Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Cứu Người
uy rằng Hạ Trân đã mặc đồ tránh mưa nhưng tóc mai và xiêm y đều bị ẩm ướt không ít. Dáng vẻ có chút chật vật, “Hứa đại ca nói là bị đao làm thương, hơn nữa vết thương đã có nhiều chỗ sinh mủ, hơi thở mỏng manh, mạch tượng rất tệ.”
Trang Thư Tình lập tức xoay nười muốn đi, Bạch Chiêm nhanh tay giữ chặt lấy nàng, ra hiệu cho Bảo Châu nhanh chóng đi lấy áo choàng và giày đi mưa đến
Giày đi mưa làm theo yêu cầu của Trang Thư Tình, tuy hơi mềm một chút, nhưng khả năng chống thấm nước vô cùng tốt.
Bây giờ ở nhà đã có không ít, hạ nhân khi đi ra ngoài cũng có thể thay phiên đeo vào.
Không cần cởi gáy, Trang Thư Tình trược tiếp mang giày đi mưa bên ngoài, nhìn thoáng qua đôi giày ướt đẫm của Hạ Trân, y quán cũng có loại giày này, chắc vì quá gấp nên quên đeo.
Trong y quán Bạch CHiêm sắp đặt hai hộ vệ.
Chưa đến một năm, Bạch Chiêm đã từ quân sư Trần Nguyên học được tất cả phương pháp quan tâm đến Thư Tình, nhanh chóng tiến hóa vượt cấp, trở thành một nam nhân săn sóc chu đáo, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Thư Tình, đám người Bạch phủ cũng không khỏi chậc chậc cảm thán.
Dù sao thì từ khi công tử nghiệm ra được tình cảm của bản thân, bọn họ liền có việc để làm, suốt ngày không cần phải ngồi không, bọn họ càng
Điền Chân canh giữ ngoài cửa, xa xa nhìn thấy người đến lập tức liền mở cửa ra.
Người đều ở gian ngoài, người nằm trên giường sinh tử không biết, hai người khác toàn thân thì ướt đẫm, nhìn tinh thần hoàn toàn không tốt.
”Đều chỉ nhìn?” Trang Thư Tình ngồi xổm xuống khiểm tra, vừa quét mắt nhìn mọi người trong phòng.
Liểu Tri Quỳnh biết sư phụ đã tức giận, vội giải thích nói: “Nước sôi đã đun xong, khăn cũng đã khữ trùng, tùy thời đều có thể sử dụng.
Trang Thư Tình xem mạch, “Mang người vào phòng giải phẫu đi.”
Hai nam nhân dường như chỉ chờ nàngnói câu này, lời vừa dứt, bọn họ lập tức không hề do dự đưa người vào trong phòng.
Rửa tay cẩn thận, mặc lại chính tề, Trang Thư Tình chuẩn bị mang khẩu trang nhưng dường như nhớ đến cái gì, quay đầu hô một tiếng. “Chỉ Cố, chàng đến đây.”
Bạch Chiêm vốn đang nghe Điền Chân nói chuyện, thấy Trang Thư Tình gọi hắn, lập tức bỏ qua lời của Điền Chân đi qua, “Sao vậy?”
”Chàng đến xem miệng vết thướng giúp ta.”
”Bị bốn loại đao chém bị thương, miệng vết thương này là trúng tên, phần thịt phía sau lưng có vài chỗ tróc ra.” Bạch Chiêm không chút để ý nhất nhất nói rõ, ánh mắt kia không giống như đang nhìn người, càng giống như người đi chợ đang bình phẩm một con heo.”
Hai người đứng ở cửa liếc mắt nhìn nhau, vô cùng khẩn trương tiến lên
”Ngươi cho người đi gọi Thanh Dương Tử đến, mạch tượng của hắn có chút kỳ quái.”
Bạch Chiêm quay đầu nhìn thoáng qua, Điền Chân không nói hai lời liền xoay người ra cửa, “Trúng độc, ở nơi này.”
”Ý chàng là mũi tên có độc?”
”Ừm.”
Trang Thư Tình nhìn về phía hai người đang khẩn trương nắm chặt lấy tay, “Có giữ lại mũi tên không?”
Hai người lắc đầu, “Là... công tử nhà ta tự tay nhổ ra, không lưu lại.”
Vây chỉ có thể trong cậy vào Thanh Dương Tử, mang tốt khẩu trang, Trang Thư Tình cầm kéo cắt xiêm y của nam nhân, cắt đến bộ vị quan trọng mới dừng tay lại.
Sắc mặt người trong phòng đều có chút quái lại, Bạch Chiêm ngược lại, một ánh mắt cũng không thèm nháy.
”Trước phải rửa cơ thể sạch sẽ.”
Từ Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh lập tức đeo khẩu trang và bao tay, mặt hai người đều hồng, nghe được lời sư phụ nói, cho dù trên mặt đã thiêu đỏ bừng cũng không hề có một tia chần chờ
Trang Thư tình cũng không nhàn rỗi lập tức lấy máu trên người bệnh nhân giao cho Hạ Mạn đi xét nghiệm. Lại từ trong hộp thước lấp ra hỗn hợp đường gluco và nước muối truyền cho bệnh nhân, dụng cụ hô hấp cũng lấy ra.
Sau đó nàng mới bắt đầu xữ lý miệng vết thương trên bụng.
Vết đao này vô cùng ác độc, người dùng đao cơ hồ muốn chặt đứt người bệnh nhân, vết đao kéo dài từ bên trái thắt lưng sang đến bên phải, chỉ còn lại một tầng da mỏng manh, chỉ cần hơi dùng sức một chút nữa, ruột và nội tạng lập tức có thể rớt ra
Bây giờ phần thịt bên ngoài đã hư thối, cò nhiều chỗ còn sinh mủ, mãu loãng chảy ra toàn là màu đen
”Hai người các ngươi đến đây đè hắn lại.”
Hia người lập tức tiến lên phía trước, mỗi người đè một bên.
Trang Thư Tình lưu loát cầm dao giải phẫu,đầu tiên là lưu loát cắt bỏ hơn phân nửa những phần thịt đã hư thối, sau đó mới nín thở tập trung tinh thần cắt đi những phần thịt đang dần bị hoại tử, cho đến khi thấy máu đỏ như bình thường mới buông tay.
Thân thể dần mất đi tri giác đã hơi có chút lay động.
”Tiểu thư, để ta đến.” Vẻ mặt Thanh Dương Tử vô cùng hưng phấn chạy vào, ánh mắt hắn nhìn người trên bàn mổ giống như đang nhìn thứ bánh trái thơm ngào ngạt, không cần ai phân phó rất tự giác tiến lên xem mạch, sau đó lại nhìn nhìn mấy vị trí, vẻ mặt bất khả tư nghị.
”Ta có thể đoán ra đây là phối phương của ba loại độc, người này thế nhưng có thể sống đến bây giờ, mệnh cũng thật đủ cứng.”
”Trên mũi tên có ba loại độc?”
”Không không không, nơi trúng tên thì chỉ có một loại, hai loại kia không có ở mũi tên, ta đang tra?”
”Phải mau chóng nghĩ biện pháp giải độc, bằng không công sức của ta cũng chỉ uổng phí.”
Thanh Dương Tử nhíu mày, “Thật muốn cứu?”
Trang Thư Tình ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền thay đổi vị trí xử lý miệng vết thương, “Cho dù sau khi cứu sống phải đưa hắn đến pháp trường, ở trong mắt nàng, hắn cũng chỉ là một bệnh nhên sắp chết, luật pháp mới có quyền quyết định sinh tử của hắn chứ không phải đại phu.”
”Cho dù hắn là địch nhân?”
”Sư phụ dạy y thuật cho ta đã từng nói, cho dù người kia là cừu nhân giết cha của ta, đến lúc sinh mệnh hắn cần cứu trị, ta cũng phải cứu người trước, nếu ta bỏ mặc hắn chết đi, ta chính là hung thủ giết người, đến bây giờ ta vẫn chưa dùng đến loại tình huống này, mà cho dù thực đụng phải tình huống này ta cũng sẽ cứu, sống chết của Trang Trạch Lương sớm đã không có quan hệ với ta.”
Trong mắt Trang Thư Tình chỉ có một mảng thanh minh, “ta nghĩ ngươi cũng không quan tâm đến cái này.”
Thanh Dương Tử mếu máo, “ta chỉ mong có thể tự mình xử lý hắn thôi.”
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn hắn, động tác trong tay lại không ngừng.
”Tiểu thư! Mạch thượng bị đứt rồi!”
Trang Thư Tình vội vàng bỏ dao giải phẫu xuống đi xem mạch, không có, hoàn toàn không có, không có mạch tường.
Nâng mí mắt lên, quan sát đồng tử của hắn khiến nàng thầm kêu không ổn.
”Nâng bệnh nhân lên trên, người đều tránh ra.”
Trước ánh mắt trừng lớn của một đám người, Trang Thu Tình dùng nắm tay đánh liên tục có tiết tấu lên vị trí trái tim, liên tục đánh ba lần, cúi người xuống nghe ngóng, không đập, lại đánh, vẫn như trước không có.
Trang Thư Tình lại chuyển đến vị trí đầu của bệnh nhân, “Giai Oánh, làm theo lời ta, tay trái để lên trán bệnh nhân, tay phải nắm cầm, tận lực để nguyên tư thế như vậy.”
”Vâng.”
”Ngươi, lại đây.”
Ai nấy đều có thể thấy được Trang Thư Tình đang nghĩ biện pháp cứu người, nam nhân kia lập tức bước lên phía trước.
”Mỗi lần ta ấn xuống lần thứ năm người liền nắm lấy mũi bệnh nhân, dùng miệng kề bên miệng bệnh nhân thổi vào một hơi, cái gì cũng đừng hói, nếu muốn hắn sống thì làm theo lời ta, mau, thổi khí.”
Nam nhân thực sự không hỏi, chỉ hít sâu một hơi, nắm mũi thổi xuống.
Trang Thư Tình đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải, mười ngón khép lại, ấn vuông góc xuống, cứ tiếp tục ấn theo tiết tấu.
Mỗi ấn xuống lần thứ năm, nam nhân cũng phối hợp thổi một hơi, không dám có chút nào sai lầm.
Người trong phòng sợ ảnh hưởng tới hai người, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ.
Không biết qua bao lâu, tay Trang Thư Tình đã không còn khí lực, cơ hồ đã muốn buông tay, tim của người trên giường mới thong thả nhảy lên.
”Xem mạch.”
Lâm Trân cách đó gần nhất, bổ nhào qua nắm lấy tay hắn, kích động đến nước mắt đều rớt xuống, “Có, có mạch.”
Trang Thu& T2inh ngã ngồi xuống đất, tay nàng đã mềm giống cọng mì
Bạch Chiêm ngồi xổm xuống giúp nàng mát xa.
Thân thể Trang Thư Tình đều dựa vào người hắn, giấu đi hốc mắt ửng đỏ.
Kết cục của đời trước, nghề nghiệp xuống dốc, ngay cả tư cách cuối cùng để làm bác sĩ cũng không còn, nhưng đời này, rõ ràng là nàng có thể lựa chọn một nghề khác, quang minh chính đạo đi làm, nhưng nàng vẫn bám lấy y thuật của mình.
Không phải nàng không muốn trở thành một người bình thường an an ổn ổn sống qua ngày, nàng chỉ là muốn hưởng thụ loại thành công khi cướp được người từ tay Diêm Vương lão gia, nhìn thấy người nhà bệnh nhân vui mừng khóc lên, đáy lòng nàng cảm thấy kiêu ngoại không gì sánh được
Sinh mệnh con người vô cùng yếu ớt, tùy thời đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng là người thì phải kiên cường, trần ngập tin cậy lẫn nhau, chưa đến thời khắc cuối cùng thì không thể buông tha.
Nàng biết Chỉ Cố không muốn nàng quá mệt mỏi nhưng chỉ cần là chuyện nàng muốn làm cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ngăn chặn, hắn chỉ cần đứng bên cho nàng nào chỗ dựa, nam nhân này, kỳ thực hắn vô cùng ôn nhu.
Cọ cọ ở bả vai hắn, Trang Thư Tình cố gắng áp chế mềm mại dưới đáy lòng.
Bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
”Thanh Dương Tử, đút cho hắn chút thuốc tốt, cần phải giữ lại mạng của hắn, cứ tính hết vào phí chữa bệnh, nói bọn họ chuyển thêm mấy thi thể đến cho ngươi.
Hai mắt của Thanh Dương Tử lập tức sáng ngời, “ý kiến hay.”
Mặt Từ Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh đều hơi có chút run rẩy, không hẹn mà cách Thanh Dương tử xa một chút, các nàng muốn học y thuật của sư phu nên nhất định phải học giải phẫu, cho nên các nàng mới chịu đựng và kiên trì, nhưng người này không giống, hắn quả thực là cho chuyện này thành lạc thú.
Trang Thư Tình một lần nữa trầm mặc, “Hạ mạn, có nhóm máu chưa?”
”Vâng.”
”Nơi này không có máu phù hợp, dùng máu đã lưu trữ, mau đi lấy, làm theo phương pháp xử lý máu ta lúc trước ta đã chỉ.”
Mùa hè năm nay ở Bạch phủ không mát mẻ như năm ngoái, hơn phân nửa khối băng đều chuẩn đến đây làm thành một hầm băng tương đối, máu trong đó đều là do bọn họ định kỳ đưa tới, nếu không chắc chắn ngày sau sẽ không được thoải mái như vậy, còn gì khủng bố hơn hình ánh Thanh Dương Tử lăm lăm cầm kim tiêm đi về phía bọn họ đâm xuống một cái rồi rút máu ra?
Bạch Chiêm vẫn một mực đứng sau lưng Trang Thư Tình đột nhiên bước đi lên, vừa đi vừa xắn cỗ tay áo, từ trong rương cầm ra một đôi bao tay, sau đó cầm lấy dao mổ đứng ở một bên.
Trang Thư tình trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn lưu loát cắt bỏ phần thịt thối rữa, dộng tác so với nàng càng thêm thành thạo, tốc độ xử lý miệng vết thương càng nhanh hơn, có một loại ủy khuất bị đả kích thật sâu, “ta nhớ rõ là chưa từng dạy chàng.”
”Nhìn là biết.” Động tác trên tay Bạch Chiêm không ngừng, “Cứu người thì ta không biết, nhưng xem là hiểu.”
Thanh Dương Tử vội nhấc tay, “Ta cũng có thể.”
Trang Thư Tình trừng hắn, “Giải độc.”
”Nga.” Bẹt bẹt miệng, Thanh Dương Tử lại lấy lấy máu tiếp tục đi xem xét, Trang tiểu thư thật coi thường người, loại sự tình này ở bạch phủ ai mà không biết làm? Chỉ cần nắm giữ tốt lực đạo, cắt đi một miếng thịt cũng không chết người được.
Trang Thư Tình trong lòng hừ hừ, đả kích cái gì, nàng thừa khả năng chịu được.
”Tiểu thư, mạch đập lại không có!”
Không cần người nào ra lệnh người đã lập tức được chuyển lên bản giải phẫu, mọi người đều dựa theo động tác Trang Thư Tình phân phó đi làm.
Nhưng cho dù phản ứng nhanh chóng, nhưng thời gian cứ trị lúc này lâu hơn một trước so với lần trước.
Trang Thư Tình trong lòng có tính toán, nếu lại đến một hồi nữa, nàng thật không chắc còn có thể cứu người trở về.
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du