Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 18
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Quyển 4: Công Tử Đa Tình, Gia Tuấn Có Tình
ôi nhất thời ngẩn ra.
Tại sao anh ta lại hỏi tôi vấn đề này?
Cúi đầu xuống, tôi ngập ngừng: “Anh Bùi, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không cần thiết phải trả lời anh.”
“Không, tôi cần câu trả lời của cô, đối với tôi mà nói, chuyện này rất quan trọng.”
Tôi ngẩng đầu, không hiểu gì cả.
Anh ta nhìn tôi, mỗi câu mỗi chữ nói rất rõ ràng: “Bây giờ anh nói với em, anh thích em, cho nên ở trong lòng em, người đàn ông khác chiếm vị trí gì, anh rất xem trọng. Anh không hy vọng trong lòng người phụ nữ mà anh thích, vị trí của người đàn ông khác chiếm giữ còn nhiều hơn anh.”
Tôi liền ngẩn ra, từng chiếc xe gào thét chạy như bay băng qua bên cạnh, gió thổi ngang qua bên tai tôi, ù ù bên tai tôi.
Tôi hỏi anh ta: “Anh Bùi, anh đang nói gì vậy?”
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, ung dung bình tĩnh nói: “Anh lặp lại lần nữa, Đinh Đinh, anh rất thích em, sự bướng bỉnh của em, cá tính của em, còn có sự xảo quyệt của em, anh đều thích hết. Bởi vì anh thích em, cho nên anh mới có thể cho em cơ hội, mới tuyển dụng em, bởi vì anh thích em, cho nên anh mới có thể chú ý đến em, cũng là bởi vì anh thích em, anh mới có thể dễ dàng tha thứ khi em chỉ trích anh không nể mặt như vậy. Anh, Bùi Vĩnh Diễm, năm nay 30 tuổi, 30 năm qua, vẫn chưa có một người phụ nữ nào không thèm để ý đến anh như vậy, trực tiếp bỏ lại anh như vậy.”
Lúc này tôi mới nghe rõ lời nói của anh ta, nhưng là một chút cảm giác vui mừng tôi cũng không có, tôi nghe xong cũng không hiểu ra sao cả, mở to mắt nhìn anh ta, tôi giống như đang nghe đối thoại của một vở kịch.
Suy nghĩ chút, tôi trả lời: “Anh Bùi, xin anh làm cho rõ thực tế, tôi vẫn chưa ly hôn, tôi là người đã có chồng.”
“Cám ơn đã nhắc nhở, xem ra đối tượng kế tiếp anh cần nói chuyện, nên là Phó Gia Tuấn.”
Anh ta nói xong, lướt qua tôi, tự mình đi về phía trước, tôi vội vàng chạy theo sau.
“Anh muốn làm gì?”
“Trước kia anh chưa gặp anh ta, cũng không hiểu biết gì về anh ta, hôm nay vừa nhìn thấy, cảm giác rằng anh ta còn có chút giá trị để chiến đấu, không tồi, có đối thủ như vậy cũng không mất mặt.”
Anh ta đi nhanh về phía trước, hiện tại là anh ta đi ở phía trước, tôi đi ở phía sau: “Anh Bùi, tổng giám đốc Bùi, Bùi Vĩnh Diễm.”
Anh ta quay đầu lại cười với tôi: “Sau này ra khỏi công ty, đừng gọi anh là tổng giám đốc Bùi nữa, gọn tên anh hoặc là tên tiếng Anh của anh là Kevin, anh thích nghe em gọi anh như vậy.”
Tôi ngây người, nhìn anh như nhìn quỷ đầu to.
Một chiếc taxi chạy ngang qua, anh ta lập tức vẫy tay, mở cửa xe, trước tiên không phân bua gì mà nhét tôi vào trong, sau đó lại chen lên, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi có chút tức giận: “Công ty có xe, tại sao anh không ngồi?”
“Vậy tại sao em không ngồi?”
“Tôi thích ngồi xe taxi.”
Anh ta cười ha ha, bày ra một vẻ mặt gian xảo hướng về phía tôi: “Anh thì thích nhìn em.”
*************************************
Xe chạy đến dưới tòa nhà công ty, anh ta xuống xe trước, sau đó còn cho tôi một câu: “Em trả tiền xe, anh không mang tiền mặt.”
Tôi tức giận la lên: “Làm gì có người như vậy chứ?”
