People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 322: Đại Quyết Chiến (5)
rong nửa canh giờ giết chóc, có ánh lửa tận trời chiếu sáng thay bình minh.
Đổng Phi sau khi tính toán thời gian thì huýt lớn một tiếng, Nguyên Nhung quân nhanh chóng rời khỏi đám cháy theo Đổng Phi rút lui, biến mất trong màn đêm. Còn Nạp Luân trấn đã biến thành một đống hoang tàn trong đống lửa vẫn nổ lách tách.
***********
Người Ô Tôn đang tập kết binh lực ở Xích Cốc thành, chuẩn bị cứu viện Đại Uyển.
Mười ba vạn đại quân, gần như là toàn bộ tinh nhuệ mà Ô Tôn có thể tập kết. Bọn họ cũng biết rõ, nếu Đại Uyển xong đời thì mục tiêu kế tiếp chính là bọn họ. Mặc dù Ô Tôn và Khang Cư, Bắc Hung Nô có minh ước, nhưng như vậy thì có thể thế nào?
Bắc Hung Nô hiện đang bị kiềm chân ở Kiên Côn, tạm thời không thể giúp Ô Tôn được gì.
Còn Khang Cư... Rõ ràng đã thương lượng trợ giúp lẫn nhau, thế nhưng chiến sự Đại Uyển đã bắt đầu mà Khang Cư vẫn không có động tĩnh. Có người nói Đại Nguyệt thị quốc đang mãnh công Khang Cư, khiến Khang Cư đành phải triệu tập binh toàn quốc chống lại.
Quốc lực Đại Nguyệt thị không kém, thế nhưng sao có thể so được với Hán quân?
Có điều không quan trọng, dù không có trợ giúp của Khang Cư và Bắc Hung Nô, nhưng Ô Tôn liên thủ cùng Đại Uyển vẫn không thể khinh thường.
Trong lúc người Ô Tôn chuẩn bị xuất binh, thì tin dữ Nạp Luân trấn truyền đến.
Toàn bộ hơn 3000 người trong thị trấn chỉ còn sống sót mấy trăm người, còn lại không chết vì bị giết thì cũng chết trong biển lửa.
Tướng Ô Tôn Tướng Đại Lộc Ông Quy Mị đã qua tuổi hoa giáp, ở Ô Tôn rất có danh vọng.
Vua của Ô Tôn xưng là Côn Di, còn Tướng Đại Lộc thì tương đương với ý nghĩa của tể tướng trong Hán ngữ, thống lĩnh quân chính Ô Tôn.
Kỳ thật Ô Tôn quốc cũng không quá hòa hợp.
Đại Côn Di Nguyên Quý Mị có huyết thống nhà Hán, tổ tiên từng kết hôn với Hán thất, cho nên đối với Hán thất rất có cảm tình.
Nhưng Ông Quy Mị thì khác, hắn tự nhận máu chảy trong huyết quản là của người Hung Nô chân chính, cho nên ý niệm gần với Hung Nô hơn.
Ô Tôn quốc từng có tranh chấp giữa các Đại, Tiểu Côn Di, mặc dù đã dẹp nhiều năm, nhưng cũng không xóa bỏ được phân hóa trong nước.
Vì vậy khi Hán thất cường thịnh, quyền lợi của Đại Côn Di sẽ mạnh mẽ.
Một khi Hán thất suy yếu, quyền lợi của Tướng Đại Lộc thậm chí còn hơn cả Đại Côn Di, trở thành chủ sự chân chính của Ô Tôn.
Rất không may, lúc này Hán thất đang suy yếu, Tướng Đại Lộc Ông Quy Mị cũng vượt lên Nguyên Quý Mị, trở thành người có quyền quyết định ở Ô Tôn.
Nghe Nạp Luân trấn gặp chuyện không may, bản năng phản ứng của Ông Quy Mị chính là tiêu diệt chi Hán quân này.
Nhưng đến lúc bình tĩnh thì lại nói với người dưới trướng:
- Hán quân làm như vậy nhất định là muốn trì hoãn thời gian xuất binh của chúng ta. Chúng muốn kéo dài, chúng ta liền không cho chúng toại nguyện. Truyền lệnh tam quân, tiếp tục thu xếp, chuẩn bị xuất binh đến sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Theo ý nghĩ của Ông Quy Mị, chỉ cần có thể mang binh tới sơn khẩu, liên thủ cùng Đại Uyển tiền hậu giáp kích đánh bại Hán quân tại đây. Lúc đó trở lại bắt đám Hán quân nhỏ nhoi này còn không phải là việc dễ dàng? Nhưng lão lại quên mất chuyện này có ảnh hưởng thế nào đến Ô Tôn.
Trong lúc Ông Quy Mị tiếp tục tập kết nhân mã thì Đổng Phi dẫn Nguyên Nhung quân xuất hiện trên bình nguyên Ô Cổ Lí.
Người Ô Tôn rất ít khi dựng thành trấn, ngoại trừ Xích Cốc thành thì chỉ còn một số rất ít được dựng lên vì mục đích mậu dịch. Hầu hết thời gian người Ô Tôn đi du mục, di chuyển theo đồng cỏ và nguồn nước, đi tới đâu dựng doanh trại trên thảo nguyên đến đó.
Chớ coi thường người Ô Tôn du mục, bọn họ tuy vậy lại có rất nhiều ngựa tốt.
Tây cực mã, hãn huyết thú là bảo mã của Ô Tôn, Đại Uyển, cũng là mệnh mạch của hai nước.
Ô Cổ Lí có thủy thảo um tùm, là thiên đường du mục.
Mà Khống Huyền của Ô Tôn ít nhất có hai phần ba là từ Ô Cổ Lí này.
Hiện nay Khống Huyền đã tập kết ở Xích Cốc thành, phòng vệ của Ô Cổ Lí vì vậy cũng trở nên lỏng lẻo.
Đổng Phi ghìm ngựa nhìn ra, nói như lẩm bẩm:
- Đánh tới tận sào huyệt của các ngươi, ta không tin các ngươi có thể nhịn được.
Nhẹ giơ tay lên, Nguyên Nhung quân phía sau đồng loạt giơ Hán An đao lên.
Mắt nhìn khói bếp bốc lên từ doanh trại phía trước, hai mắt Đổng Phi nheo lại, chợt quát một tiếng:
- Sát!
Chữ "Sát" ra khỏi miệng, Nguyên Nhung quân cũng giục ngựa xung phong. Đổng Phi đi trước dẫn đầu, thúc ngựa phóng về phía doanh trại người Ô Tôn.
Lần này y muốn xuất thủ.
Người Ô Cổ Lí khác với người ở Nạp Luân trấn, ở đây nam nữ lão ấu hầu hết đều sinh hoạt trên lưng ngựa từ nhỏ. Một bộ lạc có ba nghìn người, cũng tương đương có ba nghìn chiến sĩ. Mặc dù bộ lạc trước mắt này nhìn qua cũng không lớn, hơn nữa tinh tráng đều bị điều đi Xích Cốc thành, nhưng dù vậy những người còn lại chỉ sợ cũng không dễ giải quyết.
Đây là một trận cứng đối cứng, Đổng Phi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Người của bộ lạc từ xa đã thấy Nguyên Nhung quân, theo tiếng kèn vang lên, mấy nghìn người từ trong doanh trại giết ra.
Lão giả dẫn đầu là thủ lĩnh bộ lạc, cưỡi một con ngựa to lớn, cầm đao xông lên trước nhất.
Khi khoảng cách còn 200 bộ, Đổng Phi vung tay phi ra Quỷ Khốc mâu. Chỉ nghe một tiếng rít chói tai, một mũi nhọn đã xuyên qua ngực lão giả kia, đồng thời đánh văng thân thể lão khỏi lưng ngựa rớt phịch xuống đất.
Vô số chiến mã chạy qua, lão giả kia trong chớp mắt đã tan xương nát thịt.
Đổng Phi cầm song chùy lên chạy ào vào trong loạn quân. Lôi Âm chùy mang theo tiếng gió vù vù liên tục đập trên quét dưới.
Y không biết đối thủ là ai, thậm chí không kịp nhìn những người đó là nam hay nữ, là bao nhiêu tuổi.
Song chùy vũ động, chạm ai người đó chết, mặc cho nhân số bộ lạc kia chiếm thượng phong, nhưng không ai cản nổi.
Nguyên Nhung quân vung Hán An đao, nơi đi qua đều có máu thịt rơi xuống.
Lưỡi Hán An đao vô cùng sắc bén, còn binh khí của người Ô Tôn đương nhiên không thể so bì, không phải là bị chặt đứt thì cũng thành lưỡi răng cưa. Nguyên Nhung quân đánh cho người Ô Tôn gào khóc thảm thiết. Đao pháp của Nguyên Nhung quân cũng không phức tạp, thế nhưng chém giết trên chiến trường cực kì hiệu quả. Lúc bổ, lúc chém, lúc kéo, tạo thành sức sát thương cực lớn, khiến người Ô Tôn hồn vía lên mây.
Đổng Phi không đuổi tận giết tuyệt, sau khi đánh tan người Ô Tôn thì châm lửa đốt nhà, sau đó dẫn người cấp tốc rút lui, đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Tuy nhiên chiến mã trong bộ lạc tất cả đều bị Nguyên Nhung quân dắt đi.
Có sư tông thú như vương trong loài ngựa, vì thế chiến mã cũng trở nên dễ bảo hơn.
Đổng Phi hiểu rất rõ, trên bình nguyên Ô Cổ Lí cần phải duy trì sự cơ động, vì thế chiến mã trở thành thứ không thể thiếu. Mang từ Thú huyện tới không bằng cướp ngay tại chỗ. Mười ba thiên Tôn Vũ chẳng phải cũng nói như vậy sao: Cướp đoạt một thạch lương thực của địch nhân chẳng khác nào tăng thêm 10 thạch cho bản thân, đối với ngựa cũng là đạo lí như vậy.
Chiến mã của người Ô Tôn không kém chút nào so với ngựa của Nguyên Nhung quân.
Thậm chí về mặt nào đó còn tốt hơn, duy chỉ có một điểm khác, chính là tây cực mã thiếu đi móng ngựa sắt.
Có điều việc này cũng không sai, trước khi Đổng Phi chưa làm ra móng ngựa và bàn đạp, tất cả đều không phải cưỡi ngựa trần truồng hay sao?
Đổng Phi chẳng thèm quan tâm đến việc này.
Trong một ngày, Nguyên Nhung quân tập kích bất ngờ 300 dặm, sau khi liên tục đánh ba bộ lạc thì phiêu nhiên mà đi.
Nhưng Tướng Đại Lộc Ông Quy Mị muốn điên rồi.
- Không được, việc cấp bách của chúng ta bây giờ là phải gấp rút xuất binh Đại Uyển, sao có thể tập trung binh lực truy đuổi chi nhân mã nhỏ nhoi này?
Trong đại sảnh tướng phủ Xích Cốc thành, Tướng Đại Lộc lớn tiếng rít gào.
- Đại Uyển cùng chúng ta môi hở răng lạnh, nếu như Đại Uyển có làm sao thì kế tiếp sẽ đến lượt Ô Tôn chúng ta.
Lời thì không sai, nhưng không thể nào làm tướng lĩnh dưới trướng bình tĩnh được.
- Tướng Đại Lộc, ngươi lúc nào cũng Đại Uyển, Đại Uyển, Đại Uyển... Đại Uyển thì có quan hệ gì với chúng ta? Hiện tại nhà chúng ta đang bị Hán quân công kích. Bảy bộ lạc, bảy bộ lạc Ô Cổ Lí đã bị Hán quân giết đến chó gà không tha. Các dũng sĩ đã phát điên rồi, nhà bị đốt là nhà bọn họ, người bị giết là người thân bọn họ, nếu như không mau chóng giải quyết đám Hán quân này, trời mới biết bọn chúng còn muốn giết bao nhiêu người. Ta đã cố lắm rồi, nhưng đến lúc này ta cũng không thể kìm chế nổi.
- Đúng vậy, Tướng Đại Lộc... cứ tiếp tục như vậy, dũng sĩ của chúng ta sao có thể an tâm chiến đấu?
Các tướng lĩnh cũng không tỏ ra yếu thế chút nào, bắt đầu to tiếng với Ông Quy Mị.
Ông Quy Mị làm sao mà không biết như vậy? Nhưng lão cũng không còn cách nào, chi Hán quân kia hành tung phiêu hốt, không hề có qui luật nào. Hơn nữa sức chiến đấu kinh người, phái lượng nhỏ nhân mã thì chẳng có chút tác dụng nào, nhưng phái đi lượng lớn nhân mã, vậy Đại Uyển phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên có người báo lại: Đại Côn Di tới.
Ông Quy Mị nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Lão và Nguyên Quý Mị xưa nay không hòa hợp, lúc này Nguyên Quý Mị đột nhiên đến đây chắc chắn là không tầm thường.
Đang nghĩ ngợi thì Nguyên Quý Mị đã tiến vào.
- Tướng Đại Lộc, chuyện này thực ra là thế nào? Ngoài vương cung của ta có vô số dũng sĩ tụ tập, bọn họ đang đòi được về nhà... Còn nữa, chi Hán quân kia từ đâu ra? Sao có thể ra vào Ô Cổ Lí như đi chợ vậy?
Giọng Nguyên Quý Mị nghe rất tức giận, thế nhưng trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng.
Ông Quy Mị làm sao lại không nhìn ra tia vui sướng đó.
Người này quả nhiên tới gây phiền cho ta.
- Đại Côn Di, không phải các dũng sĩ vô lễ, mà là Tướng Đại Lộc chần chừ không quyết định. Quê hương các dũng sĩ bị hủy, người thân bị giết khiến nỗi uất hận nghẹn mãi trong lòng, vì vậy muốn về nhà truy tìm cừu nhân. Thế nhưng Tướng Đại Lộc lại muốn chúng ta đi cứu viện Đại Uyển... Xin thứ cho ta vô lễ, ta còn tưởng rằng Tướng Đại Lộc là người Đại Uyển, mà không phải người Ô Tôn chúng ta.
Lời này đã bắt đầu có chút nghiêm trọng.
Ông Quy Mị tức giận đến nỗi không nói ra lời, thế nhưng nét cười trong mắt Nguyên Quý Mị càng thêm rõ.
- Lời của các tướng quân cũng không sai, ta cũng không trách các dũng sĩ, chỉ là muốn hỏi Tướng Đại Lộc thực ra đã có đối sách thế nào?
Một câu nói này đã khiến cho các tướng lĩnh Ô Tôn đều nhìn về Ông Quy Mị.
Xong... Đại Uyển xong.
Các tướng lĩnh có Nguyên Quý Mị làm chỗ dựa, Ông Quy Mị biết lão đã không còn cách nào ngăn lại nữa rồi. Trên thực tế từ khi Hán quân bắt đầu tây tiến, tư thái của Nguyên Quý Mị dần trở nên cứng rắn, quyền lợi của hắn cũng âm thầm được tăng lên.
Nếu như không đáp ứng, chỉ sợ...
Ông Quy Mị cụt hứng ngồi xuống, nói mà như lẩm bẩm:
- Được thôi, nếu các ngươi đã quyết định như vậy, ta sẽ theo các ngươi.
*************
Vương xa chậm rãi chạy trên đường Xích Cốc thành, người đi đường sớm đã dạt sang hai bên, cúi đầu im lặng quỳ trên mặt đất.
Nguyên Quý Mị ngồi trên vương xa, từ khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài, miệng khẽ nhếch nụ cười.
Bên cạnh hắn ngồi một tên nội thị, thấy Nguyên Quý Mị thần tình thoải mái thì không nhịn được nói:
- Vương thượng, lần này Tướng Đại Lộc cúi đầu chắc chắn là uy tín giảm đi. Vì sao vương thượng không nhân cơ hội này đoạt lại đại quyền, hoà đàm với Hán vương?
Nếu như đây là triều đình nhà Hán thì tên nội thị này chắc chắn sẽ bị định tội hoạn quan hỏi chính sự.
Có điều tại Ô Tôn thì chuyện này cũng bình thường, nhất là từ khi Nguyên Quý Mị lên vương vị bị Ông Quy Mị nắm hết quyền hành, những người nói chuyện trong lòng cũng chỉ có những tên nội thị này, vì vậy Nguyên Quý Mị cũng rất khoan dung độ lượng với đám nội thị.
Có thể ngồi cùng xe với Nguyên Quý Mị, đương nhiên là tâm phúc của hắn.
Nguyên Quý Mị cười ha ha:
- Thu lại vương quyền? Nói dễ vậy sao... Bắt đầu từ 70 năm trước khi Hán thất suy yếu, Tướng Đại Lộc này đã trải qua ba đời, muốn đoạt lại quyền từ tay lão Ông là điều không dễ. Hôm nay ngươi thấy đám tướng lĩnh bất mãn đối với lão Ông, cũng chỉ là vì lão không cho bọn họ trở về. Thế nhưng trong tâm bọn chúng vẫn hướng về lão Ông... Cho nên ta cần phải tiếp tục nhẫn nại, đã đợi được nhiều năm như vậy, thêm chút thời gian nữa thì có đáng gì?
- Vương thượng thánh minh.
Nguyên Quý Mị nói:
- Huống chi Hán thất so với 70 năm trước còn suy yếu hơn. Chỉ có điều ở Hán quân Tây Vực lại có thực lực cường đại. Chi Hán quân này không với Hán quân trong suy nghĩ của chúng ta, thái độ rất cứng rắn. Vì vậy ta còn phải tiếp tục quan sát, tiếp tục chờ đợi... Hán quân có thể lưỡng bại câu thương với Tướng Đại Lộc là tốt nhất.
Nội thị có chút mơ hồ:
- Ý của vương thượng là...
- Ta không muốn đến Trương Dịch, nhưng ta cũng không thể kích nộ Hán quân quá mức. Cách tốt nhất là để Hán quân lưỡng bại câu thương cùng Tướng Đại Lộc, sau đó ta đứng ra hòa giải, nhất cử thu quân quyền của Tướng Đại Lộc. Mà Hán quân cũng phải thoái nhượng với chúng ta, từ đó ta có thể tiếp tục đứng vững ở Ô Tôn, chẳng phải là tốt hơn việc chạy tới Trương Dịch cả trăm lần sao?
Nội thị khen:
- Vương thượng thật anh minh.
- Ta cũng biết Hán quân tập kích Ô Cổ Lí là để kéo dài thời gian. Đã như vậy ta sẽ giúp chúng. Dù sao sớm muộn gì thì Ông Quy Mị cũng phải quyết chiến một lần với Hán quân, ta chỉ chỉ tận dụng lợi ích từ bọn chúng mà thôi. Một khi lão Ông khai chiến với Hán quân, ngươi phải nghĩ cách liên hệ với những bộ lạc trung với ta, nếu như thành công ta sẽ thưởng hậu cho ngươi.
- Tiểu nhân có thể hầu hạ vương thượng đã là phúc phận lớn bằng trời. Thưởng gì gì đó tiểu nhân không nghĩ tới, chỉ cần vương thượng vui vẻ là tiểu nhân đã thấy rất hài lòng. Thỉnh vương thượng yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng.
Nguyên Quý Mị khẽ gật đầu, mỉm cười rạng rỡ.
************
Đại quân Ô Tôn vừa mới tập kết thoáng cái lại phân rã.
Toàn bộ bình nguyên Ô Cổ Lí đều bị rung chuyển, người Ô Tôn kêu gào đòi bắt nhân mã của Hán quân, lột da tróc xương cho hả dạ.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân