Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Thu Đồ Đệ, Mở Y Quán
in tức Trang Thư Tình sắp thu đồ đệ không có ai biết, nhưng từ miệng hạ nhân hai nhà Từ Liễu, tin tức này rất nhanh được truyền ra.
Tất nhiên là lời gì cũng có, nhưng được hai gia tộc tán thành, mặc kệ là trong lòng nghĩ như thế nào cũng không có người dám đi cầu rủi ro.
Dù sao thì Liễu gia và Từ gia cũng là gia tộc lớn ở Hội Nguyên Phủ, không người nào nguyện ý đắc tội với đại gia tộc.
Ngày này, chẳng những Liễu nhị gia và nhị phu nhân tới mà cả Liễu lão gia tử cũng tự mình tới đây, phía Từ gia, người đến là Từ tướng quân và phu nhân.
Người không nhiều, nhưng sức nặng mười phần.
Hôm này không có tôn lão và những người khác, chỉ có một mình Trang Thư Tình ngồi trên chủ vị, bởi vì hiếu kì chưa qua nên vẫn mặc mộc mạc như trước, dù là trang sức cũng không quá chói mắt, ở trong mắt hai vị phu nhân càng cảm thấy thương tiếc, nàng vì nương giữ đạo hiếu, còn phải chăm sóc cho đệ đệ, vị cô nương như vậy đúng là khó có được.
Liễu Tri Quỳnh và Từ Giai Oánh trước ngày bái sư đã thương lượng một hồi, cùng mặc một thân áo lam nhạt, chân đi đôi giày vải màu vàng, cũng không có trang sức chói mắt, nhẹ nhàng khoan khoái đi đến trước mặt sư phụ.
Hai người nhất tề quỳ xuống trước mặt Trang Thư Tình, hai tay bưng trà giơ cao trên đỉnh đầu, “Sư phụ, mời dùng trà!”
Trang Thư Tình tiếp nhận ly trà của Từ Giai Oánh nhấp một ngụm, sau đó đưa cho Bảo Châu, lại nhấp một ngụm của Liễu Tri Quỳnh xong mới nói chuyện, “Giai Oánh lớn tuổi hơn, là sư tỷ, Tri Quỳnh là sư muội.”
”Vâng, sư phụ.”
Đưa tách trà cho người bên cạnh, Trang Thư Tình tiếp tục nói: “Học y không thể nóng vội, trong tất cả những nghề, riêng học y là không có khả năng học thành nhanh chóng cũng không thể học chỉ một lần là xong, cho dù mất đến mười năm, tám năm, may ra mới có thể học được chút da lông, học càng sâu, các ngươi sẽ phải làm quen với các bộ phận trong cơ thể con người, còn phải động dao trên xác chết, chỉ có trải qua thực tiễn, các ngươi mới biết được vị trí của lục phủ ngũ tạng. Chỉ có thể tìm đúng vị trí các cơ quan thì mới có thể chữa trị được đúng bệnh. Nếu như không xác định đúng vị trí, có thể sẽ lưu lại bệnh căn, không chừng còn cắt phải mạch máu khiến người bệnh mất máu mà chết, sợ hãi sao?”
Trong lòng hai người đều đã chuẩn bị tâm lý, cái gì cũng nghĩ tới, chỉ duy nhất không tính được sẽ phải động dao lên xác chết, nhìn nhau, từ mắt đối phương hai người đều thấy được sự sợ hãi, nhưng tâm trí kiên định, chỉ bằng thứ này vẫn chưa thể đánh mất quyết tâm của các nàng.
”Có một chút sợ hãi, nhưng mà ta nghĩ có thể vượt qua, sư muội cũng nhất định có thể.”
”Ta có thể, sư phụ, ta có thể.”
Trang Thư Tình khẽ gật đầu, cũng không động dung, ngược lại hai vị mẫu thân ngồi ở một bên nghe nàng nói, đã mấy lần muốn mở miệng nhưng cũng không nói ra lời gì.
”Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, những khổ cực các ngươi học được ở đây đều là quá trình ta đã từng trải qua, nhưng ta sống được đến nay, cho dù học hành gian nan vất vả, vừa khóc vừa học, thời gian học giải phẫu cho dù có vô cùng đói nhưng cũng không thể nuốt được cơm, chỉ cần ăn một chút liền phun ra, nhưng vẫn phải ăn, cuối cùng ta chỉ có thể bưng bát cơm đối mặt với thi thể bên cạnh ăn từng muỗng từng muỗng một. Y thuật của ta không giống những gì các ngươi từng biết, chỉ cần hơi có sai lầm khả năng sẽ mất đi tính mạng con người. Năm đó, ngày đầu tiên ta học, câu nói đầu tiên học được chính là không được sợ hãi khi đối mặt với sinh mệnh con người. Nếu như sợ hãi thì không còn tư cách làm đại phu, những gì ta đã từng trải qua sau này các ngươi cũng phải đối mặt, nếu không làm được, cho dù mười năm, hai mươi năm sau ta cũng sẽ không cho các ngươi bước vào nghề y, hiện tại các ngươi hối hận còn kịp, nếu như sau này nữa đường rút lui, ta lập tức sẽ trục xuất sư môn, không chút lưu tình.”
Hai người mặt đã không còn chút máu nhưng ánh mắt lại không có chút nào lui bước.
Đúng vậy, các nàng sợ hãi, nhưng các nàng càng sợ hãi sẽ phải sống những tháng ngày như trước kia, nhìn không thấy hi vọng, lúc đau đớn, khó chịu cảm giác dồn nén như muốn giết sạch tất cả mọi người, muốn cho tất cả mọi người cùng chính mình chịu đau khổ, bản thân như vậy, ngay cả các nàng cũng không dám đối mặt lần nữa.
Hiện tại các nàng đã bước ra từ những tháng ngày đen tối kia, nhưng chuyện đã từng xảy ra, chưa giờ khắc nào các nàng quên đi, nếu các nàng có thể học được dù chỉ một chút bản lãnh của sư phụ, vậy một ngày kia các nàng cũng có thể trợ giúp những người đã từng sống trong đau khổ như các nàng... Vừa nghĩ đến trong lòng liền tràn ngập ý chí chiến đấu.
Chỉ cần kiên trì tiến lên, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp, cho dù vất vả một chút thì có làm sao!
Hai người ngẩng đầu ưỡn ngực, “Vâng, sư phụ, đồ nhi ghi nhớ.”
Lúc này Trang Thư Tình mới lộ ra thần sắc vừa lòng, “Đứng lên đi.”
”Vâng.”
Chuyện trong lòng ngóng trông hồi lâu rốt cuộc cũng thành, hai người đều có chút kích động, đứng lên nắm chặt tay đối phương, nếu không có trưởng bối và sự phụ ở đây sợ là hận không thể nhảy cẫng lên khiến tâm tình chính mình bình tĩnh lại.
Trang Thư Tình vốn cũng không phải người nghiêm túc, thấy cảm tình sư tỷ muội các nàng tốt như vậy, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
Từ vị trí chủ vị đi xuống bên người Bạch chiêm, tuy rằng thân phân có chút thay đổi, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, đặt ở trước mặt mấy vị trưởng bối nói thế nào nàng vẫn nên đi về vị trí của tiểu bối.
“Về sau khẳng định sẽ phải chịu đau khổ, bây giờ vẫn chưa bắt đầu, nên nói cái gì mọi người đều nói đi.”
“Đau lòng thì đau lòng, Trang đại phu dạy thế nào thì vẫn phải dạy thế đó, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy.” Liểu lão gia tử là người rộng rãi, “Nếu có thể học được của ngươi mấy phần bản lãnh, về sau cũng có thể sống yên ổn.”
Nhị phu nhân nhất thời đỏ hồng vành mắt, dù nàng đau lòng nữ nhi nhưng cũng không thể bảo bọc được cả đời, bây giờ còn tốt, có Liễu gia tử thiên vị, ai cũng không thể nhiều lời, nhưng đợi đến khi lão gia tử không còn, bọn họ làm cha mẹ cũng không thể sống mãi cùng nàng, đến lúc đó phải làm thế nào?
Cảm tình huynh muội cho dù có tốt nhưng về sau có tẩu tử vào cửa cũng sẽ có một tầng ngăn cách, nếu có bản lĩnh có thể khiến bản thân sống tốt, về sau cũng không cần nhìn sắc mặt người khác, nghĩ như vậy, Nhị phu nhân liền đem đau lòng ép xuống dưới.
Bây giờ vất vả một chút, về sau cũng không cần phải lo nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn về phía Từ phu nhân, chống lại ánh mắt cũng đỏ hồng như mình, trong lòng cảm thấy hiểu rõ, địa vị của nữ tử đã cùng cách còn không bằng gái lỡ, bây giờ đau sủng, về sau cũng không thể duỗi tay đi quản, cho dù các nàng không thể học được hoàn toàn bản lãnh của Trang đại phu nhưng có thể đi theo nàng cũng tốt.
Ánh mắt Từ công mậu có chút phức tạp, “Trang đại phu có thể nhận con là đồ đệ cũng coi như có phúc khí, về sau như thế nào cũng chỉ có thể xem tạo hóa.”
“Ở nơi này của ta không có hai từ 'tạo hóa', các nàng trả giá bao nhiêu thì sẽ nhận về bấy nhiêu.” Trang thư tình liếc mắt nhìn hai người, cười nói. “Các nàng đã bái ta làm sư phụ, về sau hành y đều phải mang theo các nàng, sẽ nhiều lần phải xuất đầu lộ diện, khó tránh khỏi có người nói lời khó nghe, các nàng nói như vậy cũng biết là đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho dù những người bên ngoài không có nhiều cơ hội để tiếp xúc, nhưng có chút thời điểm không thể mãi trốn tránh.”
“Mặc kệ cho bọn họ nói, ta nhịn được, chỉ cần Quỳnh Nhi không sao, việc gì ta cũng có thể chịu đựng. Trang đại phu yên tâm, ta đã chuẩn bị trước tâm lý.”
“Ta sẽ không khách khí như nhị phu nhân, ai dám nói linh tinh trước mặt ta ta nhất định sẽ không nén giận.” Từ phu nhân xuất thân danh môn, từ khi gả vào Từ gia tình tình cũng mạnh mẽ không ít, chỉ cần động đến điểm mấu chốt của nàng, nàng lập tức dựng thẳng sát khí.
Trang Thư Tình nhìn, có chút đoán được tính tình mạnh mẽ kia của Từ Giai Oánh là học từ ai.
Thu đồ đệ, bởi vì sắp mở y quán mà Trang Thư Tình bận càng thêm bận, chỉ nói đến giảng bài đã chiếm của nàng không ít thời gian.
Bỏi vì nơi này không có thuốc tây, nói đến trung y thì bản thân nàng cũng chỉ hiểu được khái quát, vì vậy nàng cũng đành vừa giảng vừa học, may mắn hai vị học sinh này không có tín nhiệm nàng mù quáng, không cảm thấy có gì đó không đúng.
Liễu Tri Quỳnh làm bệnh nhân nhiều năm, tốt xấu cũng có chút trụ cột, Từ Giai Oánh thì hoàn toàn là người mới nên học có chút cố sức, Trang Thư Tình không thể không thả chậm tốc độ để nàng có thể đuổi kịp.
Mỗi ngày đều liên tục như vậy, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Ngày khai trương y quán, Trang Thư Tình cũng chỉ treo bảng hiệu lên liền coi như xong việc.
Y quán là nơi trị bệnh cứu người, không cần đến nhiều lễ nghi rườm ra.
Trình Kha đã tới từ sớm, ngẩng đầu nhìn bốn chữa như rồng bay phượng múa ‘Y quán Cùng Tế’ một hồi lâu mới bước qua ngưởng cửa, mùi thuốc quen thuộc đập vào mật, nhưng bất đồng với những y quán khác đó là nơi này tất cả đều là nữ tử.
“Trình đại phu đến.” Trang thư tình đã sớm cho người đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng ra ngoài.
Y quán không thể không có đại phụ, những đại phu khác hoặc là mở y quán tại nhà, hoặc là đến những y quán có tuyển đại phu để chẩn bệnh, chỉ có Trình Kha là không giống, hắn không chịu câu thúc, cho dù là y quán của sư phụ hay các sư thúc bá cũng không làm việc cố định ở bất kỳ nơi nào.
Nàng cho người đi đề nghị hắn đến làm việc tại y quán cùa nàng, hắn liền lập tức đồng ý, Trang Thư Tình nghe vậy cũng cảm thấy ngoài dự đoán.
”Trình đại phu tới thật sớm.”
”Tò mò nên muốn đến sớm một chút để xem thử.” Nhưng mà hắn có chút thất vọng nho nhỏ liếc mắt nhìn xung quanh, y quán ở đây cũng không có gì khác những y quán ngoài kia, kỳ thực hắn là muốn đến kiến thức một phen khả năng mổ bụng chữa bệnh của Trang đại phu..
Chút tiểu tâm tư ấy của hắn Trang Thư Tình tất nhiên là nhìn ra được, cười cười dẫn hắn vào bên trong.
Phòng giải phẫu cũng không khác những phòng bên ngoài là mấy.
Đây vốn chỉ là một cách để chữa bệnh, nếu có người có thể thấy hứng thú với nó mà dụng tâm nghiên cứu, nàng cầu còn không được.
“Trình đại phu cảm thấy hứng thú thì cứ tự do tham quan, chúng ta đi vào nhìn một cái.”
Một nơi vô cùng sạch sẽ, thoảng thoảng có mùi cồn quen thuộc.
Chính giữ căn phòng nhỏ hẹp bày một chiếc giường, bên góc tường còn đặt những thứ kỳ lạ hắn chưa bao giờ thấy qua, duy nhất nhận biết chính là hộp dụng cụ của Trang đại phu.
“Đây là dụng cụ hô hấp, lúc mổ có thể hỗ trợ bệnh nhân hô hấp, đây là dụng cụ ly tâm...”
Mỗi một dạng Trang Thư Tình đều giới thiệu cho hắn, nói trong khoảng thời gian này chuyện nàng cao hứng nhất chính là dụng cụ ly tâm rốt cục cũng đã hoàn thành, so với đoán trước của nàng càng thêm tinh tế, không hổ là người của Bạch công tử, có cái máy này, nàng bắt đầu đi thu thập các nhóm máu khác nhau.
Mấy ngày gần đây Thanh Dương Tử đều ôm cái này mãi không tha, hận không thể rút máu của tất cả mọi người đi kiểm tra, trong Bạch phủ, ngoài Bạch Chiêm ra không ai có thể chạy thoát khỏi hắn, bây giờ vừa nhìn thấy hắn lập tức liền trốn.
Trang Thư Tình vô cùng yên tâm đem dụng cụ ly tâm giao cho hắn, việc này, nàng tin tưởng không có bất kỳ người nào làm tốt hơn hắn.
”Ta có thể chạm vào mấy thứ này sao?”
“Đương nhiên có thể, về sau, lúc nào ta giải phẫu ngươi cũng có thể đứng một bên quan sát.”
Trình kha mừng rỡ, “Thật sao?”
”Đương nhiên.”
”Tốt, vậy ta liền lưu lại nơi này không đi!”
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du