Anh ta đã xuống trước, bước nhanh về phía công ty, thậm chí đi vào thang máy trước một bước, tôi chạy đến cạnh thang máy, vừa định xin anh ta chờ tôi một chút, cửa tháng máy đã đóng lại không chút lưu tình, tôi tức giận giậm chân.
Công tử nhà giàu, trong lòng tôi buồn bực, quen dùng thủ đoạn, muốn làm gì thì làm, tưởng rằng nói một tiếng với phụ nữ: anh thích em, chính là ban ơn nhiều rồi, tôi không hề cảm kích cũng không cho là thật.
Vào buổi chiều, Bùi Vĩnh Diễm lại gọi điện thoại nội bộ cho tôi: “Đinh Đinh, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Lại là chuyện gì đây? Tôi buồn rầu không thôi.
Gõ cửa phòng của anh ta, anh ta gọi: “Mời vào.”
Tôi vào phòng, anh ta còn đang cúi đầu viết thức gì đó, chờ đến khi tôi đứng ở trước bàn của anh ta, anh ta không ngẩng đầu lên mà hỏi tôi: “Lúc trưa, tiền xe taxi là bao nhiêu?”
“28 đồng.”
“Hóa đơn đâu?”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi phải lấy cái đó để làm gì?”
Dường như anh ta đang định kéo ngăn tủ lấy tiền, vừa nghe tôi nói xong lập tức cười: “Không có hóa đơn không thể thanh toán, xin lỗi, cô có thể đi xuống làm việc.”
Tôi tức giận nghiến răng: “Anh bảo tôi lên đây chính là để làm trò tiêu khiển sao?”
Anh ta nháy mắt mấy cái với tôi: “Nếu mà anh nói lời ngon tiếng ngọt với em, em sẽ lên đây không?"
Tôi oán hận trừng mắt liếc anh ta một cái, trực tiếp chìa tay về phía anh ta: “Hay là anh muốn trả tiền xe cho tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Anh gọi xe taxi, dựa vào cái gì bắt tôi trả tiền?”
Anh ta nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng không nhịn được cười, nhưng vẫn lấy ví tiền từ trong túi ra, 10 đồng 10 đồng 5 đồng, sau đó kéo ngăn tủ ra tìm 1 đồng khắp nơi, rốt cục cũng tìm được 3 tờ 1 đồng, xếp từng đồng, một tờ cũng không thiếu.
Tôi không khách sáo cầm tiền lại.
Anh ta kéo dài giọng: “Cuối cùng cũng đã biết, cái giá của phô trương thanh thế chính là trả cả vốn lẫn lãi.”
Tôi cũng không chút khách sáo: “Cuối cùng tôi cũng biết, sau lưng áo quần bảnh bao chính là vắt chày ra nước (vô cùng keo kiệt.)”
Anh ta chỉ cười.
Tôi tức giận nói: “Hiện giờ tôi có thể đi làm việc được chưa?”
“Đinh Đinh.”
Tôi nghiêm mặt: “Thời gian của người làm thuê chỉ dùng để làm việc, theo như lời anh nói với tôi, một tháng ở trong công ty ngây ngẩn 160 tiếng, mỗi một tiếng là 15 đồng, xin hỏi anh đã làm lãng phí thời gian của tôi, tổn thất này ai bù vào?”
Anh ta đặt bút xuống, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười sảng khoái: “Thật không tệ, nhân viên chuyên nghiệp tốt, với biểu hiện của cô, tôi có thể cân nhắc tăng 20% lương cho cô.”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa so với các đồng nghiệp khác khi vào công ty, lương thử việc của người ta cao hơn tôi 1000 đồng, chúng tôi làm cùng một công việc, đây là anh kỳ thị và chèn ép tôi.”
Anh ta lại cười: “Hiện tại đã học được cách tranh thủ, không tồi, vậy theo ý của cô, tăng 30% lương. Nhưng nếu,…” anh ta rút ra một tờ giấy trong ngăn tủ, tôi nhìn thấy thì nhất thời nổi nóng.
Là bản vẽ thiết kế của tôi, trên mặt còn bị Van Andel gạch hết toàn bộ, tất cả đều là dấu chéo, dường như trên đó không hề có dấu đúng.
Tôi có chút không vui: “Đây là anh ta trả thù và làm nhục tôi, bản vẽ mắc nhiều lỗi như vậy sao?”
Bùi Vĩnh Diễm lại khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa: “Đinh Đinh, đừng trách Van Andel gạch bản vẽ của cô, bản thảo thiết kế này của cô quả thực rất thiếu đầu óc.”
Tôi nổi giận: “Vậy anh đuổi tôi đi, đuổi đi, đuổi đi.”
Anh ta mang theo 1 vẻ tươi cười, nhìn tôi.
Tôi thất vọng cầm bản thảo của mình muốn ra ngoài, anh ta lại gọi tôi lại.
Tôi đành phải xoay người lại lần thứ hai.
Bùi Vĩnh Diễm đứng lên, anh ta đi đến bên cạnh tôi, gần sát tôi 20cm, đứng trước mặt tôi.
“Tối nay cùng đi ăn cơm, được không? Vì buổi trưa anh còn có chuyện chưa giải thích với em.”
“Không được, tối nay tôi bận rồi, còn nữa, anh không cần giải thích, cũng không có chuyện gì đáng để giải thích cả.”
“Đinh Đinh.” Tay anh ta nhẹ nhàng đỡ lấy vai tôi, “Không phải em cho rằng lời nói lúc trưa của anh là nói đùa chứ?”
Tôi giả vờ thoải mái: “Lúc trưa anh nói gì? Là nhắc nhở tôi làm việc cho tốt? Tôi nhất định cố gắng.”
“Tối nay anh chờ em.”
“Tôi ra ngoài trước.”
Trở lại chỗ làm việc, tôi ném bản thảo lên bàn, chán nản.
Trước đó còn muốn đi công tác ở Bắc Kinh, hiện tại xem lại chút năng lực ấy, quên đi, đào cái hố luyện trước hai năm đi.
Thoáng cái đến chiều, trong lòng tôi rối rắm.
Bởi vì tâm tư rối loạn, tôi đến phòng nghỉ rót nước 3 lần, lần nào cũng trong trạng thái bồi hồi, 10 phút nữa, vỗ đầu, tôi thật phiền não.
Tôi không ngừng cầm điện thoại đợi chuông reo, đợi tin nhắn, thời gian cứ tiền dần đến tam tầm, sự thất vọng trong lòng tôi càng lúc càng lớn.
Gia Tuấn trước sau vẫn không gọi điện thoại cho tôi.
Rốt cục tôi buồn bã thu lại tâm tư, tập trung sửa lại bản vẽ của mình, Bùi Vĩnh Diễm nói rất đúng, làm việc không phải vì người khác, mà là vì chính mình.
Khi đến giờ tan tầm, người khác đều về hết, tôi vẫn còn chịu khó ngồi sửa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên hai dãy đèn trên đỉnh đầu tôi bị tắt đi một loạt, tôi ngạc nhiên đứng dậy, nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm và bảo vệ đang đứng ở cửa khu làm việc, bảo vệ đang định ngắt nguồn điện.
Thấy tôi còn ở đó, bảo vệ lập tức giục tôi: “Đã hết giờ làm rồi, tại sao còn chưa về?”
Tôi nhanh chóng lên tiếng trả lời: “Vâng, tôi lập tức về ngay.”
Vội vàng thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy ra khỏi chỗ làm việc, chạy đến cửa thang máy, chính là thấy Bùi Vĩnh Diễm đang đứng cạnh thang máy chờ tôi.
Thấy tôi, anh ta chỉ nói: “Sau này mình đừng tự bắt mình làm thêm giờ, thứ nhất tự làm thêm giờ, sẽ không có tiền tăng ca. Thứ hai, bình thường đến giờ tan tầm, nên về thì phải về, nếu ai cũng giống như cô vậy, chế độ và quy tắc của công ty đều là thùng rỗng kêu to.”
Tôi đành thấp giọng trả lời: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, xin lỗi.”
Anh ta ho khan một tiếng: “Muốn đến nơi nào ăn cơm đây?”
Lúc này, tôi mới nhớ là buổi chiều anh ta có hẹn tôi, tôi đáp: “Tôi về nhà ăn cơm.”
Anh ta nửa đùa nửa thật hỏi tôi: “Vậy quý phủ có thuận tiện chiêu đã khách không?”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, trong mắt anh ta có sự cố chấp, xem ra hôm nay không hẹn được tôi ra ngoài sẽ không chịu bỏ qua.
Tôi khẽ thở dài, cúi đầu.
Thang máy mở ra, chúng tôi cùng lúc bước ra.
Anh ta vẫn đặt tay trong túi như cũ, đi ở bên cạnh tôi, cách tôi không xa lắm, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của đàn ông, không hề có tí mùi thuốc lá nào hết, xem ra anh ta không thích mùi thuốc lá, là một người đàn ông sạch sẽ.
Đi đến cửa, gió thổi qua, tôi hít sâu một hơi.
Tài xế của Bùi Vĩnh Diễm chuẩn xác đem xe của anh ta lại đây, xe của anh ta cũng không quá khoa trương, là một chiếc BMW X5 màu đen obsidian xinh đẹp.
Mở cửa xe, anh ta để tôi lên xe trước, sau đó ngồi bên cạnh tôi, một loạt động tác, anh ta cũng không có trưng cầu ý kiến của tôi, dường như tôi chỉ là một binh sĩ nghe mệnh lệnh, anh ta là tướng quân, anh ta có thể tự ý làm chuyện này, còn tôi ngoại trừ phục tùng thì không còn cách nào khác.
Thực ra tôi cũng không ghét anh ta lắm, anh ta tao nhã, nói chuyện lại nhiệt tình hòa nhã, tôi không có cách nào từ chối anh ta.
Theo bản năng, tôi kẹp chặt túi xách ở dưới nách của mình, điện thoại nằm ở trong túi, thế nhưng cả buổi chiều nó vẫn không hề reo, cuộc gọi tôi mong chờ vẫn chưa đến, điều này khiến trái tim tôi cảm thấy mất mác.
Gia Tuấn đang làm gì vậy? Có phải anh và trợ lý Thẩm An Ny kia cả hai cùng nhau đi dùng cơm, cùng nhau đi xã giao. Nghĩ đến đây, tôi có hơi khổ sở, từ trước đến nay nhân vật đi theo bên cạnh anh luôn luôn là tôi, cách ăn mặc của tôi rất tốt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, nghe anh giới thiệu mình với khách hàng: “Xin chào, đây là vợ tôi, Đinh Đinh.”
Mỗi lần như thế tôi đều rất đắc ý, hiện giờ đã có người phụ nữ khác thay thế vị trí của tôi.
Bùi Vĩnh Diễm chưa từng nói chuyện nhiều với tôi, tài xế là một người to con, anh ta im lặng không nói gì, chỉ vững vàng lái xe, trong xe bật nhạc cổ điển, khúc dương cầm không biết tên là gì, nghe rất hay.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng rong biển kiểu Âu có quang cảnh đẹp như tranh.
Xuống xe, tôi hiếu kỳ nhìn vào phòng ăn của nhà hàng, nhìn từ bên ngoài, nhà hàng này cũng không quá xa hoa, chỉ có vườn hoa ở tầng hai được xây dựng sát bờ biển, trên hơn mười bậc thang, có một cánh cửa thủy tinh kiểu Ân rất độc đáo, mà toàn bộ nóc nhà hàng đều bao trùm bởi rong biển nâu được vớt lên, có một loại phong cách cổ xưa và tự nhiên, nhưng cách trang trí chỗ uốn khúc rất tao nhã, xuyên thấu qua tường thủy tinh trong suốt, nhìn thất nội thất bên trong cũng khá lãng mạn, phóng khoáng.
Bùi Vĩnh Diễm vịn vai tôi, anh ta khẽ nói với tôi: “Chúng ta đi vào thôi, nếu em không thích nơi này, lần sau chúng ta sẽ không đến nữa.”
Tôi đành tự nói với chính mình, cái gì tới cũng sẽ tới, cứ bình tĩnh đối phó,.
Người phục vụ lễ phép dẫn chúng tôi đến một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, trong nhà hàng cũng không có nhiều khách, tốp năm tốp ba, hoàn cảnh thật tao nhã, bầu không khí cũng khá tốt.
Nhà hàng được xây dựng cạnh bờ biển, cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, thu vào tầm mắt toàn bộ cảnh biển, bên cạnh dưới chân là một bãi cát, lúc này cũng hơn 6h, sắc trời đã tối, được ngọn đèn ở con đê biển chiếu sáng, bãi biển cát vàng có một chút trống vắng, mà ở phía xa xa, từng đợt sóng biển ôn hòa kéo đến, tầng tầng bọt sóng trắng phau, giống như sợi bông Giang Tô, chạy dài một vùng.
Lòng tôi yên tĩnh lại, có một chút cảm giác vui vẻ, ý nghĩ lung tung lúc chiều, toàn bộ bay đi hết.
Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi thích ăn gì, tôi dè dặt trả lời, theo ý anh ta là được rồi. Vì thế, anh ta tự nghiên cứu thực đơn, sau đó gọi người phục vụ tới.
Trên bàn có một bảng gỗ, trên mặt có dán một tờ giấy ghi chú, tôi tiện tay cầm lên xem, thì thầm:
“Ánh nắng ấm áp ngày mùa đông, xuyên qua cửa sổ, rọi lên trên bàn, hơi nóng trong chén, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, âm nhạc dịu nhẹ đến không ngờ, chậm rãi tỏa ra, ngoài cửa sổ cũng là một cảnh tượng khác.”
Tôi thích thú nói: “Không biết là ai lưu lại, tuy rằng câu cú rất bình thường, nhưng đọc rất ấm áp.”
Bùi Vĩnh Diễm đã gọi món xong, anh ta dựa vào ghế của mình, tiếng nhạc chảy tràn trong bầu không khí xung quanh chúng tôi, trên khuôn mặt anh ta một sự yên lặng và một nụ cười tự phụ.
Tôi bỗng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Anh gọi hai phần bò bít tết và mỳ Ý xào nghêu, một phần rau trộn ba màu và bánh mousse để tráng miệng, em thấy được không?”
Tôi gật đầu, khoát tay lên đầu gối, có chút mất tự nhiên, không biết anh ta sẽ nói gì với tôi.
Rốt cục, anh ta cũng nói chuyện: “Có thể hỏi em một vấn đề không?”
Tôi hết hồn.
“Nhìn em căng thẳng chưa kìa, anh chỉ muốn hỏi em, em làm sao chơi rubic giỏi như vậy?”
Tôi cũng yên tâm.
“Là khi tôi tham gia một trại hè ở cao trung đã học được, thật ra giải rubic cũng không khó lắm, có công thức, cũng giống như kính Tây Dương vậy, anh phơi bày nó ra xem, cũng không có gì bí mật.”
Tấm ngăn phía sau hai chúng tôi, mùi gừng thơm ngào ngạt, lúc này mùi thơm xộc lên mũi, làm cho lòng người càng thêm dịu lại.
Người phục vụ khui rượu đỏ, rót vào ly của tôi trước, tôi ngăn lại: “Tôi không cần uống rượu.”
Bùi Vĩnh Diễm ra hiệu cho người phục vụ không cần rót cho tôi, anh ta khẽ nói: “Anh muốn uống một chút, có rượu mới có thể có thêm can đảm.”
Hả, tôi cúi đầu, không biết nên nói gì tiếp theo.
Thật lâu sau, anh ta mới nói: “Đinh Đinh, quen biết em thật tốt.”
Trong lòng tôi có hơi cảm động, năm chữ này vô cùng đơn giản, cũng vô cùng văn vẻ.
Dường như anh ta chỉ một mực tỉ mỉ ngắm tôi, giống như tôi là một nhân vật trong bức tranh chân dung trước mặt anh ta, rồi vẻ mặt lại phức tạp khi thưởng thức bức tranh này.
Tôi nghe được tiếng nói của anh ta.
“Đinh Đinh, ngày mai anh phải về Hồng Kông, phải hơn một tuần mới có thể quay lại, cho nên hôm nay anh mới muốn nói chuyện với em một lát.”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh Bùi, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tối nay xem như là buổi tiệc tiễn anh đi vậy, chúng ta chỉ nói trời nói đất, đừng nói chuyện khác.”
“Không, anh phải nói, nói chuyện tình cảm cũng giống như làm kinh doanh, phải tranh thủ từng phút từng giây, cơ hội qua đi rồi biến mất. Cho nên, anh không thể chậm trễ, Đinh Đinh, có lẽ em xem anh như một công tử nhà giàu, ăn nói tự phụ lại bốc đồng, từ trong miệng anh nói ra liền giống như nước chảy, thao thao bất tuyệt, không có bao nhiêu độ tin cậy, nhưng thật sự anh muốn nói, anh thích em, sáng nay dẫn em đến xem vụ kiện, quả thật không nằm không dự tính của anh, anh xin lỗi em, đã không quan tâm đến cảm nhận của em.”
Tôi nghĩ xong, rốt cục nói: “Anh Bùi, vẫn là câu nói đó, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện phong thổ, xem như là bạn bè thân thiết nói chuyện một lần, anh đã xem tôi là bạn, chúng ta sẽ bắt đầu từ chỗ bạn bè mà nói.”
Ánh mắt của anh ta vẫn dừng trên người tôi, có một chút hứng thú rất kỳ lạ.
Đợi thật lâu sau, anh ta mới nói một cách đầy ngụ ý: “Trước kia, anh vẫn luôn luôn cảm thấy cuộc sống giống như một con mèo, mệt mỏi thì nằm xuống, theo đuổi sự thoải mái, làm kinh doanh thì phải giống như sư tử, tìm kiếm cơ hội bất cứ lúc nào, còn hôn nhân? Phải… do ba mẹ sắp xếp, trăng đến rằm sẽ tròn, không cần xoi mói nhiều như vậy, nhưng hiện tại khi biết em, anh lại phát hiện không phải là như vậy, không có sự nghiệp không có tiền tài, có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm cũng không sao cả, nhưng tình yêu nhất định phải bắt đầu với người mình yêu, cho dù mỗi ngày đều tranh cãi ầm ỹ, vẫn rất thú vị.”
Tôi im lặng, không biết nên trả lời thế nào, thức ăn ở trước mặt tôi, rất hấp dẫn, nhưng tôi không còn cảm giác ngon miệng nữa.
Lúc này đây, cuộc hẹn này khiến tôi vô cùng căng thẳng, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Thực ra, suốt ngày hôm nay, tôi đều tràn ngập tức giận đối với anh ta, tôi giận anh ta không nên ngang ngược dẫn tôi đến tòa án, nhưng hiện tại, nghe được lời nói thành khẩn của anh ta, sự đề phòng của tôi với với anh ta cũng vơi đi ít nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Vĩnh Diễm đổ chuông, cám ơn trời đất, cú điện thoại này tới thật đúng lúc, tôi lập tức đứng dậy, biết điều mà tránh đi.
Ở nhà vệ sinh, tôi thở dài thườn thượt.
Tôi đi ra ngoài đứng trước bồn rửa tay, rửa tay xong vừa ngẩng đầu, tôi sợ hết hồn.
Tôi nhìn thấy một người trong gương, nhìn thấy người này, hướng về phía gương, tôi lập tức bắt đầu nhứt răng, sợi thần kinh cũng phát run.
Gia Tuấn dựa vào bức tường bên cạnh nhà vệ sinh, chiếc áo sơ mi màu xanh dưới ánh sáng đèn vô cùng dễ chịu.
Đợi một lát, tôi mới nhìn vào gương hỏi anh: “Đi xã giao à? Ra ngoài dùng cơm sao?”
Anh thấp giọng nói: “Không phải, anh đến công ty đón em, cùng đi trên đường đến đây.”
Cảm xúc trong lòng tôi nhất thời ngổn ngang, có một chút chua xót, nhưng tính nhỏ nhen vừa dâng lên, tôi lại cay nghiệt mà nói: “Cô Thẩm đâu rồi? Là trợ lý riêng của anh, cô Thẩm An Ny đâu?”
Ôi, gặp lại trong một hoàn cảnh như vậy, tôi còn không quên đay nghiến anh.
Nhưng anh hỏi tôi lại: “Vợ của anh đâu? Cô ấy có bằng lòng theo anh về nhà không?”
Tôi lập tức rớt nước mắt, anh lại thở dài, sau đó giang hay tay ra, ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi khóc.
Anh để mặc tôi khóc, sau đó anh buông ra, lau đi nước mắt cho tôi, thấp giọng hỏi tôi: “Hiện giờ chúng ta cùng nhau về nhà được không?”
Tôi không lên tiếng, xem như là ngầm đồng ý.
Gia Tuấn lại ôm tôi vào lòng, chặt chẽ ôm tôi, giống như tôi chỉ là một đứa trẻ, anh giang hai tay ra là là có thể giữ tôi ở đó.
Tôi có nhiều cảm xúc đan xen rồi lại cảm thấy vững lòng vô cùng.
Tôi trở lại chỗ ngồi, khẽ nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Anh Bùi, tôi muốn về nhà."
Anh ta kinh ngạc vô cùng: “Bây giờ sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chồng tôi đến đón tôi về nhà.”
Tôi liền giật mình.
Tôi gật đầu một cái để xin lỗi anh ta, sau đó bước nhanh về hướng cửa, Gia Tuấn vươn tay về phía tôi, anh nắm chặt tay tôi, hai chúng tôi cùng nhau đến bên cạnh chiếc xe.
Tôi không quan tâm Bùi Vĩnh Diễm có đuổi theo tôi hay không, giờ khắc này, tôi chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, tôi không muốn nổi giận với Gia Tuấn nữa.
Thật ra thì tôi cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, suy nghĩ trong đầu tôi lại chuyển biến nhanh như vậy, ngay tuần trước, tôi còn vô cùng kiên định tự nhủ với bản thân, không được tha thứ cho Gia Tuấn, anh có lỗi, anh phản bội tôi, anh làm hại tôi mất đi đứa con, lại suýt chút nữa mất đi mạng sống, tất cả vết thương tâm lý lớn như vậy đều do anh tạo ra, tôi không thể tha thứ cho anh, nhưng sau một tuần, tôi lại tha thứ cho anh rồi.
Gia Tuấn lặng lẽ lái xe, trên đường về chúng tôi không nói gì cả, cùng nắm tay đi về nhà, sau khi vào cửa, ngay cả đèn chúng tôi cũng chưa bật, anh đã đặt túi xách của tôi ở một bên, áp tôi dựa vào bức tường bên cạnh cửa và hôn tôi, động tác điên cuồng, thậm chí có chút kịch liệt, sau đó anh cởi nút áo của tôi, cùng tôi triền miên ở bên cạnh cánh cửa, bước chân lảo đảo, hôn môi đối phương không muốn rời ra, giống như hai người yêu nhau đã lâu chưa gặp mặt, chịu đủ nỗi khổ tương tư.
Tư tưởng trong đầu tôi đều bay đi hết, tình cảm 6 năm đã lấy đi hết toàn bộ lý trí của tôi, sự căm thù, oán hận, uất ức, tất cả đều đi mất, tôi chỉ biết, tôi không có cách nào để đẩy người đàn ông này ra, cho dù lúc nãy Bùi Vĩnh Diễm đem cả núi Thái Sơn đến để thổ lộ với tôi, tôi cũng sẽ không động lòng, bởi vì trong lòng tôi, chỉ có Gia Tuấn.
Chúng tôi về đến phòng ngủ, mặc dù tối thui, nhưng đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi rất quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, cho dù tối thui, nhắm mắt lại, chúng tôi cũng như ngựa quen đường cũ trở về phòng, cũng nhau ngã lên giường.
Gia Tuấn cởi sạch quần áo của tôi, tháo bỏ đồ lót của tôi, anh chôn đầu xuống, gắt gao mút ngực tôi, giống như đứa trẻ vừa tham lam vừa nồng nhiệt, cả người tôi cũng nóng lên, dưới sự nhiệt tình của anh, tôi lại giống như một khối đường bị tan chảy, một thời gian dài không tiếp xúc với anh, trong lòng tôi vừa khổ vừa đau, vừa muốn khóc lại vừa ham muốn, anh cũng vậy, giống như lần đầu tiên, lần đầu tiên của chúng tôi, vừa muốn nhanh chóng đi vào, vừa sợ hãi sẽ làm đau tôi.
Cuối cùng, anh cũng tiến thẳng vào, thuận lợi đi vào trong cơ thể của tôi, một lần rồi một lần, anh vừa vội vàng vừa mạnh mẽ đòi lấy, tôi nhắm mắt lại, cảm giác quen thuộc kia lại đến, thiêu đốt tình cảm mãnh liệt của tôi, tôi chỉ muốn nói, quên đi, tôi tha thứ cho anh, giây phút này, tôi nguyện lòng cùng anh lên trời xuống đất.
Mặt của Gia Tuấn chôn ở bên tai tôi, anh khẽ gọi tôi suốt: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, ------"
Tôi khóc.
Nhắm mắt lại, từng lớp cảm giác ấm áp dần dần thấm vào, chúng tôi liền giống như con cá vui vẻ bơi lội tung tăng trong nước, sự sung sướng dẫn dắt cơ thể rung động, từng đợt từng đợt tràn ra, có chút tê dại, có chút căng ra, cũng có chút đau đớn, còn có chút run rẩy nhè nhẹ, tất cả cảm giác tập hợp lại một chỗ vô cùng sung sướng, cũng vô cùng thoải mái.
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn