People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1263 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:41:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Ma Huyễn Điện
dit: Yết Vạn Dương
Băng Huyết đứng lên, nhìn cảnh sắc chung quanh. Nơi này là một gian phòng trống trải, bốn viên dạ minh châu cùng loại được khảm ở bốn góc, cố gắng tản ra ánh sáng. Ba mặt trên vách tường trụi lủi tối như mực, cái gì cũng không có. Chỉ một mặt hình như là cửa vào hắc động, hắc ám khôn cùng.
“ Minh, nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi như thế nào lại ở đây.”
“ Nơi này là một không gian khác dưới nước, từ lúc ta sinh ra tới nay, đã bị phong ấn ở nơi này. Chỉ có máu của ngươi mới có thể mở được phong ấn, ta vừa mới cảm nhận được phong ấn dao động, biết ngươi đã đến, dùng linh lực trong cơ thể đem ngươi đến đây”.
“ Máu của ta… khó trách, trong lòng ta vẫn có ý niệm phải đi về phía trước, đến tại chỗ này, hơn nữa không khống chế được đi về hướng này, nguyên lai là vì đến tìm ngươi.”
“ Là ai đã phong ấn ngươi ở đây, ngươi là hỏa hệ ma thú, mà đây là dưới hồ nước, như vậy không phải rất nguy hiểm cho ngươi sao.” Băng Huyết ngẩng đầu nhìn Tử Minh, sát khí nháy mắt phóng thích, làm cho không khí đã lạnh phút chốc giống như địa ngục, âm trầm lạnh như băng.
Nhìn Băng Huyết như vậy, Tử Minh vốn không có cảm tình, lần đầu tiên biết lo lắng, nàng là vì hắn, đau lòng vì hắn đâu. Đôi mắt màu tím thâm tình nhìn Băng Huyết, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn, khuôn mặt cứng ngắt, cố gắng mỉm cười một cái.
“ Vì chờ người, hết thảy đều đáng giá.”
Nhẹ nhàng một câu, làm cho hai tròng mắt Băng Huyết dần dần ẩm ướt, dịu dàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tựa vào bờ vai của hắn, im lặng hứa hẹn.
“ Minh, về sau ngươi có ta, sẽ không để cho ngươi bị một chút nguy hiểm.”
“Tốt.” Kiên định tín nhiệm, không một tia hoài nghi, cho dù nàng bây giờ còn rất yếu, nhưng hắn tin tưởng, tin tưởng mỗi một câu nói của nàng.
“ Huyết, hiện tại ta muốn đi vào không gian huyễn thú để tu luyện, ngươi theo hắc động đi thẳng về phía trước, sẽ có thu hoạch không tưởng. Cố gắng mạnh mẽ đi, nhớ rõ, ta luôn ở bên cạnh ngươi.”
“ Được.”
Nhìn nhau cười, không cần nhiều lời, thể xác và tinh thần của họ sớm đã hòa nhập, Tử Minh nháy mắt đã biến mất.
“ Ngạch….. Ta quên hỏi hắn, vì sao bộ dạng của hắn lại giống ta như vậy. Quên đi…. Lần sau gặp mặt sẽ hỏi hắn.” Băng Huyết nhìn vị trí trống rỗng trước mặt, lầm bầm lầu bầu nói. Sau đó xoay người, không chút do dự hương về hắc động đi tới, tối đến mức không thấy năm ngón tay, quả thật vô cùng tối.
Nàng tin tưởng Tử Minh, nếu hắn nói nơi đó sẽ có đồ có lợi với nàng, như vậy cho dù là vực sâu, nàng cũng sẽ đi, bởi vì…. Tử Minh sẽ không lừa nàng.
Đứng ở bên cạnh hắc động, tay cầm Huyết sát, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tại nơi này không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đôi mắt ngược lại trở thành trói buộc. Trợn tròn mắt, lại không thể nhìn thấy sự vật, ngược lại sẽ làm cho trong lòng sợ hãi, cho nên nhắm mắt lại, dùng tai, dùng mũi, dùng mỗi một tế bào trong thân thể quan sát cảnh giác, như vậy sẽ được hiệu quả tốt nhất.
Kiếp trước huấn luyện, nàng đã sớm gặp qua chuyện như vậy, ở nơi không thể thấy được năm ngón tay, bị một đám mãnh thú bao vây tấn công. Có thể sống sót rời khỏi, là vì nàng lĩnh ngộ được điểm ấy.
Cho nên hiện tại, Băng Huyết ở trong hắc động, càng thêm thành thạo. Mỗi một giác quan đều đề cao cảnh giác bốn phía, nàng phát hiện nơi này ngoại trừ bóng tối, không có hơi thể của bất kỳ sinh vật nào, ngay cả tử khí cũng không có.(Dương: nguyên văn là “ không thuộc nhân loại tử khí “--à chắc là linh hồn người chết đế, nhưng ta để vậy)
Nơi này chỉ có nàng, đều nàng làm cho nàng đối với phía sau hắc ám càng thêm hiếu kỳ.
Tuy rằng tò mò, nàng cũng không vội vàng đi về phía trước. Quy tắc của sát thủ cho dù ở bất kỳ tình huống nào, đều phải bảo trì bình tĩnh vững vàng tâm trí, bằng không giây tiếp theo người chết chính là ngươi.
Băng Huyết liên tục đề cao cảnh giác hai ngày, không có một tia mệt mỏi. Đây đúng là của việc thực hiện những huấn luyện của sát thủ sau khi vào thân thể này, hai linh hồn dung hợp hoàn mỹ, khiến cho tinh thần lực của nàng so với thần giai cao thủ chỉ có hơn chứ không kém. Bởi vì thần thức của nàng khi tiến và tinh thần lĩnh vực, hoàn toàn không thể đến được điểm cuối.
Nghiêng đầu, tai phải vừa động, cảm giác được phía trước có trở ngại, nhắm chặt hai mắt, có một chút ánh sáng, không còn tối đen một mảnh.
Chậm rãi mở hai mắt, ánh vào trước mắt là một cánh cửa lớn phủ đầy màu lam, cánh cửa được điêu khác những hoa văn cổ xưa, kinh ngạc quỷ mị.
Đem huyết sát chủy thủ đặt vào vỏ kiếm ở bên hông, hai tay đặt trên cánh cửa, dùng sức đẩy.
Không ra…
Lại dùng lực…
Vẫn là đẩy không ra….
Ta lau….. Không mở cửa ta làm thế nào đi vào
Băng Huyết buồn bực.
“ Tiểu ngu ngốc,, dùng một giọt máu nhỏ lên cánh cửa thử xem.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo ý cười vang lên trong đầu Băng Huyết làm cho hai má nàng có chút nóng lên.
Thật mất mặt…. Khó được tính trẻ con, còn để cho Minh nhìn thấy.
Giựt giựt khóe miệng, cắn một cái ở đầu ngón tay, một giọt máu tươi nhẹ nhàng nhỏ lên cánh cửa. Ánh sáng màu lam chói mắt nháy mắt phát ra làm cho nàng không thể không nghiêng đầu, nhắm chặt hai mắt.
Hào quang biến mất, một luồng hơi thở cổ xưa đánh tới, nói cho người biết nơi này đã tịch mịch rất lâu.
Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía nội môn, đó là nơi giống với thư phòng, nhưng nơi này rất rộng, giống như là toàn bộ sân bóng lớn hợp lại. Một loạt giá sách ước chừng hai mươi thước, dùng nửa hình tròn bao vây lại, trên đầu một mảnh sương mù lam sắc, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy áp lực, ở giữa đặt một cái bàn, hoa văn trên bàn cùng cánh cửa lớn giống nhau, rất cổ xưa. Hai bên cái bàn có hai cái bình đài cao hơn mặt bàn hai tấc. Bình đài bên phải ở mặt trên đặt vài giá để hàng, phía trên là một loạt thùng được sắp xếp gọn gàng, ở giữa là một cái dược đỉnh đỏ như máu. Bên trái bình đài bốn phía bị một đoàn sương mù lam sắc bao phủ, loáng thoáng nhìn thấy bên trong ở giữa có một cái đệm hình tròn.
Mà cảm giác của Băng huyết đối với nơi này cư nhiên là….. rất quen thuộc. Giống như nàng vốn thuộc về nơi này hoặc là nói nơi này là thuộc về nàng.
Đây là vì sao?
“ Nơi này là Ma huyễn điện.” Giọng nói của Tử Minh đúng lúc vang lên, giải tỏa nghi hoạc của nàng.
“ Ma huyễn điện… tại sao nơi này lại có chổ này?” (D: ý chỉ nới tại sao dưới nước lại có có phủ vậy đó.) Băng Huyết chậm rãi bước vào.
“ Huyết, có vào thứ bây giờ ta không thể cho ngươi biết, chính có thể dựa vào chính ngươi chậm rãi cảm nhận, đến một ngày ngươi đủ cường đại, ta mới có thể đem tất cả chuyện ta biết nói cho ngươi. Thực xin lỗi.” Thanh âm của Tử Minh mịt mờ, mang theo áy náy.
“ Minh.” Băng Huyết nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc,” Minh, ta biết ngươi làm hết thảy đều muốn tốt cho ta, cho nên về sau không cần nói xin lỗi, ngươi và ta không cần dùng đến ba chữ này.” (D: vì tiếng trung ‘xin lỗi’ đọc là ‘ tuy bủ chxì’)
“ Tốt.” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo mang theo vui sướng, đó là niềm vui phát ra từ nội tâm, dù có gặp chuyện khó khăn cỡ nào, cũng sẽ cùng ngươi làm bạn suốt đời.
“ Minh, ngươi dẫn ta đến đây nhất định là có mục đích gì đúng không?” Băng Huyết tò mò quan sát bốn phía, nếu đã biết đây là nơi Tử Minh quen thuộc, như vậy nhất định không có gì nguy hiểm, buông lỏng tâm trạng, toàn thân thoải mái.
“ Ta bây giờ còn ở thời kỳ mới sinh ra, bởi vì khế ước với ngươi, nên bắt đầu đi vào thời kỳ trưởng thành, cho nên ta sẽ ngủ say một thời gian rất lâu, hiện tại ngươi và ta đều rất yếu, ngươi có thể dùng khoảng thời gian này ở đây tu luyện học tập. Phía trước ở trên bàn có một cái hợp màu lam, nó là thuộc về ngươi. Chờ ngươi tiến giai đến cảnh giới ma pháp sư, có thể nhìn một nửa, đến lúc đó ngươi lấy máu nhận chủ, chúng ta có thể đi ra ngoài.”
“ Được, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng, tu luyện thật tốt, không cần lo lắng cho ta.” Tuy rằng Băng Huyết nhìn giá sách rất không hứng thú, nhưng chỉ cần là Tử Minh nói, nàng sẽ làm. Tuyệt đối sẽ không làm cho hắn thất vọng.
“ Cố lên… cả hai chúng ta.” Thanh âm chậm rãi biến mất, cảm ứng linh hồn sâu bên trong, nàng có thể biết rõ Tử Minh đã lâm vào ngủ say.
Băng Huyết nhấc chân đi đến cái bàn trước mặt nhìn chiếc hộp lam sắc, trầm tư một lúc, dứt khoát đi tới giá sách. Vừa mới nghe Tử Minh kêu nàng đi tu luyện linh lực, như vậy chứng minh nàng có thể tu luyện ma pháp. Từ lúc tiến vào nơi này, sau khi cùng Tử Minh khế ước, vẫn không có thời gian xem xét thật tốt biến hóa của bản thân, nhưng mà trong cơ thể, một lực lượng ấm áp có thể cảm nhận được rõ ràng. Đó chính là linh lực đi….
Giương mắt nhìn những bộ sách trên cao, không hoàn toàn liên tiếp cùng một chỗ, mỗi một khối, ở giữa đều có một khe hở nhất định. Dùng để phân chia khu vực, từng cái khe hở đều có một cái lệnh bài, phía trên ghi rõ lĩnh vực của mỗi bộ sách.
Ma pháp, vũ kỹ, luyện đan, luyện khí, trận pháp, ngự thú. Trong đó còn bao gồm lĩnh vực kỹ năng, đếm không xuể.
Ngạch…. Nhiều đến như vậy…. Nàng càng thêm đau đầu, trời biết….. Nàng ghét nhất là đọc sách. Kiếp trước bị bắt buộc phải học nhiều sách, học tập tất cả các ngành nghề, đó là khoảng thời gian khó nhất của nàng, nàng thà rằng chịu huấn luyện cực khổ, cũng không muốn đọc sách. Nhưng là nàng có được bản lĩnh nhớ rồi liên không quên, bằng không không cần đối thủ đến giết nàng, nàng đã tự tử trước.
Kiếp trước bị bắt buộc phải học nhiều sách, học tập tất cả các ngành nghề, đó là khoảng thời gian khó nhất của nàng, nàng thà rằng chịu huấn luyện cực khổ, cũng không muốn đọc sách. Nhưng là nàng có được bản lĩnh nhớ rồi liên không quên, bằng không không cần đối thủ đến giết nàng, nàng đã tự tử trước.
Khẽ thở dài, hối hận không phải là cá tính, trả giá mới là đạo lý.
Xoay người nhìn về phía bình đài bên kia, nghĩ tới nơi đó là khu luyện dược. Hiện tại trong cơ thể nàng là bản mạng hỏa diễm do ma huyễn chi văn biến ảo mà thành, tên là Ma lam chi hỏa, giống với Tử Viêm chi hỏa của Minh, đều là thần hỏa. Tuy là bây giờ vẫn đang ở thời kỳ trưởng thành, nhưng bằng thực lực của nàng vẫn chưa nắm giữ tốt.
Luyện dược cũng không luyện ra cái gì, có thể sẽ làm cho nơi này cháy rụi, như vậy sẽ mất nhiều hơn được. Xoay người đi tới bình đài bên kia, nơi đó dùng để tu luyện, gọi Tụ linh đài, tốt nhất là giác ngộ nguyên tố ma pháp trong cơ thể, rồi lại đi học cái khác a
~…..
Ác Ma Rất Khuynh Thành Ác Ma Rất Khuynh Thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu