Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 209: Căn Hộ Bị Cài Bom
N
hưng xui xẻo của Vương Minh chưa dừng lại ở đây, khi hắn lái xe trở về nhà, tâm trạng đang khá bực bội. Đi một mạch lên căn hộ, hắn biết lúc này trong nhà không có ai bởi Nguyễn Giai Giai sáng nay đã lôi kéo hai người Triệu Vận và Lê Linh ra ngoài đi mua sắm, vì vậy lúc này Vương Minh trở về chỉ có thể nằm ngủ chứ không làm gì khác. Nhưng… khi bàn tay nắm tay đám cửa, vừa vặn nhẹ một cái
Cạch…!
Bíp…!
Đột nhiên một thanh âm kì quái rất nhỏ truyền vào lỗ tai linh mẫn của Vương Minh lại nói lúc này hắn ngửi được một mùi gì đó giống với mùi khí ga, con ngươi hắn chợt co rút lại, hắn không xa lạ gì âm thanh này ngược lại còn rất là quen thuộc là đằng khác.
"Mịa kiếp là bom"
Hắc ám nội khí trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển thoát ra bên ngoài từ lỗ chân lông, khi tiếp xúc chân khí thì như hóa thành thực thể, bao bọc khắp người Vương Minh khiến hắn lúc này trông giống một con sâu bướm đang cuộn chặt mình trong kén đợi ngày hóa bướm chiu ra.
Bùm…!
Cánh của phát nổ, một ngọn như dược phun ra từ miệng rồng thổi vào chiếc hắc kén bảo vệ Vương Minh. Quả bom này sức công phá không lớn nhưng lực xung kích thì không thể coi thường lại cộng với khí ga làm điều kiện nền nên lực xung kích càng được thể mà nhân lên gấp hai gấp ba lần so với bình thường. Dưới sóng kích của vu nổ khủng bố cái kén của Vương Minh bị bắn ra phía sau không biết bao xa chỉ biết rằng khi nó va chạm với mặt đất lập tức tạo ra một cái hố sâu khủng bố như thể một tiểu thiên thanh lao xuống vậy.
Tách…!
Chiếc kén xuất hiện một số khe nứt, chỉ giây lát sau các rãnh nứt này lan rộng ra toàn cái kén. Cả chiếc hắc kén vỡ vụn, các mảnh vỡ lập tức hóa thành thể khí xâm nhập trở lại vào trong cơ thể Vương Minh.
Vương Minh nằm trên đất cảm thấy xương cốt tê rần, mặc dù đã có hắc ám nội khí bảo vệ nhưng là xung kích của vụ nổ và sự va chạm quá lớn khi tiếp đất cũng ít nhiều gây chấn động lên khung xương và nội tạng của Vương Minh. Cố gắng đứng dậy, Vương Minh cảm thấy cổ họng ứ ứ, ngọt ngọt lại nóng nóng.
Phụt…!
Không thể không chế được nữa, Vương Minh phun ra một ngụm máu tươi đỏ tươi rồi đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại nhọc nhằn đổ xuống mặt đất.
----------------------o0o------------------------
Cách căn hộ của Vương Minh không xa khoảng hai mươi mét tính theo đường chim bay có một tòa nhà thương mại cao hơn mười tầng. Lúc này đứng ở trên sân thượng có hai người, nếu như lúc này Vương Minh có mặt tại nơi đây chắc chắn sẽ nhận ra hai người này bởi dù sao hai người này cũng tính là người quen trước đây.
Đứng bên trái là một người một trung niên nhân khuôn mặt gầy guộc, thân thể có gầy gầy phối hợp với cái hốc mặt sâu hoắm thâm đen, mái tóc hoa râm trắng đen xen kẽ rất có phong cách. Còn bên phải là một người đần ông khoảng gần bốn mươi, thân thể béo mập, mặt phúc hậu trông như phật di lạc, trên miệng luôn nở nụ cười tươi hết cơ khiến người nào tiếp xúc với hắn lần đầu cũng nghĩ hắn là một người hòa ái dễ gần nhưng nếu để ý kĩ thì ánh mắt của hắn rất lạnh lùng và sắc bén, lạnh lẽo vô cùng.
Trên tay người đàn ông béo lúc này đang cầm một bộ điều khiển từ xa phức tạp, trên đó có một cái màn hình mà trong màn hình lúc này hiện thị hình ảnh Vương Minh đang đứng trước cửa nhà, một tay đang cầm lên nắm đấm. Thấy cảnh này ánh trong mắt người đàn ông béo lóe lên sát khí, khóe miệng cười lạnh nói
"Thỏ đã về hang… Bùm…"
Hắn lập tức ấn tay vào nút đỏ to ở bên cạnh mà hình, lập tức màn hình trở lại tình trạng tối đen như khi không hoạt động đồng từ xa xa, bên trong tiếng gió truyền đến tiếng phát nổ nho nhỏ, Lại nhìn ngọn lửa nho nhỏ đang bừng bừng cháy ở xa thì người đàn ông ưỡn ẹo lắc lắc cái eo như thùng phi của mình nói
"Cuối cùng cũng xong, nhiệm vụ này thật dễ dàng a… mịa ơi lưng ta đứng nhiều mỏi quá. Này Martin ông thấy màn này ra sao, ấn tượng chứ"
"Ấn tượng cái đầu"
Martin mặt hầm hầm đen sì, hắn tức giận nói
"Tiểu thư đã hạ lệnh là chỉ ám sát hắn, không được làm ảnh hưởng đến nhưng người xung quanh, ngươi đặt quả bom như vậy nếu chẳng may chết người vô tội nào thì lúc đó ăn nói thế nào với tiểu thư đây"
"Ô dài, Martin ông cứ lo hão, ông yên tâm đi PP tôi là thần bom lại không khống chế được uy lực chứ"
PP nghếch mặt lên trời tự sướng nói
"Loại bom này là loại bom tôi mới sáng chế ra, uy lực nhỏ mà sát thương chủ yếu chỉ ở lực xung kích. Chửa kể lúc dặt bom tôi đã cẩn cẩn thận thân thăm dò khu vực xung quanh và trong nhà rồi, đảm bảo khi nổ không có ai ở xung quanh cả"
"Haiz… hi vọng là vậy"
Martin thở dài nói
"Làm sao lại buồn ủ rũ vậy Martin vui lên chứ, cái nhiệm vụ này quả thật là quá dễ dàng đáng lẽ tôi cũng không muốn làm đâu chỉ là cái giá quá hời nên mới miễn cưỡng thôi. Ông yên tâm đi đến lúc nếu chẳng may có sơ xót gì thì đến lúc đó tự cái thân béo này sẽ chịu tôi với tiểu thu, đảm bảo không liên lụy gì đến ông"
Martin không nói gì mà xoay người bước đi. PP thấy Martin muốn rời đi cũng vội vàng cất bước, chuyển dời cái thân hình to béo của mình đi theo.
-----------------------------o0o----------------------------------
Hai người Martin và PP vừa trở về trụ sở bí mật tại Đông Doanh của tổ chức sát thủ Vương gia, Martin không chậm trễ lập tức chạy lên phòng của tiểu thư ở tầng ba báo cáo nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng khi báo cáo xong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, thứ chào đón hắn không phải là một xấp tiền khen thường mà là một trận đại lôi đình của vị đại tiểu thư Vương gia Vương Yến
"Cái gì, các ông dùng bom"
"Vâng… vâng…"
Martin nhìn khuôn mặt hầm hầm tức giận của tiểu thư biết chắc mình làm sai ý rồi, bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trái từng hột từng hột to bằng hạt ngô rơi xuống sàn nhà, miệng không khỏi lắp bắp nói
"Đ**… Ta… Haiz… Trời ơi…!"
Vương Yến cuồng nộ đang định bật dậy vỗ bàn mắng chửi người một phen nhưng nhớ gì đó đột nhiên cả cơ thể cứng ngắc lại rồi lại mềm nhũn vỗ lực dựa cả người vào ghế salon, lúc này Vương Yến cảm thấy đầu mình phình to đau nhức như muốn nổ tung ra. Nàng mệt mỏi day day hai thái dương nói với giọng hệt sức kiềm chế
"Được rồi ông lui ra đi Martin"
"Tiểu thư…"
Martin nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi hết sức hiếm thấy của tiểu thư thì hết sức lo lắng, gia chủ Vương Tung Sơn điều hắn đến đây không chỉ có mỗi việc giúp tiểu thư trong công việc mà còn phải chiếu cố sinh hoạt cho tiểu thư. Nếu tiểu thư làm sao thì lúc đó hắn chả còn mặt mũi nào mà trở về đối diện với gia chủ ca.
"Ông lui ra ngoài đi"
"Nhưng mà…"
"Tôi nói ông ra ngoài thì ông ra ngoài đi, cứ đứng đây lải nhải làm gì"
Vương Yến chịu không nổi nữa mà nộ hỏa bạo phát, mặt mũi đỏ bừng bừng không hiểu sức lực từ đâu trở về đứng bật dậy gào thét, trông bộ dạng của nàng lúc này đích thực là một sư tử cái không sai vào đâu được
"Vâng… vâng…"
Martin thấy mình lại chọc vào vẩy ngược của vị tiểu thư này thì không dám dè dà thêm nữa vội vàng co giò chạy ra ngoài.
Vương Yến trong phòng nhìn cửa đống lại thì cả người mệt mỏi ngồi bệt lên trên ghế. Răng cắn chặt môi, lúc này nàng có chút ít lo sợ và hoảng loạn trong lòng. Nàng biết chắc chắn vụ nổ kia không giết chết được Vương Minh bởi hồi ở HongKong hắn đã làm ra một kỳ tích ý hệt như vậy. Lúc đầu nàng chỉ muốn trêu hắn đồng thời khảo nghiệm thực lực của hắn một chút vì vậy mới ra lệnh không được làm tổn thương đến những người xung quanh hắn, nàng nghĩ chắc sát thủ phái ra chỉ dùng quyền cước cùng lắm là súng ống đối phó với hắn nào ngờ mọi việc lại tiến triển đến mức này. Vương Yến mặc dù tiếp xúc với Vương Minh không nhiều nhưng nàng cũng hiểu vụ nỏ bom này chắc chắn đã thực sự hoàn toàn chọc giận hắn, hắn chắc chắn sẽ phát động trả thù. Đến lúc đó… Vương Yến thở dài nói
"Hi vọng mọi việc đừng đi quá đà, còn có thể giảng hòa được. Nếu không…"
Vương Yến lắc lắc đầu không hề muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất kia bởi nàng biết một khi nó xảy ra hậu quả sẽ rất thảm khốc, Vương gia sát thủ có nguy sơ sụp đổ