Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198: Loan Vệ Quân (2)
àng nghĩ, lại càng cảm thấy phương diện này ảo diệu vô cùng.
Cái chết của Hứa Thiệu có tốt có xấu. Chí ít đối với Tào Tháo thì chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.
Bởi hắn đi cùng với Đổng Phi, cũng khiến cho sự chú ý của đại tướng quân đối với hắn tăng lên rất nhiều. Đặc biệt là Tào Mạnh Đức vốn đã là người có danh tiếng, lại còn thêm tài năng xuất chúng, Hứa Thiệu còn bình hắn là năng thần trị thế, loạn thế kiêu hùng. Khiến cho danh tiếng của Tào Tháo thoáng cái đề cao hơn rất nhiều. Chỉ là hắn hay đi cùng với Đổng Phi, cũng khiến hắn vừa được khen vừa bị chê.
Nhưng mặc kệ là khen hay chê, đại tướng quân rõ ràng đã coi trọng hắn hơn không ít.
Trước một ngày tiếp kiến Đổng Phi, phủ tướng quân họp hội nghị theo bổn phận, vị trí của Tào Tháo rõ ràng xê dịch về phía trước không ít.
Trên đời này có đôi khi là như thế, có lợi có hại, lợi hại luôn đi kèm với nhau.
Cơ hội thường thường ẩn dấu giữa lợi và hại này, chỉ nhìn thôi sẽ không thể nắm bắt được.
******
Ngoài Nam Cung môn có một gian tửu lâu rất lớn, tên là Anh Hùng lâu.
Tại thành Lạc Dương, người không biết Anh Hùng lâu quả thật không nhiều lắm. Trừ phi ngươi không phải là người Lạc Dương.
Anh Hùng lâu sở dĩ nổi tiếng, đều là nhờ chủ nhân của gian tửu lâu này. Có Vương Việt danh xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, sau khi hết hi vọng tại sĩ đồ, hắn chuyên tâm vào tu hành kiếm đạo, tu vi ngày càng cao thâm. Môn hạ đệ tử của hắn cũng không thiếu. Tuy nói đệ tử chân chính của Vương Việt chỉ có một, nhưng đám học sinh ký danh hoặc nhiều hoặc ít cũng được Vương Việt chỉ điểm dẫn dắt.
Đặc biệt là sau khi Vương Việt trở thành lão sư kiếm thuật của hoàng tử Biện, có một số đệ tử ký danh xuất thân rất tốt, trong nhà lại có tiền, mượn ngọn gió đông Vương Việt, sau đã thành công đi lên sĩ đồ. Mà bánh ít đi, bánh quy lại, những đệ tử này dựng lên cho hắn một tòa tửu lâu trên đường ngoài Nam Cung môn. Đây là Anh Hùng lâu.
Nếu là Anh Hùng lâu, không phải anh hùng thì đừng vào.
Mà đánh giá ngươi là anh hùng hay không điều kiện rất đơn giản, một là ngươi đưa ra được một cái giá, hai là có chút thân phận địa vị, sau đó tuyệt đối có thể ở chỗ này hưởng thụ cảm giác xem như ở nhà.
Hiện giờ Vương Việt đã không còn dục niệm gì đối với sĩ đồ, nhưng phen tâm ý này của môn hạ đệ tử hắn nhận lấy.
Cũng không phải hắn tham tài, chỉ là môn hạ của hắn có không ít đệ tử xuất thân nghèo hèn, thậm chí một ngày ba bữa cơm cũng khó.
Con người Vương Việt, ngươi có thể nói hắn là một quan mê, nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận nhân phẩm của hắn.
Cũng chính bởi vì điểm này, Hán Đế Lưu Hoành đã lựa chọn hắn làm lão sư kiếm thuật cho Lưu Biện. Bồi bàn trong tửu lâu phần lớn là ký danh đệ tử được Vương Việt chỉ điểm. Ở chỗ này thứ nhất thuận tiện lắng nghe lời dạy dỗ, thứ hai có thể kiếm chút tiền, bảo đảm áo cơm không lo. Ba thì còn có thể mượn cơ hội này nhận thức một số quan lớn quý nhân, nói không chừng ngày nào đó có thể thăng chức rất nhanh.
Đổng Phi có nghe nói qua gian tửu lâu này!
Cái tên Vương Việt y không nghe nói qua. Hình như ở trong Bình Thư diễn nghĩa cũng không có bình thuật về người này.
Có điều nhìn một số việc làm của hắn, quả thật cũng khiến người khác kính nể.
Tào Tháo chọn gian tửu lâu này, Đổng Phi đáp ứng ngay lúc đó. Hai người đi lên tửu lâu, lập tức có bồi bàn tiến lên ân cần bắt chuyện.
Xem ra, Tào Tháo là khách quen ở đây.
- Sử A, ta giới thiệu cho ngươi... Ha ha, đây là công tử của thứ sử Lương Châu, hổ lang chi tướng mà Bá Giai tiên sinh đã nói.
Sử A đó là một người có tướng ngũ đoản, hai cánh tay thon dài, cong gập như thường.
Đặc biệt là đôi tay đó, nhìn rất mịn màng. Ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa cực kỳ sạch sẽ. Khi hai người nắm tay, Đổng Phi lộp bộp trong lòng. Người này nhìn rất gầy yếu, nhưng khí lực trên tay không nhỏ, còn có cả sự thô ráp ẩn giấu dưới làn da mịn màng. Nếu không phải người luyện võ thì sẽ khó cảm thấy được, đây tuyệt đối là một kiếm thủ rất giỏi.
Mà Sử A, cũng thầm khen: Quả nhiên là hổ lang chi tướng, quả nhiên là một ác hán!
Hôm nay Sử A tọa trấn trong tửu lâu, một mặt phòng ngừa bọn lưu manh gây sự, thứ hai cũng có thể chỉ điểm kiếm thuật cho các đệ tử.
Sau tửu lâu có một cái sân rất lớn, là nơi cung cấp cho người luyện kiếm.
Hàn huyên vài câu, Sử A xin cáo lui.
Lúc này Đổng Phi tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Tào Tháo:
- Mạnh Đức huynh, rượu đã đưa lên, món ăn cũng đã chọn, có phải là...
- Được được được, biết ngươi nôn nóng mà!
Tào Tháo thích chí uống một ngụm rượu, tán thán:
- Rượu của Anh Hùng lâu này quả nhiên chỉ có anh hùng mới có thể uống được... Tây Bình hiền đệ, lịch sử của Loan Vệ Doanh này có thể nói là rất lâu, bắt đầu từ lúc Quang Vũ hoàng đế Trung hưng.
- Sao?
- Ngươi có biết Âm Lệ Hoa không?
- Đó không phải là...của Quang Vũ hoàng đế. Làm quan nên làm Chấp kim ngô, cưới vợ thì phải cưới Âm Lệ Hoa. Câu tục ngữ này ta biết.
- Nhưng ngươi có biết, Âm Lệ Hoa đó ngay từ đầu cũng không phải là hoàng hậu không?
- Việc này... Ta cũng biết. Hình như là Quách hoàng hậu! À, khúc chiết của phương diện này ta đại thể lý giải, nói trọng điểm đi.
Tào Tháo cười ha ha:
- Quang Vũ hoàng đế yêu Âm hoàng hậu, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên ban đầu cũng không lập Âm hoàng hậu làm hậu, là là lập Quách hoàng hậu. Phải biết rằng, phi tử cùng hoàng hậu gặp mặt phải dập đầu... Quang Vũ hoàng đế bởi vì không muốn để cho Âm hoàng hậu chịu khuất nhục này, vì vậy mỗi lần xuất binh chiến tranh đều sẽ mang theo Âm hoàng hậu theo quân cùng xuất chinh.
Đổng Phi nói:
- Cái đó có liên quan gì tới Loan Vệ Doanh?
- Ngươi đừng vội, nghe ta từ từ nói...Trong quân doanh mang theo một nữ tử, là không phù hợp với quy củ. Hơn nữa cũng gặp nhiều bất tiện... Sau đó Quang Vũ hoàng đế đã nghĩ ra một biện pháp, để cho Âm hoàng hậu tự thành một quân, toàn bộ đều do nữ tử cấu thành. Trên danh nghĩa, Âm hoàng hậu là thống soái một quân, nhưng trên thực tế thì dập tắt những lời chỉ trích trong quân doanh.
Đổng Phi bừng tỉnh hiểu ra:
- Còn có chuyện này sao?
- Âm hoàng hậu không hổ là đại hiền nữ tử, sau khi tiếp nhận quân này đã huấn luyện rất có kết cấu. Có một lần khi đại chiến còn đánh tan một đội quân tinh nhuệ của địch. Có điều phe mình tử thương thảm trọng. Quang Vũ hoàng đế đặc biệt tán thán, nói là muốn giữ lại nhánh nhân mã này, còn ban thưởng tên là Loan Vệ Doanh... Hàm nghĩa của nó chính là cấm vệ doanh bảo vệ loan giá, toàn do nữ binh cấu thành.
Đổng Phi cười ha ha:
- Là như vậy à...Ta cũng không nghe nói qua... Chậm đã, huynh nói doanh đó tên là gì?
Tào Tháo cười tủm tỉm:
- Loan Vệ Doanh!
Đổng Phi mở to mắt, lắp bắp nói:
- Là Loan Vệ Doanh ta phải đi đó sao?
- Đúng vậy!
- Vậy chẳng phải nói, binh thủ hạ của ta, tất cả đều là nữ nhân?
Tào Tháo cười ha ha:
- Cho nên vi huynh mới phải chúc mừng hiền đệ, từ nay về sau hiền đệ bước vào Chúng Hương Quốc, đừng có để bị mê hoặc đó.
Đổng Phi hít một hơi lạnh, đồng thời lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân