Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 56
Khụ khụ khụ — khụ khụ khụ –
Huyết sắc như hoa, in nhuộm một khối khăn tay, hắn thuận tay nhất nhưng, băng lam kia, yên lặng hướng khuôn mặt lạnh nhạt của nàng.
Phương Thiến được nghe thấy âm thanh liều mạng ho khan kia, đôi mày có chút ngưng đọng.
Ngự Thiên Kỳ nắm lấy thời cơ lập tức ra đề.
“Đông vách tường sách báo tây viên Hàn Mặc.”
Hắn như thế nào lại ho khan? Thời khắc nàng tự hỏi mình vẫn đề này, khiến cho Ngự Thiên Kỳ dư dả thời gian, tiêu diệt một cung thủ của nàng.
Nàng nháy mắt lắc đầu thanh tỉnh.
“Nam hoa thu thủy bắc uyển xuân sơn.”
“Mời Loan cô nương ra đề mục.” Ngự Thiên Kỳ một đôi hắc bảo thạch nhìn chằm chằm nàng.
“Một người đi tới bờ sông ngụp lặn, lúc hắn lên bờ quần áo toàn thân ướt sũng, sao tóc lại không ướt?” Phương Thiến tùy ý ra đề.
“Bởi vì đầu hắn là đầu trọc.” Ngự Thiên Kỳ ra đáp án chuẩn xác. Kế tiếp hắn ra đề mục,
“Này hoa từ xưa không người tài, mỗi đến rét đậm hắn hội khai, vô căn vô hiệp thật là kỳ quái, xuân phong nhất thổi hồi thiên ngoại.”
Lúc này Ngự Thiên Kỳ cấp cho nàng một cái đề mục vòng vo tam quốc.
Phương Thiến khóe môi lãnh trào di động, thích khách bên kia đã phóng ra hướng đến quân vương của nàng. Phương Thiến nâng mâu, đón nhận băng lam yên tĩnh trên ghế kia.
“Chích chức bạch bố không phưởng sa, phô thiên cái địa áp hoa mầu, gà ở mặt trên họa trúc hiệp, cẩu ở mặt trên ấn hoa mai.”
Nàng nhẹ nhàng dương thần, giải đáp, đáp án kỳ thật đều là bông tuyết.
Ngự Thiên Kỳ hiểu được, cho nên trong nháy mắt nàng xuất khẩu, đem thích khách thu trở về.
Kế tiếp, ngươi tới ta đi.
“Có một từ, mỗi người thấy nói đều cảm thấy sai. Đây là từ gì?” Phương Thiến ra đề mục.
“Từ sai.”
“Từ nhỏ hạ sinh nhà phú quý, thường xuyên ra vào hưởng vinh hoa. Vạn tuế cũng từng truyền thánh chỉ, đời đời con cháu làm thám hoa.” Ngự Thiên Kỳ ra đề mục.
“Đáp án là ong mật.”
“Một gian nhà tù nhốt hai gã phạm nhân, trong đó một người là ăn cắp, ở từ một năm, người còn lại là cường đạo giết người, lại ở tù mười ngày, vì sao?” Phương Thiến ra đề mục.
“Bởi vì giết người nên đem đi hành quyết.”
…..
Tình hình chiến đấu thật sự nhanh, cơ hồ không có chút sơ hở, làm cho người ta nhìn ra được nước đi của nàng.
Ngoài dự tính của nàng, trong thời gian một nén nhang, làm cho Ngự Thiên Kỳ tiêu diệt hết toàn bộ quân cờ của nàng, còn nàng để lại một quân cờ cho Ngự Thiên Kỳ.
Đánh cờ lần này, là trận đấu phấn khích nhất trong các cuộc thi đấu, cũng là nhìn xem tối nỗi lòng không chừng một hồi kì tái, trong ba nước phá qua có thể nói Lạc Nguyệt vương triều qua cửa thành công.
Mọi người trong Lạc Nguyệt vương triều, thời điểm này đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cũng may lạc nguyệt vương triều không có theo trận đầu tái sự trung xoát tuyển xuống dưới.
“Loan cô nương, ngươi này một ván bãi tốt, không hiện sớm thua.” Tề Nghiễn phiêu dật mà đến, băng lam mị cười sáng bóng không ngừng mà nổi lên.
“Thật có lỗi, tiểu tử tài học thô thiển, làm cho Tề công tử thất vọng rồi.” Phương Thiến thần cánh hoa thản nhiên giơ lên. ” Cửa kế tiếp, ta nghĩ Tề công tử vẫn là khác thỉnh người khác trấn đi.”
“Không cần thay đổi người, tại hạ cảm thấy Loan cô nương tài học xuất chúng, đảm nhiệm trấn quan rất thong thả.” Miệng hắn hàm mị cười. “Lần này thua, lần sau có thể thắng. Đừng tức giận, tại hạ tin tưởng cửa kế tiếp, Loan cô nương sẽ không làm cho tại hạ thất vọng.”
“Tề công tử nắm chắc như vậy, người rất tự tin với tiểu nữ sao?.” Chẳng lẽ hắn không sợ nàng lại một lần bại trận sao? Phương Thiến lạnh nhạt sáng bóng lưu chuyển đáy mắt.
“Nàng sẽ làm được, ngay tại cửa tiếp theo.” Tề Nghiễn trong mắt hình như có thâm ý, hắn cười rời khỏi khu vực bàn cờ.
Phương Thiến trong lòng trầm xuống, Tam hoàng tử này, hắn lại nghĩ ra cái gì đây?