Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 9
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93
en.
Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trên xe. Bên cạnh là Hero, anh ấy đang suy nghĩ điều gì đó nên ko hề biết tôi đã tỉnh dậy. Bên ngoài, trời đã ngã về chiều. Xe chúng tôi đang chạy trên một con đường nhỏ, hai bên là những cánh đồng lúa rộng bát ngát. Màu xanh của lúa non trải dài bất tận, ngút ngàn, tạo một cảm giác dễ chịu, mát mẻ và tràn đầy sức sống. Ở phía chân trời xa, những mảng mây vốn có màu trắng bây giờ đã bị ánh mặt trời nhuộm đỏ. Một màu đỏ rực như lửa…như máu…Không hiểu sao nhìn thấy cảnh này lòng tôi lại rất bất an.
-Chúng ta đang đi đâu vậy anh?-tôi lên tiếng hỏi.
Đến lúc này Hero mới bừng tỉnh, anh ấy quay sang nhìn tôi, lo lắng hỏi:
-Em ko sao rồi chứ? Có còn mệt nữa ko?
Tôi ko nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười và lắc nhẹ đầu. Bất chợt những chuyện ban sáng hiện lên trong đầu óc khiến mũi tôi cay xè, nước mắt chực rơi ra ngoài. Trong chuyện đó, đúng là lỗi của tôi nhưng ít ra các anh ấy cũng phải nghe tôi giải thích đã chứ. Đằng này đã vội kết tội tôi, đối xử như thể tôi là một kẻ xấu xa lắm ko bằng ấy…Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn rất lo cho họ. Chuyện này ko phải là chuyện nhỏ, liệu các anh ấy có chịu đựng nổi ko khi biết tôi đã lợi dụng họ? Liệu 4 người ấy có hiểu cho tôi ko? Liệu họ có tha lỗi cho tôi hay ko?...Nói thật, bây giờ tôi chẳng dám về ngôi nhà ấy. Còn mặt mũi nào nữa chứ? Gặp 4 người đó, tôi biết phải làm sao?...
-Sao anh ko bỏ mặc em như những người kia? Anh ko giận sao?-tôi quay sang hỏi Hero bằng giọng giận dỗi.
-Ngốc ạ! Dù em có thế nào thì anh cũng ko thể bỏ mặc em được. Huống chi em chẳng có lỗi gì hết. Anh tin em!-Hero xoa nhẹ đầu tôi và mỉm cười hiền lành.-À!...em còn nhớ con đường này ko? Nó dẫn đến khu vườn táo đấy!
Tôi giật phắt mình khi nghe thấy hai từ “vườn táo”. Cảm giác sợ hãi, tội lỗi lại dâng đầy trong lòng. Hình ảnh anh Song Chul hiện lên khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi vẫn còn chưa thoát khỏi những nỗi dày vò mỗi khi nhắc đến anh ấy, huống chi bây giờ lại đến đó. Tôi sợ mình ko chịu nổi. Tôi vẫn chưa đủ tự tin để về lại nơi ấy. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần…
-Dừng xe lại, em ko muốn đến đó. Dừng xe lại đi!-tôi hét lên, đưa hai tay ôm lấy đầu và khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Hero dừng xe lại theo đúng ý tôi. Anh ấy quay sang và ôm tôi vào lòng vỗ về:
-Em trốn chạy quá khứ đã quá lâu rồi, bây giờ là lúc phải đối mặt với nó.
-Em…em ko thể! Em ko làm được đâu, em ko đủ can đảm-tôi ôm chặt lấy Hero, nước mắt tuôn ra ko ngừng, toàn thân run lên bần bật.
-Đừng sợ Eun Hye à! Có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Đừng sợ!
Ở trong vòng tay rộng và ấm của Hero, quả thật khiến tôi bình tĩnh hơn một chút. Cảm giác sợ hãi dần dần tan biến như bọt biển, ko để lại chút dấu vết gì. Chỉ còn lại sự ấm áp, bình yên…
------------------------
Khi chúng tôi đến được khu vườn táo, trời đã chập tối. Mặc dù đã tự hứa sẽ cố gắng đối mặt với quá khứ nhưng thân thể của tôi lại ko tuân theo. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản, tôi ko thể bước đi, chỉ có thể đứng như trời trồng trước cánh cổng lớn dẫn vào nơi đó- nơi mà trong suốt 10 năm tôi ko khi nào quên nghĩ về nó nhưng lại chưa một lần đặt chân trở về.
Đưa mắt nhìn xung quanh. Không biết bên trong thì thế nào nhưng cảnh vật bên ngoài vẫn thế, chẳng có chút thay đổi. Vẫn là cánh cổng bằng gỗ to lớn được sơn màu đồng, vẫn là tấm biển thật to màu đỏ chói với dòng chữ trắng mềm mại: “Khu vườn táo”. Vẫn là hai hàng cây sồi thật to, thật cao, rợp bóng cả con đường…
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng trò chuyện râm ran ở đâu đó thật gần đưa tôi về với thực tại. Không biết từ bao giờ đã có rất nhiều người đứng xung quanh tôi và Hero. Bọn họ, người thì trò chuyện với Hero, người thì lại nhìn tôi trầm trồ…Trông tất cả đều rất thân thiện, khuôn mặt người nào cũng rạng rỡ. Điều đó khiến tôi thấy yên tâm phần nào.
-Hôm nay đã đến ngày đâu mà cháu lại đến thế này? Đã xảy ra chuyện gì sao?-một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu từ trong nhà chạy ra và hớt hải hỏi Hero.
-Vâng! Hôm nay Eun Hye về nước nên cháu đưa cô ấy về đây thăm hai bác-anh ấy cười đáp.
-Ôi! Eun Hye đây sao? Trời ơi! Mới hồi nào chỉ bé xíu vậy mà giờ lại trở thành một thiếu nữa cao lớn, xinh đẹp thế này. Thời gian trôi nhanh thật đấy!-người phụ nữ ấy thốt lên, quay sang mỉm cười và khẽ vuốt tóc tôi.
-Vâng! Rất xinh đẹp-Hero nhìn tôi cười thật tươi.
-Cháu về thăm cô chú thế này thật quý hóa quá! Nhưng tiếc là bố mẹ cháu ko thể về cùng!-một người đàn ông trạc tuổi bố tôi lên tiếng. Trông ông rất giống anh Song Chul.
Cố lục lọi, moi móc hết mọi ngóc ngách của bộ não, cuối cùng tôi cũng nhận ra. Đây là bố và mẹ của anh Song Chul và cũng là bạn thân của bố mẹ tôi. Bất chợt cảm giác lạ dâng lên trong lòng. Tôi đã hại con trai của họ nhưng họ ko hề trách gì tôi. Ngược lại đối xử với tôi rất tốt. Vậy mà trong suốt 10 năm qua tôi lại ko hề về thăm họ. Thật tôi quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình!... Tôi lại muốn rơi nước mắt nữa rồi!...
À, phải rồi! Từ lúc đến đây tới giờ, tôi vẫn có một thắc mắc. Tại sao Hero lại có thể nhớ đường đến đây được? Ko những thế mà mọi người ở đây đều có vẻ thân mật với anh ấy lắm. Ko lẽ anh ấy rất thường xuyên đến nơi này? Còn nữa, lúc nãy mẹ anh Song Chul có hỏi Hero về cái ngày gì gì đó, ngày ấy là ngày gì? Thật sự rất khó hiểu. Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất đó chính là lời nói dối của Hero. Anh ấy dám nói tôi mới về nước sao? Tôi đã về đây được 1 năm rồi cơ mà, tại sao anh ấy lại nói dối như thế chứ?
-Đi đường cũng mệt rồi phải ko? Vào nhà nghỉ đi hai đứa!-bố mẹ anh Song Chul đon đả mời chúng tôi vào nhà.Hai người họ đi trước, tôi và Hero theo sau.
-Thấy thế nào? Ko đáng sợ như em vẫn nghĩ đúng ko?-Hero quàng tay qua vai và thì thầm vào tai tôi.
-Uhm-tôi mỉm cười gật đầu.
Một căn nhà bằng gỗ xinh xắn hiện lên trước mắt. Trông nó chẳng khác mấy với căn nhà gỗ bên cạnh bãi biển của tôi và Hero. Có chăng thì ngôi nhà này được sơn màu trắng còn ngôi nhà của chúng tôi là màu xanh lá cây. Có lẽ Hero đã dùng căn nhà này để làm mẫu cho căn nhà của chúng tôi. Tuy nhiên, có vẻ như căn nhà này rộng hơn và nó có đến hai tầng lầu. Căn nhà được xây theo kiểu kiến trúc cổ điển của HQ xưa. Chính diện là phòng khách với một chiếc bàn vuông nhỏ và xung quanh là những tấm đệm lót, ngoài ra ko còn vật dụng nào nữa. Trên phần tường ở giữa căn phòng là một bức tranh cổ, trông rất lạ mắt. Ở hai bên của phòng khách có hai lối đi thông sang hai căn phòng bên cạnh. Nếu đoán ko nhầm thì một phòng dùng để thờ và phòng còn lại là dành cho bố mẹ anh Song Chul. Còn trên mỗi tầng lầu thì có hai phòng ngủ. Căn nhà có rất nhiều cửa, trổ ra theo nhiều hướng. Và tất cả chúng đều là cửa kéo, khung bằng gỗ và được che bằng giấy cứng. Điều làm tôi thích thú nhất đó chính là trần nhà. Nó được lợp bằng tre, nứa, tranh…
Ở trước ngôi nhà là một chiếc phản khá lớn, có lẽ đó là nơi mọi người cùng ăn cơm. Bên cạnh nhà, phía bên trái là một cái giếng nhỏ, xung quanh đầy những thau, chậu, cuốc, xẻng…và nhiều vật dụng kì lạ khác mà tôi… ko biết gọi tên. Còn bên phải là một căn nhà nhỏ-nơi để nấu nướng. Hai bên và sau nhà toàn là cây táo…Tất cả…tất cả…đều rất quen thuộc…ko một chút đổi thay…kể từ ngày ấy…
Chúng tôi được tiếp đãi rất chu đáo. Bữa ăn tối toàn những món ăn ngon. Không khí đầm ấm. Họ đối xử với tôi cũng rất tốt, ko một ai trách cứ gì tôi về chuyện anh Song Chul như tôi thường vẫn tưởng tượng ra. Điều này làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu biết trước mọi việc sẽ diễn ra như thế này thì tôi đã ko hoảng loạn đến mức trốn tránh trong suốt một quãng thời gian dài, ko dám trở về nơi đây.
-Này! Hai đứa đẹp đôi lắm đấy. Định khi nào thì cho chúng tôi ăn cỗ đây?-một người trong bàn ăn lên tiếng.
Lập tức những tiếng cười và vỗ tay vang lên rào rào. Mọi người đều chăm chú nhìn tôi và Hero, chờ đợi một câu trả lời. Hai chúng tôi mặt đỏ phừng phừng, nhìn nhau cười bẽn lẽn. Thật chẳng biết phải nói thế nào cho phải!
-Uh, hai cô cậu này từ nhỏ đã rất đẹp đôi rồi! Mà cũng hay thật, giữ được mối quan hệ tốt cho đến tận bây giờ. Quá tuyệt.-một người khác chêm vào.
-Thôi! Đừng chọc nữa, để hai đứa nhỏ ăn cơm nữa chứ?-mẹ anh Song Chul lên tiếng giải vây cho chúng tôi.Cô ấy quay sang tôi,nắm chặt tay tôi và thì thầm-cảm ơn cháu nhiều lắm! Trong thời gian qua, tuy ko về được HQ nhưng cháu vẫn nhớ đến thằng Song Chul nhà bác. Năm nào đám giỗ nó cháu cũng gửi hoa và quà về…
Sao kia? Hoa và quà? Cô ấy nói cái gì vậy nhỉ? Quay sang nhìn Hero, anh ấy nheo mắt và cười tinh nghịch với tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả. Hằng năm, vào ngày đó, Hero đều về đây. Tất nhiên anh ấy sẽ nói dối rằng tôi đang ở Mĩ, ko thể trở về, và thay mặt tôi tặng hoa, quà…Những người ở đây đã bị Hero qua mặt rồi! Toàn bộ các việc ấy là do anh ấy làm chứ ko phải tôi. Thảo nào họ đón tiếp tôi nồng hậu đến vậy. Nếu như họ biết sự thật, rằng trong suốt thời gian qua tôi cắt đứt liên lạc với Hero để trốn tránh họ, trốn tránh nơi này, trốn tránh quá khứ thì…Mà cái anh này cũng lạ thật! Tại sao trong suốt 1 năm qua lại ko mở miệng nói với tôi lời nào về chuyện này vậy chứ? Khiến tôi hôm nay trở thành một con ngốc rồi!
Sau khi ăn cơm xong, tôi lôi tuột Hero ra một nơi vắng vẻ và bắt đầu tra hỏi:
-Tại sao anh lại làm thế? Sao ko nói trước với em lời nào vậy?
-Thôi, đừng giận mà! Anh cũng chỉ vì em thôi. Anh biết em rất muốn gửi cái gì đó cho anh Song Chul nhưng ko làm được nên mới thay em làm đấy chứ-Hero cười trừ.-trong suốt 10 năm qua, hằng năm, cứ đến ngày đám giỗ của anh Song Chul là anh lại về đây, cầm theo những thứ mà anh gọi nó là của em gửi. Thật sự anh biết làm thế là ko tốt nhưng lúc đó anh ko thể nào liên lạc với em được. Và chỉ có làm như vậy mới khiến anh cảm thấy như em đang ở bên cạnh anh, như chúng ta chưa từng bị chia xa. Nói dối mọi người như vậy, anh cũng khổ tâm lắm chứ. Nhưng chẳng biết phải làm cách nào…
Những lời nói của Hero khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt. Giây phút này, tôi biết là mình đã ko chọn nhầm người. Anh ấy từ nhỏ đã rất chu đáo, luôn nghĩ cho tôi và bây giờ cũng thế. Được quen biết anh ấy quả là may mắn. Tôi đã hiểu rõ tình cảm của mình rồi! Kể từ đây, người con trai này sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi, là người mà tôi sẽ đem hết lòng yêu thương. Chắc chắn là vậy!
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái