The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 332: Tào Lữ Thông Gia
ôn trùng kêu, gió thổi nhè nhẹ.
Gió từ Thông Lĩnh thổi tới, đến Thú huyện thì không còn mãnh liệt nữa.
Trăng sáng treo cao, trời sao lấm chấm, phủ đại đô đốc lúc này đã tắt đèn chìm vào bóng tối.
Một bóng đen lặng lẽ tới cửa thư phòng Đổng Phi thường làm việc, do trời nóng, cửa phòng mở toang, Đổng Phi ngủ gục trên bàn, ánh đèn trong phòng lay lắt.
- Kẻ nào?
Khi bóng đen sắp đi qua cửa thư phòng thì một giọng âm u lạnh lẽo vang lên, từ trong bóng tối một người nhảy ra, mặc giáp đen che ngực và chỗ trọng yếu tứ chi, nhìn nam tử kia.
- A, tiểu nhân là Đồng Hi, tham kiến giáo úy đại nhân.
Người đó là nam nhân chừng ba mươi, trông khôi ngô cường tráng.
Giáo úy trước mặt hắn là Đổng Thiết, người không mang binh khí mà khiến người ta lạnh run. Đổng Hi biết trong phủ đại đô đốc, người khó đối phó nhất không phải là Đổng Phi, mà là Đổng Thiết.
Đổng Thiết đã lập gia thất, nhưng ở trong phủ đại đô đốc, thường ngày đảm nhận chuyện hộ vệ, toàn bộ hộ vệ trong phủ đều là kỹ kích sĩ do một tay Đổng Thiết huấn luyện ra. Nhìn hắn không mang kiếm, nhưng ai cũng biết người Đổng Thiết không bao giờ rời kiếm, nói tới giết người, không kém bất kỳ ai.
Đổng Hi nói:
- Tiểu nhân thấy đại đô đốc ngủ rồi, sợ đại đô đốc bị lạnh, cho nên.
- Ngươi không biết người thường không được tự tiện tới gần đây à? Niệm tình ngươi từng lập đại công, không truy cứu, đi mau đi.
Đổng Hi vội tạ ơn rời đi.
Đổng Thiết đứng trước cửa, nhìn theo tới khi bóng người Đổng Hi biến mất, nhếch mép cười âm lãnh.
- Tên đó đi rồi à?
- Đi rồi!
Người hỏi là Đổng Phi trước đó còn ngủ say trên bàn, y đi tới bên cạnh Đổng Thiết, nói:
- Tên này nhẫn nại lắm, có điều.. Hừm, quân sư đã an bài thỏa đáng chưa?
- Rồi ạ.
- Tốt, tiếp tục theo dõi hắn. Mẹ nó, đừng để ta nhìn thấy tên khốn đó nữa, nếu không ta không nhịn nổi.
- Vâng.
Đổng Thiết đáp lời, biến vào bóng tối.
Rời thư phòng, Đổng Hi thấy lưng đã ướt đẫm, toàn bộ phủ đại đô đốc, không một ai muốn đối diện với Đổng Thiết, kẻ đó lúc nào cũng ngập ngụa sát khí.
Phủ đại đô đốc có ai chưa giết người? Nhưng không ai có sát khí như bảo kiếm rét buốt giống Đổng Thiết. Đổng Hi không có, hoặc là hắn cố ý dấu đi, người thường căn bản không nhận ra.
Đi tới bên chòi nghỉ ngồi xuống, Đổng Hi thở dài, tới Tây Vực ba năm rồi, vốn tưởng dựa vào công hiến đầu Đổng Trác có thể tiếp cận Đổng Phi. Không ngờ Đổng Phi quanh năm tác chiến bên ngoài, trong phủ canh phòng nghiêm ngặt hơn phủ thái sư.
Khi có Đổng Phi, có Đổng Thiết và Cự ma sĩ thủ vệ.
Khi không có Đổng Phi, toàn phủ nằm trong tay Hổ nữ doanh.
Danh nghĩa thống lĩnh Hổ nữ doanh Đổng Viện nắm, có điều đa số thời gian Đổng Viện ở nhà quản giáo con gái, sau lại mang thai, nên dần dần ít tới Hổ nữ doanh, ở nhà chăm chồng dạy con, tĩnh dưỡng thân thể.
Trừ Hổ nữ doanh, Đổng Hi còn biết kỹ kích sĩ, đó đều là cao thủ võ công cao cường, hơn nữa cực kỳ cảnh giác.
Ở đây hắn không thể làm việc như trước kia ở phủ thái sư, hắn chỉ quanh quẩn được ở ngoại vi phủ đại đô đốc, mặc dù là quản sự, nhưng không có chút thực quyền nào.
Về lâu về dài như thế, nhất định sẽ lộ tẩy, khi ấy chẳng những không báo thù được cho chủ nhân mà còn mất mạng. Đổng Hi không sợ chết, nhưng không báo thù được cho Đổng Hoàng, hắn không thể chế.
Nhớ lại năm xưa ở Lạc Dương hắn câu kết với Trịnh Thái, vốn tưởng rằng kín kẽ mọi bề rồi, không ngờ Trịnh Thái chết, hắn mất đi chỗ dựa, thực lực của Đổng gia Tây Vực ngày càng lớn. Tâm tình Đổng Hi ngày càng trở nên bất an.
Đổng Hi về phòng, một mình buồn bực uống rượu, đột nhiên có tiếng kẹt cửa khe khẽ, rồi ngay sau đó một người đi vào:
- Lão Đổng, sao uống rượu một mình thế này?
Đổng Hi ngẩng đầu lên, nhận ra được người đó là Nam Vinh Úc, là người Khương, nghe nói từng làm mã tặc, sau quy thuận Đổng Phi, làm hộ vệ trong phủ.
Đổng Hi quen hắn đã hai năm rồi, người này tính tình hào sảng, võ công cao cường, dùng một thanh Kim bối khảm sơn đao, cực kỳ kiêu dũng.
Toàn bộ phủ đại đô đốc này, Nam Vinh Úc là có quan hệ tốt nhất với Đổng Hi. Nam Vinh Úc vốn tưởng theo Đổng Phi kiếm chút tiền đồ, không ngờ suốt ngày rúc trong phủ làm hộ vệ, chênh lệch giữa hiện thực và kỳ vọng này làm hắn vô cùng bất mãn.
- Nam Vinh lão đệ, ngồi xuống uống rượu với ta.
Nam Vinh Úc cũng chẳng khách khí, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Đổng Hi, cười ha hả rót một chén rượu uống cạn:
- Lão Đổng, có chuyện gì không vui sao không nói ra, huynh đệ góp ý cho.
Đổng Hi than vãn:
- Ta chỉ có chút phiền lòng, nghĩ lại ta cũng là người trong phủ đại đô đốc lâu năm, không ngại ngàn dặm xa xôi đem đầu thái sư từ Lạc Dương về Tây Vực. Tưởng có tiền đồ tốt, nhưng... Ngươi nhìn tên Đổng Thiết đi, năm xưa chẳng qua là tên mã nô của đại đô đốc, nay không ngờ thành thái úy, trong lòng thực không dễ chịu.
Lời này đổi lại với bất kỳ ai khác Đổng Hi không nói, nhưng Nam Vinh Úc thì khác, hai bọn họ rất tin nhau. Trước kia hai người thường oán trách chuyện không đắc ý, cho nên Đổng Hi không sợ Nam Vinh Úc đi tố cáo.
Sâu trong nội tâm, Đổng Hi đã muốn rời Tây Vực, chỉ là còn chưa xác định được, rốt cuộc có nên nhẫn nại nữa hay không.
Nam Vinh Úc cười khổ:
- Ta cũng nghe đại đô đốc chiêu hiền đãi sĩ nên mới tới quy thuận. Nhưng hiện giờ chỉ làm được một hộ vệ, nói thực lòng đại đô đốc cũng chỉ là kẻ o bế người thân mà thôi.
- Xuỵt, Nam Vinh lão đệ, sao có thể nói đại đô đốc như thế?
Nam Vinh Úc không nói nữa, cùng Đổng Hi không ngừng uống rượu, dần dần đã có vài phần say.
- Lão Đổng, ta nói với ngươi lời tận tâm khảm, chúng ta ở phủ đô đốc, ở cái Tây Vực này e là không có ngày mở mày mở mặt nữa.
- Lời này tức là sao?
- Ta còn dễ, năm xưa là mã tặc, điều đó rất rõ ràng, tương lai may ra thì kiếm được chức quan nhỏ nào đó. Nhưng ngươi, hắc hắc, ngươi không biết bọn họ luôn nghi ngươi là tên nội gián năm xưa.
Đổng Hi rùng mình:
- Lão đệ sao lại nói thế?
- Sao à?
Nam Vinh Úc mắt lờ đờ say, hạ thấp giọng nói:
- Đó là chuyện nam ngoái, khi đó đại đô đốc chuẩn bị dùng binh với Quy Tư. Ta ngẫu nghiên nghe thấy đại đô đốc nói với Lâm Hương đình hầu là phủ thái sư bị công phá làm người ta cảm thấy có vấn đề, vậy mà hỗn loạn như thế, lão huynh ngươi còn trộm được đầu thái sư, chỉ e là không bình thường.
Đổng Hi tỉnh cả rượu.
Nam Vinh Úc lè nhè nói tiếp:
- Nghe ý của đại đô đốc thì nghi lão huynh ngươi câu kết với Lý Quách, chỉ là không có chứng cứ, mà ngươi lại đem đầu thái sư về, y không thể mượn cớ xử lý được. Lão Đổng à, ta thấy không đáng thay cho ngươi, biết không, ngươi lập công to như thế mà bị nghi ngờ vô cớ...
Đổng Hi mồ hôi ướt đẫm, thầm kêu: Không xong! Đổng gia tử nếu đã hoài nghi ta thì sớm muộn cũng lộ sơ hở. Không được, Tây Vực không thể ở lâu, nhưng Tây Vực này là địa bàn của Đổng gia tử, ta trốn thế nào mới thoát được sự truy lùng của y?
Đổng Hi không kìm được một tiếng thở dài mang theo chua chát và không cam lòng.
Chợt Nam Vinh Úc mắt mở lớn:
- Lão Đổng, ta nói thật lòng. Ta định rời Tây Vực, ngươi đi với ta không?
- Rời Tây Vực? Đi đâu?
- Ta nghe người ta nói, Tào Duyệt Châu có tiếng biết nhìn người, hiểu người. Ta định đi Quan Đông quy thuận Tào Tháo.
Đổng Hi tất nhiên đã nghe tới danh Tào Tháo, hơn nữa cũng biết năm xưa giết Đổng Trác, Tào Tháo cũng tham gia.
Chỉ là không biết về sau vì sao Tào Tháo không tới Lạc Dương đúng hẹn, có điều thực lực Tào Tháo không tệ:
- Ngươi nói quy thuận là quy thuận được à? Tào Tháo dựa vào cái gì mà tin ngươi? Vả lại Tây Vực là địa bàn của đại đô đốc, làm sao thoát được.
- Làm sao thoát thì ta tự có cách, lão Đổng có muốn đi cùng ta không?
Nam Vinh Úc rủ rê:
- Ta nghe nói Tào Duyệt Châu đang đánh nhau với một người tên Lưu Bị ở Từ Châu. Ta nghe ngóng rồi, Lưu Bị năm xưa kết oán với đại đô đốc, cả nhà lớn nhỏ bị đại đô đốc bắt sống. Nay mẹ Lưu Bị chính là lão thái thái sống ở nội trạch, ta định đưa bà ta đi làm lễ vật cho Tào Duyệt Châu.
Đổng Hi gật gù:
- Lão đệ, chuyện này ta cần cân nhắc.
Tháng 5 năm Hưng Bình thứ tư, hán đế Lưu Hiệp chạy khỏi Trường An.
Cùng tháng đó, khúc Lương Châu Từ theo mỹ tửu truyền tới Quan Đông, làm vô số người người câm nín.
Bài Lương Châu Từ này của Đổng Phi phát ra, khiến không ít người chú ý.
Không lâu sau đó Tây Vực lại truyền ra một tin tức làm người ta chấn kinh: Tây Vực đổi tên thành Tây Châu, châu thứ 13 của Đại Hán. Tiếp ngay đó Đổng Phi lại dâng sớ xin bỏ chức đại đô đốc Tây Vực, chỉ giữ chức quan đại đô đốc và Võ Công hầu.
Lưu Biện từ chối mãi, nhưng thái độ Đổng Phi rất kiên quyết, nhiều lần dâng sớ, cuối cùng Lưu Biện phải đồng ý thỉnh cầu.
Tây Vực lập tam quận, Lưu Biện phong Hoa Hùng làm thái thú Tây An, Lý Nho làm thái thú Hán An, Từ Vinh làm thái thú Tây Quận, lấy danh nghĩa Tây Hán vương thông báo thiên hạ.
Bất kể là trước kia có cái nhìn thế nào về Đổng Phi đều phải thay đổi.
Ngươi nói người ta có dã tâm?
Nhưng Đổng Phi lại đem địa bàn của mình sát nhập vào đất đai Đại Hán.
Ngươi nói người ta ôm hết quyền to, nhưng người ta chẳng những rút khỏi chức vụ đại đô đốc, mà ngay Tây Châu mục cũng chẳng làm.
Cách làm này làm rất nhiều người không bới móc được gì, đều phải ngậm miệng lại.
Quách Gia xem xong tình báo, khóe miệng nhếch lên cười lạnh:
- Chiêu lấy lui làm tiến này của Đổng Tây Bình thật đẹp, nhìn bề ngoài thì có vẻ không tham vọng dã tâm gì, nhưng nhìn đi Lý Nho, Hoa Hùng, Từ Vinh có kẻ nào không phải thân tín của y? Lý Nho càng là thân thích của y, nắm giữ quân Hán An, Tây Vực chẳng phải do y định đoạt, Tây Hán vương chẳng qua là con rối trong tay y.
Đám người Tào Tháo đều gật đầu.
- Phụng Hiếu, Đổng Phi chơi chiêu này có ý gì?
- Ý gì?
Quách Gia cười càng tươi:
- Nếu như bài Lương Châu Từ hướng thiên hạ nói lên ủy khuất của y, vậy chiêu này của y là tuyên bố, Đổng Tây Bình chuẩn bị rời Tây Vực, chuẩn bị đọ sức với chúng ta.
- Đổng Phi muốn rời Tây Vực?
Tào Tháo nghe lời này cả kinh, nếu thế cục diện Đại Hán sẽ càng thêm hỗn loạn:
Quách Gia tiếp tục ung dung nói:
- Chuyện cấp bách hiện này là phải mau chóng tới Lạc Dương đón thiên tử. Còn nữa, hai tên Lý Giác Quách Tỷ tranh đấu không ngừng, chúng ta phải đoạt lấy Hàm Cốc quan, Quan Trung trước khi Đổng gia tử rời Tây Vực. Kẻ được Quan Trung sẽ được thiên hạ, khi ấy chúng ta giữ thiên tử, lệnh chư hầu. Đổng Phi rời Tây Vực cũng chẳng làm nên trò trống gì, chủ công theo ý của Gia, phải phái mãnh tướng trí dũng song toàn đột kích Hàm Cốc quan.
- Ai có thể làm soái?
Quách Gia trầm ngâm:
- Thái Sử Từ trầm ổn lão luyện, võ nghệ phi phàm, lấy Nhạc Tiến làm phó tướng, Nguyên Thường làm quân sư, đủ đoạt Quan Trung. Nguyên Thường có hiền danh, qua lại với thế tộc Tam Phụ, có hắn, nhất định giúp chủ công giữ vững Quan Trung.
Tào Tháo rất hài lòng với tổ hợp này, nhưng còn chút băn khoăn:
- Phụng Hiếu, Từ Châu còn chưa công phá, hiện chúng ta lại đoạt Quan Trung, liệu có chọc giận Viên Thiệu không?
Quách Gia trầm ngâm:
- Chủ công không cần lo, Viên Thiệu thực lực tuy mạnh, song Gia có một kế làm hắn không thể nam hạ. Chủ công chỉ cần liên hợp với Lữ Bố, Viên Thiệu không dám làm bừa. Cách tốt nhất không gì hơn kết thân với Lữ Bố.
- Kết thân với Lữ Bố?
Tào Tháo nhíu mày, trong lòng không thích, Lữ Bố chỉ là tên thất phu, kết thân với hắn hơi mất giá bản thân.
- Lữ Bố nay đối diện với Tiên Ti và Viên Thiệu giáp kích, nhất định sẵn lòng kết thân với chủ công, Gia nghe nói Lữ Bố có một đứa con trai tên Lữ Hiệt, sao không kết thân gia với hắn, lệnh hắn xuất binh từ U Châu. Chủ công có thể lệnh Quản Hợi, Mãn Sủng tới Dương Động, giao giới giữa Thanh Ký, như thế Viên Thiệu sợ hãi sẽ phải chủ động muốn giàn hòa với chủ công.
Tào Tháo hiểu ý Quách Gia, chỉ là nhân tuyển kết thân với Lữ Bố có hơi tốn công, chọn ai phù hợp đây? Mắt Tào Tháo đảo vòng quanh từng người có mặt trong đại sảnh.
***************************
Lệ Tổ là tòa thành duy nhất Mã Đằng chiếm cứ ở quân Võ Uy.
Đổng Phi sở dĩ không chiếm lĩnh Lệ Tổ không phải là vì y không muốn, mà vì Lệ Tổ chơi vơi ngoài hành lang Hà Tây, cho dù có chiếm cũng chẳng có ích lợi gì. Còn Mã Đằng chiếm Lệ Tổ, khiến không ít đại tộc quân Võ Uy lòng còn mang chút hi vọng.
Đã vào tháng sau, nhiệt độ ở Lương Châu rất cao.
Giả Hòa cưỡi ngựa tới trước phủ nha Lệ Tổ, nhảy xuống ngựa vừa định đi vào thì có người từ trong vội vàng đi ra:
- Công tử, đi đâu gấp vậy?
- A, tiên sinh.
Người đó là thứ tử của Mã Đằng, tên Mã Thiết, năm nay 21, tên chữ Trọng Khởi, tuấn dật tiêu sái, khá có phong độ của huynh trưởng Mã Siêu.
Giả Hòa luôn áy náy vì cái chết của Mã Siêu, cho nên mỗi lần thấy Mã Thiết, lòng luôn sinh ảo giác:" Mã Siêu còn sống!" Lòng thở dài, cười nói:
- Trọng Khởi, vội vã như vậy định đi đâu?
- Tiên sinh, phụ thân đã hạ quyết tâm, chuẩn bị điều động binh mã, tập kích Thước Âm.
- Hả?
Giả Hòa ngớ người, thân là quân sư của Mã Đằng, vừa mới rời Lệ Tổ vài ngày mà đã xảy ra loại chuyện này? Trước kia Mã Đằng do dự chuyện tập kích Thước Âm mãi, vì thái thú Từ Vinh dùng binh cực kỳ lão luyện, Mã Đằng đánh mấy lần đều bị Từ Vinh ép rút lui, trong lòng khó tránh khỏi có ám ảnh.
Sao lần này lại quyết đánh Thước Âm rồi?
Giả Hòa định lên tiếng hỏi thì thấy Mã Thiết đã lên chiến mã.
- Tiên sinh cứ vào hỏi là biết, phụ thân đang ở thư phòng, ta còn quân vụ, thứ Trọng Khởi đi trước một bước.
Nói xong Mã Thiết vung roi phóng vút đi.
Giả Hòa vào phủ nha, thấy bên trong đi lại tấp nhập, có vẻ rất bận rộn, ở cửa thư phòng có một tướng lĩnh thanh niên đứng nghiêm.
- Mạnh Thúc đã khỏe hẳn chưa?
Thanh niên đó là Mã Khuê, tên chữ Mạnh Thúc, năm xưa Điển Vi chiếm Thước Âm, đánh chết Mã Siêu, Mã Khuê bị Sa Ma Kha bắn bị thương, rơi vào rãnh nước nên mới giữ được tính mạng.
Chỉ là thương thế rất nặng, sau khi tìm được Mã Đằng, luôn phải dưỡng bệnh.
Giả Hòa thấy hắn đứng cảnh giới cửa thư phòng biết chuyện này không nhỏ.
Mã Khuê khom người cung kính nói:
- Tiên sinh, thúc phụ có lệnh, người tới không cần thông báo, cứ vào thẳng là được.
Giả Hòa gật đầu vào thư phòng, liền thấy Mã Đằng đứng trước bản đồ Hà Tây, lưng xoay về phía cửa phòng, đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
- Chủ công!
- À, Văn Thúc, cuối cùng ngươi đã về.
Mã Đằng xoay người lại, khuôn mặt âm u nặn ra nụ cười, chỉ là nhìn rất không tự nhiên.
Chẳng trách, mấy năm qua Mã Đằng sống chẳng dễ dàng gì. Tây Vực Đổng gia ngày càng mạnh, phía An Định bị Sóc Phương quấy nhiễu, khổ công kể siết. Võ Đô có Tô Cố, Tam Phụ có Lý Quách. Đừng thấy Mã Đằng nắm giữ bốn quân Lương Châu, thực tế chỉ là cái xác không.
Nhân khẩu Kim Thành Lũng Tây bị Đổng Phi di cư hết sạch rồi, mặc dù qua vài năm điều chỉnh, nhưng không bì được một nửa năm xưa.
Mấy phía thụ địch, khiến Mã Đằng bức thiết cần một không gian để toan tính, ông ta nhắm vào Hà Tây, nhưng đánh mãi không công phá được Thước Âm, tuổi mới trên bốn mươi mà hai mai đã hoa râm, mặt già nua vô cùng.
Giả Hòa hỏi nhỏ:
- Chủ công định xuất binh à?
- Chính thế.
Mã Đằng cười ha hả, lấy một bức thư trên bàn đưa cho Giả Hòa:
- Văn Thúc, ngươi xem phong thư này trước đi.
Giả Hòa nhận lấy mở ra xem kỹ một lượt, thư do Trương Mãnh viết.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân