Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Chương 100: Bưu Hãn Nhân Sinh
C
ơ hồ là trong đêm đó, trên tường kinh đô, trên tường ngoài cửa hàng dán đầy tiểu quảng cáo, rất nhiều người trên tay đều bị nhét truyền đơn, người biết chữ rất nhanh biết được nội dung, không biết chữ cũng tranh hỏi nội dung.
Rất nhanh phố lớn ngõ nhỏ mỗi người đều đi đi lại lại truyền nhau một sự kiện, là trưởng công chúa đoạt vị hôn phu xinh đẹp của một cô nương nông thôn, dẫn tới người ta ngàn dặm tìm phu, cáo lên phủ nha kinh đô.
Liễu Phượng Nhi cầm trên tay một chồng truyền đơn viết oan tình, thỉnh thoảng có ít ăn mày lưu lạc giúp đỡ dán truyền phát.
Những người này mỗi lần dán hoặc phát đi một chồng truyền đơn như vậy đều có thể được mấy văn tiền thù lao, nhiều người lực lượng lớn, Hắc Muội giao cho Liễu Phượng Nhi nhiệm vụ chính là chế tạo áp lực dư luận.
Mà nhiệm vụ của Vương Minh chính là giám thị đám hắc y nhân, bảo đảm an toàn cho họ.
Còn nàng trực tiếp đi phủ nha cáo trạng.
Phủ đệ trưởng công chúa giờ phút này hoa sen đầy hồ, dương liễu ấm nồng, trăm hoa đua nở, tô điểm cho đình, đài, lâu, các.
Trên hồ gió thổi phất phơ, cành liễu nhẹ lay động, sóng gợn nhộn nhạo.
Nhưng ai cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh, mỗi người cảm thấy bất an, nô bộc tỳ nữ thở mạnh cũng không dám, đi đường đều nhẹ nhàng, rất sợ không cẩn thận chọc giận chủ tử.
Nữ tử trang phục lộng lẫy tóc mây cao ngất, trên búi tóc cắm mấy ngọc trâm nạm vàng, trâm cài lay động tôn lên khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp như ngọc, dung mạo không giận mà uy.
Một trận gió đêm phất qua quanh thân nàng, váy sam đỏ thẫm thêu mẫu đơn tầng tầng bay lên, phảng phất tản ra một mùi thơm tuyết lan. Dung mạo của nàng giấu sau những sợi tóc phất phơ, mắt đào hoa vô hạn quyến rũ thuỳ mị.
Một đám nô bộc vây quanh phía sau nàng, dưới chân rất nhanh hướng tây uyển bước vào.
Đúng là trưởng công chúa Đại Đường quốc, khi tiên hoàng còn sống thì nhận được sủng ái, nay cùng tân hoàng lại thân cận, hưởng hết vinh quang, trong kinh quan viên nhắc tới nàng đều kính sợ ba phần.
Đi đến tiểu viện nàng uy nghi quát tuỳ tùng lui xuống, lập tức một mình đi vào tiểu.
“Ngươi cứ như vậy không tiếc huỷ hoại thanh danh của ta cũng muốn cùng ta đối đầu?”Giờ phút này trưởng công chúa hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh ngạo nghễ như vừa rồi, trong mắt chỉ có phẫn nộ cùng thất vọng, nổi giận đùng đùng chất vấn bóng người bên cửa sổ.
Người nọ một thân trường bào gấm vóc hoa mỹ, dần dần xoay người lại, dung mạo hờ hững vô tự, đúng là Lâm Tam Mộc.
“Ta nói rồi, tuyệt đối không cho phép đụng vào một sợi tóc của nàng!”
Trong lời nói của hắn mang theo kiên quyết.
Trưởng công chúa sửng sốt, nhìn khuôn mặt trước mắt này cùng dung mạo chính mình tương tự, không khỏi giận dữ, “Ta là hoàng tỷ của ngươi!”
“Nàng là thê tử của ta!”Lâm Tam Mộc không chút nào thoái nhượng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hai mắt sâu không đáy, “Đừng tưởng rằng nàng như tiểu nha đầu trong phủ ngươi để mặc ngươi gây khó dễ! Ngươi đây là gieo gió gặt bão!”
Bỗng nhiên nàng nở nụ cười, bên môi độ cong mang theo vô hạn đùa cợt, “Một con nhóc ở nông thôn, nó xứng làm thê tử của ngươi sao? Trên người ngươi đang chảy là huyết mạch cao quý hoàng gia!”
“Khi ta bị người đuổi giết, lúc huyết mạch cao quý chảy đầy đất chính nàng đã cứu ta!”Tam Mộc vốn còn rất nhiều điều muốn nói, nhớ tới tình cảnh ngày đó mùa đông tuyết bay trong khe núi kia, trong rừng trúc Bạch gia, trong phòng tối yên tĩnh, dưới chân núi thôn Đại Diệp người một nhà vui vẻ đón năm mới.
Từng mảnh ký ức của nàng và hắn, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói, hắn cảm thấy nàng vĩnh viễn sẽ không biết.
“Ngươi vẫn trách hoàng tỷ để ngươi bên ngoài phiêu linh nhiều năm?”
“Ta không trách, ta chỉ không muốn làm trái ý nguyện mấu thân! Làm trái ý nguyện của mình!”
“Nhưng ta tìm cách nhiều năm vì ai? Ngồi ở vị trí kia hẳn là ngươi ——- “
“Ngồi trên vị trí kia không hẳn sẽ khoái hoạt!”
Tam Mộc lạnh lùng làm cho trưởng công chúa kích động gấp bội, một phen phất đi bức tranh thuỷ mặc treo trên tường.
“Nhưng ngươi không nên đánh rắn động cỏ như vậy, vạn nhất, chỉ cần bên kia vừa nghe được tiếng gió đầu chúng ta sẽ rơi xuống đất!” dung mạo của nàng mang theo tức giận cùng phẫn nộ.
“Vậy ngươi không nên bố trí ta vào nơi nguy hiểm như vậy!”Tam Mộc mày kiếm mắt sáng tức giận.
Trưởng công chúa nhìn hắn, liền lẳng lặng nhìn, dường như cố gắng từ vẻ mặt của hắn tìm cái gì, cuối cùng có chút nản lòng, chậm rãi nói, “Ta biết ngươi lo lắng, nhưng ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, chẳng lẽ ta sẽ hại ngươi sao, ta đã quyết định đi tới bước này nhất định là có chuẩn bị nắm chắc!”
“Chớ nói nữa, thả ta rời đi đi!”Lâm Tam Mộc nhìn tỷ tỷ trước mặt dần dần có chút cuồng loạn bất đắc dĩ nói, ánh mắt hắn như bịt kín mây mù sao sớm, ảm đạm đi xuống, “Nhận tổ quy tông hay vị trí kia đối với ta mà nói đều không hề ý nghĩa. Thả ta đi đi!”
“Mơ tưởng!”
Lâm Tam Mộc bóp cổ tay giòn vang, thâm trầm sau một lúc lâu rốt cục nói, “Ngươi có biết lúc trước mẫu thân kêu bà vú đưa ta ra cung còn có hai người biết rõ sự tình không?”
“Cái gì?”Trưởng công chúa sửng sốt, không thể tin nhìn Tam Mộc hỏi, “Ai? Hai người nào?”
“Bọn họ mấy hôm trước cũng vào kinh, sau đó liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.”
Tam Mộc nói lời này có vài tầng ý tứ, một là chỉ năm đó hắn vẫn còn nhỏ bị bí mật đưa ra cung trên đời còn có người biết, hai là đối với chuyện trưởng công chúa muốn vì hắn chứng minh thân phận đã có người biết trước nàng một bước.
Kể từ đó chuyện sẽ không đơn giản như vậy, hiển nhiên trưởng công chúa cũng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hai người cuối cùng lại một lần chia tay buồn bã.
Bên kia Hắc Muội giờ phút này chân chính thuyết minh cái gì là nhân sinh bưu hãn.
Ùn ùn kéo đến thế công dư luận nàng lấy khí thế nghé con mới sinh không sợ hổ gõ trống to phủ nha kinh đô, trước mắt bao người cáo trạng trưởng công chúa, đối mặt nhân chứng vật chứng, lời lẽ sắc bén, Hoàng đại nhân phủ nha cả kinh một thân mồ hôi lạnh.
Ngay lúc hắn đang âm thầm cân nhắc việc này nên xử lý thế nào, có người tới cửa bái phỏng.
Trên hành lang gấp khúc ở hoa viên phủ nha, một nam tử mặc bạc bào xanh đang đứng, trong tay hắn túm chặt nhành hoa, mấy cánh hoa phiêu tán rơi xuống, theo gió cuốn vào ống tay áo.
Thanh y tố bào, tự nhiên thanh nhã, xuyên qua sương khói, không nhiễm bất luận tạp trần gì, giống như thế ngoại tiên nhân tùy thời đều có thể theo gió đứng lên.
Hoàng đại nhân bước nhanh tới, lập tức quỳ xuống đất dập đầu, “Hoàng Nghiêm khấu kiến phò mã!”
Người nọ xoay người lại, dung mạo lại không giống dáng người của hắn không dính hạt bụi nhỏ, ngũ quan mang theo chút bí hiểm hàn ý, đúng là phò mã trưởng công chúa Tần Vô Tình.
Mặc dù hắn cười yếu ớt tay hơi hơi nâng Hoàng Nghiêm đại nhân dậy, nhưng đôi mắt u ám của hắn vẫn khiến Hoàng đại nhân cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Trong kinh đều nói trong vài vị phò mã đương triều thì có phò mã trưởng công chúa tính tình ôn nhu độ lượng, nhưng Hoàng Nghiêm không cảm thấy như vậy, tổng cảm thấy vị phò mã này bề ngoài ôn nhuận không đơn giản như vậy.
“Hoàng đại nhân, ngài cảm thấy cô gái cáo trạng trưởng công chúa là người thế nào?”
Hoàng Nghiêm dự cảm lần này phò mã đến là để tìm hiểu án đoạt phu ồn ào huyên náo có liên quan tới trưởng công chúa, nhưng hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi người cáo trạng có chút bất ngờ, nhưng vẫn dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Nhìn sơ cô gái đó vô cùng lỗ mãng quật cường!”
Tần Vô Tình mỉm cười, như là suy tư chuyện gì, không hề nói chuyện.
Hoàng Nghiêm thập phần chờ mong hắn có thể ám chỉ chút gì, nhưng phò mã Tần Vô Tình bất quá lại nói chuyện tào lao vài câu liền cáo từ.
Hoàng Nghiêm không khỏi có chút buồn bực, kỳ thực dựa theo ý tưởng của hắn, đơn giản là chờ lập án xong hắn đến phủ đệ công chúa tự mình thỉnh tội, thứ nhất xem ý tứ trưởng công chúa, cũng nhìn xem vị hôn phu bị cướp đi có phải thật sự bị cầm tù trong phủ trưởng công chúa không, thứ hai coi như là cho trưởng công chúa một bậc thang thả người.
Nhưng hôm nay phò mã tới cửa, chỉ hỏi tình huống người cáo tráng, hắn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Hắn vốn luôn luôn xử sự cẩn thận, cái này cần phải suy nghĩ lại.
Giờ phút này Hắc Muội đang ở trong nhà cân nhắc Hoàng đại nhân kế tiếp sẽ làm gì, lại bị báo cho biết có người tới cửa bái phỏng.
Nhìn dáng vẻ Liễu Phượng Nhi khẩn trương, nàng lập tức ý thức được thân phận người này, nguyên bản nàng tưởng trưởng công chúa tìm tới cửa, nào ngờ là một vị nam tử dung mạo mang cười.
Hắc Muội không kịp nhìn hắn ăn mặc tinh mỹ, vừa thấy bên hông lộ ra ngọc bội hơi hơi sửng sốt, lập tức dập đầu, “Bái kiến phò mã!”
Tần Vô Tình nở nụ cười, “Thật là một người thông minh!”
Hắc Muội vốn nghĩ đến trưởng công chúa trong truyền thuyết nhất định tự mình tới cửa, nàng thậm chí chuẩn bị tốt vấn đề chất vấn nàng, vừa nghĩ đến chính mình là một dân chúng bình thường chất vấn công chúa liền tâm huyết dâng trào, ai kêu vị hôn phu của nàng là đệ đệ người ta, còn chảy huyết mạch hoàng tộc.
Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới phò mã sẽ tự mình tới cửa tìm nàng, vì thế cũng không nói gì, lẳng lặng chờ hắn ra chiêu.
“Nghe nói vị hôn phu của ngươi là ở rể?”
“Phải, “Hắc Muội vô cùng nhanh nhẹn lấy ra bản hộ tịch trong lòng, “Người xem!”
Chủ hộ trên hộ tịch là Phùng Như Ý phía sau đúng tên Lâm Tam Mộc, còn có dấu tay.
Tần Vô Tình nhìn nhìn, đối với Hắc Muội nói, “Cô nương cũng biết hậu quả dám cáo trạng trưởng công chúa đi?”
“Hậu quả? Tướng công của ta đã bị đoạt, ta còn sợ gì, dù cáo ngự trạng ta cũng cáo!”
“Được, nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói!”
Hắc Muội rất muốn nói với Tam Mộc chuyện hôm nay phò mã tới, nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái, lẽ ra phò mã nên đứng về phía trưởng công chúa, vì sao có một loại ý tứ cổ vũ nàng chứ.
Nhưng nàng không nghĩ tới sự việc sẽ diễn biến trở nên có chút hí kịch hóa.
Bởi vì ngày hôm sau phủ nha tái thẩm không khí rõ ràng không bình thường, bên ngoài binh sĩ kim giáp ngân thương không nói, trên công đường còn bày có một tấm rèm, phía sau rèm rõ ràng có người, hơn nữa mọi người phá lệ nghiêm túc thận trọng.
Ngồi bên công đường đúng là vợ chồng trưởng công chúa.
Đây là Hắc Muội lần đầu tiên nhìn thấy trưởng công chúa, dù nàng không dám nhìn thẳng nhưng chỉ nhìn thoáng qua nàng vẫn cảm giác được dung mạo của nàng có vài phần tương tự Tam Mộc.
Trong lòng nàng kỳ thực cũng thập phần khẩn trương, nhưng giờ khắc này nàng bỗng nhiên cảm thấy có một loại dũng khí bất khuất trước khi chết.
Theo Hoàng Nghiêm đại nhân một tiếng thăng đường, nàng một mực chắc chắn vị hôn phu Lâm Tam Mộc của mình vì tướng mạo xuất chúng bị trưởng công chúa cầm tù bên trong phủ.
Nhưng không nghĩ tới là, kế tiếp Lâm Tam Mộc thế nhưng thật sự bị dẫn ra, nàng không ngờ có thể ở trong tình thế này gặp lại nhau.
Nhưng ánh mắt Tam Mộc mang theo trấn an nàng nhanh chóng trấn định lại.
Kế tiếp Hắc Muội đã thành phối hợp diễn, chỉ còn lại có Hoàng Nghiêm đại nhân chất vấn Lâm Tam Mộc.
Từ đầu tới cuối người phía sau rèm và trưởng công chúa đều không nói một lời, thậm chí đều không có biểu tình gì.
Thẳng đến cuối cùng Hoàng Nghiêm đại nhân định án xong phò mã đột nhiên đề suất bồi thường tinh thần cho Hắc Muội.
Phủ nha phán định Tam Mộc quay về với Hắc Muội không nói, mặt khác còn được bồi thường một trăm mẫu ruộng tốt.
Này làm Hắc Muội rất bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình trở nên thuận lợi như thế, thắng lợi đến tựa hồ rất bất ngờ không kịp phòng bị.
Mà Liễu Phượng Nhi cùng Vương Minh đều kinh hỉ vạn phần, Tam Mộc hình như không bất ngờ gì, chỉ còn Hắc Muội một mình hôn đầu trướng não.
Trở lại tiểu viện Hắc Muội còn mông lung, nhìn thấy Tam Mộc cười nói nàng thật có cảm giác mộng ảo không thực.
Ánh mắt hắn xán lạn như cười như không nhìn chằm chằm nàng, tay thon dài hữu lực gắt gao nắm tay nàng.
Hắc Muội cảm thấy chính mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng lập tức lại không thể nào mở miệng.
Ngược lại là Tam Mộc hướng về hông nàng nhéo nhéo, khẩu khí mang theo điểm chất vấn, “Vừa rồi trên công đường Bộ đầu kia là người nào?”
“Ai chứ?”Hắc Muội hỏi câu đầu tiên quả thật là mờ mịt, hỏi câu thứ hai bắt đầu hỗn độn, “Ai a, Hoàng đại nhân sao?”
Ánh mắt Tam Mộc sáng quắc chọc cười Hắc Muội, Tam Mộc xem nàng chính là không ngoan ngoãn, trực tiếp hành động.
Mùi hương thoang thoảng đánh úp lại, một cỗ sóng nhiệt run rẩy dọc theo ngực bụng Hắc Muội đi nhanh, bạc môi hắn đã hàm trụ nhũ châu của nàng nhấm nháp. Rất nhanh Hắc Muội không còn lực chống đỡ, đối mặt thế tấn công của hắn vừa mò vừa cắn vội vàng kể lại quá trình lui tới với Vương Minh.
Vừa nói xong Hắc Muội bắt đầu hỏi Tam Mộc, chuyện hôm nay trong công đường, cảm thấy có phải quá mức thuận lợi hay không, nàng rất sợ hãi sự tình lại có biến cố gì.
Vừa nói xong Hắc Muội bắt đầu hỏi Tam Mộc, chuyện hôm nay trên công đường, có phải quá mức thuận lợi hay không, nàng rất sợ hãi sự tình lại có biến cố gì.
Tam Mộc ôm chầm nàng dịu dàng nói hết thảy đã trôi qua nàng mới chậm rãi suy nghĩ lại.
Trong kinh thành mỗi người đều biết sự thật cáo trạng rơi vào tai hoàng đế, người phía sau rèm thật sự chính là hoàng đế.
“Vậy hoàng đế rốt cuộc có biết thân phận chàng không?”Hắc Muội khẩn trương hỏi.
Tam Mộc mím môi cười, “Nàng còn nhớ Ngô địa chủ ở thôn Đại Diệp không?”
“Nhớ rõ a!”
“Ta đi vài ngày sau bọn họ đã đến kinh thành.”
Hắc Muội trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Tam Mộc từng kể lúc hắn được bí mật đưa ra cung có người giúp đỡ, chẳng lẽ ——
Nàng nhìn chằm chằm Tam Mộc không thể tin, vô cùng không ngờ tới vợ chồng Ngô địa chủ có liên quan chuyện này.
“Đúng vậy, chính là vợ chồng Ngô lão gia!”
“Đợi chút, lúc trước vợ chồng Ngô lão gia đem Ngô Bảo Nhi phó thác cho nhà chúng ta nói muốn đến kinh thành chấm dứt chuyện cũ, vậy chuyện cũ chính là —– “
Tam Mộc nhìn nàng gật đầu, “Kỳ thực trưởng công chúa quá mức tự tin, hoàng đế và Thái Hậu tìm cách nhiều năm, thật vất vả đợi cho tới hôm nay an ổn vị trí, làm sao có thể buông tha bất luận người nào uy hiếp địa vị bọn họ chứ, “Tam Mộc nói xong thở dài, “Bất quá vợ chồng Ngô lão gia có lẽ đã chết.”
Hắc Muội ngây người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng nha nha nói, “Ta nhất định thay bọn họ chiếu cố Ngô Bảo Nhi!”
“Bọn họ biết đứa nhỏ được họ bảo vệ là chàng không?”
“Hẳn là không biết.”
Hắc Muội một trận cảm khái, người cổ đại luôn trọng tín nghĩa, vì giữ lời hứa, bảo hộ đứa nhỏ bọn họ thậm chí cũng không biết là ai tình nguyện mà chết.
“Vậy phò mã có phải người của hoàng đế không?”Hắc Muội sở dĩ nghĩ như vậy là hoàn toàn dựa vào linh cảm của nàng, nhưng không nghĩ tới được Tam Mộc khẳng định, lại thổn thức không thôi.
Tam Mộc lạnh lùng cười, “Trưởng công chúa tự cho là chính mình có thể nắm trong tay tất cả, không biết phía sau người ta sớm đã bày bố.”
“Vậy chàng có thể gặp nguy hiểm hay không?”Hắc Muội hiện tại quan tâm nhất là chuyện này.
Tam Mộc kéo nàng vào trong ngực an ủi nói, “Còn phải cảm tạ nàng đem chuyện này ồn ào huyên náo, xem như cho ta một cái bùa hộ mệnh.”
Quả thật đúng vậy, hiện tại hoàng đế tựa hồ vô cùng để ý thanh danh. Cáo trạng án này khiến dân chúng kinh thành trừ bỏ cực lực thổi phồng Hắc Muội dũng cảm cùng trung trinh ra, đàm luận nhiều nhất chính là tân hoàng sẽ vì dân giải oan chí công vô tư thế nào.
Nếu không bởi vì sắc trời đã tối cửa thành đóng cửa, Hắc Muội hiện tại muốn dẫn Tam Mộc rời khỏi kinh đô, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng không nghĩ tới vừa ra ngoài, trong viện nhiệt nháo khác thường, bọn họ vừa ra khỏi cửa sợ ngây người, bên ngoài thật nhiều dân chúng cầm này nọ tới, Liễu Phượng Nhi đang bận rộn xoay quanh tiếp đón mọi người.
Mọi người thấy Hắc Muội và Tam Mộc đi ra, người người đối với Hắc Muội dựng thẳng ngón cái khen ngợi.
Khiến cho Hắc Muội dở khóc dở cười.
Tam Mộc ở bên cạnh tiến đến bên tai nàng vụng trộm nói, “Nàng hiện tại nổi tiếng khắp kinh thành!”