Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: MilanPhamhuynh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1349 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:31:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 13: Ghen 2
ôm nay, lớp học có trông rất vắng vẻ,có lẽ vì có nhiều người nghỉ mà
: Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử,Thiên Yết. Song Ngư chạy qua kéo áo Thiên Bình.
_ Cậu đã làm gì mà Kim Ngưu không chịu ra khỏi phòng kìa! Nói! Hôm qua cậu làm gì cậu ấy? - Nếu Xử và Kết không ngăn thì có lẽ Cân cũng không xong rồi.
_ Sao mà tớ biết được! - Thiên Bình cãi - Hôm qua cậu ấy bỏ về sớm,tớ còn chưa hết giận đây này!
_ Bình tĩnh nào! - Xử vội vuột ngực để làm giảm sự nóng giận của anh bạn thân.
_ Mà còn Song Tử thì sao? - Kết quay qua Bảo - Cậu ấy và Thiên Yết cũng nghĩ không phép kìa - Mắt Kết khẽ nhìn qua cô bạn. Hiện cô đanh cắn tính tay liên tục...
_ Tớ chịu! - Bảo vẫn còn bấm gọi Song,tâm trạng cô cực kì bồn chồn.
_ Thế còn Yết nhà cậu? - Kết quay qua Sư,nhìn thẳng diện vào mắt anh,khiến anh trở nên đỏ mặt.
_...ở Bar Devils... - giọng ngập ngừng.của anh khiến Ngư nheo mắt.
Sau một hồi suy nghĩ, Giải lên tiếng:
_ Sau giờ nghỉ trưa, Thiên Bình tới lôi Kim Ngưu về đây, Bảo Bình về lôi Song Tử tới, tớ tới lôi Thiên Yết về, RÕ CHƯA? - Cua hét.
_ Rõ! - Không đợi ai huấn luyện,cả đám đồng thanh. - Thế còn tụi tui? - Những người còn lại hỏi.
_ Những người còn lại...ờ...ừm... đi thăm Bạch Dương đi! - Cua búnh tay
_ Yes sir! - Cả đám lại đồng thanh.
Và vào buổi chiều,cô Vi méo mỏ vì chẳng có đứa nào đi tập kịch.
~•~•~•~•~•~•~•~~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
~Thiên Bình đang đứng trước cửa một ngôi nhà màu vàng không nhỏ, cũng không lớn nhưng lại mang cảm giác cực kì ấm áp. Anh gõ cửa:
"Cốc cốc cốc "
_ Cháu tìm ai vậy? - Một người phụ nữ sở hữu mái tóc màu ôliu mang một vẻ dịu dàng bước ra.
_ Chào cô Kim, cháu muốn gặp Kim Ngưu ạ!- Thiên Bình lễ phép.
_ Ồ! - Người phụ nữ cười tủm tỉm,sau,cô hướng mắt lên lầu - Trâu con,có bạn tới này! - Rồi người đó quay qua lại Thiên Bình - Cháu trở lại rồi sao? Vào nhà nhé!- Cô Thủy mở rộng cửa.
_ Vâng, dạ cháu cám ơn! - Thiên Bình mỉm cười,một nụ cười nhẹ,mang chất giả tạo nhưng lại rất được lòng người "xem "
_... Cháu... lên phòng Trâu Con trước đi,cô sẽ pha trà mang lên sau! - Cô Kim ngại ngùng.Thiên Bình gật đầu khẽ rồi bước lên trên.
"Cốc cốc cốc "
_ Ai đó? - Giọng Kim Ngưu vọng ra,nó có phần khàn.
_ Là tớ, Thiên Bình đây! - Chẳng thấy ai đáp lại một lúc, Cân áp tai vào cánh cửa. Anh nghe những tiếng động lộn xộn như tiếng dọn đồ đạc,cả tiếng của người bị té nữa. Một lúc sau,Ngưu mới mở cửa. Có lẽ,vừa chui từ chăn ấm ra,khuôn mặt Ngưu vẫn còn ửng hồng,tạo cảm giác dễ thương cực kì. Cả hai cùng nhau ngồi trên một chiếc giường của cô. Ngưu mở lời:
_ Sao cậu lại tới đây vậy?
_ Tớ được nhiệm vụ rước cậu đi học! - Thiên Bình thật thà. Nghe câu trả lời của anh,Kim Ngưu có vẻ thất vọng - Hay là cậu còn mong đợi điều gì khác? - Thiên Bình cười nham hiểm
_ Làm gì có! Đồ ngốc! - Trâu phụng phịu,gương mặt thì đỏ hơn bao giờ hết. Khuôn mặt cô lúc này giống như muốn dụ dỗ anh vậy. Anh bỗng tới gần cô, gần hơn một chút, một chút nữa... anh ép sát cô xuống giường, hai anh mắt đối diện với nhau được một lúc, anh bắt đầu "ép cung":
_ Sao hôm nay cậu không đi học?
_ Tớ bị ốm! - Cô vội quay mặt đi,tránh tiếp xúc trực tiếp với anh.
_ Thế sao hôm qua cậu lại bỏ chạy về sớm? -Anh kéo khuôn mặt đáng yêu của cô "tiếp tục " nhìn "trực tiếp" mình, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
_ Tớ... chỉ... không... muốn... thấy... cậu...- Ngưu ngập ngừng. Nhưng cô chưa kịp nói tiếp thì môi cô đã bị chiếm bởi một cái gì đó rất mềm mại. Anh đang hôn cô.Lưỡi anh đang quấn lấy lưỡi cô,từ từ, nhưng cũng có một chút... điêu luyện.Một lúc sau,cô xô anh ra,ôm lấy bầu không khí hít lấy,hít để.Vô tình nhìn qua anh, cô thấy anh đang liếm môi và cất lời:
_ Ngọt quá! - Anh tiếp tục liếm lấy môi mình, có lẽ cô nàng vừa ăn đồ ngọt. Anh nheo mắt khi quay qua Ngưu,cô đang dùng hai tay che mặt lại - Cậu đang làm gì vậy?
_ Không nhìn cậu nữa! - Giọng cô có chút ngại ngùng -Gợi tình quá!
Thiên Bình phì cười. Anh kéo hai tay của cô ra, vốn định chọc cô. Nhưng có lẽ,"gậy ông đập lưng ông " rồi. Khuôn mặt Ngưu như trái cà chua mới chín nên đáng yêu cực kì. Anh thầm nghĩ:
" Có lẽ, tới lúc rồi! "
_ Kim Ngưu à,tớ muốn nói với cậu một điều,.. -Thiên Bình nghiêm nghị - Tớ yêu cậu! Dù cậu không muốn nhìn thấy tớ, tớ cũng yêu cậu!
Kim Ngưu mở căng đôi mắt to tròn ra,nhẩm lại từng lời anh vừa nói cô:
_ Tớ... đâu phải không muốn thấy cậu... - Ngưu giọng rụt rè
_ Cậu vừa nói mà! -Cân ngạc nhiên
_ Tớ nói, tớ không muốn thấy cậu thân mật với chị ấy...
_ Cậu ghen sao? - Thiên Bình vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Ngưu chối:
_ Sao tớ lại ghen?
_ Vì cậu thích tớ,phải không nào? - Cân cười ranh mãnh. Anh tiến lại gần cô...
...
...
...
Và anh hôn lấy cái gối mà cô nàng vừa với lấy để chặn anh lại. Sau bề mặt gối,cô nàng thủ thỉ:
_ Ừ, tớ yêu cậu đấy! Vậy thì sao?
Anh vất cái gối qua một bên,thủ thỉ:
_ Cậu nghĩ đi. Cùng người mình thích nằm trên một chiếc giường. Sẽ làm gì? Tớ đã đợi 5 năm rồi! Không kiềm chế nữa đâu! Tớ "thịt " cậu đây!
_ Help me! - Ngưu kêu cứu,nhưng có vẻ không kịp nữa rồi. Nhưng,cô vẫn thắc mắc chuyện "...5 năm... ".
Ngoài phòng,có một người mẹ "đáng yêu " đang nghe lén.
12 Chòm Sao Và Thế Giới Ngầm 12 Chòm Sao Và Thế Giới Ngầm - MilanPhamhuynh