A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: mat_cha
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2341 / 4
Cập nhật: 2018-01-21 11:29:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 55
ối 5 ngày sau
Nó ngồi trên ghế mang đôi bốt da cao tới dầu gối vào. Đây là thứ là thầy nó đã đưa - một trong những phát minh của tổ chức - với nhiều thứ ẩn sâu bên trong có thể giúp trong quá trình chiến đấu.
Hôm nay cả bốn đứa mặc đồ giống hệt nhau đến từng chi tiết, chỉ khác nhau có mỗi vũ khí mà thôi. Quần đùi da cùng với áo ba lỗ, bên ngoài khoác lên một lớp áo da dài hơn quần một xíu khiến tụi nó trở nên đen toàn tập. Tóc đều được cột gọn lên vào gương mặt đều bị che đi bởi chiếc mặt nạ.
Ai thì không biết chứ trong tổ chức D.E.A.T.H, Tứ ma nữ là thần bí nhất với gương mặt chưa bao giờ được tiết lộ. Duy chỉ có người đứng đầu tổ chức, Tứ hộ vệ, Bướm Đêm và Huyết Dạ (Đố m.n biết ai) là biết mặt của họ mà thôi.
Nó lấy từ trên bàn hai khẩu súng lục rồi giơ lên hỏi Hải Anh:
- Của tao hai khẩu đúng không?
- Ừ, với lại hai thanh kiếm dẻo nữa. Của mày hai thanh, Thanh hai thanh, tao với chị Vy mỗi người một thanh nữa. - Hải Anh gật đầu rồi tranh thủ lấy súng cho vào hai bên cạp quần và thêm hai khẩu trong túi áo khoác.
- Sao hôm nay hai người dùng thêm kiếm thế? - Vy gãi đầu. (Chap trước chị cũng gãi không lẽ đầu chị có vấn đề?? )
- Đối thủ đâu phải thường, là ông trùm vận chuyển vũ khí đấy nên phải trang bị kĩ lưỡng vào. Lỡ như giữa chừng hết đạn với kim châm thì chẳng lẽ đánh tay đôi? Chết như chơi. - Hải Anh trề môi.
- À...nhắc tới ông ta mới thấy tức nhá. Ông ta từ chối thẳng thừng cuộc gặp mặt với chúng ta cơ đấy. Tính nếu ông ta tỏ ý muốn thương lượng thì tao với thầy sẽ bỏ qua và tiếp tục hợp tác, ai dè ăn gan hùm mà từ chối không nói chuyện luôn cơ. Nghĩ lại là sùng máu! - Nó nghiến răng treo tréo.
- Ông ta nghĩ vị thế của mình hơn một bậc rồi nên đâu xem D.E.A.T.H ra gì nữa. - Vy cười khẩy.
- Không biết lượng sức. - Thanh bẻ tay.
- Số ông ta tàn rồi. - Hải Anh lại thở dài.
- Vì lão ngu ngốc thôi. - Nó hơi cười.
- Thế tối nay không cần ai ở nhà theo dõi camera hả?
- Ừ...tao dùng điện thoại được rồi. - Nó nói rồi lấy điện thoại bỏ vào túi quần.
- Thế còn lũ kia đâu? Bốn người họ từ sớm đã không thấy mặt mũi ở cái xó xĩnh nào trong nhà. - Thanh nhìn quanh.
- Haiz...trong cái lũ ấy có tên chồng nhà mày đấy, nói năng phũ phàng thật. - Hải Anh lắc đầu.
- I don't care. - Thanh nhún vai ra chiều không quan tâm.
- Chậc...tao bảo họ đi trước rồi, họ cần có nhiều thời gian chuẩn bị hơn chúng ta. - Nó tặc lưỡi rồi đi ra ngoài, cả đám thấy nó rời khỏi đó cũng chạy vội theo sau.
...
Căn biệt thự với diện tích khổng lồ của tên nạn nhân tối đêm nay nằm ở vùng ngoại ô, không có cư dân sinh sống. Xung quanh đó chỉ toàn là những mảnh đất trống cỏ mọc cao và dày nhìn bất tận, có thể nói vào buổi tối thứ có thể nhìn thấy từ căn biệt thự chỉ là màn đêm bao trùm đầy huyền ảo và đáng sợ.
Tụi nó đứng trước cái cổng sắt cao sừng sững, duy chỉ có một điểm lạ là...dù biết tính mạng mình đang bị đe doạ nhưng lão ta không hề cho một tên lính canh nào trực ở cổng! Có gì đó không bình thường ở đây, nó cảm thấy...tối nay không đơn thuần là lợi thế sẽ thuộc về phía mình.
- Sẵn sàng chưa? Bắt đầu khúc dạo đầu của thần chết nhé! - Nó quay lại nhìn ba đứa kia.
- Làm đi, Venus! - Ellie hơi cười.
- Tránh sang một bên đi. - Nó hất đầu ra hiệu, ngay lập tức cả ba chạy sang một bên, tránh xa cánh cổng.
Đặt một con chip mini lên trên cánh cổng sắt, nó xoay người bước về phía của ba đứa còn lại, trên tay cầm chiếc điện thoại màn hình đang bật sáng.
Dừng lại trước mặt Jersey, nó nhìn cả ba rồi môi khẽ nhếch lên, nói đúng một chữ:
- Start!
Ngón tay chạm nhẹ vào màn hình và...
"ẦM...BÙM..."
Một tiếng nổ vang lên chói tai, theo sau là lớp bụi mù mịt. Tụi nó nhanh chân bước vào lớp khói thuốc nổ ấy để bước vào trong khuôn viên trận đấu. Khi lớp khói vừa tan cũng là lúc trước mắt tụi nó xuất hiện một hàng rào vệ sĩ chắn ngang cản đường.
- Công nhận lũ vệ sĩ này cũng nhanh thật. - Vanessa hơi cười.
- Nó đánh bom như vậy mà không đá động đến cái lũ ấy mới là chuyện lạ. Mày nghĩ sao mà bọn chúng để chúng ta vào dễ dàng vậy? - Ellie rút từ eo ra thanh kiếm dẻo được quấn như cái thắt lưng.
- 50 tên? - Jersey liếc một lượt xung quanh.
- Nhanh và gọn! - Nó buông một câu ra lệnh rồi bước lùi xuống nhường chỗ cho cuộc dạo chơi chủa ma nữ.
- Chơi thôi. - Ellie vuốt nhẹ lưỡi thanh kiếm.
- Món khai vị...quả là không tệ! - Vanessa mỉm cười, cô nàng bẻ tay khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
- Lắm trò. - Jersey hơi khó chịu, ngay lập tức vung tay.
Gần mười thân ảnh ngã xuống với tiếng kêu rên rỉ ai oán. Từ miệng, mũi và tai, thứ dịch lỏng cô đặc ấy từ từ trào ra thấm đẫm nền đất, đôi mắt trợn trắng lên với những tia máu đỏ rùng rợn và bọn người ngu ngốc đó không biết mình đã chết như thế nào. Jersey mở màn cho cuộc tàn sát đẫm máu, một cái khởi đầu quá tuyệt vời!
"Xoẹt...xoẹt..."
Ellie thẳng tay nhẹ nhàng hạ từng đường kiếm sắc sảo của mình xuống những tên vệ sĩ. Động tác cứ như là nhỏ đang khiêu vũ cùng với thanh kiếm trong bản hoà tấu của tiếng thét trong đêm đen. Thân người dẻo dai giúp Ellie tránh những đòn đánh quá dễ dàng. Đây mà là vệ sĩ cấp cao sao? Lão già Kenichi ấy đang xem thường tụi nó à?
Bóng tối là một phần lợi thế của tụi nó. Dưới màn đêm tĩnh mịch, những đòn đánh dứt khoát đầy sức mạnh của Vanessa cứ liên tục được tung ra. Tốc độ nhanh nhạy cộng với màu đen của bóng tối, lũ vệ sĩ ấy chẳng thể nhìn ra đâu là cô nàng. Chỉ mới đánh tay đôi mà đã dễ dàng như vậy, thử hởi khi dùng vũ khí, Vanessa còn giết chết bao nhiều người nữa? Cho dù họ là người vô tội, được thuê đến để bảo vệ thân chủ nhưng xin lỗi, cô nàng vẫn không thể nhẹ tay.
50 cái xác nằm gục dưới đất tượng trưng cho 50 số phận đã phó mặc cho tử thần đến rước đi. Tụi nó lạnh lùng nhìn qua những cái xác không hồn ấy một lần nữa rồi bước đi nhưng tận sâu đâu đó trong lòng vẫn còn một chút run rẩy, giết người vô tội, tụi nó hoàn toàn không muốn nhưng nếu để họ tiếp tục tồn tại, chân tướng sự việc diễn ra tối nay sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của tổ chức nên buộc lòng phải vậy thôi.
Tụi nó tự nhủ, cái tâm của một nữ sát thủ là con số không. Không thương người và không nương tay. Làm ơn đi, phải cứng rắn hơn nữa!
Dừng trước cánh cửa bước vào dinh thự, ánh mắt nó có một thoáng dao động. Từ hai góc trên cao, hai chiếc camera mini đặt ẩn đang nhấp nháy, thu lại hình ảnh truyền tải tới máy chủ của căn biệt thự.
Cúi thấp mặt xuống, nụ cười mê hoặc hiện rõ trên gương mặt ấy. Chơi nhau à? Kenichi, cho dù lão ta có khôn ngoan đến mức nào, tính kế thâm sâu tới đâu thì kẻ luôn đi trước lão một bước như nó sẽ thắng. Kế hoạch của nó vạch ra không phải hạng thường. Khiến cho mục tiêu tự vướn vào cái bẫy của mình rồi vùng vằng trong đó, hớt tay trên để người khác không kịp trở tay mới là cái đầu của Bắc ma nữ huyền thoại. Đó mới đáng được gọi là kế hoạch hoàn hảo.
Đẩy nhẹ cánh cửa nó cùng ba người còn lại bước vào không gian tối om không một ánh đèn.
"Rầm"
Cánh cửa bỗng nhiên đóng sầm lại cùng lúc với ánh đèn sáng loá bật lên chiếu rọi khiến cả bốn đứa giật mình quay lại nhìn. Ellie cau có tính chạy lại kéo cửa ra thì bị nó chắn ngang:
- Vô ích. Nó bị khoá rồi. - Giọng nói lạnh lùng đến mức chính Ellie cũng hơi hoảng sợ. Nó lúc này với lúc cách đây vài phút khác nhau một trời một vực!
- Nhưng không phải là không mở được. - Jersey tiếp lời. Quả thật, cho dù cánh cửa đó có bị khoá đi chăng nữa cũng không cần lo, độc trong kim châm của cô có một phần là axit đậm đặc nên việc khiến cánh cửa đó tan chảy là quá dễ dàng.
- Mở làm gì, chỉ tốn thời gian thôi. Việc của chúng ta là tiến sâu vào trong. - Nó hạ cánh tay chắn ngang người Ellie xuống rồi quay lại nhìn thẳng phía đối diện.
Đây là một căn phòng trống rỗng, thứ vật thể duy nhất ở đây chắc chỉ có tụi nó mà thôi. Đối diện là một cánh cửa lớn bằng sắt, không tay cầm, không bảng mã, không có bất cứ thứ gì để mở cánh cửa đóng im lìm ấy. Xung quanh bao bọc bằng bốn bức tường cao với hàng vạn cái lỗ tròn nhỏ xíu chi chít trên ấy.
Nó không nói gì, ánh mắt tối hơn thấy rõ, hai bàn tay buông thõng nãy giờ bỗng vò thành nắm đấm. Hít một hơi cố dằn lại lòng mình, nó nghiến răng lầm bầm trong miệng:
- Nhanh lên...trước khi cơn thịnh nộ của quỷ bùng nổ!
Nó hít sâu vào thêm lần nữa rồi thả lỏng người ra, cao ngạo bước đi lên phía trước.
Thơm...
Một mùi hương mê hoặc lẫn vào trong không khí đánh thức khứu giác của tụi nó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống của Jersey khiến cô hoảng hốt bước lùi lại mấy bước, ánh mắt mở to ra kinh ngạc.
- DF594! - Jersey bàng hoàng kêu lên.
- Gì cơ? - Nó trợn ngược mắt lên quay lại nhìn Jersey.
- Là nó! DF594. - Jersey căng thẳng nói.
- DF594? Nó là cái gì? - Vanessa thắc mắc.
- Đây là loại khí độc đang được đưa vào quá trình thí nghiệm. Chiết xuất của nó vốn 90% là phấn của một loài hoa ăn thịt mang độc tính rất cao nằm trên vùng Bắc Mĩ, 10% còn lại là phụ dược. Loại khí này rất nguy hiểm nên được gọi là khí DF - dead flowers, nó mang số hiệu là 594 trong hàng loạt mẫu thí nghiệm nên hay gọi tắt là DF594.
- Thế giờ làm sao? Khí độc này này giết chết ta ở đây à? - Ellie hơi tức giận.
- Không chết, mà là sống trong trạng thái thực vật cho đến khi khí độc trong cơ thể huỷ hoại hết các cơ quan nội tạng thì mới kết thúc được. Có nghĩa là muốn chết phải mất một khoảng thời gian tầm 2 ngày. - Nó nhắm mắt, chầm chậm nói.
- Vậy chúng ta...chúng ta...làm...sao... - Ellie hơi lớn tiếng nhưng ngay sau đó, giọng nói nhỏ dần nhỏ dần, một màu đen sụp ngay trước mắt nhỏ. Đầu óc quay cuồng, cơ thể nặng trịch. Nhỏ ngã ran gay sàn nhà.
- Ellie...Ellie...mày...mày có sao không? Ellie...E...llie... - Vanessa hoảng hốt quỳ xuống cạnh nhỏ lay mạnh nhưng mọi thứ xung quanh dường như có gì không ổn. Loạng choạng, Vanessa ngã nhào xuống nền gạch lạnh tanh.
- Họ...trúng khí độc rồi! - Jersey hét lên.
- Không chỉ họ...chúng ta...cũng không thể...cố...gắng...với nó... được... - Nó khuỵu người xuống, hai tay chống xuống sàn nhà khó nhọc nói.
- Ư...lão già...khốn nạn...thật... - Jersey người nghiêng ngả rồi ngã ngay xuống đất.
Nó mơ màng quay sang nhìn Jersey, cánh tay vươn về phía ấy nhưng nhanh chóng, cả cơ thể đổ ập xuống như không trụ vững nữa.
Phòng điều khiển an ninh
Hình ảnh bốn cô gái nằm dưới sàn gạch lạnh được truyền đến màn hình lớn khiến một người thích thú. Trong khi đó, người đứng bên cạnh lại cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
- Haha...chỉ toàn là một lũ con nít ranh. Muốn giết chết ta à? Số chúng mày tàn rồi! Sai người đem nhốt chúng lại. - Lão già mặt sẹo cười to.
- Nhưng họ là Tứ ma nữ... - Cô gái bên cạnh nói.
...- Ngọc Anh, cô đa nghi quá rồi đấy. Bằng chứng kia kìa, bọn nó gục sẵn hết rồi thì còn giết ai được nữa? Cô có phải là đề cao chúng quá rồi không? - Lão già khinh khi.
- Nếu họ có thể bỏ mạng ở cái bẫy nhỏ này, thì họ đã không trở thành huyền thoại, không phải là một Tứ ma nữ tôi biết. - Ngọc Anh nhíu mày.
- Thế cô biết họ nhiều thế kia à? - Lão già vẫn đắc chí.
- Không nhiều nhưng vẫn hơn hàng vạn con người đấy, Kenichi! Khinh địch thì sẽ sớm chết thôi, đặc biệt là họ. Tôi không biết kế hoạch của họ là gì.
- Cô không đoán ra được kế hoạch của họ sao? Từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, không lẽ cô lại chịu thua tụi nó? - Kenichi hơi cau mày, giọng điệu có phần thách thức.
- Không. Tôi thần đồng là nhờ cố gắng, còn họ...vốn là thiên tài từ khi mới sinh ra rồi. - Ngọc Anh chột dạ.
- Hừ...ta không quan tâm. Ta chỉ cần biết rằng bây giờ ta an toàn rồi, đi! - Kenichi hừ lạnh rồi ôm eo Ngọc Anh kéo đi ra ngoài.
Quay đầu nhìn vào màn hình lần cuối, cái chau mày khó hiểu bỗng dãn ra. Thật sự thì có vẻ Kenichi không phải là đối thủ xứng tầm của quỷ dữ.
...
Cánh cửa sắt trơn lán được mở ra, hoá ra, muốn cánh cửa này mở thì phải từ bên kia chứ không phải là bên của nó. Khôn ngoan thật, như vậy thì bất kể tên đột nhập nào cũng không còn con đường thoát khỏi căn phòng kín này.
