If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bạch Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Kỳ Anh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1959 / 18
Cập nhật: 2018-03-10 13:09:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
àm sao bây giờ? Hay chúng ta quay trở lại Đinh gia trang?" Tôi thở dài, nếu thật sự phải quay trở về, thì việc gây sức ép vừa rồi không phải là đã mất công toi sao?
Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu "Nếu việc đã đến nước này, Ngũ đệ nói cũng không phải không có lý, chúng ta không quay lại đó là tốt hơn, hành lý để đến nửa đêm, ta sẽ đến đó lấy về là được."
"Được rồi." Tôi gật đầu.
Vừa nãy ở Đinh gia trang trình diễn màn thoát ra khỏi đó hoành tráng như thế, làm cho chúng tôi không còn hứng thú để du ngoạn nữa, thấy Triển Chiêu ngẫu nhiên nghe được tin tức về Bao đại nhân, liền có chút lo lắng, tôi liền đưa ra đề nghị không bằng quay về sớm hơn là tốt nhất.
Triển Chiêu cũng là đồng ý, chúng tôi liền quyết định trước về Thường Châu lấy thêm vài món đồ, sau đó cùng nhau trở về Khai Phong phủ.
Đáng tiếc, nghĩ thì thường là tốt, bất quá lại thường không được như ý muốn, mới đến nhà Triển Chiêu, tôi liền cảm thấy bụng đau dữ dội. Tính tính ngày, tôi trợn tròn mắt, xong rồi, xong rồi, lúc đó đã tính toán thời gian tốt nhất để đi du lịch, trong lúc vô tình, tôi đã đến Bắc Tống cũng gần được một tháng rồi, điều này cũng đồng nghĩa với việc bạn tốt của tôi đã ghé thăm a~.
Này… này…. Đau sinh lý tuy rằng cũng không được tính là bệnh, nhưng chân chính mà nói thì đúng là đau đến muốn đòi mạng người a~. Huống hồ, tôi đã đau mười mấy năm rồi, nên không thấy có vấn đề gì, chính là Triển Chiêu......
Để cho tôi chết đi, tôi không muốn sống trên thế giới này nữa.
Không được, cho dù tôi hiện tại chết đi, cũng nhất định phải sống lại, tôi còn chưa tìm được thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
"Kỳ quái, mình rõ ràng nhớ là có mang theo khá nhiều để dự phòng mà, tại sao lại chỉ có bằng này." Tôi mặt ủ mày chau nhìn một đống gói băng vệ sinh ở trên giường, bụng càng ngày càng đau, khẳng định là bạn tốt lập tức sẽ tới ngay, chính là băng vệ sinh không nhiều lắm "Haiz, cũng đúng, là do mình tính toán thời gian an toàn mới đi du lịch, cho nên chỉ mang theo một ít để phòng bị. Chính là, từng này cũng đủ dùng cho lúc này rồi. việc quan trọng bây giờ chính là tiếp theo phải làm gì bây giờ?"
Nghe nói, nữ tử thời cổ đại chỉ dùng vải bố để đóng.
Tôi toàn thân rét lạnh, rùng mình một cái, mẹ của tôi chẳng lẽ cũng đóng bằng vải bố sao?
Coi như là tôi có thể dùng vải bố để đóng đi, chính là bọc vải bố đó sẽ có hình dạng như thế nào? Phải buộc như thế nào?
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, cứ qua lần này trước đã rồi tính sau.
Chính là tôi phải nói như thế nào với Triển Chiêu đây, hắn hẳn là cũng hiểu được chuyện này chứ?
Che mặt đang nóng bừng, tôi quả thực nghĩ muốn trực tiếp đập đầu vào thành giường cho xong việc.
Đang ôm đầu buồn bã, theo tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, Triển Chiêu đẩy cửa mà vào.
"Triển đại ca......" Tôi nghĩ thu hồi vật dụng ở trên giường, lại cảm thấy không thu hồi có vẻ tốt hơn, dù sao cũng phải cho hắn biết, vì thế liền cứ để một đống ở trên giường như thế, trên mặt lúc hồng lúc trắng thay nhau ra trận.
"Làm sao vậy, trong người có chỗ nào không thoải mái sao? Nhìn sắc mặt sáng nay của An Chi không được tốt cho lắm."
"Không có gì không thoải mái, chính là, chính là......" Tôi nhìn lướt qua mấy gói nhỏ ở trên giường, thật muốn đào ngay một cái lỗ để chui xuống.
"Chuyện gì?"
Tôi dùng sức khẽ cắn môi, lại gần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ vài câu. Sau đó quay lại ngồi nguyên ở vị trí cũ, chỉ thấy trên mặt Triển Chiêu xuất hiện một rặng mây đỏ, lóng ngóng làm như ngay cả chân tay cũng không biết nên để vào đâu. Bất quá, thấy trên gương mặt tuấn tú của hắn bỗng dưng nhiễm hồng, thật sự là......
Nếu không phải là thời gian và địa điểm không thích hợp, tôi cũng có loại tâm tình đó, nói không chừng tôi sẽ chảy nước miếng ròng ròng cũng nên.
"Nếu vậy An Chi cứ nghỉ ngơi đi, Triển mỗ, ta trước hết......" Triển Chiêu nói năng lộn xộn, mấy lần đã muốn chạy ra bên ngoài.
"Không được, huynh không thể đi, tôi còn chưa giới thiệu cho huynh vật này nha." Thấy hắn muốn chạy, tôi cũng bất chấp xấu hổ, vội vàng túm chặt lấy tay hắn.
"Giới thiệu cái gì?" Triển Chiêu kinh ngạc.
Tôi thu lại cảm xúc, chỉ về phía gói băng vệ sinh ở trên giường "Chính là cái này, chính là thứ mà toàn bộ nữ tử ở chỗ tôi phải dùng khi đến kì sinh lý, nó có tên là ___ băng vệ sinh."
*********
"Uống bát canh gừng đường đỏ này đi." Tôi bưng bát, cảm thấy mặt của mình đã đỏ như tôm luộc, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa không chừng sẽ bị sung huyết não mà chết cũng nên.
"Đa tạ." Được rồi, vị đang nằm trên giường kia sắc mặt cũng đỏ như tôm luộc chẳng khác gì tôi.
"Không cần cảm tạ." Lại nói tiếp, thân thể của tôi đúng là có một chút phiền toái hơn những cô gái bình thường khác.
Yên lặng không nói gì chờ hắn uống xong bát canh gừng đường đỏ, tôi tiếp nhận bát "Có thấy ấm hơn một chút nào không?" Nếu ngủ không được ấm áp, sẽ tuyệt đối là đau đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
"Vẫn...... tốt."
"Vậy là tốt rồi, huynh cứ nằm ở trong chăn cho ấm, uống nhiều nước ấm là được, nếu nước không đủ ấm thì nhớ gọi tôi." Tôi ảo não nói xong, lòng bàn chân như được bôi thêm dầu, nhanh chóng chuồn mất.
May mắn, lực thích ứng của con người đúng là cao nhất, hai ba ngày thích ứng, cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Chờ đến lúc tôi tiễn bước bạn tốt, cả hai chúng tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này có thể khởi hành quay trở về Khai Phong phủ.
"Nơi này chính là thành Khai Phong a~." Đi vào cổng thành, tôi cơ hồ là bị choáng váng. Cảnh tượng trước mặt thật tráng lệ phồn hoa.
Không hổ là thủ phủ của triều đại giàu có nhất thời cổ đại, thật là quá náo nhiệt, muôn hình muôn vẻ, dòng người đi tới đi lui, tựa hồ ngay cả trong không khí cũng tràn đầy bầu nhiệt huyết.
"Đúng vậy, nơi này chính là thành Khai Phong." Triển Chiêu dắt ngựa, đi ở trên đường cái, thỉnh thoảng có người nhận ra hắn, đều hướng hắn cười hành lễ, hắn thì khẽ gật đầu đáp lại.
"Wow……huynh đều quen biết bọn họ sao?"
"Không biết." Triển Chiêu quay đầu lại "Bất quá Triển mỗ quanh năm đều đi tuần tra ở thành Khai Phong, cho nên đại bộ phận dân cư nơi đây đều biết Triển mỗ."
Tôi cũng quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, ánh nắng mặt trời nhảy nhót trên lam sam của hắn, giống như vật trang trí đẹp nhất, tự nhiên nhất, làm cả người hắn toát lên vẻ ôn nhuận như ngọc. Nam hiệp Triển Chiêu, cũng chỉ có ở thời điểm rút kiếm ra khỏi vỏ, mới có thể hiện ra quang mang sắc bén.
Hơi hơi quay đầu đi, tôi cười trộm, đẹp trai như vậy mà đi tuần khắp lượt thành Khai Phong, không ai để ý mới là lạ. Huống chi chỉ cần liếc mắt nhìn Tiểu Miêu này một cái, cũng đủ làm cho người xem nhớ mãi không quên được hắn, có rất nhiều người nhận ra hắn là lẽ đương nhiên. Cho nên mới nói, đã là người đều thích cái đẹp, mặc kệ là ở Bắc Tống này hay là ở hiện đại, cũng không quản là nam hay nữ, đều giống nhau.
"Tới rồi, nơi này chính là Khai Phong phủ." Tôi theo âm thanh của Triển Chiêu ngẩng đầu lên, cửa lớn nguy nga tráng lệ hiện ra ở trước mặt tôi, có hai hàng thị vệ đứng sừng sững hai bên, càng làm cho nơi này tăng thêm vẻ thần thánh trang nghiêm.
Tôi hít sâu hai hơi, sắp được gặp mặt Bao đại nhân thanh danh lừng lẫy lưu truyền thiên cổ, khiến cho tôi cảm thấy có chút khẩn trương.
"An Chi, trước tiên phải đi thay quần áo đã, sau đó ta sẽ cùng muội đến gặp mặt Bao đại nhân báo cáo việc này." Triển Chiêu vừa nói vừa dẫn tôi đi vào Khai Phong phủ.
"Được." tôi tò mò hết nhìn trái lại nhìn phải, xuyên qua tiền thính, nơi này chắc hẳn là hậu đường. Dọc theo đường đi, không ngừng có sai dịch hướng Triển Chiêu hành lễ, bộ dáng thập phần cao hứng chào hỏi hắn "Triển đại nhân, ngài đã trở lại." Đương nhiên, thuận tiện lại liếc ánh mắt tò mò sang đánh giá tôi ở bên cạnh. Thậm chí còn có người dùng ánh mắt đồng tình để nhìn tôi, làm hại tôi phải đánh giá lại mình từ trên xuống dưới, sau khi đã xác định mình không có sơ xuất gì, mới giật mình nghĩ đến, những người này, tám phần mười chắc chắn là đã đem tôi biến thành người tới đây để kêu oan, được nam hiệp thuận tay cứu về đây.
1/2 Ngự Miêu 1/2 Ngự Miêu - Bạch Thái 1/2 Ngự Miêu