Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 239: Bắc Cung Giáo Úy(3)
n bài tất cả mọi việc thỏa đáng, Sa Ma Kha đột nhiên nói:
- Được rồi, ngày đó nhị tẩu và mọi người trên đường gặp phải nguy hiểm, nhờ có hai vị hảo hán xuất thủ tương cứu, còn bị thương. Hôm nay sẽ ở chỗ chúng ta, ca ca có cần đi gặp họ không?
Đổng Phi gật đầu:
- Theo lý nên qua tiếp kiến!
Đang nói, có Cự Ma Sĩ đến bẩm báo:
- Chủ công, bên ngoài có một lão giả, tự xưng Vương Việt, muốn cầu kiến chủ công.
Vương Việt?
Đổng Phi cảm thấy ngạc nhiên.
Ngày đó tại Anh Hùng lâu bị Vương Việt đánh bại, sau đó Vương Việt từng nói qua muốn tới bái kiến.
Nhưng lúc đó Đổng Phi không lưu ý, chuyện này sau đó cũng bị y ném qua một bên. Không ngờ hắn tới đây thật?
Sa Ma Kha hỏi:
- Vương Việt là ai?
Đổng Thiết lên tiếng:
- Hồi tam gia, Vương Việt chính là người ngày đó tại Anh Hùng lâu ngăn cản chủ nhân báo thù, người này kiếm thuật cao tuyệt.
- Cái gì? Lão già kia dám tìm tới cửa... Nếu không phải đại ca cùng nhị ca ngăn cản, từ lâu ta đã dẫn người đập tan tửu lâu của lão rồi. Dẫn ta đi, phải dạy cho lão một bài học mới được.
Đổng Phi lớn tiếng nói:
- Tam đệ, đừng xung động, ngồi xuống!
Đổng Phi trầm tư một lát, sau đó đứng dậy:
- Đại ca, chúng ta cùng đi ngênh đón hắn. Mặc kệ nói thế nào, đó cũng là một tiền bối, cho dù hôm nay hắn đến đây là vì mục đích gì, chúng ta cũng không thể quên cấp bậc lễ nghĩa. Tam đệ thì không đi rồi.
Sa Ma Kha nghiêm mặt:
- Vậy sao được, các ca ca đều đi, đệ cũng đi.
Điển Vi cười nói:
- Sa Sa, đệ muốn đi cũng được, thế nhưng không được vô lễ. Tiên lễ hậu binh, chúng ta phải nắm giữ đạo lý.
- Đệ biết rồi!
Ba huynh đệ lập tức đi ra khỏi đại sảnh nghị sự, phía sau tập nập theo rất nhiều người.
Nghi môn của đại trạch môn mở ra, Cự Ma Sĩ uy vũ đứng ở hai bên. Người trên phố thấy tình hình này liền lũ lượt giải tán.
- Ác hán ra ngoài rồi, chạy mau...
Tiếng hô hào liên tiếp, Đổng Phi thầm nghĩ: thoạt nhìn, hiện giờ ta tại Lạc Dương ác danh truyền xa thật rồi.
Đi ra ngoài Nghi môn, thấy Vương Việt vẫn trang phục ngày đó khi gặp tại Anh Hùng lâu, bộ thanh sam nhìn qua hơi ố vàng, vẫn đứng đó như gốc cây cổ tùng.
Nói thật, hôm nay Vương Việt đến đây là cầu Đổng Phi.
Nhưng không ngờ, Đổng Phi mở Nghi môn, tự mình ngênh đón.
Nghi môn này cũng không phải nói mở thì mở, đó là thể diện của một gia đình. Gia đình có nghi môn, không giàu thì sang, nếu địa vị không đủ hiển hách, căn bản không có tư cách từ Nghi môn đi vào, đừng nói đến người ta mở Nghi môn đi ra nghênh tiếp.
Nhất thời, trong lòng hắn có loại cảm động.
Phiêu bạt nửa cuộc đời, từ một giới giang hồ du hiệp, mà trở thành lão sư kiếm thuật cho hoàng tử hiện nay. Nghe qua thì rất vinh quang, nhưng Vương Việt vẫn cực kỳ tiếc nuối. Hắn xuất thân nghèo hèn, thuở nhỏ từng lập chí muốn làm quan, vinh dự gia môn, nhưng gặp phải vô số trắc trở.
Người trên giang hồ ta nói hắn là một kẻ mê làm quan, khinh thường hắn.
Không biết, đó chỉ là chí nguyện của một người từ nhỏ.
Nhưng muốn làm quan thì phải có phương pháp. Đám thế tộc môn phiệt chưa từng đặt một du hiệp ở trong mắt. Khi cần gọi phải tới, khi không cần đuổi phải đi. Mỗi lần đăng môn bái phỏng, cũng phần lớn là từ giác môn (cửa hông) đi vào, chứ làm gì được qua Nghi môn?
Nếu như trẻ hơn 10 tuổi, Vương Việt tuyệt đối sẽ bái nhập môn của Đổng Phi, cầu một chức quan.
Nhưng hiện tại, Vương Việt đã làm lão sư kiếm thuật của hoàng tử, nhiều lần gặp phải trắc trở, cũng khiến cái tâm cầu quan trở nên phai nhạt.
Nhưng điều này không thể gây trở ngại cho Vương Việt cảm kích Đổng Phi.
Hắn tiến lên vài bước, chắp tay nói:
- Thảo dân Vương Việt, bái kiến Bắc Cung giáo úy đại nhân!
Tin tức truyền đi quả là nhanh...
Đổng Phi đầu tiên là ngẩn ra, chợt cười nói:
- Vương tiên sinh, chúng ta đừng nói đến cái này. Chúng ta là quân nhân, nói chính là đao thật thương thật, công phu của ngài cao hơn ta, ta rất kính nể. Có câu là đạt giả vi tiên (người giỏi thì làm thầy), ngài ở trong mắt ta chính là tiền bối của ta.
Trong lòng ấm áp, phiêu bạt nửa cuộc đời, Vương Việt chưa bao giờ từng cảm động như vậy.
Mũi cay xè, suýt nữa nước mắt chảy ròng.
Ai nói Bắc Cung giáo úy này là hung thần ác sát, kỳ thật, là người rất tốt.
Đổng Phi lại không biết, những lời nói của y đã làm xúc động lòng của Vương Việt. Y đỡ cánh tay Vương Việt:
- Tiền bối, chúng ta đi vào nói chuyện.
- Đại nhân mời!
- Không, tiền bối mời đi trước...
- Vẫn là mời đại nhân đi trước...
Hai người này khách sáo một phen, đã chọc giận Sa Ma Kha bên cạnh, hắn bước tới nắm lấy tay Vương Việt:
- Lão đầu, nhị ca ta nói muốn ngươi đi vào trước, ngươi cứ đi vào đi, đừng nhiều lời... Nghe nói ngươi rất lợi hại, đợi lát nữa tam gia muốn lãnh giáo ngươi một chút. Đi vào nhanh lên, đi vào nhanh lên... Bằng không tam gia sẽ tức giận, nhanh nhanh!
- Sa Sa, không được vô lễ!
Đổng Phi cảm thấy xấu hổ, cười nói:
- Tiền bối, tam đệ nhà ta tính tình thế đấy, ngài nhất thiết đừng trách.
- Tam gia là người thẳng thắn, Vương Việt sao lại tức giận?
Hai người khách sáo xong, mới cùng nhau đi vào Nghi môn.
Đợi sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Đổng Phi mới lên tiếng:
- Tiền bối, không biết hôm nay ngài đến bái phỏng là có gì chỉ giáo?
Vương Việt đứng dậy chắp tay nói:
- Hôm nay đến đây bái phỏng, thảo dân là muốn xin một người của đại nhân.
- Đòi người?
Mọi người đang ngồi đều ngây ra, không biết Vương Việt này rốt cuộc là giở trò gì.
Vương Việt nghiêm mặt nói:
- Vương mỗ phiêu bạt nửa cuộc đời, hiện nay gửi gắm tình cảm vào kiếm đạo, đối với rất nhiều chuyện đều nhìn thông suốt. Nhưng trong lòng ta thủy chung có một nỗi lo lắng, đó chính là sở học suốt đời của Vương mỗ, đến nay vẫn chưa tìm được một người có thể kế thừa.
Đổng Phi ngạc nhiên:
- Nghe nói Sử A đó chẳng phải là đệ tử của tiền bối sao?
Vương Việt nói:
- Sử A mặc dù học kiếm thuật của ta, nhưng không đủ để kế thừa bản lĩnh của ta. Trước khi Sử A bái ta làm thầy đã học kiếm pháp hơn mười năm, lý giải đối với kiếm đạo của hắn hoàn toàn trái ngược với ta. Vì vậy mặc dù hắn đã học xong kiếm của ta, nhưng không thể lý giải đạo của ta... Cho nên, ta vẫn đau khổ tìm kiếm, muốn tìm một người kế thừa đạo của ta...
Đám người Đổng Phi nhìn nhau, sau đó nói:
- Nhưng không biết, tiền bối nhìn trúng người nào trong số chúng tôi?
- Hắn!
Vương Việt chỉ tay, mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ, đều ngây ngẩn cả người.
Đổng Phi quay đầu, nhìn Đổng Thiết đứng ở phía sau mình:
- Tiền bối, ngài nói là Tiểu Thiết, có thể kế thừa kiếm đạo của ngài.
- Đúng vậy!
Vương Việt trả lời như đinh đóng cột, mà Đổng Thiết thì có vẻ ngỡ ngàng...
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân