm áp
- Em ăn chưa? chúng ta đi ăn cùng nhau đi
Ánh Minh suy nghĩ một chút rồi nói
- Ok
Thiên Kỳ tới bên ô tô mở cửa
- Anh qua nhà đón em
Ánh Minh lập tức kêu lên
- Không cần em muốn tự mình tới nhưng mà anh phải nói trước với nhân viên nhé em không muốn bị chặn lại hỏi han đâu
Thiên Kỳ cười lớn
- Được anh sẽ ở công ty chờ em.
Ánh Minh thay đồ rồi chạy xuống bếp lấy hộp cơm chuẩn bị mang đến cho Thiên Kỳ, Ánh Dương và Ánh Linh đang chí chóe dàng điều khiên tivi thấy chị gái rất rất.... lạ thì đình chiến quay sang nhìn chị gái mình chằm chằm Ánh Dương lên tiếng
- Chị ấy sao thế?
Ánh Linh vẫn nhìn không chớp mắt trả lời
- Thế giới này thật lắm chuyện kỳ lạ
Hai người nhìn nhau lại gật đầu cái rụp
Thấy chị gái Ánh Minh chuẩn bị ra cửa Ánh Linh gọi với theo
- Chị mang đồ ăn đi đâu thế?
Anh Minh quay lại cười tươi rồi nháy mắt một cái
- Mang đến cho anh rể mấy đứa
- À
Ánh Linh nói được một nửa thì hét lên
- Anh rể
Nhưng Ánh Minh đã biến mất trong ánh nắng rồi, Anh Linh và Ánh Dương còn đang ngơ ngẩn chả hiểu gì thì Ánh Nguyệt từ trên tầng đi xuống nhìn ra cửa mỉm cười rạng rỡ
- Chị ấy nghĩ thông rồi
Ánh Linh thấy em gái nói vậy thì càng tò mò
- Nghĩ thông cái gì
Ánh Nguyệt liếc Ánh Linh một cái tủm tỉm
- Yêu đi rồi sẽ hiểu
Sau đó bỏ lên phòng, Ánh Linh suy nghĩ một chút rồi chọn cách mặc kệ quay lại dành điều khiển tivi với Ánh Dương còn vui hơn...
Sau khi về công ty Thiên Kỳ dặn cấp dưới nếu Kim Ánh Minh tới thì cứ để cho cô vào, ngồi đợi một lúc thì cửa văn phòng mở ra một cô gái ăn mặc đơn giản mặt không trang điểm lòe loẹt đi vào trong tay cầm chiếc cặp lồng ba tầng. Ánh Minh cười cười nhìn anh sau đó bước vào, Thiên Kỳ thấy cô thì tâm trạng khá lên rất nhiều đứng lên đi đến ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói
- Sao không để anh đến đón em?
Ánh Minh nhăn mũi
- Anh bận mà em đến vẫn hơn dù sao em cũng đang nghỉ phép
Thiên Kỳ mỉm cười nhìn cô nhưng chợt như nghĩ ra gì đó anh nhíu mày ngồi gần lại nắm tay cô
Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh, Thiên Kỳ thấy ánh mắt trong veo của cô thì lại nghĩ đến Hồng Anh, anh biết nhất định cô ta sẽ gặp Ánh Minh nói lung tung chi bằng anh cứ đề phòng trước sẽ tốt hơn là để cô phải nghi ngờ. Anh nhìn cô nhẹ nhàng hỏi
- Em có tin anh không?
Ánh Minh ngơ ngẩn nhưng vẫn gật đầu
Thiên Kỳ nói tiếp
- Hồng Anh trở về rồi
Ánh Minh cứng người chờ Thiên Kỳ nói tiếp
- Sáng nay anh gặp cô ta nói rằng anh đang yêu em nhưng anh vẫn lo sợ cô ta sẽ gặp em nói lung tung khiến em hiểu lầm nên...
Anh lại nắm chặt tay cô nói tiếp
- Hứa với anh em nhất định phải tin anh.
Nghe anh nói vậy Ánh Minh thở phào nhẹ nhõm nước mắt lăn trên gò má. Thiên Kỳ thấy cô không nói gì thì buông cô ra nhìn thấy cô khóc anh chợt hoảng hốt
- Em sao thế? sao lại khóc?
Ánh Minh lắc đầu lau nước mắt
- Em còn nghĩ cô ấy trở về anh sẽ lại nói chia tay với em để quay về bên cô ấy
Thiên Kỳ phì cười nhìn cô rồi lại ôm cô vào lòng
- Không bao giờ đâu anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa anh hứa
Ánh Minh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đáng thương nói nhỏ
- Thật không?
Thiên Kỳ hôn lên tóc cô mỉm cười
- Thật...
Sau đó bữa trưa vui vẻ trôi qua Thiên Kỳ không an tâm để cô tự về nên anh bảo trợ lý đưa cô về sau đó anh lại vùi đầu vào công việc.
Ở trong một quán bar sang trọng một cô gái xinh đẹp cứ uống rồi lại uống bỗng một giọng nói vang lên bên tai cô
- Chị từ bỏ như vậy sao?
Hồng Anh nhìn người bên cạnh nhíu mày
- Anh là người gọi cho tôi?
Thiên Hoàng kêu mộ ly rượu sau đó nhếch mép
- Đúng là tôi
Hồng Anh lắc ly rượu
- Tại sao lại giúp tôi?
Thiên Hoàng cười lớn
- Tôi không hề giúp cô chỉ là tôi không muốn anh ta cướp đi người con gái tôi yêu
Hồng Anh cười lớn nhìn Thiên Hoàng
- Thì ra cũng là vì con nhỏ đó
Đập mạnh tay xuống bàn cô hét lên
- Nó có cái gì tốt mà các người lại yêu thương nó như vậy?
Thiên Hoàng nắm lấy tay Hồng Anh kéo cô ngồi xuống sau đó lạnh lùng nói
- Cô hét cài gì? còn nữa tôi không cho phép cô xỉ nhục Ánh Minh
Hồng Anh cười khinh miệt
- Cô ta không yêu cậu người cô ta yêu là Thiên Kỳ
Nghe tới đây sắc mặt Thiên hoàng tối sầm
- Cô muốn anh ta quay lại thì hãy cố gắng đi tôi chỉ có thể nói với cô rằng Thiên Kỳ rất yêu Ánh Minh còn nữa nếu cô dám tổn thương Ánh Minh không chỉ Thiên Kỳ mà cả tôi cũng sẽ không tha cho cô...
Thiên Hoàng vừa đi Hồng Anh lại lên tiếng
- Tôi sẽ khiến cô ta đau khổ các người cứ chờ xem...
Bước trên con đường vắng lặng Thiên Hoàng nhìn Ánh Minh đứng trên ban công nói chuyện điện thoại cười rạng rỡ thì lạnh lùng thốt lên
- Nếu như tôi không thể có cô ấy thì anh cũng sẽ không thể...
End chap 29 (III )
Ác Quỷ Của Em Ác Quỷ Của Em - linhchiduong Ác Quỷ Của Em