God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Kỳ Anh
Số chương: 138
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2487 / 24
Cập nhật: 2018-03-10 13:10:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Nói Chuyện Buổi Đêm (18+++)
ống Mạch 28 tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình.
Hắn không phải là một người ham mê sắc dục, nhưng từ lần đầu tiên “tự làm” trong mộng, đã nhiều năm rồi hắn cũng chỉ tự giải quyết ình có vài lần.
Đương nhiên, hắn là một nam nhân, sẽ không có khả năng một năm bốn mùa lúc nào cũng không có nhu cầu.
Nhưng hắn không ngờ, tự mình chạm vào mình với khi chất nữ chạm vào mình lại khác nhau lớn
đến vậy.
“Cẩm…”
“Nhị thúc, đây, đây là cái gì vậy? Kì lạ quá, tại sao lại để gậy ở trong chăn chứ?” Đường Hoan mở miệng ngắt lời hắn. Hắn càng trốn nàng càng đuổi, nhất định không để cho hắn trốn. Phía dưới a, nàng chỉ cầm một đoạn đầu, cũng không phải chạm vào chân hắn cho nên nàng có thể ngây thơ hỏi nhị thúc nàng như thế. Ai bảo Cẩm Chi là hoàng hoa khuê nữ chưa hiểu biết cái gì?
Đó là cái gì…
Tống Mạch sắp điên rồi!
Nghĩ trước khi chất nữ hiểu được sẽ tránh đi, ai ngờ hắn vừa chuẩn bị nắm tay nàng, ngón trỏ của nàng đột nhiên dí vào chỗ đỉnh, nhẹ nhàng ấn ấn. Nơi mà chính hắn cũng chưa từng chạm vào, đúng lúc hắn chưa kịp sẵn sàng, Tống Mạch không chịu nổi bật ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Tiếng rên thật dễ nghe!
Tâm thần Đường Hoan nhộn nhạo, bàn tay nhỏ bé duỗi ra phía trước, chạm vào chân hắn.
“A, đây là…”
Nàng vội rụt tay lại, hai tay ôm eo hắn, mặt chôn trong ngực hắn, cực độ xấu hổ thút thít: “Nhị thúc, không phải con cố ý đâu, con thật sự không cố ý đâu, con chỉ muốn sờ sờ bụng thúc, không hề biết nơi đó lại lớn như vậy, chưa gì đã chạm vào…hu hu, nhị thúc, con thực sự không cố ý đâu…”
Ngực mềm mại còn tranh thủ cọ cọ vào ngực hắn.
Tống Mạch thật sự không chịu nổi nữa, hắn khẩn cấp muốn phun trào.
Hắn nắm bả vai nàng, kéo nàng ra, “ Cẩm Chi, con cứ nằm yên đi, nhị thúc, nhị thúc đi ra ngoài một lát.”
Đường Hoan càng ôm hắn chặt hơn, tuyệt vọng nói: “Nhị thúc tức giận Cẩm Chi? Nhị thúc đừng đi, con thật sự không cố ý đâu! Nhị thúc, nhị thúc, thúc đừng không cần con, Cẩm Chi không dám ngủ một mình đâu!”
“Không phải, nhị thúc không tức giận, nhị thúc chỉ là muốn…”
“A, nhị thúc, vì sao thứ đó của nhị thúc vẫn đâm vào chân con?”
Đường Hoan ngắt lời hắn, tay nhỏ bé lại cầm lấy nơi đó một lần nữa, thử thăm dò, lôi lôi kéo kéo, trong giọng nói ba phần là nức nở chưa lui, bảy phần là tò mò lí thú, “Nhị thúc, nơi này của thúc lớn như vậy, lúc mặc quần vào nhật định sẽ dội lên, vì sao bình thường lại không thấy gì? Nhị thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bàn tay gian xảo tiến lên phía trước lại nhẹ nhàng sờ lùi về sau.
Nàng cứ làm như vậy một lúc lâu, rất kĩ thuật, khiến linh hồn Tống Mạch như bị nàng nắm trong tay, tùy nàng cử động.
Đó là một loại quyến rũ khó thể nào ngăn cản.
Tống Mạch định nhân lúc mình vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì lí trí rời đi trước nhưng mỗi lần hắn hạ quyết tâm, trong đầu lại có một giọng nói không ngừng nói với hắn, chất nữ không hiểu gì về chuyện này, hắn chỉ cần để yên cho nàng kiểm tra, nàng chắc chắn cũng không biết được mình đang làm cái gì.
Không được, hắn là nhị thúc của nàng, hắn làm sao có thể sinh ra suy nghĩ cầm thú như vậy trong đầu được?
“Cẩm Chi…”
“Nhị thúc, con nói với thúc, vì sao nơi này lại lớn như vậy? Buổi sáng vẫn yên lành không có gì… A, hay là nhị thúc bị con gì cắn nên mới sưng lên?” Đường Hoan lo lắng, làm bộ muốn đứng lên, “Nhị thúc đừng sợ, con sẽ đốt nến lên xem qua cho thúc, nếu sưng lên thật thì phải mau bôi thuốc a!”
Không biết là do sợ nàng đốt nến lên soi hay là do luyến tiếc tay nàng sẽ rời khỏi mà Tống Mạch đè vai nàng lại, giải thích, “Nhị thúc không có việc gì, Cẩm Chi, con, con mau buông tay…”
Đường Hoan vẫn không buông, giọng nói ngập tràn vẻ lo lắng, “Nhị thúc đừng an ủi con, nếu thúc không có việc gì vì sao nơi này lại sưng lên? Ôi, nhị thúc, hình như nó lại lớn hơn rồi! Nhị thúc, thúc đừng làm con sợ, bây giờ Cẩm Chi chỉ có một mình thúc, nếu thúc gặp chuyện không may, Cẩm Chi sẽ không còn chỗ dựa!”
Nàng nằm trong lòng hắn, một tay vẫn nắm chặt nơi đó, đồng thời vẫn hoảng loạn sợ hãi.
Cuối cùng Tống Mạch cũng tìm lại một tia lí trí, ngay khi bàn tay nàng hơi buông lỏng, nước mắt nàng đã bớt rơi, hắn đấu tranh hồi lâu mới dám nói thật, “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc không phải bị sưng, là, là, là khó chịu…”
“Khó chịu?”
Đường Hoan đã quá hiểu rõ nhưng nàng vẫn tiếp tục trêu hắn, “Có phải nhị thúc rất đau không? Đây rốt cuộc là bị bệnh gì, nhị thúc đừng dọa con!”
Tống Mạch nhắm mắt thở hổn hển, “Không phải, không phải bệnh, chỉ là rất ngứa, Cẩm Chi, con mau buông tay, nhị thúc ra ngoài, chỉ một lát, sẽ không sao nữa.”
“Ngứa ư? Vậy con sẽ gãi gãi cho nhị thúc, Cẩm Chi nhất định sẽ giúp nhị thúc hết ngứa.” Đường Hoan tựa sát vào người hắn nói, tay nhỏ bé chậm rãi di động, “Nhị thúc, như vậy có thoải mái hơn chút nào không?”
Cơ thể hắn căng thẳng như dây đàn. Người trong ngực rất mềm mại, giọng nói yêu kiều bay vào trong tai, còn có động tác ngây ngô lại vô cùng say lòng kia lại càng thêm trói chặt hắn, hắn thầm muốn ôm chặt nàng vào lòng, thầm muốn chặn miệng nàng, khiến nàng không thể nào nói chuyện. Nàng không nói lời nào, hắn có thể biến nàng thành nữ nhân không hề quen biết ở trong mộng, mà không phải…
“Cẩm Chi, đừng, đừng lên tiếng, nhị thúc, nhị thúc khó chịu, không muốn nói chuyện.”
Hồn của hắn đang bị nàng nắm trong tay bay tới bay lui, giọng nói cũng run rẩy theo đó.
“Ưm, nếu nhị thúc hết ngứa, nhớ nói với Cẩm Chi một tiếng.” Đường Hoan nín cười, không trêu hắn nữa, chỉ toàn tâm toàn ý “hiếu thảo” giúp nhị thúc gãi ngứa. Đương nhiên, nàng không thể nào quên chiếm chút lợi ích, tuy đang tới kì nguyệt sự không thể hưởng thụ món ăn cao cấp trước mắt nhưng liếm liếm một chút hưởng chút hương thơm cũng không thể thiếu được.
Nàng hôn lên ngực hắn, phấn lưỡi náo loạn trên người hắn.
Tống Mạch bị kích thích, nhanh chóng che miệng nàng lại, “Đừng…”
Đường Hoan nằm trong lòng hắn rầu rĩ, “Nhị thúc, lúc trước con bị thương người còn liếm giúp con, con nghĩ như vậy sẽ khiến thúc thoải mái hơn một chút.”
Hai mắt Tống Mạch nhắm nghiền.
Đúng là hắn rất thoải mái nhưng loại thân thiết này, hắn không chịu nổi. Tay có chạm vào cũng giống như mình chạm, cho dù đó là nơi tư mật nhưng nếu là môi, cho dù chạm vào chỗ nào cũng đều biến thành hôn, hắn làm sao có thể để nàng hôn hắn được?
Hắn không nói lời nào, Đường Hoan liền hôn nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Hắn kinh hoàng rút tay về, Đường Hoan hơi rướn người lên, đặt bầu ngực mình vào tay hắn, có chút sợ hãi lại không che giấu nổi chờ mong thở gấp nói: “Nhị thúc, con không biết vì sao lại thế này, gãi ngứa giúp thúc nhưng ngực con lại ngứa. Con không tiện nâng tay trái lên, nhị thúc gãi ngứa giúp con được không…Ưm, rất ngứa a, nhị thúc à, ngứa cũng sẽ lây sao? Nhị thúc…”
Làm sao có thể lây được?
Đầu óc hỗn loạn của Tống Mạch miên man suy nghĩ, phải chăng, phải chăng chất nữ cũng động tình?
Đúng vậy, đây vốn là chuyện thân mật nhất của nam nữ, hắn thích nàng, hắn không khống chế được, nàng cũng vậy, có lẽ nàng vẫn chưa thể quên được tâm tư kia?
Nàng vẫn thích hắn như cũ.
Trong bóng đêm, dục vọng mãnh liệt, người nằm bên người dần biến thành nữ nhân của hắn, là nữ nhân hắn thích mà không phải…
Tống Mạch không nghĩ nữa, bàn tay to run nhè nhẹ cầm một bầu ngực.
“Ưm, chính là chỗ đó, nhị thúc mau gãi giúp con…Ưm, thật là thoải mái, nhị thúc mạnh hơn một chút…”
Hắn ngây ngốc tuân theo sự chỉ huy của nàng, Đường Hoan lần đầu tiên hưởng thụ sự dịu dàng đến như vậy, nàng phối hợp vặn vẹo theo bàn tay hắn. Nam nhân dần dần không cần nghe lời, tay nàng đã lơi lỏng, tay hắn liền mạnh hơn, không cần thúc giục. Nàng giúp hắn thoải mái, hắn vẫn như cũ xoa nàng, Đường Hoan cố ý thối lui nhưng hắn lại đuổi theo nàng, giống như ngực nàng chính là vật báu hắn khó khăn lắm mới có được, đã bắt được rồi, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Từ từ, chăn trượt xuống đầu vai hai người.
Đường Hoan ngước cổ lên, sóng mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn. Ánh sáng mỏng manh chiếu vào, nàng thấy hắn đang nhắm chặt mắt. Nàng bất mãn, tay trái ôm cổ hắn níu hắn xuống. Hắn vẫn nhắm chặt mắt như cũ, nàng ngửa đầu, môi chạm vào cằm hắn, “Nhị thúc, chất nữ rất thoải mái,…ưm, nhị thúc, nơi đó của thúc có còn ngứa không? Nếu không còn ngứa nữa, chất nữ sẽ không gãi nữa, tay mỏi rồi, nhị thúc thật lớn…”
Hơi thở tựa gió xuân, bàn tay chạm vào ngứa như lông chim lướt qua, trắng trợn khiêu khích, yết hầu Tống Mạch trượt lên xuống, “Chờ, chờ một lát thôi, mau, mau.”
Đường Hoan mỉm cười đắc ý, nam nhân này, còn nhớ hắn là ai không?
Nàng giữ gáy hắn bắt hắn cúi xuống đối mặt nàng, sau đó môi thơm dâng lên, hôn khẽ.
Nam nhân muốn tránh nhưng đúng lúc đó, cái lưỡi linh hoạt của nàng khẽ liếm, hắn dường như điên rồi, ép chặt nàng, giống như núi đổ. Hai tay rắn chắc của hắn tựa như cây mây rừng, cuốn lấy đầu vai nàng, trói chặt vòng eo nàng. Lưỡi hắn tựa như lá cây thấm đẫm sương, tham lam đòi hút hết mật ngọt trong miệng nàng. Bên dưới là cây gậy của hắn, chủ động tiến sâu vào bàn tay nhỏ bé của nàng, giống như càng muốn đâm vào nơi sâu hơn…
Nàng ô ô kháng nghị, hắn vì nóng lòng, tất cả mầm mống đều phun hết ra người nàng.
Gió ngừng cây nghỉ.
Lý trí trở về, hắn áy náy, không dám nhìn nàng, chỉ trầm mặc chà lau cho nàng.
Đường Hoan thực hoang mang, “Nhị thúc, đó là cái gì vậy? Vì sao thúc không ngứa thì bên trong lại phun ra thứ gì đó?”
Tỉnh táo rồi, Tống Mạch ngược lại không biết nên giải thích thế nào.
Đêm nay, vì sao lại biến thành như vậy?
Hắn sờ soạng nàng, hôn nàng, còn…
Bây giờ may mà nàng vẫn không hiểu gì, sau này thành thân, nàng nhất định sẽ hiểu rõ hành động súc sinh của hắn đêm nay, khi đó, hắn sao còn dám nhìn mặt nàng?
Có lẽ, chờ đến khi nàng thành thân, hắn sẽ rời khỏi thôn Bạch Thủy.
Hắn không nói lời nào, Đường Hoan cũng không hỏi lại. Sau khi hai người nằm xuống một lần nữa, nàng nằm trong lòng hắn, cảm thấy mỹ mãn: “Nhị thúc, vừa rồi thúc hôn con…”
“Cẩm Chi, đừng nói nữa, tất cả là nhị thúc sai rồi, không nên…”
Đường Hoan che miệng hắn, khẽ xoa, cánh tay nửa chống lên, nhìn thẳng hắn: “Nhị thúc, thúc nghe con nói trước được không. Vừa rồi là vì ngực con ngứa, thúc mới gãi giúp con. Sau đó là vì con khát nên mới tìm nước uống trong miệng thúc, nhị thúc thương con nên mới chủ động bón cho con. Nhị thúc, giữa chúng ta không phải là hôn môi, thúc không cần tự trách, còn nữa, Cẩm Chi cũng rất thích. Đời này, Cẩm Chi luôn nghĩ hôn môi với nam nhân thật ghê tởm nhưng cùng với nhị thúc, Cẩm Chi lại rất thích, nhị thúc, người thích không?”
Trong bóng đêm, khuôn mặt nàng mơ hồ, lời nói lại mềm nhẹ nũng nịu sợ sệt, là vì vui sướng của hành động thân mật vừa rồi, cũng là vì biết lòng hắn không yên.
Nàng nói thích, nàng nói nàng vốn nghĩ hôn môi với nam nhân thật ghê tởm. Vậy nếu hắn nói không thích, nàng có thể sẽ hiểu lầm hay không…
“Nhị thúc, nhị thúc cũng thích, Cẩm Chi mau ngủ đi, chúng ta không nghĩ nhiều nữa.” Bây giờ, lòng hắn rất loạn.
Đường Hoan nhìn hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nàng hôn lên môi hắn một cái thật nhanh.
“Cẩm Chi…”
“Là nhị thúc nói thích đấy, Cẩm Chi cũng thích, vậy nhị thúc hãy hôn Cẩm Chi đi. Nhị thúc tốt, thúc hôn con, về sau nơi đó của thúc ngứa, chất nữ sẽ giúp thúc.” Đường Hoan mềm giọng làm nũng.
Tống Mạch bất đắc dĩ ấn nàng nằm xuống, vừa dém chăn cho nàng cẩn thận vừa nói: “Nằm ngoan ngoãn, đừng để bị cảm lạnh.”
Đường Hoan dựa sát vào hắn, ôm cổ hắn, xấu hổ nói: “Nhị thúc thật tốt…Đúng rồi, nhị thúc, phía dưới của nam, nam nhân đều to lớn giống như của thúc sao? Chất nữ nói thật thúc đừng giận nhé, vừa lớn vừa dài như vậy, lúc con vừa chạm vào đã hoảng sợ rồi.”
Thân thể Tống Mạch cứng đờ.
Đường Hoan ôm hắn, nhỏ giọng năn nỉ: “Nhị thúc mau nói cho con biết đi, chất nữ rất tò mò, thật sự rất tò mò mà.”
“Chuyện này, nhị, nhị thúc cũng không biết người bên ngoài như thế nào.”
Đường Hoan vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, một lát sau, giọng nói càng nhỏ thêm: “Nhị thúc, hồi trước giặt quần áo ngoài bờ sông, con, còn vô ý nghe nhóm thẩm thẩm nói mấy câu, hình như, hình như hai người khi thành thân nam nhân sẽ đem nơi đó đưa vào bên trong nữ nhân…nhị thúc, thúc lớn như vậy, tương lai lấy nhị tẩu, làm sao nhị tẩu có thể tiếp nhận được? Nghĩ mà thấy sợ, làm sao có thể cho vào trong được?”
Tống Mạch lại “cứng” lên.
Hắn nghĩ tới nơi đó của nàng, có thể, có thể cho vào trong ư?
“A, nhị thúc, thúc lại ngứa à…”
~Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *Đen mặt* Thu phục nhị thúc vẫn còn dễ, bởi vì hắn không thể nhẫn tâm với chất nữ được. Hehe, ngày mai sẽ kết thúc giấc mộng lần này ha!!!
9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc