Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 241: Nam Nhân Bị Quỷ Mê Tâm Khiếu.
P
hi Yến gọi mọi người ăn cơm, Hạ Phượng Nghi ra hiệu Mạnh Thiên Sở đỡ Tả Giai Âm vốn thân thể ngày càng nặng nề.
Trên bàn ăn, Hạ Phượng Nghi vì không để cho Mạnh Thiên Sở nghĩ đến án trên bàn ăn, nên cố ý nói: "Tối hôm qua chàng không ở nhà, biết bọn thiếp làm cái gì không?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Các nàng có trò mới gì ta sao biết được?"
Phi Yến ắt là nhớ đến chuyện tức cười đêm hôm qua, chợt phì ra bắn cả cơm nước ra ngoài, vội bụm miệng lại, mọi người thấy vậy đều cười lớn theo.
Phi Yến chùi miệng, trừng mắt nói: "Đừng cười có được hay không? Muội như vầy có gì đáng tức cười, chuyện tối hôm qua mới là đáng tức cười."
Mạnh Thiên Sở lập tức cảm thấy hứng thú: "Vậy sao, nếu như có thể khiến nàng nghĩ đến phì cả cơm như vậy, tạ rất muốn nghe thử coi nó tức cười đến mức nào?"
Phi Yến thấy hắn lấy làm thích thú như vậy, liền bỏ chén xuống bàn, không ăn cơm nữa, nhướn mày hớn hở nói: "Tối hôm qua ba chúng thiếp ở nhà chán quá, chàng không có mặt không ai kể chuyện ma cho nghe, nên tự thiếp nghĩ ra. CHàng không biết đêm qua tụi thiếp làm gì đâu, tụi thiếp diễn kịch luôn đó!"
Mạnh Thiên Sở thấy Phi Yến phấn khởi như vậy, cười hỏi: "Diễn ra thế nào?"
Phi Yến nói: "Chàng trước hết đừng hỏi ra, chàng không biết đâu, đại phu nhân mặc y phục của chàng giả nam nhân, một nha hoàn mang đồ ăn vào nhìn thấy nói luôn: ah, thiếu gia về rồi!"
Mạnh Thiên Sở cười lớn, Hạ Phượng Nghi cùng mọi người cười theo. Phi Yến lại cười nói tiếp: "Còn nữa nha..."
"Chờ đã!" Nét cười trên mặt Mạnh Thiên Sở đột nhiên ngưng lại, giơ tay ngăn, tiếp đó đứng bật dậy nói: "Hay! Nàng khơi gợi cho ta rồi! Ha ha, nếu không phải ba nàng điên nhà nàng, ta còn chưa nghĩ ra được đây!"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Thiên Sở đã đứng dậy ra ngoài. Phi Yến hỏi: "Sao điên chứ? Còn chưa ăn mà? Chàng lại đi đâu nữa rồi?"
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa lớn tiếng đáp: "Các nàng ăn đi, ta không ăn đâu, ta biết cái hộp đó đựng dùng làm cái gì rồi." Nói xong, hắn đã khuất bóng ngoài cửa.
Thiếp thân hộ vệ Chu Hạo đương nhiên bám sát sau hắn.
Mạnh Thiên Sở vừa rồi nghe Phi Yến nói ba người họ diễn trò, tức thì nhớ tới GIa Cát Hâm nói Tử Lâm cô nương từ nhỏ ở trong đoàn hát, cái hộp này nhất định có liên quan đến diễn kịch.
Hắn và Chu Hạo đến một đoàn hát ở trong huyện thành hỏi, quả nhiên, cái hộp này được dùng đựng phấn trang điểm trong
đoàn hát. Do người cổ đại dùng màu hóa trang khác với thời hiện đại, cho nên hắn không biết. Và vì nghề hát kịch thời cổ đại được coi là nghề đê tiện, nên người trong nghề mới biết bột trang điểm là như thế nào mà thôi, Hạ Phượng Nghi và các nàng tự nhiên không nhận ra.
Xác định được vật đựng trong hộp, Mạnh Thiên Sở liền bảo Vương Dịch mặc đồ thường đến gọi Gia Cát Hâm lại hỏi, còn bản thân thì về nha môn chờ. Lúc này thì Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng đã đến. Lúc này nàng đã thay y phục thành đồ mặc thường ngày: áo ngắn quần ngắn. Hai người sau một đêm ôn tồn, gặp nhau có phần ngượng ngập.
Gia Cát Hâm thần sắc vẫn còn tiều tụy, khi tiến vào thấy Mạnh Thiên Sở liền khom người thi lễ. Hắn bảo y ngồi xuống, nói: "Vừa rồi để Vương Dịch thay y phục thường đến gặp ông, phu nhân nhà ông có nghĩ ngợi gì không?"
Gia Cát Hâm đáp: "May nhờ sư gia chu đáo, Vương bộ đầu khi đến nhà tôi đúng là giật nãy cả mình, nhưng tôi còn chưa nói gì thì Vương bộ đầu đã nói đến cùng tôi bàn chuyện làm ăn. Phu nhân tôi tự nhiên không hoài nghi, hơn nữa lại là nam nhân thì càng chẳng có quan hệ gì."
Mạnh Thiên Sở gật gù, lấy cái hộp đưa cho Gia Cát Hâm xem, hỏi: "Ông có thấy qua cái hộp này chưa?"
Gia Cát Hâm quan sát xong lắc đầu: "Chưa từng thấy qua."
"Ông nhớ kỹ lại coi."
"Thật không hề thấy qua, cái này là cái gì tôi không biết."
Mạnh Thiên Sở thấy y có vẻ không nói dối, bèn lấy hộp lại bảo: "Lần trước ta nghe ông nói Tử Lâm cô nương sống trong đoàn hát, cho nên ta nghĩ ông nhìn thấy cái này rồi."
Gia Cát Hâm hỏi: "Thứ này là ở trong đoàn hát sao? Tôi thật không biết. Tử Lâm tuy lớn lên trong đoàn hát, nhưng không tham gia diễn, cho nên tôi không hề thấy qua."
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Vậy ôm trước giờ không hề nhìn thấy món này trên người cô ta?"
Gia Cát Hâm ngẫm nghĩ: "Nàng ấy khi đến ngay cả hành lý cũng không mang theo, mọi thứ đều do tôi mua, cho nên nó ắt không phải là thứ nàng ấy mang đến."
Thấy không hỏi ra được gì, Mạnh Thiên Sở cho Gia Cát Hâm trở về. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Theo cách nói của Gia Cát Hâm, cái hộp này không phải Tử Lâm mang đến, hay ít nhất khả năng không lớn, chẳng lẽ nàng ta khi ở một mình trong trạch viện có người đã đến đó? Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở quyết định đến trạch viện xem xét lần nữa, nhất định phải có thứ gì đó mà hắn chưa phát hiện ra.
Hắn dẫn theo Chu Hạo, Vương Dịch, Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi xe ngựa đến Vãn Hà thôn. Khi còn chưa đến cửa thôn, ngay từ xa hắn đã thấy người người tụ tập ở ven lộ. Mộ Dung Huýnh Tuyết thò đầu ra nhìn, nói: "Nhiều người đang khóc, chắc là có chuyện gì rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Mong cho đừng có chuyện gì, ta thật không mong xảy ra thêm chuyện nữa."
Khi xe ngựa đến gần, bọn Mạnh Thiên Sở xuống xe quan sát, quả nhiên có người chết, đó là một trung niên nam tử nằm trên cánh cửa bị tháo xuống, từ quần áo đang mặc có vẻ như là một nông dân, ướt sủng khắp người, đầu tóc tán loạn, gương mặt trắng nhợt, mắt nhắm kín có vẻ như chết vì ngộp nước, một cái chân còn mang giày cỏ, chân còn lại thì không.
Các thôn dân thấy Vương Dịch mặc trang phục bộ khoái, liền đúng thẳng cúi đầu, Vương Dịch hỏi xảy ra chuyện gì, có người đáp: "Quan gia, trong thôn có quỷ ám."
Mạnh Thiên Sở nhìn bên cạnh người chết có một phụ nữ đang quỳ, xem ra có vẻ là vợ của y, nên bước tới hỏi: "Trong nhà có người chết vì sao không báo?"
Phụ nữ đó khóc lóc đáp: "Chàng ấy tự nhảy xuống ao chết, tôi báo gì bây giờ?"
Bên cạnh đó có một bà già chề môi: "Chẳng lẽ nào, Lưu Tứ nhà các người biết bơi, ao nước sao dìm chết được? Mau khai ra đi."
Nghe bà già đó nói vậy, những người xung quan đều gật đầu tán thành. Mạnh Thiên Sở đến vừa kiểm tra thi thể vừa nói: "Ban ngày ban mặt làm gì có quỷ, thế mà các người cũng nghĩ ra được."
Phụ nữ đang quỳ đó chợt nói: "Nhưng mà ông nhà tôi nhìn thấy quỷ mà."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Người sao biết được?"
Phụ nữ đáp: "Ông nhà tôi cái gì cũng tốt, chỉ có tật hay uống rượu, uống say mềm rồi mới về nhà. Tôi cũng biết hàng ngày ở nhà cái gì cũng dựa vào ông ấy, ông ấy khổ quá nên uống chút rượu giải sầu cũng chẳng sao, nên chẳng nói gì, mà nói ra cũng sợ ổng tức lên đánh tôi và con. Tối hôm qua ông ấy đến nhà Cẩu Oa trong thôn uống rượu, đến thật tối mới về. Cửa nhà bị ông ấy đá ra, tôi và bọn nhỏ bị làm sợ tỉnh dậy. Ông ấy cả người ướt mèm, dáng vẻ vô cùng kinh hoảng, vừa tiến vào đã té xuống đất, miệng luôn nói đã nhìn thấy quỷ rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy từ tối qua đến giờ đã trải qua mấy canh giờ rồi, sao bây giờ ông ta mới xảy ra chuyện? Tối hôm qua ông ta về nhà khi nào?"
Phụ nữ đáp: "Không biết là khi nào, chỉ là ông ấy trở về mưa mới vừa dứt không lâu, nhân vì ông ấy nói mưa dứt mới đi về nhà, khi đi quên mang dù nên ướt. Từ tối qua về tới giờ đều cứ nói là thấy quỷ, tôi vốn nghĩ là ông ấy uống nhiều rượu nên hồ đồ nhìn gà hóa cuốc, không để ý gì, nhưng sáng này thì, trời ơi... hu... hu... u."
Phụ nữ nói xong khóc nấc lên, lúc này có hai đứa bé len ra từ trong đám người, đại khái khoảng 10 tuổi, đến ôm phụ nữ đó cùng khóc.
Một nam tử ở bên cạnh đó nói: "Thật đáng thương, còn lại con coi mẹ góa, thật không biết sống làm sao nữa."
Mạnh Thiên Sở tiếp tục kiểm nghiệm thi thể thêm một lúc, từ bề ngoài phán đoán là chết ngộp nước. Nhưng khi nghe bà lão vừa rồi nói người chết biết bơi, cho thấy chuyện chết đuối này có vấn đề.
Phụ nữ đó nói tiếp: "Sáng khi tôi dậy, nam nhân của tôi không còn trong nhà nữa, tôi nghĩ ông ấy ắt là tỉnh rượu đi làm rồi, không lo gì nhiều. Sau đó, tôi làm cơm cho hai đứa nhỏ ăn, mang cơm trưa dẫn con ra ruộng cho ông ấy, đến đó không thấy ông ấy đâu, nghĩ đến chuyện tối qua ắt là ông ấy còn sợ, nên cùng hai đứa nhỏ chia ra đi tìm."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy không đúng rồi, nam nhân của ngươi mới chết có một canh giờ, từ sáng tới giờ ít nhất là hai canh giờ, chẳng lẽ khi ngươi tìm thấy y đã chết rồi sao?"
Phụ nữ kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao cậu biết nam nhân nhà tôi chỉ mới chết một canh giờ?"
Vương Dịch nói: "Đây là hình danh sư gia nha môn ta, phá án như thần, nam nhân của ngươi chết lúc nào, vì sao chết đều không khó với sư gia người."
Vương Dịch nói vậy, những nông dân vây quanh lập tức dùng ánh mắt sùng kính nhìn Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho phụ nữ nói tiếp. Bà ta gật đầu, thưa: "Chúng tôi đúng là tìm rất lâu, sau đó nhiều người làm ruộng trong thôn đều biết, giúp chúng tôi tìm, sau đó nữa chúng tôi ra ao làng tìm thấy ông ấy."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Nghe bà nói vậy, người trong thôn giúp bà tìm chồng rất đông, ta thấy Vãn Hà thôn ở đây không lớn, vì sao mà tìm lâu vậy được chứ?"
Phụ nữ nói: "CHúng tôi lúc đó cũng nghĩ vậy, vừa cho là ông ấy có thể rời thôn lên huyện thành, vừa cho là không thể, nhân vì trước đó ông ấy không nói, trên người cũng không có tiền, cho nên chúng tôi đi tìm khắp thôn lần nữa, sau cùng phát hiện ông ấy dưới ao."
Mạnh Thiên Sở nghe đến đây, chợt cảm giác như nam nhân Lưu Tứ này đợt nhiên từ dưới đất chui lên vậy, vô cùng li kỳ. Một đứa con của người đàn bà đó nói: "Chúng cháu đứng gọi cha, cha không thèm để ý chúng cháu, khiến mẹ sợ lắm."
Phụ nữ nói: "Lúc đó trong thôn có nhiều người đứng trên bờ gọi, rồi nói là nước ao lạnh, hơn nữa mới mưa xong, chắc là đường trơn mới té."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ao ở đâu, dẫn ta tới xem."
Một thôn dân nói: "Bà chị nhà họ Lưu dẫn các quan lão gia đi đi, ta ở đây canh chừng cho."
Phụ nữ đó cảm tạ luôn miệng, sau đó đi trước dẫn đường cho bọn Mạnh Thiên Sở, nhiều người trong thôn cũng theo sau xem náo nhiệt.
Đại khái đi được thời gian tàn một nén nhang, đến bên một ao đất, Mạnh Thiên Sở nhìn hoàn cảnh xung quanh, thấy ao không lớn, có vẻ như dùng để chứa nước dùng mùa hạn, gần đây mưa nhiều nên nước ao đã lên cao. Xung quanh ao là ruộng và rừng trúc, còn có không ít một đất. Ở nông thôn, người dân thường hay chôn người thân ở đất ruộng hay đất vườn nhà, nên đâu đâu cũng có mộ phần.
Phụ nữ chỉ vào một chỗ, nói: "Lúc đó ông ấy đứng đó, mọi người chúng tôi gọi bảo ông ấy lại, ông ấy chẳng thèm lý đến ai, cứ đứng đó, lát sau nhảy xuống ao."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới hiểu đầu đuôi, quan sát vị trí phụ nữ chỉ, thấy cách chỗ mình đứng không xa, bèn hỏi: "Sao bà không đến kéo ông ta?"
Phụ nữ nói: "Ở nông thôn chúng tôi có lời dặn là người bị quỷ mê thì chỉ được gọi hồn phách, không được níu kéo, không thôi bản thân sẽ bị quỷ kéo theo luôn."
Mạnh Thiên Sở gật gù, lúc này có người nói: "Nhất định là bị nữ nhân chết ngày hôm trước bắt theo rồi, hoặc là nữ nhân hiện quỷ trong nhà vườn đó bắt đi, chúng ta phải bốc mộ của nữ nhân đó đem ra khỏi thôn mới được." Người dân xung quanh nghe thế đều đua nhau tán thành.