Bốn tên vệ sĩ to con bước tới kéo tụi nó đứng dậy để đem về phòng giam theo chỉ thị của Kenichi. Tên đầu tiên đang dìu Vy bước về phía cánh cửa thì bỗng dưng ngã quỵ xuống, máu xộc thẳng ra từ miệng nhìn vô cùng kinh tởm.
"Rầm"
Một cú vật Judo cực đẹp mắt được thực hiện khiến tên đang kéo Vanessa ngã lăn ra đất bất tỉnh. Tiếp theo đó, tên đứng kế đó vừa chạm vào người Ellie đã ôm ngực thở dốc, máu nhỏ xuống đất như mưa từ vết thương hình chữ X to tướng.
- Tụi mày... - Tên đang dìu nó nhìn thấy thảm cảnh trước mắt thì hoảng hồn run rẩy.
- Sâu bọ.
Bàn tay trắng mịn, nhỏ nhắn nắm chặt lấy cổ họng của tên xấu số kia. Dùng lực đưa hắn lên cao, hai bàn chân hắn vừa rời khỏi mặt đất cũng là lúc bàn tay ấy siết chặt lại.
"Bịch"
Tên đó được thả xuống đất, hai mắt trợn trắng và cả người không còn chút sức sống nào. Cả cơ thế ấy như toà ra một sự lạnh lẽo thê lương.
- DF594 sao? Lão ta nghĩ thứ đó là gì? - Jersey dùng chân đá cái xác nằm kế mình ra xa.
- Lựa chọn nhầm phương thức đầu độc rồi. - Vanessa thở dài tỏ vẻ thông cảm.
- Hoặc là chọn nhầm đối tượng để chơi. - Ellie khinh khỉnh, lưỡi liếm sạch máu trên con dao găm của mình rồi cất lại vào vị trí cũ.
Phải! Có lẽ sau lần này (không có lần sau đâu), Kenichi nên rút ra một kinh nghiệm cho bản thân mình rằng trước khi áp dụng một phương thức đầu độc cho ai đó thì phải tìm hiểu kĩ người đó trước cái đã. Đặc biệt là Tứ ma nữ - là 4 con quỷ sống!
DF594 là một thách thức của các nhà nghiên cứu, họ muốn phân tích thành phần độc dược của loại phấn hoa này và tìm ra lời giải đáp cho nó. Thử hỏi, một vấn đề hay ho và kích thích sự khám phá như thế thì một kẻ thống trị ngành dược độc như Jersey chịu ngồi yên à?
Tất nhiên là ít có ai biết được, thành phần độc tố của DF594 chỉ cần thêm một chất nữa sẽ trở thành thứ vô hại cho cơ thể, ngoài ra còn có thể xem như là vitamin hoặc thuốc bổ. Công trình nghiêm cứu này làm tốn của Jersey gần 6 tháng làm việc trong phòng nghiên cứu và tuyệt đối không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Trước khi tới đây, Vy đã đưa cho mỗi người một viên thuốc, thành phần của viên thuốc đó là chất khi tiếp xúc với độc tố của DF594 sẽ trở thành thứ vô hại. Xem ra, trình độ của lão già đó không thể thắng nổi trò chơi sống còn này.
Mà kể ra cũng mệt thật, đóng một vở kịch mà trong đó mình lại là kẻ bị hại thì cảm giác nó không được thoải mái là mấy. Nhưng xem ra, diễn một xíu vậy mà đã qua mặt được lão Kenichi, khiến lão ta tưởng thật thì trình độ của tụi nó quả thật không tồi. Biết vậy lúc trước cả đám tham gia làm diễn viên chứ không thèm làm người mẫu rồi.
Nó phủi nhẹ tay, bóp cổ một tên vệ sĩ to con không tốn sức như nó nghĩ. Chỉ mới dùng chút lực nhẹ mà tên đó đã tắt thở, quả thực bọn này không xứng đáng để nó đặt vào mắt làm đối thủ.
- Đi thôi...không có nhiều thời gian tán phét đâu. - Nó quay ngoắt về phía cánh cửa sắt đã được bọn người ngu ngốc này mở giùm.
Cả ba người còn lại nhìn nhau rồi cũng nhún vai tỏ vẻ bình thường. Cảnh tượng này đã quá quen rồi, trong lúc làm nhiệm vụ mà Venus của tụi nó cười vui vẻ bình thường thì chắc trời sập. Một là lạnh lùng, hai là cười đểu và tuyệt đối không có kiểu thứ ba!
Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần - mat_cha Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần