Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Lấy Vàng
ột chậu máu loãng được mang ra, sắc mặt người ngoài phòng đều ngày càng khó coi.
Cho dù là Tần phu nhân cũng không muốn con dâu vừa vào cửa nửa năm cứ như vậy chết đi, Từ gia, cũng sẽ không dễ dàng cho qua.
Trang Thư Tình cảm thấy cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi, nhưng người ngoài phòng cảm thấy sống một ngày không bằng một năm.
Tần công tử thật sự nhìn không được, lúc Bảo Châu một lần nữa mang chậu máu ra ngoài đổ liền bị người ngăn lại, “Tình huống trong phòng rốt cuộc là như thế nào? Từ thị nuốt vàng, cũng không phải bị thương, sao lại nhiều máu như vậy? Các ngươi cứu người hay đang giết người?”
Bảo Châu suýt nữa nhịn không được đem chậu máu loãng đổ kên người hắn, vừa bất mãn vì tiểu thư nhà mình không được tin tưởng, cũng thương tiếc cho nữ tử đang nằm trên bàn phẫu thuật đều bởi vì nam nhân này.
Nhếch miệng, Bảo Châu cười lạnh, “Công tử không biết phu nhân có thai sao? Thực đáng tiếc”
“Có, có, có thai? Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ thế nào?”
“Ngươi nói thử xem.”, Bao Châu đi thay thau nước, không tiếp tục nhìn mấy người này nữa,Tần công tử theo bản năng muốn kéo người lại hỏi cho rõ, Bảo Châu sao cần phải khách khí với hắn, nghiêng người hạ chân, Tần công tử trực tiếp ngã sấp xuống trước mặt mọi người, sau đó nàng liền bước vào cửa.
Tần phu nhân tức giận đến đầu ngón tay đều phát run, “Đây là dã nha đầu ở nơi nào? Tần gia là chỗ ngươi có thể làm càn sao? Người tới, mở cửa, con dâu của ta không chùng đang bị người làm hại, mở cửa!”
“Dừng tay.” Tần Lam sợ tới mức hồn bay, con dâu chết có thể cưới người khác, cho dù là Từ gia cũng không thể chiếm tiện nghi trong tay hắn! Nhưng ngoại trừ vị tổ tông ở bên trong!
Nếu chọc cho hắn mất hứng, trước mặt mọi người muốn mệnh của Tần gia, Tần gia cũng chỉ có thể chịu.
Không đi dỗ người ta còn thôi, nếu như đắc tội, thì đúng là nên chuẩn bị trước dây thừng để thắt cổ.
”Lão gia!” Tần phu nhân chỉ có một đứa con, lúc này con của nàng bị người ta khi dễ nàng sao có thể ngồi yên, “Ngài cứ như vậy nhìn người khác ra uy trước mặt Tần gia hay sao? Đó là con trai trưởng duy nhất của chúng ta a!”
”Im miệng.” Tần Lam hận không thể che miệng nàng lại, càng nói càng đắc tội, “Người tới. Đỡ phu nhân trở về nghỉ ngơi.”
”Lão gia!”
”Còn thất thần làm gì, nhanh đi.”
Lúc này quản gia cũng chạy tới nhìn tình huống này cũng đành bất chấp, một phen giữ chật lấy Tần Lam nói: “Lão gia, người Từ gia tới.”
Tần Lam biết chuyện sớm đã không giấu được. Giờ phút này hắn đã sớm đoán được, dù sao con dâu ở nhà mẹ đẻ nhận được bao nhiêu sủng ái hắn đều biết.
Nhìn người tiến vào, hắn biết, bọn họ đến cũng đã muộn.
Từ gia cầm binh, một nhà ba đứa con trai từ nhỏ đều lăn lộn trong quân doanh, tài năng đều bày ra trước mắt, lúc đó hắn cùng Từ gia kết thân, chính là muốn nhắm đến lợi ích từ binh quyền của Từ gia sẽ có thể giúp ích cho Tần gia.
Nhưng trước mắt lợi ích còn chưa thấy, phiền toái đã tìm tới cửa.
Nhìn người trước mắt một thân quý phái, Từ Công Mậu phảng phất như có thể tùy thời rút kiếm chỉ về phía hắn. Tần Lam không khỏi ưỡn thẳng lưng, “Thông gia...”
Từ Công Mậu căn bản không để ý tới hắn, lập tức tiến lên đạp cho Tần công tử một cước. Nam nhân cao lớn bị đá một cước nhất thời không kịp phòng bị liền gục người xuống đất.
Tần công tử đau đến cắn răng.
”Con ơi!” Tần phu nhân lập tức tiến đến ôm chầm lấy nhi tử, ngẩng đầu nhìn về phía người động thủ, “Người Từ gia đúng là không biết phân rõ phải trái, đứa nhỏ mà ai mà không có chút phong lưu bên ngoài, thân là vợ sao có thể dùng cái chết để uy hiếp. Chỉ bằng điểm này, Tần gia ta cũng có thể hưu nàng!”
”Ta chỉ biết con gái ngoan của ta gả đến Tần gia các người chưa tới nửa năm đã tìm đến cái chết!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại. Một phu nhân được hai người phụ nhân đỡ vào cửa, dường như đã khóc, ánh mắt còn sưng đỏ.
”Tần phu nhân nói con ta không hiền lành, muốn hưu, ta thật muốn hỏi Tần phu nhân, năm đó là ai mang tới một chén thuốc, khiến cho nam hài chưa thành hình trong bụng Như phu nhân chết non, chỉ vì đứa nhỏ kia muốn ra đời trước con trai trưởng của ngươi?”
Chuyện như vậy, ở bất kỳ gia tộc nào đều không thiếu, cũng không ai sẽ nói thẳng ra ngoài, hơn nữa còn là tại trường hợp này, trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng không chỉ danh nói họ, nhưng mọi người đều ngầm hiểu được người Từ phu nhân đang nói đến là ai.
”Nếu như con gái của ta có bất cứ chuyện gì xảy ra, hai nhà chúng ta, ai cũng đừng mong có thể yên bình!”
Lần lượt bị khinh bỉ, Tần phu thân thể nghiêng ngả, sau đó liền bất tình nhân sự.
Nhưng tốt một cái là ở trong phòng cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là đại phu.
”Tần phu nhân khó thở công tâm, tỉnh lại thì sẽ tốt, không có gì trở ngại.”
Tần Lam ra hiệu cho người tới nâng phu nhân đi xuống, ánh mắt nhìn về phía Từ gia hiển nhiên không được tốt, “Từ Công Mậu, người đừng kinh người quá đáng.”
”Ngươi trả lại cho ta một nữ nhi ngoan ngoãn vui vẻ, lúc đó mới nói đến chuyện là ai kinh người quá đáng.”
Việc này từ đầu tới cuối quả thật là nhà hắn đuối lý, nhưng đầu tiên là nhi tử bị đánh, sau đó là phu nhân tức giận đến chóng váng, đây là Tần gia, là nhà của hắn, nếu như hắn nhịn vậy thì về sau há chẳng phải là trò cười cho toàn bộ Hội Nguyên Phủ.
”Đừng cho là Tần gia ta sợ Từ gia nhà các người...”
'Két' một tiếng, cửa được đẩy ra, sắc mặt Bạch Chiêm vô cùng không tốt nhìn về phía hai người đứng trước cửa, “Hoặc là câm miệng, không thì cút.”
Từ Công Mậu lăng lăng nhìn về phía Bạch Chiêm, đầu óc nhất thời có chút không kịp phản ứng, đây không phải là phòng của nữ nhi hắn sao? Sao lại có nam nhân ở bên trong? Người báo tin không phải nói là không biết từ đâu đã mời được Trang thần y đến chữa bệnh hay sao?
Chẳng lẽ Trang thần y là Bạch công tử?
Cũng không đúng a, không phải nói Trang thần y là nữ nhân sao?
Từ Công Mậu hoàn toàn lẫn lộn, Từ phu nhân lại không có bận tâm nhiều như vậy, tiến lên hai bước hỏi, “Trang thần y ở bên trong sao? Xin hỏi một tiếng, nữ nhi của ta thế nào rồi?”
”Không chết.” Quét mắt nhìn hai người kia, Bạch Chiêm đóng cửa lại.
Nếu là bình thường, Từ phu nhân có thể sẽ vì hành động bất kính của người trẻ tuổi mà bất mãn, nhưng bây giờ nàng chỉ nhẹ nhàng thở ra, dọc đường tới đây, nàng chỉ sợ nhất chính là nghe được tin dữ.
Không chết là tốt rồi, không chết là còn hy vọng.
Chân như mềm nhũn, Từ phu nhân kém chút ngã nhào lên đất, hai con dâu nhanh chóng bước lên đỡ lấy.
Từ phu nhân đẩy hai người ra, ngồi xuống trên bậc thang, nàng phải ở chỗ này chờ, nữ nhi vừa tỉnh sẽ lập tức mang người về nhà, Tần gia này, không thể ở lại.
Nàng quản việc nhà vài năm. Đương nhiên rõ ràng nhất là phương diện này, nữ nhi của nàng cho dù không có việc gì, Tần gia cũng nhất định sẽ không để con gái nàng sống yên.
Trong phòng, Trang Thư Tình đã cởi bao tay ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cũng không phải cố ý để người bên ngoài hiểu lầm, thật sự là nàng vẫn không tin tưởng hoàn toàn với thuốc gây tê, nếu như ra ngoài nói với mọi người đã không có gì trở ngại, vừa quay người liền sảy ra chuyện, để người ta hy vọng rồi lại khiến cho người ta thất vọng, không bằng để bọn họ chuẩn bị trước tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Lần trước Nam Chi được nửa canh giờ liền tỉnh lại. Lúc này đã giải phẫu xong nhưng người lại không có chút đấu hiện tỉnh lại, có lẽ thật sự đã bất tỉnh.
”Trang tiểu thư. Vẫn tiếp tục thêm nước muối sao?”
”Bỏ thêm chút đường glucô.”
”Được.”
Mỗi ngày đều học được những thứ mới mẻ, Thanh Dương Tử cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, trên người tràn đầy hăng hái.
Bạch Chiêm kéo tay Trang Thư Tình qua mát xa giúp nàng, vừa hỏi: “Cứ chờ như vậy?”
”Ừm, loại thuốc tê này ta có chút không nắm chắc, Thanh Dương Tử, về sau có thể làm thuốc tê dưới dạng viên được không? Như vậy có thể chú ý đến khối lượng cùng hàm lượng các loại nguyên liệu, như vậy sẽ dễ khống chế mức độ gây tê!”
Thanh Dương Tử suy nghĩ một chút liền gật đầu, “Biện pháp này thực sự rất tốt, làm như vậy cũng dễ sử dụng hơn. Trở về sẽ thí nghiệm thử.”
Trang Thư Tình cũng không hỏi hắn lấy ai làm thí nghiệm, đứng dậy đi xem mạch, coi như ổn định.
Lần phẫu thuật này kéo dài gần hai canh giờ, thời gian sau khi phẫu thuật Trang Thư Tình đều dựa vào Bạch Chiêm mơ màng ngủ mất.
”Động, động.”
Trang Thư Tình giật mình tỉnh lại, tiến lên nhìn, Từ Giai Oánh hơi hơi động thân một chút, chậm rãi mở mắt.
”Thấy rõ ta không? Ta là ai?”
”Ngươi là người đáng ghét, dám nói ta là kẻ yếu.” Thanh âm không lớn. Nhưng là câu trả lời lưu loát, không giống như là có di chứng. Trang Thư Tình nhất thời cười mị mắt.
”Người chết qua một lần, về sau phải sống cho tốt, bây giờ dược hiệu còn chưa hết, ngươi không cảm giác được đau đớn, hẳn là không bao lâu nữa, ngươi có thể cảm giác được thân thể của mình phải chịu đựng như thế nào.”
”Chịu đau một chút mới có thể nhớ kỹ.”
”Ngươi có thể nghĩ như vậy thì lần này ta không uổng bỏ sức giúp ngươi, Bảo Châu, mời đại phu bên ngoài tiến vào, để bọn họ kê đơn.” Trang Thư Tình biết rõ điểm yếu của mình ở nơi nào nên cũng sẽ không cậy mạnh.
Thời gian dài như vậy, không có đại phu nào rời đi trước, tâm tư đám người đều khôn kể, chịu đựng cơn đói chờ tới bậy giờ.
Thấy cửa vừa mở ra, nghe được lời nha hoàn nói, mấy người đều vội vàng tiến vào.
Thiếu phu nhân mở mắt, người còn sống!
Nhìn người trên giường, khí huyết có chút hư, cơ thể mọi mệt, những cái khác đều hoàn hảo.
Nếu không phải bọn họ còn lý trí, vài đại phu trên năm mươi tuổi kém chút xốc chăn lên tìm xem trên người Tần thiếu phu nhân có vết dao thật hay không.
Lưu đại phu ôm quyền hướng về phía Trang Thư Tình, “Không hổ là thần y, lão hủ bội phục.”
”Sao dám xưng là thần ý, bất quá chỉ là đi đường tắt thôi, còn phải nhờ các vị kê đơn thuốc cho thiếu phu nhân, về phương diện này, ta so với các vị chính là không thể bì kịp.”
”Việc này không vội, lão hủ có một chuyện muốn hỏi, mong Trang thần y thành toàn.”
”Ta biết các vị muốn hỏi cái gì.” Trang Thư Tình cười nhẹ, “Khi còn bé ta có theo một vị dị nhân học được một chút y thuật, những thứ trong sách hoàn toàn khác với y thuật của mọi người, nếu như chư vị không tin tưởng, ta cũng không còn gì để nói, mong các vị thứ lỗi.”
”Nói trắng ra là người sợ chúng ta học được thôi.”
Trang Thư Tình nhìn về phía nói chuyện người, “Nếu như ta dám dạy, các ngươi có dám học không?”
Lưu đại phu ngừng một lát, không thấy người đó trả lời liền mở miệng hỏi, “Thật sự là động dao lên thân người?”
Trang Thư Tình kinh ngạc, “Thì ra mọi người đều đã biết, không sai, chính là như thế.”
Vài vị đều muốn nhìn thấy dấu vêt chân thực, nhưng cơ thể Tần thiếu phu nhân không thể để cho bọn họ nhìn thấy, cho dù tâm ngứa đến khó nhịn những chỉ có thể chịu đựng, y thuật đối với bọn họ mà nói chúng là thứ theo họ cả đời, gặp phải một người có y thuật cao hơn một bậc, bọn họ đều có chút tò mò.
”Xin cho lão hủ thắc mắc, đây là cái gì?”
Nhìn hắn chỉ vào bình sứ, Trang Thư Tình cũng không có giấu diếm, “Một loại nước được xử lý đặc biệt, từ một cây kim rỗng ruột đưa vào cơ thể người.”
Đưa nước vào cơ thể?
Mấy người đều trừng to mắt, muốn hỏi có phải nàng điên rồi không, làm sao có thể đưa nước vào cơ thể người, nhưng mà tình huống trước mắt của Tần thiếu phu nhân đúng là đã chuyển biến tốt!
Này rốt cuộc là cái lý gì đây!
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du