Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Kỳ Anh
Số chương: 138
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2487 / 24
Cập nhật: 2018-03-10 13:10:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Kinh Diễm
iêm áo của Tống Mạch, rốt cuộc vẫn không cởi xong.
Phía dưới không chịu khống chế như vậy, hắn không muốn để cho Tiểu Ngũ thấy, không muốn để cho Tiểu Ngũ biết sư phụ cậu vậy mà…
Khi khuyên đệ tử thì nói nghe hay như vậy, giờ đệ tử không suy nghĩ lung tung nữa, hắn lại sinh ra tâm tư cầm thú với tiểu đệ tử mới mười bốn tuổi.
Một lần nữa cài lại nút áo mới cởi được một nửa, Tống Mạch nghiêng người, mệt mỏi nói: “Tiểu Ngũ, sư phụ bỗng cảm thấy đau đầu, đêm nay sẽ không tắm rửa nữa, con quay về đi, sư phụ muốn ngủ rồi.” Thuận thế lấy quần áo tắm rửa khoác lên trên cánh tay xuống, vạt áo rủ xuống vừa vặn che giấu vẻ khác thường ở nơi nào đó.
Ánh mắt Đường Hoan lo lắng nhìn theo Tống Mạch, kéo hắn đi vào buồng trong, ép hắn nằm xuống. Có kinh nghiệm lần trước đấm lưng trên giường, hơn nữa nhìn vẻ mặt lo lắng của đệ tử, Tống Mạch không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nằm xuống, vừa vươn ra kéo chăn lên che đi phần từ eo trở xuống, vừa nghi hoặc chờ đệ tử giải thích.
Đường Hoan vờ như không để ý tới động tác của hắn, cởi giày, ngồi xổm ở bên trong Tống Mạch, cúi người cởi bỏ khăn cột tóc màu xanh của hắn, lấy tay chải ngược tóc hắn lên, sau khi trải xong nàng ấn ngón tay lên giữa đỉnh đầu của hắn, hai ngón tay cái thì tì vào trán hắn, nhẹ nhàng ấn day.
Thật thoải mái.
Tống Mạch nhắm hai mắt lại.
Hắn không dám nhìn Tiểu Ngũ nữa, Tiểu Ngũ cách gần như vậy, nhìn chăm chú vào ánh mắt chuyên chú của cậu, hắn sợ mình càng lún càng sâu.
Ngày mai, tìm một cái cớ rồi từ chối cậu thôi.
Lửa nóng trên người từ từ bình phục, Tống Mạch kéo tay của đệ tử ra, ngồi dậy chuẩn bị xuống giường: “Được rồi, sư phụ không đau nữa, đi thôi, sư phụ tiễn con về.”
Đường Hoan không có đi xuống, nàng thoáng xấu hổ nằm xuống, chỉ chỉ lên trán, mong đợi nhìn hắn.
“Tiểu Ngũ cũng khó chịu?” Tống Mạch kinh ngạc hỏi.
Đường Hoan gật gật đầu.
Đệ tử đã xoa bóp giúp hắn, hắn sao có thể chỉ biết hưởng thụ mà không báo đáp được?
Tống Mạch đành phải trở lại giường, học theo đệ tử, đưa tay tháo tóc cho cậu. Tóc xõa xuống, Đường Hoan nằm quay mặt về bên trong, tiện cho hắn chải tóc cho nàng.
Tóc đệ tử dài đến eo, mềm mại trơn mượt, sờ lên mát như ngọc, dường như có hương thơm khẽ thoảng qua. Tống Mạch nhẹ nhàng chải từng cái từng cái một, tim đập càng lúc càng nhanh. Hắn biết, hai nam nhân như vậy, rất không bình thường, đặc biệt còn xảy ra chuyện trước đó. Nhưng cho dù là đệ tử chủ động nhờ hắn giúp, hay là xin hắn giúp cậu, Tống Mạch cũng không thể nhẫn tâm từ chối.
Thật giống như đã động lòng, bình thường vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng những lễ pháp nguyên tắc, giờ tất cả đều không dùng được, dù có nhớ tới, cũng sẽ lập tức tìm được cớ cho mình tiếp tục trầm luân.
“Tiểu Ngũ…”
Tống Mạch ngừng tay. Không được, hắn không thể tiếp tục như vậy, Tiểu Ngũ quá nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, hắn là sư phụ của cậu, phải ngăn cản loại thân mật này. Nhẫn tâm một lần, về sau thầy trò chỉ gặp mặt vào ban ngày thì có thể bảo vệ cho trái tim rồi. Buổi tối, quá im lặng quá mịt mờ, trái tim cũng tối như như bên ngoài, không có ánh sáng trói buộc, không chút kiêng kỵ.
Đường Hoan không trả lời.
Chẳng lẽ đệ tử đã hiểu?
Tống Mạch do dự một lát, đưa tay đẩy bả vai mỏng manh yếu ớt của đệ tử.
Đường Hoan không chịu khống chế xoay người lại, đang ngủ rất ngon. Gương mặt trắng mịn hơi ửng hồng, gối lên trên một đầu tóc đen, quyến rũ biếng nhác.
Thân thể Tống Mạch cứng đờ. Tóc Tiểu Ngũ buông xuống, càng nhìn càng giống nữ tử.
Trong đầu Tống Mạch lướt qua một tia nghi ngờ, rồi lại lập tức lắc đầu, da mặt Tiểu Ngũ mỏng như vậy, nếu cậu thật sự là nữ tử, nhìn thấy sư phụ cả người trần truồng, làm sao có thể bình tĩnh dửng dưng như vậy? Hơn nữa Tiểu Ngũ không cần thiết phải giấu diếm thân phận.
Có phải bởi vì thích cho nên mới âm thầm kỳ vọng Tiểu Ngũ là cô nương? Như vậy, là hắn có thể tùy theo lòng mình, có thể quang minh chính đại…thích cậu.
Yên lặng bước xuống giường, Tống Mạch ôm lấy đệ tử đang ngủ yên, đưa cậu quay trở lại sương phòng. Nếu đã quyết định rồi, thì không thể do dự nữa.
Đường Hoan ngoan ngoãn cuộn trong lòng hắn giả bộ ngủ, chờ sau khi Tống Mạch đắp chăn lên cho nàng rồi lặng yên rời đi, nàng mới mở mắt ra.
Có nên để Tống Mạch sớm phát hiện mình là nữ nhân hay không đây? Hắn đã động tâm, nghĩ đến nàng là nam tử mới không muốn tiến thêm một bước, nếu biết nàng là nữ nhân, vậy chẳng phải sẽ không còn vấn đề gì nữa sao?
Không được. Tống Mạch vừa mới thích nàng thôi, bây giờ mà bại lộ, chuyện trước đó nàng nữ giả nam trang còn ân cần hầu hạ hắn tắm rửa liền không thể tìm nổi cớ nào, chỉ sợ cho dù mọi lí do lí trấu nàng đã nghĩ hết đều sẽ bởi vì thời gian quá ngắn, lực thuyết phục sẽ không đủ, rất có khả năng khiến cho Tống Mạch nghi ngờ. Nàng phải đợi Tống Mạch hoàn toàn trầm luân, phải đợi một thời cơ tốt nhất rồi nói cho hắn, khiến cho hắn thương tiếc nàng thương đến mức có thể hoàn toàn tin tưởng.
~Ngày hôm sau dùng xong điểm tâm, Tống Mạch bình tĩnh như thường dặn hai đệ tử: “Mười lăm là lễ hội hoa đăng, mùng 10 chúng ta xuất phát tới phủ thành trước, mấy ngày tiếp theo ta muốn tập trung làm đèn, tranh thủ sớm ngày làm ra loại đèn mới. Phó Ninh, chuyện trong cửa hàng mấy ngày này đều giao cho con, có việc gì khó làm thì thương lượng với mấy vị lão sư phụ, cố gắng đừng tới tìm ta. Tiểu Ngũ, trên tay con có vết thương, không cần phải gấp gáp học tập, có thể đọc sách ở trong phòng, cũng có thể quan sát sư huynh con làm đèn, chờ lễ hội hoa đăng kết thúc, sư phụ lại tự mình chỉ dạy cho con.”
Phó Ninh đáp “Dạ” lại quan tâm nói: “Sư phụ cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mức mệt nhọc.”
Tống Mạch “Ừm” một tiếng, dừng một chút, nhìn về phía Đường Hoan: “Tiểu Ngũ có vấn đề gì không?”
Đường Hoan nhìn hắn, hỏi lễ hội hoa đăng có thể dẫn theo nàng đi cùng hay không.
Tiểu hài tử đều thích náo nhiệt, vẻ mặt Tống Mạch thoáng dịu đi, mỉm cười gật đầu.
Đường Hoan liền vui vẻ cúi đầu ăn cơm.
Tống Mạch nói là làm đèn, Đường Hoan thật sự cũng không nghĩ gì nhiều, cảm thấy trừ đuổi nàng ra khỏi phòng làm đèn, những cái khác hẳn vẫn giống như trước kia, thầy trò ba người cùng nhau ăn cơm, sau đó buổi tối nàng len lén lẻn tới tìm hắn, bồi dưỡng cảm tình.
Nhưng Tống Mạch lại dùng hành động nói cho nàng biết, nam nhân này có bao nhiêu trầm mê làm đèn.
Từ sau lần dùng xong điểm tâm đó, Tống Mạch trừ đi nhà vệ sinh thì sẽ không bước ra khỏi cửa phòng, một ngày ba bữa đều là tiểu nhị đưa vào cho hắn, buổi tối cũng không trở về phòng nghỉ ngơi. Đường Hoan quan sát hai tối liên tục, phát hiện ban đêm phòng làm đèn vẫn sáng, nàng tới gần nghe lén, bên trong rất im lặng. Ngay khi nàng nghĩ Tống Mạch đi ngủ quên tắt đèn, bên trong bỗng truyền đến tiếng chân rất nhỏ, vòng quanh vài vòng, một lần nữa đi lầm vào trong yên lặng.
Đường Hoan nghe thấy tiếng cái ghế bị kéo ra, Tống Mạch chắc chắn là đang ngồi xuống, chẳng qua là không biết hắn đang gấp giấy, hay là vẽ cái gì.
Cái này có phải giống như người luyện võ bế quan hay không?
Đường Hoan cảm thấy rất khó hiểu.
Phó Ninh từng dẫn nàng đi ra sau gian phòng thờ cúng bài vị tổ tiến Tống gia xem, bên cạnh chính là một phòng trưng bày đèn, bên trong treo những đèn lồng Tống gia đã từng đoạt giải nhất lễ hội hoa đăng. Khi vừa mới tiến vào, Đường Hoan đúng là bị rung động tới ngây người, chưa từng nghĩ tới đèn lồng có thể làm đẹp mắt đến như vậy. Loại cảm giác này, rất giống như ở trên đường thoáng thấy một mỹ nhân bất chợt giật nảy mình, lúc ấy hận không thể bắt mỹ nhân về nhà, coi như bảo bối giấu kín cả đời.
Phó Ninh giới thiệu cho nàng ba chiếc đèn Tống Mạch làm. Tống tổ phụ qua đời nhiều năm, mặc dù Tống Mạch học làm đèn ba năm đã làm ra đèn trạng nguyên, nhưng hắn lại cách ba năm mới chính thức tham gia lễ hội hoa đăng đấu đèn, một lần tham gia, chính là liên tục đoạt giải nhất.
Nếu đã làm được tốt như vậy, vậy cứ chiếu theo cái đèn lần trước đoạt giải nhất sửa một chút là được, cần gì không ăn không ngủ vùi đầu khổ sở làm?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Hoan lộp bộp một chút.
Người một khi trầm mê cái gì đó, có đôi khi sẽ điên dại. Sư phụ đã từng nói với nàng, nói giang hồ có một Đao Thần, bảo đao của hắn được hắn yêu quý tới mức nào ư? Nghe nói khi Đao Thần còn trẻ cùng người luận võ bị thương, suýt nữa đã chết, may mà được một cô nương xinh đẹp thiện lương cứu hắn. Đại khái là cô nương kia rất đẹp, Đao Thần lập tức yêu nàng, một chút cũng không ghét bỏ thân phận thôn cô của cô nương. Nhưng có một ngày Đao Thần tỉnh dậy, phát hiện bảo đao bên người không thấy đâu, hắn vụt đứng dậy, bước ra cửa, phát hiện cô nương yêu mến đang dùng bảo đao yêu dấu của hắn giết cá, còn cười giải thích với hắn, nói xương đầu cá này rất cứng, làm gãy cả dao phay, vẫn là bảo đao của hắn dùng tốt… Chưa nói xong, liền bị Đao Thần phẫn nộ giật lấy một đao cắt cổ.
Cắt cổ…
Đường Hoan sờ sờ cổ mình. Nam nhân có đôi khi thật sự là khó có thể hiểu nổi, mỹ nhân nũng nịu như vậy, sao có thể nhẫn tâm tới mức đó?
Nói như vậy, Tống Mạch tuổi gần ba mươi còn chưa cưới vợ, sẽ không phải giống như Đao Thần, thích đèn còn hơn nữ nhân chứ?
Đường Hoan cảm thấy rất nguy hiểm. Tống Mạch vốn đã muốn trốn tránh nàng rồi, nếu hắn thật sự chỉ yêu đám đèn bảo bối của mình vậy nàng ở trong lòng hắn sẽ càng không có chỗ đứng rồi.
Lại kiên nhẫn đợi thêm hai ngày, thấy Tống Mạch còn chưa có ý đi ra, Đường Hoan mò tới phòng bếp hầm một nồi chè hạt sen. Nàng muốn dìm chết hắn trong biển dịu dàng, cướp trái tim hắn về. Nếu quả thật bị cái đèn cướp mất nam nhân, sư phụ ở dưới đất mà biết, chỉ sợ sẽ cười mà sống lại!
Mang theo hộp đồ ăn đi tới cửa phòng làm đèn, đang muốn gõ cửa, cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong.
Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với nam nhân cũng kinh ngạc y như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng quên mất nói chuyện.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, Đường Hoan thoáng chút suýt không nhận ra, Tống Mạch gầy rạc hẳn đi, trên cằm mọc dày đặc những sợi râu li ti, ánh mắt…
Ánh mắt lại sáng như sao trên trời.
Đèn làm xong rồi?
Trong mắt Đường Hoan hiện lên nét vui mừng, dùng ánh mắt hỏi hắn.
Tống Mạch cũng từ trong bất ngờ tỉnh táo lại, khẽ gật đầu, giữ kín cửa, nhìn về phía hộp thức ăn trong tay đệ tử, thấp giọng hỏi: “Đây là Tiểu Ngũ làm cho sư phụ?” Vừa dứt lời bụng đã kêu mấy tiếng “ùng ục”. Tống Mạch xấu hổ cười, một khi thả lỏng, cảm giác của cơ thể liền khôi phục lại.
Đường Hoan mỉm cười đưa hộp thức ăn cho hắn.
Tống Mạch vừa muốn nhận thì phát hiện ánh mắt đệ tử quét qua cằm của hắn rồi lại chuyền về phía nơi khác, không tự chủ được vươn tay sờ, chợt nhớ tới mình đã bốn năm ngày chưa chỉnh trang… Tiểu Ngũ như vậy, là ghét bỏ hắn sao?
Tống Mạch rút tay về, không được tự nhiên nghiêng người, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tiểu Ngũ vào bên trong chờ sư phụ nhé, sư phụ trở về phòng chỉnh trang lại một chút.”
Đường Hoan không ngăn cản hắn. Nàng thích nam nhân sạch sẽ gọn gàng, cái dáng vẻ này của Tống Mạch quá tang thương rồi, nàng không quen.
Không biết là vì đói bụng đến khó chịu, hay tại do duyên cớ nào khác mà động tác của Tống Mạch rất nhanh, múc nước tắm rửa thay quần áo, không dùng tới một khắc đã chạy tới phòng làm đèn.
Thấy đệ tử đứng ở trước bàn tò mò nhìn chằm chằm cái đèn lồng trụi lủi, hắn đi tới, nâng đèn lên giải thích: “Đây chỉ là một cái mô hình, sư phụ gần đây đau đầu chính là làm sao mà không cần nan trúc, dây thép vẫn có thể làm ra được đèn lồng. Bây giờ đã nghĩ ra được biện pháp, kế tiếp mới bắt đầu chân chính làm đèn lồng dự thi…” Chưa dứt lời, thoáng trông thấy sắc mặt đệ tử trong nháy mắt trở nên lo lắng, trong lòng hắn dường như cảm nhận được, bật thốt ra lời giải thích: “Tiểu Ngũ yên tâm, phần khó nhất đã giải quyết được rồi, đèn lồng sẽ nhanh chóng hoàn thành, không phải ở phòng làm đèn cả đêm như vậy nữa.”
Đường Hoan ngẩn người, ngay sau đó ngước đầu lên, nhìn hắn cười.
Hắn bảo nàng yên tâm, yên tâm cái gì? Là nói đệ tử không cần lại lo lắng cho thân thể của sư phụ, hay là nói, hai người có thể tiếp tục gặp mặt mỗi ngày mỗi đêm, nàng sẽ không phải tiếp tục nhớ hắn nữa?
Hắn làm sao mà biết nàng sẽ nhớ hắn?
Có phải mấy ngày nay hắn nhớ nàng rất nhiều hay không nên mới suy bụng ta ra bụng người?
Đường Hoan săn sóc không có hỏi tới, nhưng ánh mắt tránh né của nam nhân, màu đỏ khả nghi trên khuôn mặt trắng nõn, đã chứng thực đáp án cho nàng. Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, Tống Mạch thích đèn nhưng vẫn chưa mê tới mức hành động điên rồ.
Nàng kéo hắn ngồi xuống, lấy một cái bát sứ trắng ra, múc cháo cho hắn húp. Kéo dài một lát như vậy, cháo hơi nguội một chút, nhưng vẫn ấm, húp lên là vừa vặn.
Tống Mạch dưới ánh mắt nhìn chăm chú không chớp mắt của đệ tử uống một ngụm, kinh ngạc nhìn về phía Đường Hoan, “Đây là Tiểu Ngũ tự làm?”
Đường Hoan gật đầu, hỏi hắn ăn ngon không.
Nàng theo sát hắn ngồi xuống, một tay chống má, mặc dù là đang hỏi hắn, trên mặt cũng là ung dung tự tin, mắt cười trong suốt, có cảm giác dịu dàng không nói nên lời.
“Tài nấu nướng của Tiểu Ngũ không tệ.” tim Tống Mạch đập loạn, nhẹ giọng khen một câu rồi lại cúi đầu húp cháo. Giờ này khắc này, hưng phấn vì giải quyết xong vấn đề khó khăn làm đèn đã lặng lại, vui sướng vì ra cửa gặp được người mong nhớ mấy ngày nay cũng lặng lại, lý trí ùa về, hắn chợt nhớ tới giờ là đêm khuya, Tiểu Ngũ cố ý nấu cháo cho hắn ăn, chỉ đơn thuần là thương sư phụ, hay còn là vì một cái gì khác?
Hắn lén liếc mắt sang, ánh mắt Tiểu Ngũ dịu dàng nhìn hắn. Tống Mạch bị cái nhìn này thiêu đốt nên phải thu hồi tầm mắt, đáy lòng trào lên niềm vui sướng, khi trào lên được nửa chừng chợt khựng lại, bởi vì hắn cảm thấy nghi ngờ. Có lẽ Tiểu Ngũ chỉ là vì hiếu kính được với sư phụ mà cảm thấy hài lòng, cũng không phải như hắn nghĩ…
Tiểu Ngũ, có còn thích hắn không?
Thích, không thích, cái nào cũng không khiến hắn hài lòng.
Tống Mạch chìm trong tâm trạng phức tạp mà ăn hai bát cháo, đứng dậy thu dọn hộp đựng thức ăn rồi nói với đệ tử: “Quay trở về ngủ đi, cái này để sáng mai tiểu nhị dọn dẹp.”
Đường Hoan kéo tay áo hắn, ý bảo hắn cũng đi ra ngoài.
Tống Mạch chỉ cho là đệ tử lo lắng hắn còn tiếp tục vất vả ở phòng làm đèn, liền đi ra ngoài cùng cậu, “Yên tâm, sư phụ cũng đi ngủ luôn.”
Nhưng Đường Hoan vẫn kéo hắn đi tới thượng phòng, Tống Mạch định từ chối, Đường Hoan lại viết chữ trong lòng bàn tay hắn, nói nhất định sư phụ rất mệt mỏi, Tiểu Ngũ đấm bóp bả vai cho sư phụ rồi sẽ đi ngủ.
Đôi mắt chờ mong như vậy, đánh thẳng vào đáy lòng hắn, cho dù là xuất phát từ hiếu tâm hay là cái gì, Tống Mạch đều không nỡ từ chối.
Dù sao qua mấy ngày mệt mỏi, Tống Mạch đã rất buồn ngủ, hắn ngủ quên trong sự hầu hạ dịu dàng của đệ tử, căn bản không biết sau khi hắn ngủ, đệ tử vừa nghe lời lại ngượng ngùng của hắn ôm hắn sờ soạng rồi sờ soạng, cuối cùng thì ngủ trong lòng hắn.
Tống Mạch ngủ một mạch tới khi trời sáng, tỉnh lại bên cạnh đã không có người, hắn day day trán, đối với những chuyện sau đó xảy ra vào tối hôm qua một chút ấn tượng cũng không có.
Buổi sáng thầy trò ba người ngồi nói chuyện phiếm, Phó Ninh tò mò hỏi Tống Mạch: “Sư phụ, năm nay trên đèn vẽ cái gì?” Những người làm đèn chân chính, viết chữ, vẽ, cắt giấy, trạm trổ … đều có hiểu biết, mà mỗi người đều giỏi về một ngành khác nhau, nhưng vị sư phụ làm đèn này của hắn, kỹ thuật làm đèn hàng đầu thì khỏi nói, tranh chữ lại càng khiến văn nhân nhã sĩ cảm thấy thua kém.
Tống Mạch muốn vẽ bức tranh Nguyệt cung. Lễ hội hoa đăng Trung thu không bằng lễ hội hoa đăng Nguyên tiêu có thể tùy ý chọn lựa, lúc nào chủ đề cũng phải có liên quan đến ngắm trăng.
Phó Ninh đối với khả năng vẽ của sư phụ mình vô cùng tin tưởng, nhưng mà khi nghĩ tới những bức tranh Tống Mạch từng vẽ trước kia, hắn ngập ngừng đề xuất: “Sư phụ, hình như người vẫn chưa bao giờ vẽ tranh mỹ nhân phải không? Bây giờ nếu muốn vẽ Nguyệt cung, cũng không thể thiếu Hằng Nga được, người tự vẽ được không? Người có muốn đệ tử mời cô nương hoa lâu tới để cho sư phụ tham chiếu hay không?” Vừa hay có thể hóa giải những lời đồn đại hoang đường bên ngoài.
Tống Mạch liếc hắn một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phó Ninh cười hắc hắc: “Sư phụ đừng coi thường, chờ người vẽ xong rồi, vừa lúc có thể cho đệ tử chiêm ngưỡng xem mỹ nhân trong tưởng tượng của sư phụ có dáng vẻ như thế nào… A, đúng rồi, sư phụ, con cảm thấy dáng vẻ Tiểu Ngũ nhìn rất đẹp, khuôn mặt còn đẹp hơn nhiều mấy danh môn quý nữ kia, hay là để cho Tiểu Ngũ giả dạng thành nữ nhân cho sư phụ vẽ, được không? Như vậy sư phụ vừa dễ vẽ, vừa đỡ phải mời cô nương hoa lâu làm hỏng danh tiếng. Về phần Tiểu Ngũ, dù sao chỉ có chúng ta biết, Tiểu Ngũ sẽ không tức giận, có phải hay không?”
Đường Hoan ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Tống Mạch vốn đang thất thần vì chủ ý của đại đệ tử, phát hiện hành động của tiểu đệ tử, lập tức buông ly trà trong tay xuống, lạnh mặt trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ra đằng trước phụ giúp làm đèn đi!”
Phó Ninh nháy mắt với sư đệ một cái rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Đường Hoan đứng dậy muốn đuổi theo.
Tống Mạch khụ khụ, ngăn cậu lại: “Tiểu Ngũ, sư huynh con thích nhất là nói đùa, mấy lời kia con cũng đừng tưởng thật.”
Đường Hoan lắc đầu, lại khoa tay múa chân một lúc, đỏ mặt tỏ vẻ nàng sẵn lòng mặc nữ trang.
Tống Mạch một mực từ chối, động viên đệ tử hai câu, rồi vào phòng làm đèn.
Đường Hoan nghĩ đến cái nháy mắt của Phó Ninh liền đi ra đằng trước tìm hắn.
Phó Ninh túm sư đệ qua một bên nói nhỏ: “Tiểu Ngũ đừng nóng giận, lời kia của sư huynh thật sự không có ý khác, chỉ là muốn cho sư phụ dễ làm đèn hơn chút xíu. Đệ cũng thấy mấy ngày vừa rồi sư phụ bận rộn thế nào, Tiểu Ngũ không đau lòng sao? Tiểu Ngũ, đệ chưa tới lễ hội hoa đăng, không biết nơi đó có bao nhiêu người tham gia thi đấu đâu, mặc dù sư phụ chúng ta liên tục đoạt giải nhất, nhưng mỗi lần thắng được cũng đều không dễ dàng. Từ hồi tháng 5, Trương gia ở huyện Lâm đã bắn tiếng rồi, tuyên bố năm nay sẽ đoạt giải nhất, tuy có thể nói là bọn họ phóng đại nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng. Tiểu Ngũ, đệ trông rất đẹp, nếu sư phụ dựa theo dáng vẻ của đệ vẽ mỹ nhân, vậy hiệu quả nhất định sẽ rất tốt, có phải không?”
Đường Hoan cúi đầu, không nói gì.
Phó Ninh thở dài, vỗ vỗ vai sư đệ: “Tiểu Ngũ đừng như vậy, sư huynh chẳng qua là đề suất thế thôi, đệ không muốn coi như xong, dù sao một nam nhi tử tế mặc nữ trang, thật là uất ức cho đệ rồi. Sư huynh gọi đệ tới đây, cũng không phải muốn ép buộc đệ làm gì, chỉ là muốn nói cho đệ lời kia của sư huynh không có ác ý, để cho Tiểu Ngũ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm sư huynh.”
Đường Hoan lắc đầu, mỉm cười với hắn.
Phó Ninh cũng cười, “Vậy là tốt rồi, đi thôi, chúng ta tiếp tục làm việc đi.” Xoay người chuẩn bị rời đi.
Đường Hoan giơ tay giữ chặt lấy hắn, dưới cái nhìn chằm chằm nghi hoặc của Phó Ninh,nàng viết chữ trong lòng bàn tay hắn, bảo hắn buổi chiều lén đi mua đồ, quần áo son bột nước…
Phó Ninh vỗ nàng một cái thật mạnh, “Được, ta cũng biết Tiểu Ngũ không đành lòng thấy sư phụ khó xử!”
Đường Hoan giả bộ xấu hổ chạy đi.
Động tác Phó Ninh rất nhanh, dựa theo Đường Hoan viết thắt lưng nhỏ các loại, hoàng hôn đã mang đồ đến, chạy tới trong phòng Đường Hoan, khăng khăng đòi xem nàng hóa trang cho mình thế nào. Đường Hoan kiên quyết lắc đầu, đuổi người ra khỏi phòng.
Đối với Phó Ninh, suy đi nghĩ lại, Đường Hoan không muốn trêu chọc, cũng không muốn khiến Phó Ninh sinh ra tâm tư gì khác với nàng. Giờ nàng đã xác định tâm ý của Tống Mạch, không cần tiếp tục lấy Phó Ninh ra kích thích hắn nữa, càng không thể mập mờ với Phó Ninh khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, cũng có thể khiến Phó Ninh làm ra cái gì phá hỏng kế hoạch của nàng. Vả lại có Tống Mạch như châu như ngọc ở bên, mỗi ngày lắc lư trước mắt nàng, nàng rất khó chia lực chú ý sang trên người Phó Ninh.
Vì ăn được cá lớn, đành phải buông tha cho cá nhỏ.
Dùng xong cơm chiều, Đường Hoan trốn trong phòng hóa trang.
Phó Ninh đinh ninh là ngày mai nàng mới mặc nữ trang ra ngoài, nên về thẳng phòng ngủ.
Tống Mạch không biết hoạt động của hai đệ tử, nhưng hắn biết buổi tối Tiểu Ngũ sẽ lén tới hầu hạ hắn, sau khi vào nhà liền khép hờ cửa giống như bình thường. Bởi vì không dám cởi quần áo ngay trước mặt đệ tử, hắn quyết định không tắm rửa mỗi đêm nữa, một lát nữaTiểu Ngũ tới, hắn nói với cậu chút chuyện về đèn lồng, rồi bảo cậu trở về. Đầu không đau bả vai không mỏi lại không cần tắm rửa, sư phụ tất nhiên không cần đệ tử hầu hạ, như vậy Tiểu Ngũ khẳng định sẽ không suy nghĩ nhiều.
Ngồi bên bàn, Tống Mạch cầm sách, nghĩ tới sau này sẽ không thể nhận lấy sự chăm sóc của đệ tử nữa, khiến hắn đọc cái gì cũng không vào.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa.
Tống Mạch buông sách, nhìn về phía cửa nội thất, chờ đệ tử tiến vào.
Hắn nghe thấy Tiểu Ngũ đóng cửa, đi hai bước về phía bên này, bỗng dừng lại, lại quay trở ra, khép cửa lại.
Tiểu Ngũ đã đi về rồi sao?
Tống Mạch đứng lên, nghi hoặc bước ra ngoài.
Đẩy rèm cửa ra, hắn cúi đầu bước ra, không ngờ vừa giương mắt, động tác liền khựng lại.
Đường Hoan một thân váy dài thuần trắng, đứng nghiêng so với hắn. Lông mày vẽ dài mảnh, mi mắt rủ xuống, môi son khẽ mím, phảng phất như Hằng Nga tiên tử hạ phàm, khát khao gặp lại người trong lòng, lại không biết vì sao sinh lòng e sợ, chần chừ không tiến.
Ánh mắt Tống Mạch không tự chủ được đi dọc theo cái cổ trần của người nọ nhìn xuống phía dưới, áo ngực bên trong sa mỏng bao lấy hai luồng đẫy đà, như ẩn như hiện, xuống tới nữa là vòng eo tinh tế có thể nắm chặt không thừa chút gì.
Trái tim của hắn đập dồn dập, tầm mắt trong chốc lát chuyển lên mặt người nọ, trong chốc lát lại chuyển qua bộ ngực vốn không nên nhìn kia, rất lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Tiểu Ngũ?”
Đường Hoan mím môi, khẽ gật đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn như trước.
Tống Mạch kinh ngạc quên cả ngôn ngữ, rất lâu sau, xác định đây không phải hắn đang nằm mơ, lúc này mới buông ra rèm cửa nắm chặt hồi lâu, đi về phía đệ tử hai bước, trong đầu một mảnh hỗn độn, “Tiểu Ngũ, con, con là cô nương?”
Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, hai má đỏ rực, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
Tống Mạch sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt dừng ở trước ngực nàng, không phải cô nương, vậy…
Đường Hoan bừng tỉnh hiểu ra, đóng kín cửa, quay lại đối diện hắn, ngẩng đầu kéo cổ áo xuống, lộ ra đầu vai mỏng manh. Tống Mạch vội vàng nhìn sang chỗ khác, Đường Hoan cười trộm, từ bên trong tấm vải thưa quấn ngực lấy ra một cái bánh bao hơi bị đè ép, đưa cho hắn xem.
Trong cuộc đời Tống Mạch lần đầu tiên khiếp sợ đến há mồm, nhìn bánh bao một chút, lại nhìn bên ngực cao cao kia của đệ tử một chút, không phản bác được.
Đường Hoan xoay người nhét bánh bao trở lại, lại quay lại, kéo tay hắn viết chữ.
Sư phụ, Tiểu Ngũ nhìn đẹp như vậy sao? Giống nữ tử sao?
Trong lòng bàn tay của Tống Mạch đổ đầy mồ hôi, sợ bị đệ tử phát hiện, chờ cậu viết chữ xong liền nhanh chóng thu tay lại, căn bản không nhìn cậu, sải bước đi vào trong, “Càn quấy!” Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ rằng Tiểu Ngũ là một cô nương rồi! Tiểu Ngũ, cậu không biết vừa rồi hắn có bao nhiêu khẩn trương đâu!
Tống Mạch tức giận thật rồi, sau khi vào nhà sau cho dù xin lỗi như thế nào, hắn cũng không để ý đến cậu.
Đường Hoan đành phải lấy ra đòn sát thủ, từ phía sau Tống Mạch ôm lấy hắn, viết chữ trên lưng hắn.
Sư phụ, sư huynh nói con có thể giúp người vẽ mỹ nhân, bởi vậy Tiểu Ngũ mới trang điểm thành thế này. Sư phụ đừng nóng giận, nếu người cảm thấy Tiểu Ngũ xinh đẹp như vậy, bây giờ cứ vẽ đi, nếu không ban ngày bị sư huynh nhìn thấy, huynh ấy khẳng định sẽ chê cười con.
Tống Mạch cố gắng xem nhẹ xúc cảm hai cái bánh bao đang chèn ép trên lưng kia, lạnh giọng khuyên bảo cậu: “Không cần, tự sư phụ cũng có thể vẽ tốt, con mau trở về đi thôi, về sau không cho phép lại càn quấy giả thành nữ tử nữa.” Vui mừng quá đỗi rồi lại thất vọng, lòng hắn rất khó chịu.
Đường Hoan chậm rãi chuyển sang chỗ khác, ôm thắt lung hắn, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lệ lấp lánh.
Nàng vẽ lông mày, càng thêm dài nhỏ tựa như lá liễu, thoa chút son, môi hồng nhuận mê người, bên dưới quai hàm đang ngước lên là mảng lớn da thịt trắng nõn… Tống Mạch không dám nhìn nữa, lại không đành lòng nhìn cậu khóc mà mặc kệ, đành phải đẩy cậu ra, bất đắc dĩ nói: “Chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa.”
Đường Hoan liên tục gật đầu, hỏi hắn muốn vẽ ở đâu.
Tống Mạch nghiêng người bình tĩnh một lát, để cho đệ tử ngồi ở phía trước cửa sổ, hắn đi chuẩn bị đồ.
Một khắc sau, ngay khi Tống Mạch rất vất vả mới thu hồi hết những xúc cảm lên lên xuống xuống vừa rồi, khi có thể chuyên chú vẽ tranh, lại thấy đệ tử ở bên kia đang nâng tay lên… vuốt ngực.
“Con làm cái gì!”
Hô hấp lập tức rối loạn, Tống Mạch hổn hển quẳng bút xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Đường Hoan rất vô tội, vội chạy tới viết chữ lên một tờ giấy giải thích.
Sư phụ, vừa rồi một bên bánh bao bị lệch.
Tống Mạch: …
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc