Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1614 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:21:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 15: Nguy Hiểm
hải Kỳ, mình mệt rồi, lên lầu ngủ trước.” Tang Trà Thanh vươn thẳng lưng, sắc mặt có chút tái nhợt nói.
“Nhưng tay của cậu…” La Thải Kỳ nhìn thuốc mỡ trong tay, nhìn tới nhìn lui còn chưa bôi lên mấy đầu ngón tay, giọng điệu lo lắng.
“Không sao đâu, ngày mai bôi tiếp cũng được.” Tang Trà Thanh khoát tay đi lên lầu.
La Thải Kỳ nhìn theo bóng dáng rời đi của Tang Trà Thanh, thở dài một hơi.
Khẽ vuốt ve má phấn của Tang Du Nhi đang ngủ say, trên mặt Tang Trà Thanh nở nụ cười.
Nhẹ nhàng nằm xuống bên con, sau đó cô ôm thân hình nho nhỏ vào trong ngực, rồi thở dài thật sâu.
“Mẹ…”
Tiểu Du Nhi đang ngủ thì thào gọi cô.
Vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán Du Nhi, khóe miệng cũng nhếch lên, cô có Du Nhi là đủ rồi, đây là lễ vật ông trời ban cho cô.
***************
Ánh mắt Long Cửu rõ ràng phát ra ánh sáng: “Du Nhi có phải con gái của tôi không?”
Lời nói của Long Cửu giống như là quả bom nổ “bùm” một tiếng, làm trào lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng trong tim Tang Trà Thanh.
***************
“Đông ngung dĩ thệ tang du phi vãn không phải là ý nghĩa tên của Du Nhi sao?” Long Cửu làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của cô, tự nói, ngữ điệu trở nên trào phúng khác thường.
***************
“Có phải hay không tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Đối với sự kích động của Tang Trà Thanh, Long Cửu lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói ẩn chứa sự đùa cợt thản nhiên.
***************
Hắn sẽ điều tra sao?
Nhớ tới lời Long Cửu, lại nhìn vẻ mặt say ngủ ửng hồng của con gái, trong lòng không khỏi lo lắng.
Không thể nào? Hẳn là không thể nào!
Hắn không nên thích con bé, hơn nữa nếu cần, cũng nên là con của Kỳ Nguyệt chứ. Cô ta là vị hôn thê của hắn, cũng là thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Long Thị.
Cô còn nhớ rõ khi hai người lần đầu tiên gần gũi nhau, hắn ra lệnh cô từ nay về sau nhớ uống thuốc.
Cho nên nói, sự xuất hiện Du Nhi chẳng qua là việc ngoài ý muốn, đối với hắn mà nói chắc là không ảnh hưởng gì.
Như đang an ủi chính mình, Tang Trà Thanh phân tích một chút, cuối cùng nằm bên con, cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
—————————————
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường.
Tiểu Du Nhi dụi dụi mắt, rồi trở mình môt cái, sau đó không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn vuốt ve mặt Tang Trà Thanh, sờ sờ lông mi, hai má, cái mũi. Trong lòng Tiểu Du Nhi cảm thấy mẹ thật xinh đẹp nha. Đợi cô lớn lên cũng nhất định phải giống mẹ, xinh đẹp như vậy. hì hì.
Bàn tay nhỏ bé thu lại, chỉ lưu lại một ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên má của Tang Trà Thanh.
Tang Trà Thanh chậm rãi mở to mắt, bắt được tiểu hung thủ đánh thức mình, oán giận nhìn lên tiểu Du Nhi
“Hi hi ——“ vẻ mặt Du Nhi trông rất đắc ý, cười vui vẻ.
“Mẹ, Du Nhi đã dậy từ rất sớm, mẹ lười biếng quá nha!” Tang Du Nhi vùi mình ở trong lòng Tang Trà Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ cọ trên ngực Tang Trà Thanh, giọng nói õng ẹo thánh thót.
“Con gái hư quá, mẹ mệt chết nha, cho nên dậy tương đối trễ thôi!” Tang Trà Thanh khẽ vuốt tóc con, tươi cười nói với cô bé.
“Mẹ mới là hư đó. Ngày hôm qua, Du Nhi đã chờ mẹ đến khuya, sau đó… sau đó không cẩn thận nên ngủ quên mất!” Tang Du Nhi trợn to đôi mắt thông minh, cười ngọt ngào nói với Tang Trà Thanh. “Con a!” Tang Trà Thanh yêu thương nhéo mũi Du Nhi một cái, nén xúc động trong lòng xuống, trong mắt mang ý cười nhìn con gái.
“A, mẹ ——“ Tang Du Nhi bỗng nhiên hét ầm lên, giọng thật lớn
“Sao vậy?” Tang Trà Thanh trừng to hai mắt, đối với sự thay đổi bất chợt của con gái, cô nhất thời giật mình.
“Ôi ôi ôi tay mẹ làm sao vậy? Thật là đỏ, thật là đỏ.” Tang Du Nhi mím môi hồng, trong mắt to chứa đầy nước mắt, tay nhỏ bé đang cầm ngón tay của Tang Trà Thanh, vẻ mặt đau lòng.
“Không sao, không sao. Du Nhi ngoan, đừng khóc. Mẹ chỉ là trong lúc đánh đàn không cẩn thận nên mới bị như vậy, mấy ngày nữa sẽ không sao.” Lòng Tang Trà Thanh dâng lên từng đợt sóng, mỉm cười nhìn bảo bối của mình, an ủi con.
“Thật vậy sao?” Tang Du Nhi rõ ràng có hơi không tin, nâng mi lên, không chắc chắn hỏi.
“Ừ, ngón tay mẹ bị thương là có thể nghỉ ngơi nha, như vậy có thể đưa Du Nhi đi ra ngoài chơi có tốt hay không?” Tang Trà Thanh rút hai tay của mình về, ôm lấy bảo bối cười nói.
“Mặc dù là tốt lắm nhưng Du Nhi không muốn mẹ bị thương như vậy!” Tang Du Nhi giãy dụa ở trong lòng Tang Trà Thanh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt đẫm lệ nhấn mạnh.
“Được, mẹ biết Du Nhi là đau lòng ẹ nhất, chúng ta mau đứng lên. Mẹ đi công ty một chuyến, sau đó trở về đón con có được không?” Cả người Tang Trà Thanh tản ra nồng đậm yêu thương.
“Vâng.” Tang Du Nhi vui vẻ gật đầu, đôi mắt to lóe sáng, nhảy xuống giường, sau đó lại nhảy vào phòng tắm.
Tang Trà Thanh nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của con, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Tạm thời đặt lời nói của Long Cửu ở phía sau, trong lòng thầm nghĩ, hắn hẳn là không có để ý Du Nhi phải là con gái của cô hay không?
Thời tiết hôm nay đặc biệt nắng ráo, mây trắng trên không trung nhàn nhã trôi lơ lửng.
Tang Trà Thanh dùng tay che ánh nắng mặt trời, đứng ở trước cửa cao ốc của công ty, đưa tay vẫn một chiếc taxi, hôm nay cô không để cho Tiêu Vân Hi đưa cô về, bởi vì lát nữa cô phải về đón Du Nhi, cô đã hứa với con bé là sẽ dẫn nó ra ngoài chơi.
Nhớ tới đứa con gái lí lắc của mình, trên mặt Tang Trà Thanh cũng hiện lên nụ cười nhạt, lần này ngón tay bị thương cho nên cô mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Chiếc Porsche màu xanh dừng lại trước mặt cô, thân xe bị mặt trời chiếu vào làm lóe ra ánh sáng lóng lánh. Dáng dấp đúng là thể hiện đẳng cấp.
“Sở tổng.” Tang Trà Thanh nhìn Sở Tiết Nhiên, cười một cái.
“Trà Thanh. Anh nhớ em nói hôm nay em rảnh, cho nên anh đến đây, hôm nay anh muốn dẫn em đến chỗ này.” Sở Tiết Nhiên cười, tròng mắt phát ra ánh sáng.
“À.” Tang Trà Thanh do dự, cô đã hứa sẽ trở về dẫn Du Nhi đi chơi.
“Mau lên xe. Hôm nay em nhất định phải đi.” Sở Tiết Nhiên mở cửa xe, vẻ mặt hy vọng nhìn Tang Trà thanh, bên khóe miệng mang theo nụ cười làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Khi xe tới nơi, Tang Trà Thanh giật mình, nhà hàng Toàn Chuyển hiện ra sừng sững trước mắt cô.
“Vào đi thôi.” Sở Tiết Nhiên mở cửa xe, xuống xe, đứng ở đó giống như một hoàng tử tao nhã.
“Sở tổng, tôi vẫn chưa đói.” Tang Trà Thanh cũng xuống xe, nhẹ nhàng nói.
“Không sao. Nhưng anh quả thật rất đói, coi như ngồi với anh cho vui đi.” Sở Tiết Nhiên kéo tay Tang Trà Thanh bước vào nhà hàng.
Nhà hàng trang trí và thiết kế theo kiểu kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, sử dụng gam màu nóng như đỏ và vàng, phối với bàn ghế gỗ sẫm màu, tạo ra cảm giác vừa xa hoa vừa thoải mái.
Nhưng ngạc nhiên và thú vị nhất chính là đứng trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp hùng vĩ của thành phố không sót thứ gì.
“Gì thế này…” Mắt đẹp của Tang Trà Thanh trợn to, không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Sở Tiết Nhiên mới vừa dẫn cô đi vào trong nhà hàng, đập vào mắt cô là cả một biển hoa.
Trên lối đi được phủ kín bởi vô số cánh hoa hồng nhạt, hình thành một con đường hoa hồng thật dài.
“Đi, anh đưa em lên lầu.” Sở Tiết Nhiên dắt tay Tang Trà Thanh, trong lúc lơ đãng ánh mắt toát ra tình yêu nồng đậm.
Tang Trà Thanh đã bị cảnh tượng lúc này làm cho sợ ngây người, mà con đường hoa hồng dưới chân này càng làm cho cô sinh ra ảo giác giống như mình đang bước trên thảm đỏ.
Đi tới lầu cao nhất, mặc cho Sở Tiết Nhiên nắm tay đến phía trước cửa sổ sát đất, cô chỉ ngắm nhìn toàn cảnh của cảnh đẹp.
Tang Trà Thanh bị mọi thứ trước mắt dọa ngây người, cô không biết nên làm thế nào, trong lòng thật không ngờ Sở Tiết Nhiên lại đem đến cho cô một ngạc nhiên vui mừng như vậy, hôm nay là sinh nhật của cô sao?
Cô nhớ rõ, bốn năm qua sinh nhật hàng năm đều là Sở Tiết Nhiên bay qua Anh Quốc mừng với cô, mà lần nào cũng đem đến những niềm vui bất ngờ khác nhau.
Mắt đẹp của Tang Trà Thanh nhìn ngoài cửa sổ, hai má trong suốt như pha lê, da thịt trong suốt giống như giọt sương tiêu tan vào sớm mai.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt xông ra nhiệt khí cầu, bay phiêu đãng trên không trung, một cái, hai cái…
Bốn nhiệt khí cầu ở cách nhà hàng không xa, lẳng lặng bay lên, hơn nữa càng ngày càng tới gần nhà hàng, ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng khiến cho nhiệt khí cầu lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Nhiệt khí cầu hiển nhiên khiến cho Tang Trà Thanh chú ý, Tang Trà Thanh nhìn thấy nhiệt khí cầu, trong đáy mắt có ý cười nhợt nhạt, ánh mắt chú ý tới sự khác biệt của các nhiệt khí cầu, đó chính là mặt trên của nó hình như có chữ viết, trên mỗi một cái khí cầu đều có một chữ, thoạt nhìn thì thấy không có gì, nhưng khi nhiệt khí cầu bay song song cùng một chỗ với nhau, bốn chữ này liền tạo thành câu WILL-YOU-MARRY–ME.( Em lấy anh nhé!)
Tang Trà Thanh sửng sốt, vừa định kéo tay Sở Tiết Nhiên để cho hắn mau quay lại nhìn, dường như có người muốn cầu hôn, nhưng khi cô quay người lại thì thấy Sở Tiết Nhiên ở bên cạnh không biết từ khi nào đã quỳ một gối xuống, vẻ mặt đầy nét tươi cười nhìn cô.
Tang Trà Thanh kinh ngạc đến ngây người, tròng mắt ngay thẳng có chút bối rối, ánh mắt dường như quên cả nhấp nháy, mà đáy mắt chứa tình cảm nóng rực của Sở Tiết Nhiên lại càng làm cho trái tim của cô muốn trồi lên cổ họng.
Và cũng chính trong khoảnh khắc này, vô số cánh hoa hồng rơi xuống giống như cơn mưa, đậu trên tóc, trên vai, trên chân… của Tang Trà Thanh.
Trước mắt bị màu hồng che kín, cả người giống như đang đứng giữa biển hoa.
“Sở tổng…” Tang Trà Thanh mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn không biết phải làm sao.
“Trà Thanh, em có biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu không?” Sở Tiết Nhiên vẫn quỳ ở nơi đó, kéo một bàn tay của cô, lẳng lặng nói, tiếng nói dường như rất có sức mê hoặc.
Tang Trà Thanh giống như là bị ma quỷ mạnh mẽ kìm kẹp, sững sờ đứng yên tại chỗ nhìn Sở Tiết Nhiên.
“Trước kia anh cho rằng vừa gặp đã yêu là cái quái gì? Đều là chuyện nhảm nhí, nhưng mãi cho đến khi anh gặp em, nhìn lướt qua bóng lưng mềm mại trong tiệc rượu kia, dù chỉ là bóng lưng, nhưng đã khiến cho tim của anh xao động không thôi.” Sở Tiết Nhiên xúc động nói, trong tròng mắt đen lộ ra tình yêu không hề che dấu.
Tang Trà Thanh nhìn hắn, hắn cũng nhìn Tang Trà Thanh, ánh mặt trời uyển chuyển chiếu lên thân hình hai người, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, giống như toàn bộ ánh sáng đều lấp lánh quanh quẩn bên cạnh hai người.
Sở Tiết Nhiên nhắm mắt lại cảm nhận một chút, sau đó lại mở mắt ra, tình cảm trong mắt càng nồng đậm hơn, “Cảm giác đó giống như gió biển thổi vào mặt, tươi mát khiến cho anh khó có thể kiềm chế, trái tim rơi vào tay em, tiếng đàn của em, nụ cười của em, giọng nói của em……Tất cả những thứ thuộc về em, đều khiến cho anh không thể tự kiềm chế.”
“Sở tổng, anh…tôi…”Tang Trà Thanh quả thật hận mình, tại sao vào lúc này lại nói lắp như thế, hai má dường như cũng bắt đầu từ từ nóng lên.
“Trà Thanh, chẳng lẽ từ trước đến nay em không cảm nhận được tình cảm của anh đối với em sao.” Ngón cái Sở Tiết Nhiên đột nhiên xoa nhẹ mu bàn tay Tang Trà Thanh, nghiêm túc nói.
“……” Nươc mắt viền mi, bởi vì những lời nói của Sở Tiết Nhiên mà có chút dao động.
“Trà Thanh, anh yêu em.” Sở Tiết Nhiên đột nhiên kiên định nói, ánh mắt chân thành tha thiết.
‘Ầm—- ‘
Tang Trà Thanh giật mình, lúc này đây thật sự rất giật mình.
Cô thật không ngờ Sở Tiết Nhiên lại có thể phát biểu mạnh bạo như thế. Đầu đã không muốn nghĩ nhưng những lời nói tiếp theo của Sở Tiết Nhiên, càng làm cho Tang Trà Thanh kinh sợ.
“Trà Thanh, em bằng lòng gả cho anh chứ?” Sở Tiết Nhiên nhẹ giọng nói, bất chợt nhìn nhiệt khí cầu bay phiêu đãng trên không trung ngoài cửa sổ, tiếng nói trầm thấp dịu dàng như gió xuân.
Sở Tiết Nhiên lấy nhẫn ra, nhẫn kim cương thật to ở đầu ngón tay thon dài của hắn lấp lánh lên vô số tia sáng, giống như là muốn tranh đoạt hết toàn bộ ánh sáng về phía mình.
Sở Tiết Nhiên nhìn cô hết sức chăm chú, trong ánh mắt hắn chứa gấp rút lại chưa nồng đậm tình cảm. Tang Trà Thanh có chút cảm động, trái tim giống như bị thổi bay qua tầng tầng lớp sóng, lòng cứ như vậy chậm rãi rộng mở.
Kim cương trên chiếc nhẫn nho nhỏ sáng lấp lánh, cộng thêm hoa hồng xung quanh làm kim cương ánh ra màu hồng. Ánh sáng chói mắt kia làm chi tim của Tang Trà Thanh thít chặt lại.
Muốn tiếp nhận anh ấy sao…?
Có thể không…?
Yêu anh ấy sao…?
……
Trong đầu Tang Trà Thanh lóe ra nhiều câu hỏi, nhìn Sở Tiết Nhiên đang quỳ một gối trước mắt, mấp máy đôi môi đỏ mọng muốn nói nhưng lại nói không nên lời, cổ họng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, ánh sáng trong đáy mắt cũng rực rỡ hơn, trên khuôn mặt điềm tĩnh cũng bắt đầu lộ vẻ xúc động.
Ở trong giới kinh doanh, đàn ông đẹp trai có thể nổi danh ngang hàng với Cửu Thiếu. Giờ phút này đang quỳ dưới chân cô, nhìn cô thâm tình nồng nàn không gì so sánh được, giống như là đang tập trung nhìn chăm chú toàn bộ thế giới.
Ngang hàng Cửu Thiếu…
Tại sao lại nhớ tới anh ta?
Tại sao lại nhớ tới hắn anh ta?
Tại sao lại nghĩ đến anh ta? Không nên nhớ tới anh ta.
Tang Trà Thanh kéo toàn bộ suy nghĩ trở về, cũng chăm chú nhìn Sở Tiết Nhiên, nhưng trong lòng lại trở nên phức tạp.
Trong đáy mắt Sở Tiết Nhiên có ngọn lửa nồng nhiệt, hắn tha thiết nhìn Tang Trà Thanh, cẩn thận nhìn chằm chằm từng cử chỉ nhỏ của cô, sau khi thấy ánh mắt của cô có chút gì đó tan rã, trong lòng cảm thấy hơi nhói đau.
“Tôi…” Tang Trà Thanh lẳng lặng nhìn Sở Tiết Nhiên, lúc này hắn thanh lịch lại lộ ra sức quyến rũ chết người.
Là muốn nói bằng lòng sao?
Thật sự nghĩ thông suốt rồi sao?
Một nét tươi cười thoáng hiện trên môi của cô, nước mắt trong khóe mắt bắt đầu đâng lên tản ra ánh sáng dịu dàng, cô cũng có thể coi là hạnh phúc. Mấy năm nay, những gì Sở Tiết Nhiên làm cho cô, tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt, ở chung với một người đàn ông như vậy, chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc. Cô chưa bao giờ mong mỏi quá nhiều về hạnh phúc, lúc này đấy, có thể có được nó hay không?
Sở Tiết Nhiên khẩn trương nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh, lúc này tim của hắn giống như bị một bàn tay to vô hình mạnh mẽ bóp chặt. Sắc mặt cùng dáng điệu bình tĩnh cũng biến mất, chỉ còn lại có khẩn trương cùng chờ mong.
“Tôi ….”
Lời nói của Tang Trà Thanh vẫn còn chưa nói xong, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên vang lên dồn dập.
Đôi mi thanh tú củaTang Trà Thanh nhíu lại, lúc này nghe điện thoại quả thật đúng là phá hỏng bầu không khí. Cười một cái tạ lỗi với Sở Tiết Nhiên, sau đó ấn nút nghe điện thoại, nhẹ giọng nói: “Alo…”
Không ai trả lời, trong nháy mắt Tang Trà Thanh cảm giác có một loại bất an cùng sợ hãi như là những cây dây leo chậm rãi bò trong lòng cô, sau đó quấn chặt lấy, cả trái tim bắt đầu trở nên bất ổn.
“Em ở đâu?” Một lúc sau, ở đầu dây điện thoại bên kiavang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc, trả lời với giọng nói quen thuộc trầm thấp còn mang theo cả ý cười ẩn nhẫn.
“Có chuyện gì sao?” Tang Trà Thanh giật mình, lông mi dài run rẩy, trong hai tròng mắt sớm đã không còn vẻ đẹp rung động lòng người nữa.
“Du Nhi…… đang ở chỗ tôi.” Long Cửu dường như cố ý kéo dài âm cuối, sau đó thản nhiên nói.
Chỉ một câu nói bình thường, lại khiến cho dung nhan vốn dĩ xinh đẹp điềm tĩnh của Tang Trà Thanh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại có vẻ tái nhợt dọa người.
Điện thoại trong tay khẽ rung lên, thân thể Tang Trà Thanh lảo đảo giống như bị người ta đập gậy vào đầu, trước mắt hiện lên vô số đom đóm.
“Anh muốn làm gì?” Tang Trà Thanh nhịn không được, trở nên kích động, trong mắt dâng lên tầng tầng hơi nước, tim của nàng dường như cũng bị cảm giác bất an này đâm xuyên qua, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ càng thêm tái nhợt, gần như trong suốt.
“Tôi cho em mười lăm phút, không, mười phút, lập tức tới biệt thự của tôi, nếu không —— em đừng hòng gặp lại con gái của em.” Giọng nói của Long Cửu bỗng nhiên thấp xuống, lộ ra uy nghiêm không cho cự tuyệt.
“Anh muốn làm gì? Anh …” Tang Trà Thanh lo lắng nói, tiếc là điện thoại đã dập máy.
Du Nhi…
Du Nhi…
Du Nhi của cô…
Lông mi Tang Trà Thanh bắt đầu run nhè nhẹ, giống như con bướm đang hoảng sợ, diện thoại trong tay rơi xuống đất.
Có một loại cảm giác hoảng sợ đen tối đang mãnh liệt tiến đến, dường như muốn xé vụn từ đầu đến chân nàng thành những mảnh nhỏ, sau đó hoàn toàn phá hủy.
“Trà Thanh, em làm sao vậy?” Sở Tiết Nhiên đột nhiên đứng dậy, đỡ lấy thân thể mềm mại sắp sửa ngã xuống của Tang Trà Thanh, trên gương mặt anh tuấn mang theo rất nhiều lo lắng.
Hắn lay nhẹ thân thể Tang Trà Thanh, trái tim cảm thấy rất đau.
Lúc này khuôn mặt Tang Trà Thanh tái nhợt như thế, tròng mắt lại càng tối đen làm lòng người kinh sợ, giống như đáy mắt có hắc động sâu không thấy đáy.
Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần - Tô Tử