Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1614 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:21:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 2: Lễ Hội Diễn Tấu Đàn Dương Cầm
rong đại sảnh diễn tấu tráng lệ.
Y hương tấn ảnh*. (Từ này là thành ngữ TQ, nhưng ta chưa tìm được câu nào của mình có thể thay thế nên để nguyên như vậy, câu này có nghĩa là: nhiều người với trang phục và kiểu tóc tuyệt đẹp ^^~)
Không còn một chỗ trống.
Ánh sáng dần giảm đi, chỉ còn một ánh đèn rọi thẳng giữa sân khấu, chiếu vào một người con gái đang đứng bên cây dương cầm.
Tang Trà Thanh mặc bộ váy trắng, đứng giữa sân khấu trống trải phảng phất như không có thật.
Cô hơi cúi đầu chào người xem bên dưới, nụ cười ôn nhu dịu dàng, trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, chậm rãi ngồi xuống đàn dương cầm trắng trước mặt.
Tràng vỗ tay của khán giả mang ý chờ mong người phụ nữ nổi danh về đàn dương cầm ở Anh Quốc đang chuẩn bị diễn tấu.
Những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, mở đầu là tiếng đàn bi thương như thủy triều ùn ùn kéo đến, nháy mắt mọi người trở nên yên lặng, người nào cũng đều ngẩng mặt, nín thở chăm chú nhìn về phía sân khấu.
Tiếng đàn dần dần thong thả, phong thái lưu loát như nước chảy mây trôi dương dương tự đắc.
Tiếng đàn chầm chậm chuyển từ du dương qua dồn dập, rồi lại từ từ trở nên sâu sắc, trong sự ôn nhu ngọt ngào còn mang theo nỗi đau đớn nhè nhẹ, cuối cùng chấm dứt bằng một âm cao vút.
Dưới khán đàn tiếng vỗ tay như sấm dậy, giống như đều bị thuyết phục bởi màn thịnh yến chiều lòng cả thính giác lẫn thị giác vừa rồi. Trên khuôn mặt của mỗi người đều mang theo cảm giác thỏa mãn bởi vì đã được nghệ thuật tinh tế hun đúc.
Ngón trỏ của Tang Trà Thanh nhẹ lướt, tiếp tục đánh đàn, tấu lên một khúc rồi lại một khúc dưới cái nhìn chăm chú của vạn người. tạo nên một khúc lại một khúc nối tiếp.
Khi thì thanh thúy mạnh mẽ.
Khi thì êm ái linh hoạt.
Cô đàn đến mức quên hết tất cả, đàn với cả tấm lòng, đàn đến say mê. Trong tiếng đàn đó, những thính giả ở bên dưới lại càng nghe đến mức như si như say.
Dưới chỗ ngồi của khách quý có một đôi mắt màu hổ phách như loài báo nhìn chằm chằm vào Tang Trà Thanh ở trên sân khấu, trong đôi mắt ẩn chứa song ngầm mãnh liệt, đôi môi mỏng có nụ cười giống như nghiền ngẫm.
Không thể không thừa nhận, cô quyến rũ hơn bốn năm trước rất nhiều, mái tóc dài mềm mại như tơ đã biến thành tóc quăn dài như rong biển, mềm mại tự nhiên rũ xuống trên vai.
Long Cửu nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên sân khấu không hề chớp mắt, ngay cả cái nhíu mày chuyên tâm, ý cười nơi đáy mắt, còn cả độ cong nơi đôi môi đỏ mọng của cô, hắn đều chộp lấy hết. Tang Trà Thanh của giờ phút này đã khắc sâu vào trong đáy lòng Long Cửu.
Cuối cùng, ánh mắt bức bách khiến người khác sợ hãi của Long Cửu dừng lại trên đôi môi của Tang Trà Thanh, đôi mô đỏ mọng kia thật giống như đóa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át.
Hắn bắt đầu hoài niệm lại cái cảm giác đã từng dây dưa, giày vò, cắn nuốt trên môi cô.
Nhìn đôi chân nhỏ của cô lộ ra trong không khí, tuy rằng ngồi ở chỗ kia, ánh sáng không chiếu rõ vào chân cô nhưng Long Cửu lại bị gợi nhớ lại rất lâu trước kia. Hắn còn nhớ mang máng thân thể trắng nõn của cô đã mang đến cho hắn cảm giác rất tốt đẹp.
Ý nghĩ này khiến đáy lòng Long Cửu chấn động mạnh mẽ.
Hắn cần cô!
Hắn muốn cô!
Cái cảm giác mãnh liệt lại khẩn cấp này dâng lên trong lòng Long Cửu.
Một âm cuối cùng chấm dứt màn trình diễn, Tang Trà Thanh tao nhã thu hai tay về, dưới khán đài, người xem cùng nhau vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tang Trà Thanh đứng lên, hai tay đặt ở trước ngực, hạ mắt, khẽ cười với vô số người xem dưới sân khấu. Cô đã sớm quen được vây quanh bởi những tràng vỗ tay tựa sấm vang như vậy, trên khuôn mặt mang theo vẻ tao nhã cao quý, hoàn toàn không lộ ra chút ngượng ngùng và khó xử nào.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc màn trình diễn, cô đều chưa từng mở miệng.
Đây là phong cách của Miss Trà, bởi vì từ khi nổi danh tới nay, cô đều được mọi người tương truyền là dùng âm nhạc để giao tiếp với người nghe.
Miss Trà
Cô cố ý bảo mọi người gọi mình là Miss Trà mà không phải Miss Tang, khi ấy, có thể là do sợ Long Cửu biết được đó là cô.
Kỳ thật, cô cũng đúng là tự mình đa tình, đường đường là Cửu thiếu, sao có thể chú ý đến một nghệ sĩ dương cầm nho nhỏ như cô, hơn nữa còn là một tình nhân hắn đã chơi chán.
Bỗng chốc, giữa những tiếng vỗ tay ầm ầm, Tàng Trà Thanh hơi lảo đảo một chút, cô có thể rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt mang theo cường thế bắn về phía mình.
Tang Trà Thanh đã sớm trải qua rất nhiều đợt diễn tấu như thế này, cũng đã quen bị đủ loại ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng mà ánh mắt bắn về phía cô hôm nay là mãnh liệt nhất, cũng đặc biệt nhất khiến cô cơ hồ khó thở.
Tang Trà Thanh ngước mắt lên, dùng ánh mắt tìm kiếm khắp thính phòng, cô muốn tìm xem chủ nhân của đôi mắt có ảnh hưởng sâu sắc đến cô rốt cuộc là ai.
Sau khi nhìn thấy bóng hình kia ở trong những vị khách quý, mồ hôi lạnh dần dần toát ra trên trán cô. Cô hoàn toàn không ngờ rằng Cửu thiếu sẽ xuất hiện ở đây.
Hắn ngồi ở chỗ kia, hai chân gác lên nhau, hai tay tùy ý ở bên cạnh, trong sự vô ý lại toát lên sự lạnh lùng khiến Tang Trà Thanh run rẩy một trận.
Đôi mắt sáng như đuốc của Long Cửu khóa chặt cô, tựa như bắn ra tinh quang khiến cô không thể động đậy dù chỉ chút ít.
Trái tim Tang Trà Thanh đập cuồng loạn, kịch liệt đến mức cơ hồ khiến cô không thể chống đỡ nổi, nơi màng tai cũng ầm ầm rung lên giống như đang tham gia náo nhiệt.
Đèn dưới sân khấu dần dần sáng lên, khán giả bên dưới cùng dần xôn xao chờ đợi lời chào cảm ơn cuối cùng của Tang Trà Thanh trước khi rời khỏi sân khấu.
Tang Trà Thanh dồn sức lấy lại tinh thần, cúi đầu thật thấ với khan giả lần nữa rồi trầm tĩnh rời khỏi sân khấu.
Trên chỗ ngồi của khách quý, ánh mắt của Long Cửu thâm trầm kín đáo.
Hắn lẳng lặng ngồi tại vị trí, một tay xoa cằm, hơi đăm chiêu nhìn về nơi bóng hình xinh đẹp kia biến mất. Đám đông đã dần dần tản đi nhưng hắn vẫn bất động như núi ngồi ở chỗ cũ như trước.
“Cửu thiếu, nên ra khỏi hội trường rồi.” Tôn trợ lí không khéo tài giỏi vẫn luôn ở bên cạnh hắn đi tới bên hắn, cung kính nói.
Long Cửu hơi nhíu đôi mi tuấn mỹ lại, đứng dậy, đi về phía hậu đài.
Tang Trà Thanh vừa mở cửa phòng nghỉ thì một cô bé con liền chạy ào ra từ bên trong, ôm chặt lấy chân Tang Trà Thanh.
Cô bé ôm hai chân Tang Trà Thanh rồi không ngừng cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào chân cô, dùng tiếng nói non nớt gọi nhỏ: “Mẹ mẹ mẹ mẹ….”
“Du Nhi?” Tang Trà Thanh hơi giật mình nhìn tiểu gia hỏa (một cách gọi yêu) đang ôm chân mình, không phải ngày mai bé mới ngồi máy bay đến sao?
Sao bây giờ lại xuất hiện?
Trợ lý cũng được coi như là bạn tốt của Tang Trà Thanh ở bên cạnh, Tiêu Vân Hi, mỉm cười nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, nhịn không được mở miệng nói: “Trà Thanh, Du Nhi đã ở phòng nghỉ chờ rất lâu rồi, cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại, mẹ khi nào thì xong a? Mẹ khi nào thì xong a?”
Tang Trà Thanh vừa nghe xong lời của Vân Hi, trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập sự yêu thường và cưng chiều của người mẹ.
“Mẹ, Du Nhi rất nhớ mẹ.” Tang Du Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to linh động chớp chớp, lông mi thật dài cũng không ngừng nhấp nháy, nhỏ giọng làm nũng.
“Bảo bối của mẹ, mẹ cũng nhớ con nha, mau nói ẹ biết ai đưa con tới đây?” Tang Trà Thanh khom người xuống, bế Tang Du Nhi lên, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cười nói.
“Ba Vương tử nha!” Tang Du Nhi giơ đôi tay be bé ngắn ngủn ra ôm chặt lấy cổ Tang Trà Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn mi mày thanh tú dán vào trên mặt Tang Trà Thanh.
“Vậy ba đâu rồi?” Tang Trà Thanh nhìn quanh phòng nghỉ nhưng không thấy dáng người cao lớn anh tuấn của Vương tử.
“Sau khi ba Vương tử đưa con lên đây, ba liền xuống lầu đợi ở trong xe rồi. Ba nói nếu như bị phóng viên chụp được thì sẽ rất phiền toái.” Lúc Tang Du Nhi nói xong lời cuối cùng liền chu đôi môi đỏ mọng lên.
Tuy rằng bé đã quen với ánh đèn nhấp nháy, nhưng mỗi lần ra ngoài cùng ba Vương tử, luôn có rất nhiều phóng viên chạy ra không ngừng hỏi ba Vương tử những vấn thực chán ghét!
“Du Nhi, không phải con đi chuyến bay ngày mai sao? Hai chúng ta đã thống nhất rằng ngày mai mẹ sẽ ra sân bay đón con nha?” Tang Trà Thanh bế Tang Du Nhi ngồi lên sô pha, đặt tiểu gia hỏa này lên trên đùi của mình, để bé đối mặt với mình, ngón trở điểm nhẹ cái trán nhỏ của bé, bắt đầu nói ra nghi vấn.
“Bởi vì hôm nay là buổi diễn tấu đầu tiên của mẹ ở trong nước nha! Du Nhi muốn ẹ một niềm vui bất ngờ thật lớn, thật lớn….” Bé vừa nói, vừa giơ hai cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn lên, không ngừng khoa tay múa chân, hai mắt cũng mở ra thật lớn.
“Con….tiểu gia hỏa này có cái miệng nhỏ nhắn thật biết nói chuyện.” Tang Trà Thanh mím môi đỏ mọng lại, cố ý nghiêm mặt nói nhưng đáy mắt lại ngăn không ý cười.
Đại bảo bối của cô, cô thật yêu bé chết mất!
Tiêu Vân Hi tựa vào trước gương nhìn hai mẹ con, bị sự vui vẻ của hai người cuốn hút, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên một nụ cười.
Ngay trong lúc hai mẹ con đang cười cười nói nói thì cửa phòng nghỉ được người ta gõ hai cái, sau đó cửa chậm rãi mở ra.
Long Cửu ung dung đứng ở cửa, đôi mắt hẹp dài mang theo ánh mắt sâu hiểm khó dò nhìn về phía Tang Trà Thanh.
Tang Trà Thanh hơi ngẩn ra, vừa rồi cô thấy một tia tình cảm khó nói nên lời lướt qua trong mắt Long Cửu. Chẳng lẽ là cô nhìn lầm sao?
“Mẹ….” Tiểu Du Nhi ngồi trên đùi Tang Trà Thanh, hiền nhiên cảm thấy rất bất mãn đối với việc mẹ thất thần, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ Tang Trà Thanh, âm cuối kéo rất dài.
“A….” Tang Trà Thanh lấy lại tinh thần, dời ánh mắt về phía Tang Du Nhi đang ngồi trên đùi, nhìn thấy vẻ mặt con gái hơi oán giận, cô mới phát hiện ra vừa rồi mình lại nhìn Long Cửu đến thất thần.
Cô nhìn về phía Long Cửu qua lông mi thật dài, dường như hắn không có ý định rời đi, cứ đút hai tay vào trong túi quần như vậy, tựa vào cạnh cửa, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc lúc này đang ẩn chứa nụ cười quỷ dị, tà mị không gì so sánh được.
Cô nhìn xuống Tang Du Nhi đang ngồi trên đùi mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an.
“Vân Hi, cậu đưa theo Du Nhi xuống dưới lầu trước đi, có xe đang chờ, mình sẽ xuống theo sau.” Tang Trà Thanh đứng dậy, đặt Tang Du Nhi xuống mặt đất, sau đó nói với Tiêu Vân Hi ở bên cạnh.
“Ơ…được.” Tiêu Vân Hi dường như cũng vừa lấy lại tinh thần, dời ánh mắt khỏi người Long Cửu, gật đầu đồng ý.
“Du Nhi ngoan, mẹ còn có chút việc, xong sẽ lập tức đi xuống, con xuống trước với ba, chờ mẹ nha.” Tang Trà Thanh cố ý bỏ đi từ Vương tử trong ba Vương tử, hơn nữa cô tin rằng Long Cửu cũng có thể nghe được.
“Không muốn, Du Nhi muốn đi xuống cùng mẹ cơ.” Tang Du Nhi trề đôi môi nhỏ đỏ mọng lên, hai mắt cũng tràn ngập vẻ ai oán.
“Du Nhi, có phải không nghe lời mẹ nói không?” Khóe mắt Tang Trà Thanh liếc về phía thân hình không hề động đậy như trước của Long Cửu, không có cách nào đành nghiên mặt ra lệnh với Tang Du Nhi.
“Mẹ, vậy mẹ nhất định phải xuống dưới nhanh lên nha, Du Nhi không muốn xa mẹ dù một phút đâu.” Tang Du Nhi thấy Tang Trà Thanh hơi tức giận, cái miệng nhỏ nhắn liền mím lại, cái đầu nhỏ cúi xuống trước ngực, nhu thuận nói.
“Du Nhi ngoan, mẹ sẽ xuống nhanh thôi.” Nhìn thấy vẻ uất ức trong mắt đại bảo bối của mình, Tang Trà Thanh không khỏi nói dịu dàng hơn, vỗ nhẹ lên đôi vai nhỏ nhắn của bé, nói.
“Dạ.” Tang Du Nhi lập tức cười vui vẻ, sau đó kéo tay Tiêu Vân Hi nhảy nhảy nhót nhót ra cửa, hai bím tóc ở trên đầu theo động tác của bé mà đung đưa tới lui, cực kỳ đáng yêu.
Tiêu Vân Hi dẫn Tang Du Nhi đi qua bên người Long Cửu, trong lòng không khỏi hơi rùng mình, hơi thở lạnh lùng toát ra từ trên người Long Cửu quá mức nghiêm trọng khiến Tiêu Vân Hi nắm lấy tay Tang Du Nhi, nhanh chóng đi ra xa.
Long Cửu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang nhảy nhót của Tang Du Nhi, đôi chân mày rậm nhíu chặt lại.
Đó là con gái của cô?
Vừa rồi Tang Trà Thanh có nhắc đến chữ “Ba”.
Chẳng lẽ cô đã kết hôn?
Trong ánh mắt lạnh lùng của Long Cửu lướt qua ánh nhìn lạnh lẽo, suy nghĩ cũng nhanh chóng xoay quanh.
Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần - Tô Tử