Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 9
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
ậy là chuyện của Bi và Kyo đã giải quyết tốt đẹp rồi. Chỉ còn chờ đến ngày họ kết hôn nữa thôi. Nhìn đồng hồ, đã đến giờ phải đến CLB rồi.Tôi đến ngán tận cổ cái công việc bưng bê nước uống, thức ăn ở đó rồi. Lại còn phải chứng kiến cái cảnh bọn con gái ỏng ẹo cứ bám dính lấy 5 người kia. Và phải nghe những lời nói “ngọt như mía lùi” từ 5 người bọn họ để dỗ dành bọn con gái đó. Tôi nghe mà muốn phát ốm lên được. Thật chẳng hiểu nổi họ lập nên cái CLB Host này làm gì nữa, vừa tốn thời gian lại vừa vô bổ.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng dưng tôi thoáng thấy Mic.Anh ấy đang đứng với một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là bố của anh ấy. Bên cạnh hai người họ còn có một chiếc xe Rolls Royce láng koóng và một thanh niên ăn mặc khá là tươm tất, trên tay anh ta còn cầm một quyển sổ, chắc là thư kí của bố Mic. Nhưng hình như cuộc nói chuyện giữa họ có vẻ căng thẳng thì phải. Mặc cho ông bố nói, còn Mic thì vẫn cứ cúi gằm mặt mà im lặng.
Bất chợt anh ấy ngẩng đầu lên và nói gì đó, lập tức ông bố giơ tay lên và thẳng tay đánh vào mặt anh ấy một cách ko thương tiếc. Ông ta đánh mạnh đến nỗi Mic ngã lăn xuống đất. Một cái gì đó thôi thúc trong lòng, tôi bước nhanh đến đó, đỡ anh ấy dậy và nhẹ nhàng hỏi:
-Anh ko sao chứ?
-Ko sao-Mic lắc đầu đáp.
Sau đó tôi quay sang, nhìn thẳng vào người đàn ông lớn tuổi đó và bắt đầu nói:
-Cháu xin lỗi trước nếu như những lời cháu sắp nói ra đây ko được lịch sự.-tôi dừng lại một lúc rồi nói tiếp- Bác hình như là bố của anh ấy phải ko? Người ta thường bảo: “hổ dữ ko ăn thịt con” thế mà vừa rồi bác lại đánh anh ấy mạnh tay như thế. Dù anh ấy có nói gì ko phải thì bác cũng ko nên làm thế chứ ạ?
Dứt lời, tôi kéo Mic đi trước ánh mắt tức giận của người đàn ông kia. Nơi chúng tôi đến khá vắng vẻ. Mic ngồi đó, ko nói một lời nào. Ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định. Trên khuôn mặt hiện rõ sự bất mãn và tức giận. Tôi lấy tay khẽ chạm vào chỗ lúc nãy anh ấy bị đánh và hỏi:
-Anh có đau lắm ko?
-Ko sao, anh quen rồi mà-Mic đáp.- so với những trận đòn roi trước đây thì như thế này có là gì đâu chứ-anh ấy quay sang nhìn tôi cười buồn.
-Nói vậy, anh…-tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Ông ấy luôn ình là đúng, luôn nổi giận vô cớ và luôn trút giận lên đầu anh. Mẹ anh cũng đã vì ko thể chịu nổi cái tính cách đó của ông ta nên mới ly hôn và bỏ đi từ khi anh mới 10 tuổi.
-Thế…anh có ghét ông ấy ko?-tôi ngập ngừng hỏi.
-Ghét à? Phải gọi là hận mới đúng.-Mic mím chặt môi- Hồi đó anh nghĩ rằng nếu như mình ko mở miệng nói thì có lẽ ông ta sẽ ko có lý do gì để mà đánh, thế nhưng càng im lặng thì lại càng bị đòn nhiều hơn. Anh cũng đã từng thề rằng mình sẽ ko bao giờ khóc trước mặt ông ta. Vì vậy nên cứ mỗi lần bị đánh, anh lại cố gắng kiềm nước mắt lại và đến đêm thì nằm khóc tấm tức một mình. Rồi lâu dần anh cũng ko còn muốn nói chuyện với bất kì ai, ko muốn biểu hiện mọi cảm xúc của mình trước mặt mọi người. Anh tự thu mình vào trong vỏ ốc lúc nào chính bản thân cũng ko hay…..-đang nói bỗng dưng anh ấy dừng lại.
-Sao vậy? Anh phải tập dần thói quen nói chuyện với người khác đi chứ! Em sẽ nghe mà.-giọng tôi nghẹn lại.
-Đây là lần đầu tiên anh kể về gia đình mình cho người khác nghe đấy, ngay cả 4 đứa kia cũng chưa một lần được anh nói cho biết đâu. Dạo này em làm anh trở nên nhiều chuyện mất rồi.-anh ấy nhìn tôi cười.
Ko ngờ Mic lại có một tuổi thơ buồn đến thế. Hóa ra anh ấy trở thành một người lạnh lùng như thế này cũng là do ảnh hưởng từ quá khứ.Vậy mà trước giờ tôi đâu có hay biết gì, tôi chỉ biết trách cứ anh ấy. So với nỗi đau của anh ấy thì nỗi đau của tôi có là gì.Có lẽ trái tim của anh ấy bị tổn thương nhiều lắm. Tự dưng lòng tôi lại quặn đau, nước mắt cứ chảy dài, ko thể kiềm được.
Mic cứ ngồi đó tròn mắt nhìn tôi, anh ấy ko như những người khác. Anh ấy ko biết cách hỏi han, ko biết cách dỗ dành và cũng chẳng biết cách lau nước mắt cho tôi.
-Em phải làm gì? em phải làm gì để giúp anh đây?-tôi nói trong nước mắt.
Anh ấy thoáng ngạc nhiên trước câu nói đó của tôi. Sau đó khẽ nở một cười buồn và rồi từ trong khóe mắt rơi ra một giọt nước long lanh. Mic khóc.
-Có thật là em muốn giúp anh ko?-anh ấy lau nước mắt của mình và quay sang nhìn tôi hỏi.
-Uh-tôi gật đầu.
-…Uhm…-Mic ngập ngừng-Anh ko cần nhiều đâu. Thật sự bây giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi, ko thể gắng gượng được nữa rồi. Em có thể cho anh mượn vai em một chút được ko?
Nói rồi anh ấy gục đầu vào vai tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi. Hai vai Mic bắt đầu rung lên, nước mắt anh ấy thấm ướt đẫm cả vai tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mic biểu lộ cảm xúc mạnh mẽ đến vậy.Tay tôi khẽ vuốt nhẹ vào lưng anh ấy, vỗ về.
-Sau này, mỗi khi anh cảm thấy buồn, cảm thấy cô đơn, cảm thấy mệt mỏi, cần một chỗ dựa thì cứ lên tiếng. Em sẽ cho anh mượn vai, miễn phí đấy-tôi nói nhỏ nhưng đủ để Mic nghe…
***************************
Micky.
Được tựa vào Jen thế này, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết. Những nỗi đau như được xoa dịu, ko còn nhức nhối nữa. Tại sao từ trước đến giờ tôi lại ko hề nhận ra Jen là một liều thần dược nhỉ? Thế nhưng bây giờ, tôi đã biết được mình rất cần có cô ấy. Từ nay, tôi sẽ giữ chặt người con gái này ở bên cạnh, để cô ấy mãi mãi là của tôi.
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn Jen và hỏi:
-Có thật là em sẽ cho anh mượn vai miễn phí ko?
-À! Thực ra là có 3 điều kiện –cô ấy cười đáp.
Tôi tròn mắt nhìn cô ấy, ko biết Jen lại có ý định gì đây nữa. Bất chợt Jen đưa tay lên mặt tôi, cô ấy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn vương lại. Bàn tay cô ấy ấm áp và mềm mại thật, nó khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Ngay lúc này, tôi mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt cô ấy. Một khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, trông rất đáng yêu.
-Phải lau nước mắt đi, chứ nếu có người thấy lại bảo em bắt nạt anh, làm cho anh phải khóc thì mệt lắm.-Jen lên tiếng.
-3 điều kiện của em là gì nào?-tôi hỏi
-Hì, ko có gì ghê gớm, to tát lắm đâu!-cô ấy mỉm cười- thứ nhất, anh phải nói nhiều một chút.
-Anh ko làm được-tôi lắc đầu nguầy nguậy.-hay là…anh chỉ nói với một mình em thôi nhé?-tôi ấp úng đề nghị.
-Sao lại thế? Phải nói thì người ta mới biết anh muốn gì chứ.Cứ nói giống như là bây giờ đang nói với em vậy thôi. Anh mà cứ im im mãi như thế thì có ngày “ế” vợ à xem.-Jen chun mũi.
-Nhưng em khác với những người khác.-tôi khẽ nhăn mặt.
-Khác chỗ nào? em cũng là một đứa con gái bình thường thôi mà.
-Em ko phải là người bình thường mà là một thiên thần, đã được ông trời ban tặng cho anh để bù đắp những đau khổ mà anh đã phải gánh chịu-tôi nói nhỏ, thật nhỏ.
-Huh? Anh nói gì? Em ko nghe rõ?-Jen nhíu mày hỏi lại.
-À! Anh nói là…em…em-tôi ấp úng.
-Thôi được rồi, ko bàn cãi nữa! Anh phải chấp nhận, ko có quyền chống đối.-Jen phẩy tay nói- Thứ hai, anh phải cười nhiều hơn.Anh có biết lúc anh cười đẹp trai đến thế nào ko hả?
-E hèm! Em đừng có khen anh quá như thế-tôi đỏ mặt trước câu nói của cô ấy.-còn điều thứ 3 là gì đây?
-À! Điều này thì…hơi khó nói-Jen ấp úng- anh…anh có thể dạy em nấu ăn được ko?
-Ôi trời! Vậy mà em làm anh tưởng chuyện gì to tát lắm. Từ trước đến nay, em luôn là “đệ tử” ruột của anh rồi còn gì? Bao nhiêu là bí quyết anh đều truyền cho em hết cả.-tôi khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu Jen.
-Vậy thì tốt rồi-cô ấy cười một cách vui sướng.
Nhìn thấy cô ấy cười như thế, tự dưng trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc rất khó diễn tả. Như có cái gì đó sai khiến, tôi chồm sang, ôm Jen vào lòng. Người cô ấy nhỏ nhắn nên nằm gọn trong vòng tay của tôi.
-Từ nay, em muốn gì, cần gì cứ nói. Anh sẽ chấp nhận hết, chỉ cần em ở bên cạnh anh thế này là đủ rồi-tôi lên tiếng.
-Uhm-cô ấy đáp nhỏ.- thôi chết! trễ quá rồi, phải về CLB ngay. Ko thì 4 người kia lại la lối om sòm nữa thì mệt lắm-cô ấy đột nhiên thốt lên.
Nhìn đồng hồ, đúng là đã trễ quá rồi. Hai chúng tôi vội chạy về CLB. Đến nơi thì nó đã đóng cửa, 4 đứa kia đang chuẩn bị về. Vừa thấy hai chúng tôi, Max liền chạy tới.
-Đi đâu giờ này mới về hả?-Max nhìn Jen và gắt.
-Cậu thôi đi! Sao lại lớn tiếng với cô ấy hả?-tôi cũng quát lên.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy. Còn Max, cậu ta sửng sốt đến mức nói ko nổi nữa. Nhận thấy mình đã hơi quá đáng nên tôi đành phải đánh trống lãng:
-E hèm! Về thôi, trễ rồi-tôi nói lớn.
Sau đó tôi nhanh chóng đi ra chỗ đậu xe. 5 người kia cũng lần lượt nối gót theo sau.
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái