Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hương 26
Đi mất ba ngày ba đêm, xe ngựa rốt cục chạy tới dưới chân linh phật đường Hương Sơn.
“Tam tiểu thư, đã tới rất gần phật đường rồi, chúng ta trước tiên ở chân núi uống một ngụm trà nghỉ tạm rồi hãy đi tiếp.” Xuân Hương nhìn về phía Phương Thiến đang lạnh nhạt xem sách kia dò hỏi ý kiến nàng.
Phương Thiến lấy tay vén rèm nhìn thấy bên ngoài kia vừa lúc có một quán trà thanh nhã, nàng gật đầu. “Vậy chúng ta tới quán trà nhỏ kia nghỉ tạm nửa canh giờ.”
Nàng đạm mạc buông quyển sách xuống. Xuân Hương đem xe lăn kia tới, lại cố sức ôm Phương Thiến ngồi vào trong xe.
Phương Thiến ngẩng đầu nhìn trán Xuân Hương lấm tấm đầy mồ hôi, đôi mi nàng hơi nhíu lại.
“Cho ngươi.” Từ ống tay áo nàng đưa ra một tấm khăn thêu hoa sặc sỡ cho Xuân Hương. Xuân hương nhất thời thấy khó hiểu, Phương Thiến chỉ chỉ cái trán của nàng, nàng có chút hiểu ra ngây ngốc cười.
“Đa tạ tiểu thư.” Xuân Hương tiếp nhận khăn tay, nàng rất nhanh lau đi mồ hôi trên trán. Rồi sau đó đưa trả lại cho Phương Thiến, chỉ thấy nàng lắc lắc đầu.
“Giữ đi, ta cho ngươi.” Nàng nói chuyện thật tự nhiên, không có ý tứ ghét bỏ, cũng không có tư thế người trên, chỉ là trời sinh đã là một bộ dạng thản nhiên, khiến người ta đoán không nổi tâm tư nàng.
Xuân Hương trải qua mấy ở chung cũng có một ít hiểu biết về sở thích của Phương Thiến, tam tiểu thư sau khi tỉnh lại, những sở thích hiện tại với trước kia hoàn toàn khác nhau.
Mà này khăn tay thêu hoa này, tiểu thư nếu như trước kia nhìn sẽ rất thích, nhưng tam tiểu thư lúc này hẳn là sẽ không thích, như vậy tiểu thư giữ lại là để cho nàng sao?
Xuân Hương cảm kích mâu quang nhìn về phía Phương Thiến, biểu tình của nàng vẫn vậy, nhàn nhạt lạnh lùng, ánh mắt không chút gợn sóng.
“Xuân Hương, chúng ta chỉ có nửa canh giờ.” Nàng thật sự phải lãng phí thời gian để đứng ở đây sao? Phương Thiến lạnh nhạt một câu, làm cho Xuân Hương lập tức thu hồi lại khăn tay, nàng phụ giúp Phương Thiến đi vào quán trà nhỏ.
Quán trà này không lớn, thế nhưng buôn bán cũng thật náo nhiệt, mỗi bàn đều đã có người an tọa.
“Tam tiểu thư, chúng ta đi đổi một quán khác đi.” Xuân Hương đang muốn lui ra ngoài thì Phương Thiến lại lắc đầu, nàng chỉ một bàn ở phía cửa sổ kia.
Nơi đó có một nam tử mặc áo choàng có mũ, nhìn qua giống như một thư đồng thiếu niên tuấn tú.
“Ngồi chỗ đó đi.”
“Nhưng mà tam tiểu thư, bàn kia đã có người ngồi a.” Xuân Hương do dự nói.
Phương Thiến thản nhiên nhẹ nhàng liếc mắt nàng một cái. “Chúng ta chỉ có nửa canh giờ, cũng chỉ ở trong này nửa canh giờ làm khách qua đường mà thôi, có thể ngồi.” Nàng nói rất bình thường khiến nam tử áo trắng kia, tay đang nâng chén trà hơi dừng lại một chút.
Xuân Hương thấy Phương Thiến nói như vậy, chỉ biết giúp Phương Thiến đi lại phía bàn kia.
“Bàn này đã có người, mời các ngươi đi bàn khác.” Thiếu niên tuấn tú kia thấy các nàng ngồi ở phía đối diện liền nhảy dựng lên.
Cô nương nhà ta da mặt vốn rất mỏng, bị này thiếu niên này nói như vậy khiến Xuân Hương khuôn mặt ửng hồng, rồi sau đó nàng trừng mắt nhìn thiếu niên không cho nàng mặt mũi kia.
“Tam tiểu thư, người này không có phong độ, chúng ta vẫn là đi đổi bàn khác.” Xuân Hương đề nghị.
Phương Thiến lại gõ gõ mặt bàn.
“Tiểu nhị!” thanh âm nàng tuy rằng trầm thấp, nhưng lọt vào tai một cách rõ ràng.
“Xin hỏi hai vị cô nương, có gì cần phân phó?” trong quán trà, tiểu nhị đã sớm nhìn thấy cảnh này, hắn đang lo lắng sẽ gặp chuyện không may, mà Phương Thiến kêu to, hắn vội vã lật đật chạy tới.
“Xin hỏi chủ nhân quán trà này là hai vị công tử sao?” Phương Thiến thản nhiên hỏi người đối diện.Namtử mặc áo choàng phía sau kia đôi môi hiện lên chút lãnh ý.
Tiểu nhị sửng sốt, rồi sau đó lắc đầu. “Đương nhiên không phải, hai vị công tử này chính là khách nhân đến quán uống trà thôi.”
“Vậy là được rồi, thỉnh ngươi trước hết cho chúng ta chút trà giải khát, thứ hai kiểm chút điểm tâm cầm lên.” Phương Thiến thản nhiên phân phó.
Tiểu nhị kinh ngạc mãi không thôi, nhưng vẫn là lên tiếng trả lời. ” Được được, hai vị cô nương chờ một chút, sẽ có ngay.”
“Ta nói hai vị cô nương, các ngươi nếu là không nghe rõ, ta có thể lặp lại lần nữa, bàn này đã có người, phiền hai vị đi tìm bàn khác.” Thiếu niên kia không chút khách khí.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong