Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 9
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ó đôi lúc ngồi một mình tôi thấy hình như mình đang đi lệch hướng hay sao đó.Đầu tiên là bước chân vô ngôi nhà này-nơi có "5 ngôi sao", tiếp theo là học cùng trường với họ và mới đây là bị cho vô tròng để rồi trở thành "nô lệ" cho CLB quái quỷ của mấy người đó.Cứ cái đà này chắc tôi phải..."vô nhà thương điên mất" (ở chung với người khùng thì ko bị rối loạn thần kinh theo mới lạ).Nhất định phải chuyển nhà thui, ko thể ở đây thêm được nữa.
-Hù!-một bàn tay đập vào lưng tôi
Quay lại thì thấy gương mặt của kẻ thù ko đội trời chung: Max.
-Anh thik đi dọa người khác lắm ah?-tôi cằn nhằn
-Tôi có ý tốt mừ.Thấy hồn cô đang treo ngược cành cây, tôi cố ý kéo nó lại.Vậy mà ko được cảm ơn lại còn bị "****"-Max cười cười
Sẵn tâm trạng bực bội tôi hét lên:
-Tôi vốn ko muốn gây lộn nhưng mà tại sao anh cứ làm tôi cáu lên thế hả?Ở nhà thì tiêu hao năng lượng để đối phó với anh,với Uno, đến trường thì gồng mình lên chịu những lời xì xào, bàn tán ko tốt về mình.Giờ lại còn phải làm mấy công việc chẳng ra gì ở CLB. Tôi cũng là người thường, bằng xương, bằng thịt chứ có phải là thần thánh đâu mà mọi thứ cứ dồn cả lên đầu tôi thế này?Trên đời này thiếu gì con gái các anh lại ko chịu chọn mà nhất thiết cứ phải là tôi?Tại sao các người làm tôi mệt mỏi vậy chứ?
Nói xong tôi mới giật mình.
Trút ra hết mọi bực tức thì tôi mới giật mình.Trời ơi!lần này thì tiêu mình rồi, thể nào anh ta cũng nổi giận lên cho coi.Tôi lo lắng nhắm mắt đợi.Nhưng mà chờ hoài vẫn chẳng thấy giông tố nổi lên.Tôi hơi ngạc nhiên nên hé mắt ra liếc anh ta.
Quái! Max uống lộn thuốc hay sao mà ko nói gì cả nhỉ?Bình thường anh ta thể nào cũng la hét om sòm lên, vậy mà hôm nay...
-Này!nói gì đi chứ?-tôi đập đập tay Max để phá vỡ bầu ko khí im lặng đáng sợ đó.
Anh ta ngước lên nhìn tôi.Trong giây phút mặt đối mặt đó, tôi hình như thấy Max vừa có chút tức giận lại vừa xen lẫn chút buồn. Cũng ko chắc lắm vì hồi nào đến giờ anh ta đâu có buồn vì những lời sỉ vả của tôi mà ngược lại là đằng khác ấy chứ!
Max.
Đó là tất cả những gì cô ấy suy nghĩ về những việc đã trải qua ở đây sao? Chẳng lẽ Jenny ghét mình đến vậy àh? Biết bao lần tự nhủ với mình rằng phải ôn hòa với Jenny một chút nhưng cứ mỗi lần thấy cô ta là tôi lại phun ra những lời trêu chọc. Và ko biết từ lúc nào điều đó đã trở thành thú vui của tôi. Một ngày mà ko được "cãi nhau" với cô ta thì tôi lại cảm thấy bực bội, khó chịu thế nào ấy. Vậy mà hóa ra Jenny lại ko cùng chung ý thik với tôi.Có lẽ từ giờ tôi phải thay đổi thôi.
-2 người lại có chuyện gì nữa hả?-giọng của Hero
-Max làm gì con thía?Nói cho bố nghe đi, bố sẽ xử đẹp nó cho cục cưng- Xiah vừa nói vừa quay sang nhìn tôi như thể tôi đã mắc lỗi toi lớn gì đối với cô con gái cưng của anh ta vậy. Nhưng thật là oan uổng, tôi đã làm gì đâu chứ?
-Chẳng có gì cả đâu.-Tôi lắc đầu chối.
Nói rồi tôi phi thẳng xuống lầu......
***********************************
Jenny.
4 người, 8 con mắt mở to ra nhìn Max, đến khi anh ta khuất sau cái cầu thang thì lại chuyển tông sang tôi.
-Các anh ko tổng vệ sinh nhà cửa hay sao mà còn đứng đấy?Đi làm mau đi nếu ko Max sẽ lại đổi thừa tôi rủ rê mấy người trốn việc đấy.Thế thì mệt lắm-tôi đánh trống lãng để thoát khỏi ánh mắt dò hỏi của mấy người đó rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.Cũng may là họ ko tìm hiểu gì thêm nếu ko tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Sau 2 tiếng đồng hồ làm việc cật lực, cuối cùng ngôi nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
-Nào nào! hãy thưởng thức món coktai thập cẩm do tôi tự pha chế đi.Thơm ngon bổ dưỡng lắm đấy!-Uno bưng lên 6 cái ly chứa thứ nước màu đùng **c,đen đen bên trong.
-Khiếp chết được!Món này mà bảo là coktai sao?-Max nhăn mặt
-Tôi nghi ngờ quá!Cậu đã bỏ thứ gì vào trong này vậy?-Micky nhìn Uno
-Đảm bảo uống vào xong rồi tối nay chúng ta sẽ giành nhau cái....WC cho coi-Xiah nói
-Đúng đó!Cho cái nì vào bụng ko bị Tào Tháo rượt mới lạ-Hero chêm vào
-Các cậu....Hừ, tôi đã phải vất vả lắm mới chế ra được món giải khát này, vậy mà mọi người lại chê ỏng chê eo.Ko uống thì thôi-Uno toan bỏ đi
Lần này thì anh ta giận thật rồi đây. A!phải rồi!Sao ko nhân dịp này ra điều kiện cho anh ta chứ nhỉ? Một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi.
-Họ ko uống thì để tôi-tôi kéo tay Uno lại
-Ê! sao hôm nay cô tốt thía? Hay là chấp nhận Uno làm....-Max ngạc nhiên
-Stop!-tôi cắt ngang lời anh ta- Anh đừng có mà suy diễn. Tôi ko phải là người nhân hậu. Chỉ là muốn trao đổi với Uno một chút thôi.
-Ko sao, ko sao hết. Miễn là vợ nếm thử sản phẩm do chồng làm ra thì mọi việc anh sẽ đáp ứng tuốt-Uno mừng rỡ
-Anh hứa rồi đấy nhá!Có mọi người ở đây làm chứng.Tôi ko yêu cầu việc gì cao siêu đâu.Chỉ mong anh đừng có kêu tôi bằng"vợ" và xưng bằng "chồng" nữa.Tôi ko muốn bị người khác hỉu lầm đâu.Được chứ?
-Anh ko thể làm được đâu, em hãy....
-Làm thế nào tùy anh. Nhất định phải giữ lời hứa. Bây giờ tôi thực hiện lời hứa của mình đây.
Nói rồi tôi đưa cái ly lên miệng, nín thở,nhắm mắt, hớp một hớp. Công nhận kinh dị thật. Mới vào miệng, chưa kịp nuốt xuống cổ thì cơ thể tôi đã ko chấp nhận rồi.Tức thì nó được đẩy ra ngoài. Tôi cũng đành bất lực để cho nó trào ra và....bay thẳng vào mặt người ngồi đối diện.
Người "lãnh hậu quả" chính là....Hero.Trong lúc cái thức uống ghê tởm đó còn trong miệng thì tôi chẳng để ý gì đến mọi thứ xung quanh, chỉ biết có một chuyện là ngoác mồm phun nó ra. Và giờ đây khi thấy Hero như thế tôi lại cảm thấy hối hận tột cùng. Đáng ra mình phải nếm thử chút xíu trước khi uống.Nếu tạm được thì mới "xơi" đằng này lại "nốc" lun cả ly.Thật khùng quá. Tôi thầm trách mắng mình.
-Anh ko sao đấy chứ?xin lỗi, em ko hề cố ý, em chỉ....-tôi vừa cầm cái khăn lau cho Hero vừa rối rít xin lỗi
-Tôi ko muốn làm ai khó xử, nhưng hình như là cô đang cầm trên tay chiếc khăn lau bếp đó!-Micky bình thản nói.
Tôi nhìn lại và giật mình khi thấy đúng như lời anh ta nói.Thì ra trong lúc luống cuống tôi lại cầm nhầm nó thay vì cái khăn tay (T_T) (thía có chết ko cơ chứ?)
Sau khi phát hiện ra điều ấy,tôi lật đật rút cái khăn đó lại, lấy cái mới ra (lần này là khăn tay hẳn hoi)Nhưng chưa kịp để nó chạm vào khuôn mặt của Hero thì anh ta đã đứng dậy
-Anh ko sao đâu!em đừng lo.-Hero cười hiền lành, khuôn mặt ko có chút gì gọi là tức giận cả.
Nói thì nói thế nhưng tôi vẫn lo lắm nên định chạy theo Hero thì Max đã gọi lại:
-Này Jenny!Hero nó ko trách cô nhưng tôi thì có đó. Đã bảo là đừng có uống mà cứ cố. Xấu xí mà hay gây sự chú ý. Tôi cũng "bị dính chưởng" nè!
Anh ta chỉ vào người của mình và gắt. Nãy giờ tôi cứ tưởng chỉ có mình Hero thôi, ai dè có cả anh ta nữa (Vì anh ta ngồi sát rạt bên cạnh Hero mừ) Max ko bị "dính" ở mặt nhưng quần áo anh ta thì có.Tuy là biết mình đã sai nhưng tôi vẫn cố cãi lại (ai bảo anh ta dám kêu tôi "xấu xí mà hay gây sự chú ý" làm chi?):
-Nhưng đâu có bằng Hero chứ?Anh í bị trực tiếp mà còn ko nói gì huống chi anh chỉ là gián tiếp.Thôi đừng có đứng ở đây mà la lối nữa, mau vào trong thay đồ đi!
Hero vừa tốt bụng lại vừa nhân hậu, đẹp trai, học giỏi.Sau này cô nào lấy được anh ấy chắc sẽ hạnh phúc tột bậc đây.Còn Max thì khỏi phải nói rồi.-tôi nghĩ thầm
-Cầm lấy này-Micky đưa tôi một cái ly cũng đựng đầy thứ nước gì đó sền sệt như món coktai lúc nãy.Tôi vẫn còn bị ám ảnh nên ko dám nhận.
-Thôi, em ko uống đâu-tôi lắc đầu từ chối.
Ko biết anh ta mún làm gì đây? Định đầu độc mình nữa chắc? Tôi nhìn Micky bằng con mắt vừa sợ sệt, vừa ngạc nhiên.
-Món này có nguồn gốc rõ ràng đó.Nó là thơm được xay nhuyễn.-anh ta nói nhanh.
-Để bố uống thử nghiệm trước cho-Xiah giựt lấy cái ly trong tay Micky
Anh ta ngửi ngửi rồi uống một hơi hết nửa ly.Tôi căng mắt ra quan sát "ông bố" của mình.Mới đầu là nhăn mặt, rồi sau đó là cười toe toét
-Ngon tuyệt cú mèo. Ko nếm thử là thiệt nửa đời người- Xiah tấm tắc khen và đưa nó cho tôi, ko quên kèm theo câu nói rất mất lòng -Con thử chút xíu thôi rồi đưa bố nhé!
Tôi liếc xéo anh ta một cái và đưa nó gần lại miệng.Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi nếm thử trước, biết đâu Xiah lừa thì sao?Nhưng mà đúng là ngon thật, Micky có khác.Tôi uống cạn sạch, ko chừa lại cho Xiah một chút nào.
-Trời ơi!sao con "bất hiếu" zạy chứ?Bố đã bảo là phải để lại rùi mừ!-anh ta kêu lên.-Nhưng thôi, sau này chắc chúng ta sẽ còn được uống nó dài dài mà, phải hôn mẹ nó?-Xiah quay sang Micky
-Ko có chuyện đó đâu!-Micky gạt phắt đi-Mà cậu bảo mẹ nó gì?-anh ta tròn mắt hỏi.
-Thì Jenny chỉ có mình tôi là bố nên tôi thấy tội quá, định kiếm cho nó một người mẹ. Các anh là những ứng cử viên sáng giá nhất. Nhưng sau mấy ngày quan sát, chọn lọc, đắn đo, cân sức, cân tài, cuối cùng tôi quyết định chọn anh là mama cho Jenny, làm vợ tôi...he...he..he.-Xiah cười nham nhở- Anh nên mở tiệc ăn mừng đi vì được một người như tôi chọn làm vợ.
Sau đó anh ta quay sang tôi và cũng cười:
-Thế là con khỏi phải tủi thân rồi.Bố biết mấy tháng qua con đã chịu nhìu thiệt thòi vì ko có mẹ nhưng giờ thì hết rùi nhé!Bố mẹ sẽ chăm sóc con chu đáo, ko để bất cứ đứa nào chạm vào một cái móng chân út của con đâu!
Ôi trời ơi!Anh ta bị sao vầy nè?Tự dưng đương ko lại nổi cơn lên thế kia?-tôi nghĩ thầm
-Anh uống thuốc chưa vậy Xiah? Tôi gọi bác sĩ nhá?-Max nói bằng giọng lo lắng.
-Tôi uống rồi.Khỏi phiền cậu mời bác sĩ.-Xiah lừ mắt nhìn Max.
-Nhưng sao bố lại chọn Micky vậy?-Uno hỏi
-Ai là bố cậu?-Xiah lườm Uno- Chúng tôi sẽ ko gả đứa con gái bé bỏng của mình cho cậu đâu, đừng có mà mơ.Phải hok mình?-anh ta quay sang nhìn Micky
-Sao cũng được-Micky trả lời ngắn gọn
Anh ta ko phản đối sao chứ?-tôi ngạc nhiên. Quả nhiên tôi đoán ko nhầm. Những người trong nhà này có cái gì đó rất chi là khác người.
-Hô hô, thấy chưa?-Xiah hớn hở.
-Nhưng ít ra cậu cũng phải nói cho chúng tôi biết lí do chứ? Tự dưng lại chọn Micky là sao?-Uno lên tiếng phản đối.
Này nhé! Max thì miễn bàn rồi, đúng ko? Cậu ta với Jenny gấu ó nhau hoài sao làm mẹ con được chứ? Còn Hero thì cũng ko được. Đúng là anh ta với Jenny có quan hệ tốt đẹp thật đó nhưng mà tôi ko muốn con gái yêu quý mẹ hơn bố đâu.Còn anh thì, tôi ko thix. Chỉ còn lại Micky thôi, đúng ko?Thôi, cứ tạm biết thế đi đã, đừng theo hỏi tôi nữa.-Xiah phẩy tay.
-Ko được!con ko đồng ý.-tôi gắt nhẹ
-Bố đã quyết định, con ko có quyền cãi lại.Tuy Micky chỉ là "mẹ kế" nhưng nó sẽ nể mặt bố ko dám làm gì con đâu, yên tâm đi-Xiah trấn an tôi
-ko phải thế nhưng mà....
-Bố đi ngủ đây.Bye.-anh ta cắt lời tôi.
Nói rồi anh ta chạy biến đi mất.
Mấy người trong nhà này ai cũng bất bình thường cả. Tôi thật sự đã ko thể níu kéo họ trở lại với cuộc sống đời thường được nữa rồi. Từ nay tôi sẽ buông xuôi mặc cho họ mún làm gì thì làm, tôi ko quan tâm nữa. Có lẽ tôi nên giả câm giả điếc, coi như là ko nghe, ko thấy, ko biết vậy.
Bài hát Season in the sun vang lên.Có điện thoại.
-Anh Hai!
-Uh, anh về roài, ghé qua đây chút đi.
-Để coi đã....-Mất mấy giây suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng chấp nhận vì tôi ko biết mình sẽ làm gì trong cái nhà này nữa -Anh đang ở đâu?.....
Tôi rón rén bước xuống cầu thang.Mong là ko có ai ở dưới lầu
-Đi đâu đấy?-tiếng của Max
Tôi im lặng típ tục bước đi. Nếu giờ mà mở miệng thì chắc chắn là sẽ có cãi vả. Cũng may là hình như anh ta cũng ko có vẻ gì là mún gây lộn hết nên Max để tôi đi một cách dễ dàng.
Đường phố Seoul đúng là nhộn nhịp thật. Ở đây gần cả tháng rồi mà giờ tôi mới được đi dạo phố.Những tòa nhà cao tầng nhìu ko kém gì ở bên Mĩ. Đường xá thì xe cộ đông như mắc cửi. Người người đi lại nườm nượp.Sau gần 1 tiếng đồng hồ mò mẫm, cuối cùng tôi cũng tìm ra được chỗ anh Hai tôi đang quay phim.
-Hey, Jenny!-anh ấy vẫy vẫy tay.
Tôi vội chạy đến chỗ đó.
-Đang giờ làm việc mà!ko sợ nhà báo thấy sao?-tôi vờ hỏi.
-Anh cũng đang muốn làm một vụ xì-căng-dan đây.-anh ấy cười cười
-Bao nhiu tuổi rồi mà vẫn cứ nhí nhảnh thía?-tôi hỏi
-Nè nè, xiên xỏ anh hử?ý em bảo là anh nhí nhảnh như con chó cảnh chứ gì?
-Sao biết hay thế?-tôi ngạc nhiên.
-Đừng coi thường.Anh của em bít hết đóa.-Bi vênh mặt.
-Giời ạ!-tôi liếc yêu.-Mà kêu em đến đây để tán dóc vậy thui hỉ? Ko làm cái gì khác à? Ít ra cũng phải mời uống một cốc cà phê chứ?
-Cho tôi xin đi cô nương.Mấy năm xa cách giờ gặp lại mà chỉ nghĩ đến ăn uống thui hả?Có còn là em gái tui hok zạy?
-Em mệt roài à nha, đừng có giỡn đấy.Có chuyện gì thì nói mau đi em còn về-tôi cáu
-Biết rồi!thì ko đùa nữa.Nói nghiêm túc đây.Giờ mình đi ăn nha!Bụng anh nó réo quá rồi-Anh hai khoát tay tôi đi....
Phía đằng xa.
-Ủa???Kia có phải là Jenny ko Micky?-Uno hỏi tôi.
Rời mắt khỏi quyển sách, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đúng là Jenny. Ko biết cô ta làm gì ở đây vậy nhỉ? Ko những thế mà còn đang tay trong tay với Bi-đối thủ nặng kí nhất của nhóm DBSK nữa chứ! Con nhỏ này trông thế mà ghê gớm thật.
-Quan hệ giữa họ là như thế nào vậy?-Uno lại típ tục hỏi
-Tôi làm sao biết được?-tôi đáp bằng giọng khó chịu.
Hay là người yêu nhỉ? Nếu vậy thì tại sao cô ta lại vào nhà mình ở? Chẳng lẽ Bi mà ko tìm được một ngôi nhà khang trang cho người yêu hay sao chứ? Vả lại lúc đầu cô ta bảo là bị lạc đường mà? Tôi càng cố suy nghĩ thì lại càng rối. Thôi thì đành về nhà hỏi cô ta vậy.Nhưng mà nếu để cho bọn còn lại biết, nhất là Max chắc cô ta sẽ ko được yên ổn đâu? Tôi suy đoán
-Này Uno, cậu hãy xem như chưa thấy gì nhá!Đừng nói cho ai biết chuyện này hết.Được chứ?
-Được thì được nhưng mà....-Uno có vẻ do dự
-Tôi sẽ tìm hiểu. Sau khi mọi chuyện đã rõ rồi thì mới nói cho bọn nó.Nếu ko sẽ phiền lắm.
-Được rồi!Miệng mình đã bị dán keo tại đây.-Uno ra hiệu.
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái