Số lần đọc/download: 1446 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 16:55:22 +0700
Chương 268: Phi Linh Chu
- Tiền bối, ta không hiểu ngươi đang nói gì.
Mã Đạt hừ lạnh:
- Ngươi còn dám nói dối. Theo những gì bọn ta điều tra được, Irena là người thuộc thập đại gia tộc. Đáng nói hơn chính là chú rể, hắn không những thuộc thập đại gia tộc mà còn là một thiên tài, được một vị phó hội trưởng nhận làm con nuôi. Ngươi có hiểu việc này có ý nghĩa gì hay không?
Gương mặt Hạo ca tràn đầy hoảng sợ, thời gian hắn ở trong Khai Quang cũng khá dài, được tiếp xúc với không ít chuyện. Chỉ xét riêng về mặt quyền lực, vị phó hội trưởng kia so với tổng thống một quốc gia còn mạnh hơn vài phần.
- Chuyện này ta thực sự không biết. Irena không để lộ nhiều về thân phận của nàng. Chỉ nói nếu ta đạt đến thành viên cấp 4 thì sẽ đủ tư cách đến cầu hôn nàng a. Còn về tên kia, ta từ một người bạn thân bên trong Khai Quang nghe được. Địa vị của hắn khá thấp, chỉ biết sơ qua vài điểm, cụ thể thì không rõ ràng.
Mã Đạt nghe đến đây hơi dịu xuống, Hạo ca trước kia mới đạt đến thành viên cấp 7, lượng thông tin có được ít ỏi là điều dễ hiểu. Bất quá, hắn vẫn mắng một câu xả giận:
- Vớ vẩn, nàng là người thuộc thập đại gia tộc. Đừng nói thành viên cấp 4, thành viên cấp 3 nhưng không có thế lực chống lưng cũng đừng hòng mơ tưởng.
Dương Thiên đột nhiên lên tiếng:
- Cái tên phó hội trưởng gì đó rất mạnh sao?
Mã Đạt thái độ lập tức xoay chuyển 180 độ, cung kính đáp:
- Rất mạnh, ta nghe nói tu vị đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong. Dưới quyền còn có 20 tên thuộc hạ từ Kim Đan kỳ trở lên. Trừ vị Hội Trưởng thần bí chưa từng xuất hiện kia, hai vị phó hội trưởng mới là người đứng đầu Khai Quang, phần lớn công việc đều là do bọn hắn giải quyết. Tất nhiên, so với Dương thiếu thì thực sự không đáng nhắc tới.
Mã Đạt cũng không quên nịnh bợ vài câu, Mã Mãnh cũng nói theo:
- Đúng vậy, trong mắt Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ như Dương thiếu, vài chục tên Kim Đan cũng không tính vào đâu.
Dương Thiên bình thản nói:
- Đã như vậy, các ngươi vì sao phải tức giận?
Hai người nhất thời yên lặng, vài phút sau Mã Đạt mới quay sang Hạo ca nói:
- Thật xin lỗi, vừa nãy bọn ta có hơi kích động.
Hạo ca vội nói:
- Các vị tiền bối đừng nói vậy, đây là lỗi của ta do cung cấp thông tin sai lệch.
Dương Thiên cười:
- Giờ lại thi nhau nhận lỗi về mình. Các ngươi thật khó hiểu. Được rồi, các ngươi vào trong thay đồ, chuẩn bị đi cướp dâu. Tiểu Hạo, ngươi tìm cho bọn hắn vài bộ đồ vest màu xám, không cần quá nổi bật.
- Đồ vest?
Hai người đồng thanh hô nhỏ, đi cướp cô dâu lại mặc đồ vest, ngươi cho là đang đóng phim sao?
Dương Thiên tỏ ra am hiểu:
- Dù sao cũng là hôn lễ của người khác, ngươi đến cướp cũng phải nể mặt một chút. Ăn mặc đàng hoàng là phép lịch sự tối thiểu.
Hai người câm nín, đi ăn cướp còn cần lịch sự, kiểu thuyết giáo này bọn hắn lần đầu được nghe. Hai người nghĩ thì nghĩ, vẫn ngoan ngoãn theo sau Hạo ca đi chọn đồ.
Dương Thiên cũng trở lại phòng, hắn đã sớm chọn được một bộ ưng ý. Đó là một bộ vest màu đen thuần túy, từ ngang thắt lưng cắt thành hai phần kéo dài đến tận chân. Bên trong là áo sơ mi màu trắng, trên cổ có đính các hạt lấp lánh tạo thành hình hoa văn đặc biệt. Phá Thiên đột nhiên xuất hiện trên tay, Dương Thiên đưa súng lên trước ngực, hướng chếch lên, hài lòng gật đầu:
- Không tệ.
Xong xuôi, Dương Thiên thu hồi Phá Thiên, đi xuống dưới lầu ngồi đợi. Ba người kia lựa chọn trang phục cùng chuẩn bị vật dụng khá lâu. Mãi gần một tiếng sau mới trở ra.
Hạo ca trên người mặc đồ vest trắng, áo sơ mi cùng caravat cũng màu trắng, trên ngực còn đeo một bông hồng. Đúng như hình tượng một chú rể đi rước dâu. Mã Mãnh cùng Mã Đạt chọn một bộ áo màu xám, tựa như người hầu đi theo phía sau. Khi Dương Thiên đứng lại gần, hai người giống như diễn viên quần chúng đang làm nền cho hai nhân vật chính. Đối với chuyện này, Mã Mãnh cùng Mã Đạt không tỏ ra khó chịu chút nào. Được làm nền cho Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, đây cũng xem là vinh hạnh a.
- Chuẩn bị đã xong, bây giờ chúng ta sẽ đi đến nơi tổ chức hôn lễ.
Mã Mãnh liền lấy ra một đống giấy tờ, chứng nhận thân phận, nói:
- Đây là do bọn ta vất vả lắm mới có được, sử dụng nó, mỗi người có thể ở lại trên đảo Altas tham quan 6 giờ đồng hồ. Hiện tại mới hơn 9 giờ sáng, thời gian là vừa đủ.
Dương Thiên lắc đầu:
- Đã chuẩn bị xong thì cứ trực tiếp tiến vào, cần gì phải phiền phức như vậy.
Cả ba người giật mình, câu nói của Dương Thiên ẩn chứa tính nguy hiểm rất cao. Hạo ca liếm môi, dè chừng hỏi:
- Dương thiếu, ngươi nói vậy là có ý gì?
- Còn có ý gì nữa, vứt hết đống giấy tờ phiền phức đó đi, ta sẽ đưa các ngươi vào trong bằng cách nhanh gọn nhất.
Để giải thích cho lời nói của mình, trên tay bất ngờ Dương Thiên xuất hiện một chiếc thuyền cỡ nhỏ bằng lòng bàn tay:
- Đây là Phi Linh Chu, pháp bảo ta thường sử dụng để đi du lịch, có năng lực ẩn thân, xuyên qua mọi loại trận pháp, kết giới.
Hạo ca đối với Tu Chân giới không hiểu biết nhiều, hắn cảm thấy đây là một món bảo vật, nhưng quý đến mức nào thì lại không rõ. Dù sao chiếc thuyền này cũng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, có công năng gì đặc biệt?
Mã Mãnh cùng Mã Đạt thì khác, bọn hắn hiểu một món pháp bảo phi hành có ý nghĩa như thế nào. Chân chính là siêu cấp bảo vật a.
Sau khi trải qua cuộc càn quét của Huyết Thần, Tu Chân giới hiện nay đã trở nên vô cùng nghèo nàn, pháp bảo thưa thớt. Mỗi đại gia tộc chỉ có vài món pháp bảo, dành cho những thành viên cao cấp. Các đại thế lực như Ám tổ, Thiên Sơn Thánh Phong thì nhiều hơn, nhưng cũng không quá vài trăm. Vài trăm nghe thì nhiều, so với số lượng tu sĩ khổng lồ ngoài kia thì không đáng nhắc đến.
Phi hành pháp bảo so với những pháp bảo bình thường càn thêm trân quý, cơ hồ đã sớm tuyệt tích. Ít nhất hai người chưa từng thấy ai có loại pháp bảo này, chỉ có thể đọc qua trên các điển tịch còn lưu lại từ xa xưa. Tốc độ của loại pháp bảo này kém nhất cũng nhanh hơn trực thăng tối tân vài lần. Phi hành pháp bảo của Dương Thiên còn có khả năng ẩn thân, xuyên qua trận pháp, cấm chế, điều này càng khiến giá trị của nó gia tăng đến một trình độ khủng bố.
Hai người nhìn Phi Linh Chu như nhìn một mỹ nữ đang thay đồ, thiếu chút nữa chảy nước miếng. Dương Thiên nhịn không được lên tiếng:
- Chỉ là một món phi hành pháp bảo, các ngươi có cần bày ra bộ mặt kinh tởm đó hay không?
- Dương thiếu, phi hành pháp bảo, đây chính là bảo vật vô giá. Ta nguyện dùng toàn bộ tài sản của gia tộc Roll để đổi lấy.
Thái độ của hai người khiến Dương Thiên nhớ đến tên Vu Sư tên Từ Lạc kia. Lần đó khi Dương Thiên đưa ra chiếc Phi Linh Chu này, hắn cũng rất bất ngờ nhưng không đến mức như hai kẻ trước mặt. Có lẽ là do văn hóa khác nhau, đối với Vu Sư mà nói, chỉ có Cổ Độc và tu vị mới là thứ quan trọng nhất.
- Toàn bộ gia sản? Chuyện này các ngươi có năng lực làm chủ sao?
Ánh mắt hai người càng thêm nóng bỏng:
- Chỉ cần Dương thiếu đồng ý, bọn ta sẽ lập tức thông báo với gia chủ. Tin rằng hắn sẽ rất vui vẻ chấp nhận. Đêm thứ này về bán lại cho Ám tổ, lượng tài phú thu được đủ mua vài cái đại gia tộc.
Dương Thiên châm chọc nói:
- Các ngươi đã biết giá trị của nó mà vẫn muốn ta bán rẻ cho sao?
- Dương thiếu, vừa nãy ngươi nói…
- Ta chưa từng nói sẽ bán Phi Linh Chu cho các ngươi.
Vẻ mặt hai người so với ăn ớt còn khó coi hơn, ngay từ đầu mọi chuyện đều là do bọn hắn tự mình huyễn hoặc mà ra. Bảo vật bậc này, Dương Thiên đem bán cho bọn hắn mới là chuyện lạ. Đối với tu sĩ cấp cao, pháp bảo, đan dược mới là thứ quan trọng nhất, tiền tài chỉ là phù du mà thôi.
Nhìn hai người chán nản, Dương Thiên lại lên tiếng:
- Chiếc Phi Linh Chu này không thể cho các ngươi. Có điều nếu lát nữa các ngươi thể hiện tốt, ta sẽ tặng các ngươi một món pháp bảo khác. Mặc dù so với Phi Linh Chu còn kém xa nhưng cũng là hàng g2prqqG thật giá thật phi hành pháp bảo a.
Hai người liền bị kích động hỏi dồn:
- Dương thiếu, những gì ngươi nói đều là thật chứ?