A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Bắt Tay Hợp Tác
ợp tác? Hợp tác gì?”
Vương Minh mặc dù đã đoán được Vương Yến muốn hắn hợp tác làm gì nhưng đoán chỉ là đoán thôi. Vương Yến gật đầu nói
“Chính là nhiệm vụ cấp S gần đây”
Vương Minh nhìn Vương Yến từ đầu dến chân như thẻ nhìn thấy một sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy. Hắn tò mò hỏi
“Chẳng lẽ sát thủ Vương gia chỉ có mình cô đi”
Vương Yến gật gầu. Vương Minh nhìn nàng ta với ánh mắt quái lạ. Theo như trí nhớ của hắn thì Vương Tung Sơn chưa bao giờ để con gái đi ra làm nhiệm vụ một mình cả bởi ông ta lo sợ cô con gái hay gây chuyện của mình gặp nguy hiểm. Vương Minh nhìn vậy dùng dị năng quét một lượt xung quanh trong vòng 100 m cũng không thấy có người khả nghi xung quanh. Thế nên lúc này hắn mới xác nhận điều Vương Yến nói là sự thật. Nhưng vẫn có chút ban khoăn không lí giải được, Vương Minh hỏi
“Chẳng lẽ sát thủ Vương gia bài danh số một trong giới sát thủ lại hết người mà phải cử một mình cô đi thực hiện nhiệm vụ ám sát này sao?”
“Tổ chức không nhận. Ta lén nhận”
Vương Yến bình thản nói như không. Vương Minh nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt rồi hắn lắc lắc đầu nói
“Cô gái cô đúng là liều mạng quá rồi đấy. Có biết nhiệm vụ này khó khăn thế nào không, cho dù là sát thủ số một thế giới cũng không dám làm nhiệm vụ này một mình đâu”
Lời Vương Minh không có chút nào là khoa trương cả bởi bản thân lúc trước là sát thủ đứng đầu của Vương gia mà Vương gia lại là đứng số một thế giới, nói tóm lại hắn chính là sát thủ số một thế giới hiện nay. Một kẻ như Vương Minh còn không dám nhận nhiệm vụ một mình, phải kéo Mã Đống theo cùng mà cái cô nàng Vương Yến này lại dám hành động đơn độc, đúng là chưa biết chữ chết viết như thế nào rồi.
“Vì thế ta mới yêu cầu ngươi hợp tác”
Vương Yến nở nụ cười. Vương Minh tuy đã thấy nụ cười của nàng cách đây ít lâu nhưng vẫn chưa quen thấy nàng ta cười nên vẫn bị có chút hút hồn. Một giây thất thần qua đi, Vương Minh lắc lắc đầu ném hết mấy cá suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Lúc này hắn đã quyết định bắt tay với nàng ta một phen, thực tế với tình cảm của Vương Tung Sơn dánh cho hắn thì hắn cũng không nỡ nhìn con gái độc nhất của ông ta đi vào cửa tử.
“Thôi coi như giúp lần chót. Từ nay về sau ta với Vương gia sẽ không còn nợ nần gì nữa”
Vương Minh suy nghĩ như vậy thì tâm tình thả lỏng hơn. Hắn nghiêm mặt, bộ dạng nghiêm túc hẳn lên nói
“Hợp tác thì ok thôi. Bất quá lợi ích chia như thế nào. Nói trước là giá của ta rất cao đó”
“Ta biết”
Lúc đầu thấy Vương Minh đang cười cười cợt cợt nay đôi nhiên thay đổi khuôn mặt khiến nàng có chút bất ngờ nhưng bản lĩnh của một người đã trải qua huấn luyện tâm lí nên nàng rất nhanh khôi phục lại tình thần. Vương Yến nói
“Sáu bốn ngươi nghĩ sao”
“Sáu bốn”
Vương Minh lầm bầm rồi bắt đầu nhẩm tính. Nhiệm vụ này tiền thưởng là 3 tỉ đô, vậy bốn phần vị chi là tỉ hai. Cũng không ít. Bất quá cái số tiền thưởng này không phải là thứ Vương Minh nhắm đến, thứ hắn nhắm đến còn có giá trị hơn rất nhiều vì vậy hắn lập tức đồng ý ngay.
“Ta đồng ý. Cô sáu ta bốn”
Vương Yến thấy Vương Minh đồng ý ngay lập tức thì cảm thấy vui mừng, nàng đến Hong Kong này được một tuần trước để tìm kiếm cộng sự nhưng những người tìm đến chỉ cần nghe đến nhiệm vụ cấp S này là lập tức mặt xanh mét, không ai dám nhận. Nay thấy Vương Minh không cần nhíu mày suy nghĩ đã sảng khói đồng ý ngay nên tâm tình nàng cũng có cao hứng, bất quá nàng cảm tháy mọi việc quá dễ dàng nên có chút không chắc chắn. Nàng hỏi
“Vậy ngươi có điều kiện gì khác không?”
“Đương nhiên là có rồi”
Vương Minh cười nói
“Nhiệm vụ này ta là chỉ huy, mọi việc cô phải nghe theo ta”
“Cái gì”
Vương Yến tức phồng mồm trợn má lên, nàng hét lên. Với bản tính cao ngạo của vị đại tiểu thư đã ăn sâu vào trong máu thì trong suy nghĩ của Vương Yến thì nàng ta mới là ngươi cao nhất, không ai được phép và dám ra lệnh hay ngồi trên đầu nàng cả. Vậy mà Vương Minh dám, thử hỏi nàng không sửng cồ lên được cơ chứ.
Vương Minh cũng biết cô nàng này bị bệnh đại tiểu thư rất nặng nhưng hắn vẫn phải ra cái yêu cầu này bởi nếu để nàng ta lập kế hoạch không khéo mọi việc đổ bể mất, nhẹ thì nhiệm vụ thất bại còn nặng thì vong mạng dưới súng của đám vệ sĩ. Chưa kể lần này hắn thực hiện nhiệm vụ còn có mục đích khác nên bằng mọi giá phải có quyền chỉ động trong việc này. Vương Minh nói
“Không đồng ý sao. Vậy mà cũng đòi làm sát thủ, sát thủ là phải biết nhẫn, phải biết chịu đựng chỉ cần vươn đến một mục tiêu duy nhất là…”
“Được rồi được rồi”
Vương Yến bực tức cắt ròi Vương Minh nàng nói
“Anh đừng lải nhải mãi mấy cái điều cũ rích đó nữa. Tôi nghe nhàm tai lắm rồi. Tôi nghe theo anh là được chứ gì.”
“Vậy có phải tốt hơn không”
Vương Minh cười cười hắn có chút bất ngờ, trong trí nhớ của hắn thì Vương Yến là một cô gái rất cứng rắn, việc gì nàng ta đã quyết thì đừng bao giờ mà bảo nàng ta thay đổi. Thật không ngờ mấy năm không gặp nàng ta đã thay đổi như vậy. Vốn lúc đầu phải tốn một phen công phu miệng lưỡi và vài tấn nước bọt mép mới xong nhưng không ngờ lại chớp nhoáng như thế.
“Vậy anh có kế hoạch gì chưa?”
Vương Yến hỏi. Vương Minh gật đầu nói
“Đã có rồi. Tối mai sẽ hành động”
“Cái gì, tối mai?”
Vương Yến trợn tròn mắt há mồm. Vương Minh gật đầu nói
“Theo thông tin tôi có được ngày mai mục tiêu sẽ rời tàu Elise đến khách sạn XVII, nghỉ qua một đêm ở phòng tổng thống trên tầng 30. Không ra tay lúc ấy thì còn ra tay lúc nào nữa. Mà này chẳng lẽ cô không biết tin tức này sao?”
“Ai nói tôi không biết”
Vương Minh nhìn Vương Yến rồi ánh mắt nghi hoặc hỏi lại
“Có thật không thế?”
“Đương nhiên là thật rồi”
Vương Yến tức giận nói. Thực ra nàng vừa mới biết tin tức này được vài giây từ miệng Vương Minh. Lúc trốn đi làm nhiệm vụ thì nàng chỉ biết tin tức tình báo cũ mà Vương Yến ở Hong Kong chỉ có một thân môt mình không hề có nguồn tin nào đồng thời tin tức của Vương Minh vừa mới có được từ ngày hôm qua nên nàng ta không biết là phải. Bất quá nghĩ mình là đại tiểu thư của tổ chức sát thủ Vương gia, là người kế nhiệm đời tiếp theo mà ngay cả một tin tức tình báo quan trọng như vậy cũng không biết thì đúng là niềm sỉ nhục to lớn đối với gia tộc nên dù có đánh chết thì nàng ta cũng không bao giờ thừa nhận.
Vương Minh nhìn biểu hiện của Vương Yến cũng biết nàng ta đang nói dối bất quá đây là vấn đề mặt mũi thể diện nên hắn cũng không có truy hỏi tiếp. Hai người cứ như vậy mà đi bộ, không nói gì nữa bởi hai người đều không có đề tài chung với lại thái độ của Vương Yến đối với Vương Minh còn có đề phòng nên cũng không muốn giao tiếp nhiều. Hai người cứ lẳng lặng song song đi bộ, bất giác thì không biết bằng cách nào đã đi trở lại về khách sạn XVII. Vương Minh nhìn đồng hồ trên đường nói
“Không ngờ đã muộn như vậy rồi. Được rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi, mai tôi lên phòng cô bàn kế hoạch thực hiện hành động”
“Được”
Vương Yến đáp rồi nàng bỏ Vương Minh lại trước cửa khách sạn mà đi trước. Vương Minh đứng ở trước cửa khách sạn nhìn lên tầng cao nhất của tòa nhà, thở một hơi rồi trở lại phòng. Lúc này Mã Đống đã trở về, hắn thấy Vương Minh về thì hỏi
“Đi ra ngoài dạo hả”
Vương Minh gật đầu rồi hắn chần chừ một lúc mới nói
“Đi dạo xem xét tình hình bất quá gặp một người”
“Ai?”
Mã Đống tò mò hỏi. Vương Minh bình thản đáp
“Chạm mặt Vương Yến, Vương tiểu thư”
“Tiểu thư sao? Cô ta làm gì ở cái chốn này”
Mã Đống trợn mắt nói. Vương Minh cười khổ kể lại toàn bộ sự việc, đương nhiên đoạn hắn gặp Alice thì không nói ra bởi mặc dù Mã Đống là người thân nhất của hắn nhưng lúc hắn và Alice quen biết nhau thì Mã Đống đã mất tích từ mấy năm trước rồi. Mà với cả đây là chuyện tình cảm riêng tư của hắn nên hắn cũng cảm thấy khá ngại khi cho người khác biết.
“Vậy là chú đã đồng ý?”
Mã Đống hỏi. Vương Minh gật đầu hắn nói
“Nếu để nàng ta làm một mình thì khác gì đẩy nàng ta vào chỗ chết. Nghĩ đến Vương gia chủ thì em không thể nhìn nàng ta nhảy vào chỗ chết mà không cứu được”
Mã Đống gật đầu. Lý lẽ của Vương Minh rất hợp lí, không sai cho dù là hắn trong hoàn cảnh đó cũng sẽ quyết định như Vương Minh. Mã Đống thở dài rồi hỏi
“Thế chú đã có kế hoạch gì chưa?”
Vương Minh gật đầu nói.
“Tam thời đã có bất quá khả năng thành công không cao?”
“Được rồi nói đi xem nào”
Thế là hai người Vương Minh và Mã Đống ngồi bàn bạc kế hoạch suốt đêm, mãi đến tận ba giờ sáng thì hai người mới lên giường đi ngủ.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin