With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 185: Trưởng Thành
ầu tháng năm, cách thời gian nóng nhất trong năm vẫn còn rất xa, nhưng không khí trong kinh đô đã vô cùng ngột ngạt, giống như chỉ cần cầm một thìa dầu hỏa đổ vào có thể cháy rụi hết thảy.
Trung tâm của đề tài vẫn là Trang Thư tình, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của nàng.
Ý nghĩa của việc bố cáo thiên hạ, không chỉ nàng biết, phàm là người có chút kiến thức đều biết, cũng cùng ngày hôm đó, nàng tuyên bố sắc phong lục điện hạ làm thái tử, không ai có thể hiểu được, trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.
Nàng làm như vậy thì sẽ cách vị trí đó rất xa, nghe đồn rằng hoàng thượng một mực luôn muốn để Bạch công tử kế vị, nàng làm như thế…
Hay là đây lãi là một bí mật khác của hoàng gia?
Trang Thư Tình cam nguyện trao trả hoàng quyền lại sao?
Hướng gió đã trở nên có chút kì lạ.
Trang thư Tình lại không có tâm tình để ý đến những thứ này, lúc này nàng đang vô cùng bực tức đi tới nghi thiên điện.
Ôn Đức chạy về phía nàng.
Hoàng đế sớm đã đoán được là nàng sẽ đến, cười tủm tỉm nhìn nàng vọt vào.
Chống lại anh mắt kia, Trang Thư Tình cảm thấy như có một thau nước lạnh tạt lên cái đầu đang bốc cháy của mình, ngời chợt tỉnh tao lại, thanh âm cũng bình tĩnh hơn, “Sao lúc trước ngài không chịu bàn với con một tiếng?”
“Nói với con thì con sẽ đồng ý sao?”
Nang đương nhiên sẽ không đồng ý, nàng đương nhiên không ngốc đến nỗi đem bản thân đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, người có thể cho nàng chỗ dựa lúc này không ở đây, nàng đương nhiên sẽ không cuồng vọng như vậy.
“Ngốc.” Hoàng đế ra hiệu cho Ôn Đức bỏ thêm cho hắn cái gối đầu khiến cho hắn dựa vào có thể thoải mái hơn một chút, “Đây mới là danh chính ngôn thuận giám quốc, nếu ngay từ đầu đã bố cáo thiên hạ, tất nhiên sẽ khiến nhiều người không phục, nhưng đến hôm nay, ai dám không phục?”
“Con làm không ít chuyện vì Đại Chu, ta không muốn hậu nhân mang công lao của con đưa cho người khác, con không coi trọng những thứ này, nhưng trẫm không thể bởi vì con không coi trọng mà coi nó như đương nhiên, quên mất những vất vả khoảng thời gian này con đã làm.”
Trang Thư Tình không còn lời nào để nói.
Phiền toái là nàng lại không nghĩ như vậy, nhưng nếu nói theo bất kỳ phương diện nào thì nàng cũng là người có lợi, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, không khỏi có hơi chút đáng giận.
Thở dài, Trang Thư Tình cảm thấy cả người mệt mỏi.
Hoàng đế nhìn nàng thấy buồn cười. Nàng chưa hắn không biệt nàng nhận được ưu việt như thế nào, chỉ là từ trong thiên tính nàng không có nhiều lòng tham, chi vì nghĩi đến sẽ có nhiều phiền toái đến tìm nàng nên mới đến đây hưng sư vấn tội, nhưng cũng bởi vì nàng biểu lộ thật tình mà hắn mới càng ngày càng yêu thích nàng.
Mệt mỏi trở về Lan Chỉ Hiên, bị tâm tình ảnh hưởng nên hiệu suất làm việc hôm nay của Trang Thư Tình không bằng mọi khi.
“Tiểu thư, Từ tướng quân cầu kiến.”
Sắp tới chuẩn bị xuất chinh, Từ Công Mậu đến không có gì ngoài việc này, Trang Thư Tình ngẩng đầu, “Mời hắn vào đi.”
Vừa hạ triều không lâu, Từ Công Mậu vẫn đang mặc một thân triều phục, nhưng mà bởi vì hắn gầy đi không ít nên triều phục nhìn có hút rộng, cũng đúng, so với trước kia, Từ tướng quân hiện tại rõ ràng có thể thấy được hắn đã già đi rất nhiều. Tuy rằng gừng càng già càng cay, nhưng chiến trường không phải nơi đi chơi, Trang Thư Tình trong lòng không thể không lo lắng cho hắn, bằng không nàng cũng sẽ không dạy cho hắn một số cách cấp cứu phòng ngừa trường hợp khẩn cấp.
“Lão thần bái kiến Trang tiểu thư, bái kiến thái tử điện hạ.”
“Từ tướng quân không cần khách khí như vậy, ngồi đi.”
Nhìn dáng vẻ thong dong của Trang Thư Tình, Từ Công Mậu trong lòng ngàn lần cảm khái, nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa điểm, “Trang tiểu thư, lão thần đến là vì chuyện xuất chinh, cách ngày ra chiến trường chỉ còn bốn hôm nữa,nhưng quân đội vẫn không có một bóng, chuyện này…”
“Đây vốn không phải là chuyện đễ, nhưng Từ tướng quân yên tâm, ta sẽ không để ngài phải đánh giặc một mình, nếu không đủ nhân thủ, ngài đến sơn doanh lĩnh hai mươi vạn người ra tiền tuyến ứng phó trước, nhân mã, lương thảo, nhất định ta sẽ không để thiếu.”
Từ Công Mậu đương nhiên biết việc này không dể, nhưng người và lương thực ngoài tiền tuyến đã dần cạn kiệt.
Không có nhân mã, sao có thể đánh?
Hắn tới rồi này,Vì muốn cho bản thân một sự đảm bảo.
Hắn biết mình đã không còn trẻ, những thương tích lúc trước phải chịu đã để lại cho hắn những vết sẹo không thể xóa nhòa, hắn biết rõ tình huống thân thể không phải đang trong trạng thái tốt nhất,Nhưng chỉ cần cho hắn người, hắn nhất định sẽ đi đánh giặc.
Một đứa con trai của hắn đã mất mạng ở đó, cũng bởi vì, những tướng lĩnh khác của Đại Chu không thể dùng được, cho dù là Vệ Hàm hay bất cứ ai, cũng không phải một tướng lĩnh xuất sắc, chưa từng có ai trải qua thực chiến, không biết chém giết Huyết Nhục sẽ như thế nào, bọn họ thiếu sự tàn nhẫn đó.
Những thứ này, chỉ có thể có được từ chiến tranh, như Chu Quốc lúc này sẽ không thể tổn thất bại. Nếu lại bại, chắc chắn sẽ không thể vực dậy được.
“Từ tướng quân, ngài không cần phải lo lắng, Cúc Quốc bọn họ cũng phải đang lo ngại, bọn họ không dám đánh cược quốc gia để chiến đấu.” Trang Thư Tình không hiểu người cổ đại đánh trận như thế nào, nhưng nền biết phải cổ vũ người khác như thế nào, “ Võ Quốc từng có giao tình với Chỉ Cố.”
Hai mắt Từ Công Mậu sáng ngời, nếu có thể liên hợp với Võ Quốc, thì sẽ không cần phải e ngại Cúc Quốc
Trang Thư Tình chỉ nói một nửa liền dừng khiến cho từ Công Mậu tưởng tượng quá nhiều, Trang Thư Tình chỉ cười một nụ cười sâu xa khó hiểu, nhanh chóng truyện đi để tải, “Chuyện của Từ đại công tử tử chiến Hoàng Thượng vô cùng thương tiếc, muốn ta ra mặt vì Từ gia, Từ tướng quân, nếu ta nhớ không lầm, thì Đại Công Tử có trai một gái có phải không?”
“Đúng vậy.” Từ công Mậu ẩn ẩn có chút hiểu được dụng ý của nàng, nếu thật có thể như thế…
“Ý của ta là muốn đền bù cho ba đứa nhỏ này, mà cũng không thế là hiện tại, nghịch cảnh mới khiến con người thành tài, Từ tướng quân nói có phải hay không?”
Nhớ tới trưởng tử đã chết thảm, hốc mắt Từ Công Mậu đỏ lên hướng về phía trên Trang Thư Tình bái xuống một cái thật sâu.
“Từ gia nhờ ơn Trang Tiểu Thư, lão thần đa tạ ngài đã lo lắng cho Từ gia.”
“Ai bảo đại đệ tử của ta họ Từ, nếu Từ gia không tốt, làm sao có thể an tâm học Y.” dừng một lát, Trang Thư Tình lại nói: “ Từ tướng quân chỉ cần an tâm ra tiền tuyến, ở đây Từ ra sẽ không có việc gì.”
“Lời của Trang tiểu thư, lão thần hiểu.” Từ Công Mậu cung kính cúi người, “có những lời này của Trang tiểu thư, lão thần mới dám mang theo hai con trai cùng đi, Từ gia xuất thân võ tướng, bọn họ không thể tránh ở nhà cả đời.”
“Có nên lưu lại một người?”
Từ Công Mậu lắc đầu, “Trang tiểu thư không cần khuyên lão thần, dưới gối ba con trai đều đã có con nối dõi, đã không cần lo lắng. Nếu thực sự xảy ra cái vạn nhất kia, thì bằng sự trung liệt của Từ gia, ngày sau bọn họ sẽ không sống quá khó khăn, hoàng thượng để ý, chắc chắn trang Tiểu Thư cũng sẽ che chở.”
Trang Thư Tình trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu, “Ngài đừng Khiến Từ phu nhân quá khổ sở, thân thể của nàng lúc này không chịu nổi kích thích.”
“Lão thần thẹn với nàng từ ngày đầu tiên nàng gả đến Từ gia cũng đã nhận thức được, Từ gia chính là một gia tộc như vậy, thân là võ tướng, chôn thân nơi chiến trường cũng không thể an nhàn làm phế vật.”
Từ tướng quân vừa đi Trang Thư Tình liền nhìn về phía Chu Tri Tiếu, “Có cảm tưởng gì?”
“Cả nhà trung liệt, nếu tất cả võ tướng đều có lòng dạ nhưng Từ tướng quân, Chu Quốc không lo.”
“Nếu bọn họ không trung, đệ cũng phải khiến bọn họ trở thành người như Từ tướng quân, có một câu là binh nhiều tướng mạnh, chỉ cần tướng lĩnh mạnh mẽ, quân lính ai còn dám không nghe.”
“Đệ đã hiểu, Trang tỷ tỷ.”
Trang Thư Tình gật đầu, giương giọng nói: “Hướng Tả.”
Hướng Tả lập tức từ bên ngoài Tiến vào, “Trang tiểu thư.”
“Chỉ Cố không ở đây, Võ Quốc có thể điều động hay không?”
“Có thể, trước khi công tử rời đi đã nói, lời của Trang tiểu thư chính là lời của ngài ấy, mọi thứ của ngài ấy Trang tiểu thư đều có thể sử dụng.”
Trang Thư Tình Trong lòng có chút chua xót, tâm tình hồi lâu mới bình thường trở lại, “An bày người đi Võ quốc, để Võ quốc phái binh tới biên giới, chuẩn bị tùy thời đều có thể tham chiến, không cần bọn họ thực sự đánh nhau với Cúc quốc, chỉ cần có thể khiến cho Cúc quốc cố kị là đủ rồi.”
“Vâng.”
“Có nắm chắc không?”
Hướng Tả trên mặt có mang theo ngạo khí, “Chỉ cần là ý của công tử, bọn họ sẽ nghe theo.”
“Đi đi.”
Việc này Trang Thư Tình không có tránh mặt Chu Tri Tiếu đi, sau đó cũng không giải thích với hắn, hắn cũng không truy vấn.
Có một số chuyện, trong lòng biết rõ là được rồi.
Trên đường trở về, Trang Thư Tình sâu sắc cảm giác được tiếng người bên ngoài lớn hơn bình thường, Nếu không phải nàng cho tăng thêm hộ vệ, chắc chắn những người kia sẽ vì lòng hiếu kỳ mà chặn xem ngựa của nàng lại, làm ra một số chuyện không sử dụng đầu óc.
Ngày xuất chinh chỉ còn lại hai, quân đội liên tục được điều đến, nhân số quá nhiều, toàn bộ đều an trí ở ngoài thành, Từ Công Mậu nhận được tin lập tức đi đến chinh lý quân đội, các nhân mã đều được điều đến tư các doanh trại cơ bản đã đến đầy đủ.
Người chú ý đến việc này tâm đều buông xuống, đóng cửa lại đánh nhau là một chuyện, nhưng không có người nào hi vọng sẽ thua trận trên chiến trường.
Ngày ấy xuất chinh, Trang Thư Tình không đến đưa tiễn, mà do Chu Tri Tiếu đại biểu cho hoàng thượng nghênh tiễn đưa.
Khi Từ Giai Oánh tiến cung, hai mắt của nàng đều đỏ bừng, nhìn thấy Trang Thư Tình liền khóc rống một hồi.
Bốn huynh muội, nàng là người nhỏ nhất, trước giờ vẫn luôn nhận được vô tận sủng ái, khi bị khi dễ, cả ba huynh trưởng và phụ thân đều sẽ thay nàng xuất đầu, nhưng lúc này, đại ca đã không còn, nhị ca và tam ca đều phải theo phụ thân ra chiến trường, không biết ngày nào mới có thể trở về, ở nhà chỉ còn nàng và mẫu thân, nàng không thể khóc, nếu không mẫu thân sẽ càng khó chịu.
Trang Thư Tình ôm nàng, vỗ nhẹ sau lưng giống như đang an ủi một đứa trẻ, “Già trẻ Từ gia sau này đều phải dựa vào ngươi, kiên cường một chút.”
Từ Giai Oánh ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt đầy nước mắt, “Sự phụ, ta không sợ, ta chịu đựng được, nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ta lo lắng.”
“Lo lắng thì có thể cùng đi sao?” Lau nước mắt cho nàng, lúc này Trang Thư Tình giống như lúc khi con ở Hội Nguyên phủ, là Trang đại phu ôn hòa hiện hậu, “Hôm nay không cần học, trở về cùng Từ phu nhân đi, học tập cách trờ thành tâm phúc trong nhà, nương ngươi, bây giờ chỉ còn có thể dựa vào ngươi.”
“Giống như sư phụ sao?”
Trang Thư tình sửng sốt, chợt cười gật đầu, “Đùng vậy, giống như ta, ta cũng không muốn trở nên kiên cường nhưng tình thế bắt buộc con người phải thích ứng với hoàn cánh, nếu không bản thân chỉ có thể chờ bị gạt bỏ.”
Nước mắt từ giai Oánh ngừng lại, đúng vậy, nàng đã không phải vị tứ tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong hũ mật, nàng không có cớ để yếu đuối, không kiên cường sẽ chỉ có thể bị người khi dễ.
Nàng rơi nước mắt cho ai xem? Sư phụ sao? Nhưng sư phụ còn phải gánh vác quốc gia đại sự, nước mắt của nàng có năng lực gì bắt buộc sư phụ phải lưu ý?
Không cần nàng nói ra bất kỳ lời hứa hẹn nàng, Trang Thư tình cũng biết, trải qua lần này, vị đại đệ tử ngây thơ của nàng cũng dần dần trưởng thành.
Thế giới này, không ai có thể nuôi ngươi cả đời, để ý ngươi cả đời, cho dù là nam nhân cường hãn đến không ai bì nổi kia, lúc này cũng không thể làm chỗ dựa cho nàng được.
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du