What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Tâm Tư(2)
Đổng Ngọc cũng không quấy rầy hắn, một tay cầm bình rượu một bát rồi lại một bát, khuôn mặt mang theo nụ cười lúc có lúc không
Có lẽ A Sửu sẽ không nói ra ý nghĩ của nó, nhưng không quản như thế nào, tin tưởng rằng sau cuộc nói chuyện này đủ cho hắn nhận thức rằng hắn chính thức biến thành một phần tử của Đổng Gia.
*******************
Bên ngoài mục trường đột nhiên mang đến tiếng vó ngựa dồn dập.Tiếp theo là một thanh âm của người rớt từ lưng ngựa xuống, bên ngoài là một trận xôn xao.
“ Đã xảy ra chuyện gì?”
Đổng Ngọc nhíu mày đứng lên, Đổng Phi cũng giật mình tỉnh lại, hắn thở dài theo Đổng Ngọc bước ra cửa.
Phía ngoài cửa là một tên gia tướng mình đầy thương tích, hình như là giống từ chiến trường trở về, vài tên gia nô lại nâng hắn dậy, tên gia tướng chứng kiến Đổng Ngọc liền quỳ xuống hoảng hốt nói: “ Đại tiểu thư, không tốt!”
Một màn này nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.
Đổng Phi hết nhìn gia tướng rồi nhìn qua Đổng Ngọc, mười lăm ngày trước Đại tỷ cùng với Tứ tỷ cũng chơi đùa như vậy, nhưng hôm nay sao lại xuất hiện nữa?
Mà khuôn mặt Đổng Ngọc âm trầm, hỏi: “ Kích động cái gì, từ từ nói!”
“ Tứ tiểu thư xảy chuyện!”
Quả nhiên, Tứ tỷ muốn tìm một cái bậc thang mà xuống, cho nên mới diễn ra trò này, khoé miệng Đổng Phi hơi nhếch lên, cười hỏi: “Có phải hay không tứ tiểu thư gặp một đám người rồi bị bắt đi?”
“ Đúng vậy….. A, thiếu gia, ngài làm sao mà biết?”
Lập tức Đổng Ngọc cũng nhịn không được nở nụ cười, “ Tứ muội cũng thật là, vừa mới chơi một lần, tại sao lại tiếp tục? Tốt lắm, đứng lên đi….Trở về nói cho tiểu thư của ngươi, muốn quay lại thì lại đừng có đùa nữa.”
“ Vâng….” Tên gia tướng theo bản năng lên tiếng, nhưng sắc mặt chợt đổi: “ Không phải! Đại tiểu thư, thiếu gia, là thật. Tứ tiểu thư thật sự xảy ra chuyện…Chúng ta đang trên đường trở về thì gặp Thái bình đạo từ trong thành chạy ra, trong đó có người nhận ra tứ tiểu thư, kết quả xảy ra hỗn chiến, ngoại trừ tiểu nhân, những người khác đều chết trận.”
Đổng Ngọc cùng với Đổng Phi nhìn nhau, nụ cười ở trên mặt cũng dần biến mất.
“ Vậy tứ tiểu thư ở đâu?”
“ Trong thái bình đạo hình như có người địa vị không thấp, liền bắt đi tứ tiểu thư.”
“ Bắt đi đâu?”
“ Tiểu nhân lúc ấy liều chết, mơ hồ nghe hắn nói là muốn mang tứ tiểu thư mang đến cho Đốt Mâu…. Ngoài ra còn không nghe được gì nữa.”
Đổng Phi run lên, đột nhiên hét lên một tiếng: “ Chẩn bị ngựa cho ta, nhanh!”
“ A Sửu bỉnh tĩnh một chút!” Đổng ngọc bắt lấy cánh tay của Đổng Phi.
Khí lực đại tỷ một chút cũng không nhỏ. Đổng phi khi dãy thì lập tức phát sinh ý niệm trong đầu, ít nhất cũng không kém nhị tỷ phu, một dãy như vậy mà cũng không thể dãy ra được, bất quá Đổng Phi cũng không còn tâm trạng suy nghĩ, đây là Đổng Ngọc giữ hắn chứ nếu là người khác cản hắn thì thì hắn sớm đã ột quyền dập đầu.
“ Đại tỷ, người buông tay!”
“ A Sửu, đừng nóng vôị…. Ít nhất chúng ta bây giờ đều biết tứ nha đầu vẫn an toàn. Những người đó biết thân phận của nàng mà vẫn làm như thế, hiển nhiên là có mục đích riêng. Hơn nữa ngươi có biết Đốt Mâu là gì không? là ở địa phương nào không?”
“ Việc này…”
“ Đốt mâu là một bộ lạc của Khương nhân, tên là Đốt mâu khương, thủ lĩnh gọi là Đốt Mâu, chuyên môn làm mã tặc mà sống, bọn họ hoạt động tại địa giới Tây Lương, rất nhiều lần Khương nhân và quan quân hợp tác để tiêu diệt nhưng cũng không thể tiêu diệt được bọn họ, ngươi một mình chạy đến thì có tác dụng gì? Hơn nữa người của bọn họ lại không ít.”
“ Nhưng mà tứ tỷ….”
“ Ngươi đừng có gấp!” Đổng Ngọc suy nghĩ một lát, lập tức phân phó gã gia tướng bên cạnh nói: “ Lập tức phái ra thám báo, tìm kiếm cho ta tung tích Đốt mâu…. Đúng rồi, bọn họ vì cái gì muốn tìm Đốt mâu? Theo đạo lý thì bọn chúng phải rút khỏi Tây Lương mới đúng a.”
Tên Gia tướng của Đổng Viện trả lời: “ Tiểu nhân mơ hồ nghe được bọn họ nói, muốn tìm Đốt mâu có việc cần thương lượng…. Còn có, những đường rút lui đều bị Ngưu giáo uý phong toả, nhìn thấy bộ dáng của bọn họ thì hình như đã khổ chiến một hồi.”
Đổng Ngọc lẳng lặng nhìn gia tướng một lát, đột nhiên nở nụ cười.
“ Ngươi tên gì?”
“ Tiểu nhân là Ngạch ma, vốn là nô lệ Bạch khương, khi còn bé đi theo phu nhân tới Lâm Thao, sau lại quy về tứ tiểu thư quản hạt.”
“ Ngươi làm không sai, rất thông minh, dưới tình huống như vậy mà còn tìm được nhiều tin tức, ngươi là một nhân tài. Như vậy đi, ngươi không cần kêu là ngạc ma nữa. nếu đã làm việc tại Đổng gia, vậy thì ban cho ngươi họ Đổng…Đúng, là Đổng Ngạc, ta ban thưởng cho ngươi thêm một tự là Bạch Ma, xem như không quyên gốc rễ là Bạch Khương, về sau nghe lệnh của thiếu gia làm việc, hiểu chưa?”
“ Tiểu nhân, tiểu nhân nguyện máu chảy đầu rơi để báo đáp ân điển của tiểu thư và thiếu gia.”
Đổng Ngạc? Đổng Bạch Ma… Đây là tên gì? Bất quả Đại tỷ quả thật có thủ đoạn, chỉ ột cái họ, một cái tự, thì lấy được sự trung thành, nhưng nếu đứng góc độ của người thời này, kỳ thực người thời này, nhất là lớp người dưới tầng chót thì họ yêu cầu cực kỳ đơn giản, cho hắn một cái họ thì hắn chính thức sẽ là bước vào cửa Đại môn, chớ xem thường một cái họ này, gia tướng cũng chia ra năm, bảy loại, được ban ang họ thì đã xem như cao cấp gia tướng.
Đổng Phi nhìn Đổng Ngọc, âm thầm bội phục thủ đoạn của Đại tỷ.
Lúc này, gia tướng dã tập trung đầy đủ, ước chừng có hơn hai trăm người.
Cũng có người dắt tới hơn mười đầu chó săn xếp tại hàng chờ phân phó. Đổng Phi thời điểm này cũng không nghĩ xảy ra loại sự tình này nên cũng không có mang binh khí. Ánh mắt liếc qua giá binh khí, hắn đi tới duỗi tay nắm lấy một thanh Cửu nhĩ bát hoàn đao, bàn tay nhẹ nhàng rung lên, tiếng leng keng đột nhiên vang vọng.
Sớm đã có gia tướng dắt chiến mã đến,Đổng Phi liền phi thân lên ngựa.
“ Đại tỷ, ta dẫn người truy đuổi, Người lập tức cho người đi tìm nhị tỷ phu, bảo hắn là cho người đến mục trường bảo vệ, ta phỏng chừng, bọn Thái bình đạo nói không chừng sẽ đặt mục tiêu là mục trường của chúng ta cũng không chừng, người phải cẩn thận.”
“ Đổng Ngọc mỉm cười: “ Chỉ là một đám mao tặc, tỷ tỷ còn không để trong lòng. A Sửu nhớ phải cố gắng cứu tứ tỷ, nếu không được thì ngươi cũng nhớ trở về.”
“ Thiếu gia cẩn thận một chút!” Khuôn mặt Lục Y đỏ bừng dặn dò.
“ Các huynh đệ, theo ta xuất phát!”
Đổng Phi quay đầu ngựa chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên trong đám người lao tới một thiếu niên quỳ gối trước Đổng Phi.
“ Thiếu gia, mang tiểu nhân đi, xem tiểu nhân có giúp gì được không.”
Đổng Phi lập tức nhìn, cứ nhiên chínhlà tên mã nô mà hắn vừa mới cứu.
Tên Mã nô này nhìn không cao, lại gầy giơ xương, có bộ dáng rất yếu đuối. Đổng Phi chau mày hỏi: “ Ngươi có thể giúp ta cái gì?”
“ Tiểu nhân lúc nhỏ từng theo học một chút truy tung phương pháp, lại tinh thông khuyển ngữ, có thể chỉ huy chó săn.”
Đổng Phi giật mình, quả nhiên là một tiểu gia hoả có bản lĩnh, nhưng nhìn dáng người của hắn có điểm…..
Tựa hồ nhìn thấu trong long Đổng Phi, Tiểu mã nô lớn tiếng nói: “ Thiếu gia, không cần nghĩ cho Tiểu Thiết, luận đánh nhau giết người, tiểu thiết cũng không kém người nào.”
“ Đem cho hắn một con ngựa!”
Đổng Phi suy nghĩ một lát, rồi quay đầu phân phó.
Đâu ngờ, Tiểu Mã nô xấu hổ nói: “ Thiếu gia, Tiểu thiết không biết cưỡi ngựa.”
Không biết cưỡi ngựa lại muốn đi tìm người? Đổng Phi giận tím mặt. “ Ngươi không biết cưỡi ngựa, vậy đến xem náo nhiệt làm gì?”
“ Tiểu nhân tuy không biết cưỡi ngựa, nhưng trời sinh có đôi chân chạy rất nhanh.( NV: Phi Mao Thối) Ở trong mục trường cũng không có mấy con ngựa có thể chạy qua tiểu nhân.”
Có trời mới biết có thật hay không!
Phi Mao thối …. Quên đi, tuỳ tiện hắn đi. Đổng Phi nói: “ Vậy ngươi chạy theo, nếu tụt lại phía sau ta cũng không chờ ngươi. Đúng rồi, ngươi dùng binh khí gì?”
“ Tiểu nhân thiện dụng là hai thanh thiết đao gãy.”
Mã nô nói xong, từ trong túi đao lấy ra hai thanh đoản đao gãy.
Đổng Phi gật đầu, “ Một khi đã như vậy, tát cả xuất phát.”
Nói xong, hắn phóng ngựa như bay, phía sau hơn hai trăm thất chiến mã chạy như bay mà theo, mà hơn mười đầu Mục dương khuyển cũng sủa vang mà lao theo.
Thoáng nhìn qua Tiểu Mã Nô. Đổng Phi lắp bắp kinh hãi.
Chiến mã ở mục trường tuy rằng không coi là tốt, nhưng cũng là những con ngựa tốt trong mục trường, gã mã nô chạy như điên, cứ nhiên còn không chậm hơn chiến mã, thậm chí còn có thể chạy nhanh về phía trước, hơn mười đầu Mục dương khuyển chạy theo phía sau hắn, thỉnh thoảng còn nghe Mã nô phát ra những thanh âm kỳ dị, mỗi lần huýt lên thì làm cho đàn Mục dương khuyển giống như nổi điên.
Đoàn ngựa dần dần biến mất trong màn đêm, từ đằng xa vẫn thỉnh thoảng có nghe thanh âm của chó săn sủa.
Đổng Ngọc cùng với Lục Y một trước một sau nhìn đoàn ngựa dần dần biến mất, mới quay người lại.
“ Đại tiểu thư, thiếu gia chắc không có việc gì chứ.”
“ Yên tâm đi ….. A Sửu làm việc, ai cũng đừng mong chiếm tiện nghi của hắn. Nhưng ta không rõ, A Sửu làm sao biết thái bình đạo có mưu đồ khác? Có phải hay không trong tay hắn có thế lực khác mà ta và ngươi cũng không biết?”
Lục Y vội vàng lắc đầu nói: “ Đại tiểu thư, Ngài vạn lần đừng nói như vậy, nô tỳ tuy theo thiếu gia thời gian không lâu, nhưng tính ra cũng đã ba năm, Thiếu gia bình thường rất ít cùng người giao tiếp, thậm chí cũng không hay xuất môn, thì làm sao có thể?”
“ Nhưng cũng lạ …”
Lục Y nói: “ Nghĩ đến chuyện này cũng lạ, nô tỳ đầu tiên nói chuyện tình của Thái bình đạo cho thiếu gia, thiếu gia vô cùng mất hứng.Hắn cũng biết là Đại hiền lương sư có ba người huynh đệ, còn biết Đại hiền lương sư lập giáo như thế nào. Mà những việc này nô tỳ cũng không rõ ràng lắm…. Nhưng dù sao nô tỳ cũng cảm thấy thiếu gia phi thường không thích thái bình đạo.”
Đổng Ngọc hơi chau mày: “ vậy thật sự là kỳ quái! Bất quá, Trì an ở Lâm Thao càng ngày càng kém, Ngưu Phụ mang binh sao lại như thế, không ngờ lại không bắt được một đám tặc tử, thật sự làm cho ta thất vọng, đợi chuyện này xong xuôi, ta nhất định phải thu thập tiểu tử này, xem về sau hắn còn dám hay không nhàn hạ. Lục Y, theo ta đi tuần mục trường.”
Mấy tên gia tướng lập tức dắt chiến mã tới, Đổng ngọc sau khi lên ngựa nhịn không được thoáng nhìn qua hướng Đổng Phi vừa rời đi.
A Sửu, nhìn vào Ngươi!
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân