I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Kỳ Anh
Số chương: 138
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2487 / 24
Cập nhật: 2018-03-10 13:10:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Chương 121: Ngoại Truyện 2: Thần Tiên Quyến Lữ
hương 121: Ngoại truyện 2: Thần tiên quyến lữ
Đường Hoan cùng Tống Mạch đi dạo đến Ba Lăng, đang là cuối tháng tư đầu tháng năm, phố lớn ngõ nhỏ đều đang vì đua thuyền rồng Đoan Ngọ mà sôi trào, khắp nơi có thể thấy được thuyền rồng đèn rồng, lớn nhỏ không đều, có rất nhiều là thuyền lớn dùng cho đua thuyền, có rất nhiều là đồ chơi khắc gỗ cho trẻ con chơi đùa.
Xa xa, Đường Hoan nhìn thấy một cửa hàng đèn lồng.
Nàng quay đầu hỏi Tống Mạch: "Chàng còn có thể làm đèn rồng không?"
Tống Mạch không đáp hỏi ngược lại: "Nàng muốn?" Dĩ nhiên có thể. Nói đến kỳ lạ, rõ ràng là chín giấc mộng, cảm giác lại giống như chín đời, thứ trong mộng biết, sau khi tỉnh mộng vẫn khắc ở trong đầu.
Đường Hoan cười lắc đầu, chỉ cửa hàng thuyền rồng chếch đối diện: "Ta muốn muốn chiếc thuyền rồng, lúc Đoan ngọ, chúng ta cũng đi đua đi?"
Tống Mạch vừa muốn nói chuyện, bên cạnh một hỏa kế của cửa hàng đèn lồng cười chen miệng nói: "Cô nương, nghe khẩu âm của cô không phải là người địa phương sao? Không phải là ta giội nước lạnh, hiện tại tay chèo tốt hoặc là đều bị hộ nhà giàu đoạt đi, hoặc là tự tổ đội đi đua thuyền, các ngươi không tuyển được người có bản lĩnh thật sự, cẩn thận chớ bị một số người lười biếng lừa." Hắn mới vừa đi ra ngoài treo đèn lồng, nhìn thấy ở cửa đứng một đôi nhân vật tựa như thần tiên, không nhịn được nhìn nhiều một chút, sau đó đã nghe được lời nói không phải dân trong nghề của cô nương kia.
Đường Hoan xoay qua bắt chuyện với hắn: "Vị tiểu ca này, chúng ta mới đến, đúng là không hiểu quy củ đua thuyền, chỉ muốn hỏi thăm một chút, có quy định phải bao nhiêu người chèo thuyền ư? Chỉ hai chúng ta được không?"
Hỏa kế lúc đầu còn lắng nghe, sau khi nghe tới đó đột nhiên cười lên ha hả: "Cô nương là tới nói đùa sao? Trên thuyền rồng nhiều nhất ba mươi hai người, tất cả mọi người đều thuê ba mươi hai tay chèo thuyền, ít hơn nữa thi đấu với người khác nhất định phải chịu thiệt! Hai người, cô nương cho là đây là du hồ ngắm cảnh sao? Ha ha, chẳng qua cô nương trái lại có thể cùng vị công tử này thuê chiếc thuyền ở bên cạnh quan sát thi đấu, rất nhiều tiểu thư phu nhân hộ nhà giàu cũng là làm như vậy. Được rồi, hai vị tiếp tục đi dạo đi, ta đi vào làm việc đây!" Nói xong cười đi vào.
Đường Hoan ôm cánh tay Tống Mạch làm nũng: "Thế nào, chàng cũng làm chiếc thuyền rồng cho ta, chúng ta đi tranh tài nhé?"
Tống Mạch bất đắc dĩ nhìn nhìn nàng, nắm tay nàng đi về phía trước: "Những người đó vì cuộc thi đấu này chuẩn bị một năm, chúng ta nếu không sử dụng công phu, đi rồi phải thua không thể nghi ngờ, dùng võ công, nàng vui sướng rồi, những người đó chẳng phải là mệt mỏi một năm vô ích? Nàng nếu là muốn ngồi thuyền, chúng ta đi du hồ là được rồi."
"Không muốn, ta chỉ muốn xem chàng thi đấu với bọn họ, cùng lắm thì chúng ta đến điểm cuối cứ tiếp tục đi về phía trước, không tranh cờ đích với bọn họ là được chứ gì." Đường Hoan gãi lòng bàn tay hắn, nàng thi đấu là vì tham gia náo nhiệt là vì nhìn dáng vẻ hăng hái của Tống Mạch, cũng không phải là vì danh tiếng tục vật gì.
Tống Mạch không có biện pháp từ chối nàng, đành phải chấp nhận.
Hai người thuê một tiểu viện ở, Tống Mạch mua đồ dùng để làm thuyền rồng, sau đó là không ra khỏi cửa rồi, mỗi ngày ngồi ở trong viện gõ gõ đập đập, khắc khắc vẽ vẽ, vẻ mặt chuyên chú y hệt một thợ thủ công đích thực. Đường Hoan thích ngắm dáng vẻ này của hắn, lại nhìn tòa tiểu viện sạch sẽ này một chút, dường như lại trở lại đoạn thời gian trong mộng xem hắn làm đèn kia.
Có lẽ là đợi quá nhàm chán, vừa có lẽ là muốn làm chút gì khao nam nhân của mình, nàng thay một thân áo váy nông phụ bình thường, trên đầu buộc khăn hoa nhỏ, sớm chiều đi ra ngoài mua thức ăn, trở lại tự mình làm cho hắn. Chạng vạng hai người ngồi ở trong sân ăn cơm, nàng kể với hắn những chuyện vụn vặt của phụ nhân gặp phải lúc đi mua thức ăn, hắn lẳng lặng nghe, mặt mày như vẽ trong nắng chiều, nhìn nàng ánh mắt lấp lánh, thần thái phấn chấn.
Ra cửa đi dạo một vòng, sau khi trở về, Đường Hoan ôm gối ngồi ở trên giường, nhìn Tống Mạch lau chùi ở bên dười, chờ hắn lên, nàng nhào lên trên lưng hắn xoa bả vai cho hắn: "Tướng công, nhìn chàng làm việc khổ cực như vậy, ta đấm bóp lưng cho chàng nhé, thư giãn gân cốt."
Tống Mạch thoải mái mà ừ hừ, hài lòng: "Nương tử hiền lành như thế, vi phu một chút cũng không cảm thấy khổ."
"Phải không? Vậy chàng có thể bảo đảm đoạt giải nhất không?" Đường Hoan mong đợi hỏi, nắm đấm nhỏ bé ở trên lưng hắn nện qua lại.
"Cái này......" Tống Mạch trầm tư một lát, "Bên này cao thủ tập trung, vi phu cũng không nói chính xác được......"
"Hừ, nếu không nói chính xác được, vậy ta không xoa bóp cho chàng nữa!" Đường Hoan tức giận nhéo hắn một cái, lật mình xuống, kéo chăn qua che kín đầu. Tống Mạch muốn vào, nàng chèn cả bốn góc chăn ở phía dưới không để cho hắn vào, nam nhân ôm đống chăn vội cuống quít cầu xin tha thứ: "Nương tử xin thương xót, vi phu cả ngày này toàn dựa vào nghĩ tới buổi
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc