Nguyên tác: Happiness
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2024-09-06 13:25:29 +0700
Trò Chuyện
T
ôi có dịp về Việt Nam để gặp Hoàng – cậu bạn thân quen của tôi làm trong ngành Kiến Trúc. Chúng tôi cần thảo luận một số thử để xây dựng một dự án mới trong mảng về trí tuện nhân tạo trong kiến trúc. Dạo gần đây trí tuệ nhân tạo phát triển như vũ bão, chúng tôi là dân kỹ sư cũng không nằm ngoài vòng quay quỹ đạo của công nghệ. Hoàng tham gia một khoá học về xử lý hình ảnh online trên trang coursera là một hệ thống đào tạo trực tuyến nổi tiếng, cậu đã có chứng chỉ và nói với tôi:
-Cậu học cùng đi, 2 đứa có gì còn học cùng nhau để tớ có cơ hội được làm nhiều thứ hơn cùng cậu, biết đâu chúng mình có thể làm nhiều thứ hay ho với nhau.
Tôi bay sớm chủ nhật đến sáng thứ 2 thì về tới nơi, Hoàng ra đón tôi ở sân bay. Hoàng đến đón tôi bằng chiếc xe BMV cậu mới mua. Trong đám bạn của tôi thì Hoàng là người gia đình có điều kiện nhất, bố mẹ làm kinh doanh, từ nhỏ đã nổi tiếng là đại gia. Ba mẹ Hoàng thường bảo cậu học được đến khi nào thì có thể nuôi được đến đó, từ đại học – thạc sỹ rồi tiến sỹ – gia đình đều có thể hỗ trợ được. Nhưng cậu học hết đại học, dù đã là giảng viên trường đại học kiến trúc, cậu cũng không chịu đi học cao học. Rồi công việc ở trường cần bằng cấp, cậu lại một mực cố chấp không học thạc sỹ, Hoàng nghỉ việc ra công ty xây dựng làm. Từ lúc ra công ty thì lương cao, công việc tốt, Hoàng cũng có mức thu nhập ổn định, cộng thêm nhận nhiều dự án. Chúng tôi vẫn hay trao đổi và thảo luận với nhau mỗi lần cần phải tư vấn Hoàng đều hỏi tôi, tôi cảm thấy Hoàng hiểu rất rõ khả năng của tôi, rằng tôi có thể giúp cậu nhiều thứ về chuyên môn nên luôn rất nể trọng tôi như một người thầy. Tôi lấy hành lý, đi ra cửa ga quốc tế, thấy Hoàng mặc quần thô nâu, áo trắng sơ vin đứng đợi ở ngoài, tôi bảo:
-Lần này tốt quá vì có cậu đến đón, điện thoại tớ chưa kịp lắp sim việt Nam nên lên sân bay là không biết liên lạc như thế nào. Thông thường sân bay nội bài cũng không có wifi. Mọi khi tớ có thể bắt grab rồi.
Hoàng nhìn tôi thương cảm, cười cười:
-Cậu cứ một mình như vậy à? Có cần tớ xách đồ gì không
-À ừ, không có hành lí gì cả, có 1 vali và balo thôi nên tớ mang được, xe cậu để ở đâu?
-Ngay đây thôi, về nhé, tớ thấy trong cậu có vẻ mỏi mệt rồi.
Tôi có hơi mệt thật, chuyến bay đêm khiến tôi thèm ngủ. Tôi bảo Hoàng.
-Thế cậu cho tớ đến Alahome luôn nhé, chỗ Dương Văn Nghệ ấy, tớ đặt phòng trước rồi.
Hoàng quắc mắc:
-Ủa, sao cậu tới đó làm gì. Căn đó chủ yếu cho tụi trẻ trải nghiệm thôi, giống kiểu các đôi trẻ muốn có nơi hẹn hò thay rạp chiếu phim ấy, cậu thuê lấy một căn ở vin ocean hoặc smart city ấy. Những khu ấy thoải mái khi cậu có thẻ cư dân cậu có thể tập gym, có thể thoải mái hơn là ở Alahome.
Tôi bảo:
-Ừ, thế chắc lần sau nhờ cậu giúp thuê nhé. Tớ quen với Alahome nên cứ đặt vậy ấy.
Tôi định nói thêm là vì trong tên của Alahome có chữ nhà, tôi thèm được cảm giác về nhà mỗi lần từ xa về, tôi thèm cảm giác có một nơi gọi là nhà ở quê hương của mình, ở Hà Nội. Nhưng hơi mệt nên tôi im lặng.
Hoàng lái xe, chúng tôi không nói chuyện gì nhiều.
Ngủ một giấc ngon lành trên xe Hoàng thì cũng gần tới nơi, tôi tỉnh táo hẳn, đột nhiệt không muốn về Alahome chỉ để ngủ nữa, tôi bảo Hoàng:
-Tớ lên cất đồ rồi 2 đứa đi ăn sáng uống cafe nhé.
Hoàng quay mặt lại nhìn tôi như ngạc nhiên, vì nãy giờ tôi im lặng không nói gì.
-à à, ok, thế cậu lên đi, tớ đợi nhé.
Tôi cất đồ, tạm lấy bộ quần áo thể thao Nike màu thẫm màu tắm giặt qua, đeo kính dâm đen rồi xuống đi cùng Hoàng lên phố uống cafe.
Cậu bạn đi xe trắng, quần áo trắng, còn tôi quần áo đen, kính đen nhìn như hai kẻ đối lập, tôi thấy cậu ấy có chút gì đó hấp dẫn với gương mặt trắng bóc non choẹt dù đã bốn mươi tuổi. Tôi bất giác muốn hỏi Hoàng một điều gì đó mà không biết nói thế nào. Hoàng bảo với tôi:
– Tớ hay đi cafe sáng ở đây, không khí rất dễ chịu rồi về nhà làm việc. Xuất giai đoạn covid tớ hay vậy
– Ừ, tớ cũng hay đi cafe rồi về nhà làm việc. Gần đây, cậu học AI thấy sao? Có dùng được trong mảng của mình không?
-Đương nhiên rồi. Học AI xong tớ cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều có thể giải quyết và chúng ta có thể làm được nhiều điều nhờ nó đấy.
-ồ vậy à, tớ tưởng AI cần phải học nhiều toán.
-Ừ đúng là thế. Nhưng cậu biết đấy, những cái gì mà thành chân lý thì nó sẽ không quá khó để ứng dụng. Toán học là một kiểu như thế. Về mặt Hàn Lâm, tớ có một cậu bạn làm giáo sư toán, cậu ấy có thể tư vấn cho chúng ta về nhiều thứ, nên không lo lắng. Tớ cũng mới đầu tư mua một số GPU để chạy các mô hình rồi, cũng tận dụng được nguồn tài nguyên đào được một ít tiền điện tử. Cuộc sống nhờ thế khá thoải mái.
Tôi ngạc nhiên:
-Cậu có chơi tiền điện tử nữa hả.
-À không, tớ không chơi, đào thôi.
-Chúc mừng cậu, nhiều ý tưởng hay thế.
-Cậu mải mê ở nước ngoài thôi, chứ Việt Nam giờ nhiều thứ hay lắm, giới chơi tiền điện tử không phải chỉ là dân tài chính đâu, bọn dân chuyên toán như mình ngày xưa đứa nào cũng giàu, mấy đứa lớp mình có đứa tài sản cả trăm tỷ rồi đấy!
Tôi càng ngạc nhiên hơn:
-Thế mà tớ chẳng biết gì.
-Ừ, tớ thấy cậu đầu óc hơi trên mây, không biết lang thang nơi nào, hôm trước gặp Minh thấy cô nàng bảo là mới sang chỗ cậu mấy hôm, thấy Minh cũng trên mây lắm. Hoàng cười nhìn tôi.
Tôi ngượng nghịu:
-Ừ thì..hihi cũng có một vài thứ khiến đầu óc trên mây.
Tôi hỏi lại Hoàng:
-Vậy Minh thì sao, Minh Cũng biết về tiền điện tử à, mấy cậu bạn lớp mình đã lấy vợ hết chưa.
Tôi chợt nhận ra mình lo lắng, rằng mấy cậu bạn ngày xưa từng thích Minh sẽ tài giỏi hơn tôi, sẽ có nhiều tiền hơn tôi và biết đâu chỉ cô ấy nhiều thứ và khiến cô ấy thích. Lần trước Minh sang chơi tôi và Minh chỉ gặp nhau cafe tôi chưa kịp nói gì nhiều vì Minh bận đi hội thảo nữa.
Hoàng bảo:
– Cậu bạn thầm thích Minh ngày xưa giờ trở thành giám đốc công ty lớn lắm, chưa lấy vợ. Nhưng bà Minh giờ có thích đàn ông đâu, ăn chơi ngầu lắm. Nhưng tôi như bà thì cũng chẳng muốn lấy chồng nữa, có xe riêng, doctor, cũng đầu tư một căn nhà để mua rồi chắc là sớm sẽ có nhà thôi. Cậu xem thế nào chứ tớ thấy, cậu bây giờ là thiếu thốn nhất lớp đó.
Tôi im lặng, căn nhà mẹ cho thì giờ cô em gái đã ở, số tiền tiết kiệm tôi đã tiêu trong chuyến đi Ai Cập. Tôi hầu như không có tài sản gì mấy. Tôi sững người rồi chợt nghĩ lần này chưa báo cho Minh là tôi về VN, nhưng chắc là sẽ không báo nữa, tôi sẽ chỉ tập trung cho công việc thôi. Và tôi muốn một ngà nào đó tôi sẽ có nhiều thứ và gặp lại Minh – người bạn tri kỉ của tôi.
Hoàng không nói gì nữa, chúng tôi có một khoảng cách mà tôi không hiểu do tôi hay do Hoàng nữa mà cả 2 không nói thêm được điều gì vưới nhau.