Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Darley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Joker Thousand
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 401 / 15
Cập nhật: 2018-12-04 06:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ặc dầu còn một giờ nữa mới bắt đầu cuộc bán đấu giá theo chương trình đã dự liệu, đủ thứ xe, xe nhà, xe tải nhỏ, và xe rờ moọc chở ngựa, đã đậu đầy trong sân trại ngựa, và tràn ra cả lề đường mòn hẹp, khi Rachel đi xe đến. Cô đậu xe lọt vào giữa hai xe khác gần ngôi nhà.
Cô vừa bước xuống xe thì một bàn tay chạm vào cánh tay cô. Giật mình, cô quay lại, tưởng là Abbie. Nhưng Lane đang ở đó và mỉm cười với cô, da ở hai bên đuôi mắt ông xếp lại thành những nếp nhăn trông rất thích.
- Lane!
- Ngạc nhiên?
- Và vui mừng.
Ông đứng lùi lại, nhìn cô từ đầu đến chân một cách tán thưởng. Cô để ông ngắm, đầy vẻ tự tin, vì biết rằng trang phục do cô chọn vừa tự nhiên vừa lịch sự, cũng như vừa tiện lợi, vừa đầy nữ tính. Cô mặc một cái áo bờ lu nữ bằng lụa màu mỡ gà, có độn ở vai, có cổ đứng cao, và hai cổ tay áo lật lại, một cái váy màu vàng, dài đến giữa ống chân, giữ lại bằng một dây nịt da màu to bản. Cô không mang giày mà mang một đôi bốt đi ngựa đế thấp có kiểu cầu kỳ. Tóc cô but lại ở gáy bằng một cái khăn quàng cũng màu mỡ gà như cái áo bờ lu. Cô chỉ đeo một đôi bông tai bằng vàng to, nặng.
Từ khi dọn đến ở Houston, cô đã vứt bỏ hay cho hết tất cả quần áo cũ và mua nguyên một lô áo quần mới. Cô không ăn mặc theo lối rẻ tiền và tự nhiên cuả Caliphornia nữa; bây giờ có tiền, cô ăn mặc theo lối lịch sự cuả Texas, nhờ sự chỉ dẫn cuả những người bán hàng ở mấy cửa hàng bách hoá dành cho khách sang ở Houston.
- Em trông đẹp kinh hồn, như thường lệ- Lane nói, rồi luồng một tay dưới tay cô, ông dẫn cô đi lẫn vào các đám đông đang đi loanh quanh ở các chuồng
- Em không ngờ anh có mặt ở đây hôm nay. Tối hôm qua, khi điện thoại nói chuyện với em, anh không nói gì cả.
- Trong hoàn cảnh hiện nay, anh đã quyết định nên tới đây để bảo đảm chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra- Ông không nói "với Abbie", nhưng Rachel biết ông muốn nói thế- Và, với tư cách là người thi hành chúc thư cuả Dean, anh nhận thấy có bổn phận phải trông coi cuộc bán đấu giá diễn ra như thế nào.
- Dĩ nhiên.
Một nhóm người đã tụ tập ở hàng rào khu quần ngựa để xem một kỵ mã đang cưỡi ngựa ở đấy. Rachel và Lane dừng chân để quan sát cặp người ngựa, cô chú ý đến con ngựa cái màu hồng rực rỡ, rồi chú ý sau đến người kỵ mã. Không ai khác là Abbie, mặc quần đi ngựa, đi mũ cưỡi ngựa, và mặc cái áo sớ mi trắng, không mặc áo vét thường lệ, tóc đen cuả nàng búi gọn lại đằng sau. Trong khi nàng cưỡi ngựa chạy gần hàng rào ngay gần họ, Rachel để ý thấy gương mặt nàng thẫn thờ và đôi mắt nàng thâm quầng.
- Anh thấy không Lane? Cô ta trông thật dễ sợ!- Vừa thốt ra, cô thấy mình thiếu tế nhị, nên chữa lại- Cô ấy bị Ốm chăng?
- Không, anh nghĩ cô ta chỉ mệt thôi. Gần đây, cô ấy ít ngủ, anh biết vậy- Ông do dự, rồi nói tiếp.- Con ngựa riêng cuả cô ấy bị thương trong một tai nạn bất ngờ cách đây vài ngày. Cả hai chân trước cuả nó bị gãy. Từ lúc đó, cô ta thức canh chừng nó.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Anh được giải thích là con ngựa chạy ra khỏi đồng cỏ ban đêm và lạc đến nông trại kế bên. Người láng giềng bắt nó được sáng hôm sau và nhốt nó vào chuồng cuả anh ta, rồi gọi cô ấy để cho biết con ngựa bình an. Nhưng trước khi họ dẫn nó vê, con ngựa bị tiếng động cuả các công cụ máy móc làm cho hoảng sợ, nên đã tìm cách thoát ra chuồng.
- Kinh khủng quá!
- Phải... Anh nghĩ Chet cần nói với anh một chuyện gì đó. Em muốn đi với anh không?- Lane nói, và chỉ người đàn ông đang ra dấu cho ông.
- Không, em đi quanh các chuồng để xem ngựa.
Rachel lấy cuốn danh mục ở ví và lật đến trang có hình và số thứ tự cuả ba con ngựa cái cô muốn mua.
- Anh sẽ đến với em sau. Em không sao chứ?
- Dĩ nhiên- Cô mỉm cười, vì thích cách ông tỏ ra bảo vệ cô, làm cô cảm thấy an toàn vì được yêu.
Khi Rachel bước vào hành lang ở chuồng ngựa đã có hơn mười người muốn mua đứng ở đó xem ngựa. Cô coi lại số thứ tự cuả mấy con ngựa trong bảng cuả cô, rồi bắt đầu đi dọc theo con đường lát xi măng dừng lại trước mỗi chuồng để coi số từng con ngựa. Cô nghe lõm bõm những câu trao đổi.
- Con ngựa cái này rất thích hợp với con ngựa đực giống cuả chúng ta. Giống cuả nó...
- Cái đầu xinh, nhưng hai chân...
-... luôn luôn bảo, nếu không thích vẻ ngoài cuả ngựa khi nó còn đứng trong chuồng, thì đừng mua nó.
Rachel bước lại trước một chuồng ở cuối dãy. Con ngựa cái hồng có bờm màu sáp đứng chéo nên cô không nhìn được nó mang số năm hay số chín.
Cô nhích qua để trông cho rõ hơn, thì có ai đến đứng trước chuồng để coi ngựa. Cô không để ý đến người đó, cho đến khi anh ta cất tiếng nói:
- Chào người đẹp.
Thoạt đầu cô tưởng người ấy nói với con ngựa, mặc dầu giọng nói có vẻ quen. Tò mò, cô liếc qua và bắt gặp anh ta đang nhìn cô. Trong khi anh ta đẩy cái mũ cao bồi lên phía sau đầu, Rachel nhận ra chàng ca sĩ tóc quăn Ross Tibbs.
- Ông Tibbs- Cô lấy làm lạ vì nhớ rõ tên anh ta.
- Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý, là gọi tôi bằng Ross- Anh ta mỉm cười và nhìn vào cô, như thể không còn ai khác, hay cái gì khác, làm cô thấy thật khó chịu- Lâu lắm rồi từ khi gặp cô, tôi bắt đầu tự hỏi phải chăng tôi đã mơ thấy cô.
Rachel bối rối vì câu nói rõ ràng tâng bốc cô.
- Tôi không trông đợi gặp ông ở một cuộc bán đấu gía ngựa. Tại sao ông có mặt ở đây?
- Cũng một lý do như cô, tôi chắc vậy. Tôi đến xem ngựa. Xưa nay tôi vẫn muốn làm chủ một con ngựa Ả Rập. Tôi hy vọng có thể mua được một con ngựa với một bài hát- Anh ta nháy mắt với cô, rồi buồn rầu mỉm cười- Nói giỡn thế thôi. Câu nói đùa ấy kể ra không hay lắm. Ca sĩ... bài hát.
- Dĩ nhiên- Cô cười không thoải mái.
- Cứ nhìn những người đến dự, không có hy vọng gì tôi mua được một con ngựa với giá rẻ. Nhưng cũng không có hại gì nếu lâu lâu ta đi xem người ta bày bán- Quay mình lại, anh ta tựa một tay vào chuồng, đầu anh ta tựa vào một tấm ván gần đầu cô. Cô chưa hề để ý rằng lông mi cuả anh ta đen và rậm đến thế- Và dài như cuả đàn bà- Tôi muốn mời cô đi ăn tối sau cuộc bán đấu giá.
- Tôi không đi được- Cô ngạc nhiên và rồi bối rối vì lời mời
- Tại sao?
- Tôi... có người đi cùng- Cô nhìn sững vào cổ áo để hở cuả anh ta, và làn da căng ở cổ anh ta.
- Ai vậy? Lane Canphield nữa sao?
- Phải.
- Ông ta là cái gì cuả cô?- Giọng anh ta gần như giận dữ.
- Chúng tôi là... bạn. Thế thôi.
- Bạn? Cô biết không, tiếng đó che đậy nhiều thứ- Ross xoay qua, chăn. cô ở lại vách- Ông ta già quá đối với cô, Rachel.
- Ông ấy không già; hơn nữa, có lẽ tôi thích những người lớn tuổi hơn tôi.
- Tôi sắp ba mươi. Tôi xếp vào lọai đó thật đúng.
Anh ta cúi sát xuống làm cô muốn ngộp thở vì gần anh ta quá. Đưa tay lên, anh ta dùng đầu ngón tay trỏ vẽ quanh gò má cô xuống tận dái tai.
- Cô làm tôi nhớ đến người đẹp ngủ trong rừng chờ được đánh thức bởi cái hôn của hoàng tử. Tôi chưa bao giờ đọc một chuyện thần tiên nào có một hoàng tử tóc bạc trong đó.
Cô cảm thấy nóng ran cả người và tim đập nhanh. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào môi cô và Rachel gần như có thể cảm thấy miệng anh ta đã đè lên đó. Cô hoảng sợ vì lòng cô rung đng. Có phải xưa kia mẹ cô đã như thế này khi đứng trước Dean- Bị tràn ngập bởi cảm xúc nên đã vứt bỏ hết, kể cả lòng kiêu hãnh và tự trọng cuả bà? Chuyện đó sẽ không xảy đến cho cô. Cô sẽ không để cho nó xảy ra.
- Đừng nói những câu như vậy!- Cô nhích ra khỏi chuồng và dừng lại khi đã đi xa anh ta chừng một thước. Không nhịn được, cô quay lại nhìn.
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm hại ai- Anh ta đưa tay lên làm một cử chỉ xin lỗi.
- Xin ông để tôi yên- Cô rảo bước ra khỏi khu chuồng ngựa, và suýt nữa đâm sầm vào Lane đang bước vào.
- Anh vừa mới đến để tìm em- Nụ cười cuả ông nhường chỗ cho sự quan tâm đến cô- Có chuyện gì vậy?
- Dĩ nhiên là không. Có chuyện gì đâu?: - Rachel gượng mỉm cười, và ngạc nhiên thấy mình cười được như không hề có chuyện gì. Cô luồn tay vào dưới tay ông và kéo ông đi khỏi cửa chuồng mở, để ông khỏi trông thấy Ross Tibbs.
Cô không muốn để cho Lane biết cô vừa nói chuyện với Ross Tibbs, bằng không ông sẽ đóan được lý do cô đã bối rối. Biết rằng nếu ông tới sớm hơn một chút thôi, Lane đã bắt gặp hai người đứng với nhau, nên cô càng phải không cho ông biết. Đồng thời, Rachel không hiểu được cái ý nghĩ có lỗi chỉ vì trong một khoảnh khắc cô đã bị thu hút bởi- Và cám dỗ bởi- Ross. Dù sao, không có gì xảy ra cả.
- Anh đã tưởng Abbie có thể...
- Anh không thấy cô ấy- Cô bắt đầu dễ thở hơn khi thấy ông lại mỉm cười.
- Cuộc bán đấu giá sẽ bắt đầu trong mười phút nữa. Có lẽ chúng ta nên đi đến khu bán đấu giá để có chỗ tốt.
- Vâng, có lẽ nên vậy.
Trong khi họ đi đến khu bán đấu giá, có nhiều người cũng đi về phiá đó. Rachel để ý đến những cái nhìn cuả họ và những câu chào hỏi cuả họ khi gặp Lane. Nhưng lần đầu cô đi với ông trước mặt công chúng, những cái nhìn và câu thì thầm đã khiến cô bối rối, nhưng rồi cô đã quen với sự chú ý đến ông ở khắp nơi nào ông xuất hiện- Vừa kính nể, vừa khâm phục, lại vừa ganh tị. Thật ra, cô bắt đầu thích thú vì cái đó.
- Thử máy. Một, hai, ba, thử máy, thử máy- Tiếng người nói bán đấu giá vang lên ở các loa- Thưa quý vị, cuộc bán đấu giá sắp bắt đầu. Có nhiều ngựa tốt để quý vị mua. Chúng tôi bắt đầu bán lô số một. Con ngựa đang đi vào sân là con Nahr ibu Kedar, một con ngựa đực giống ngoài sự tưởng tượng, lên năm tuổi, con cuả ngựa đực giống do chính tay ông Dean Laquson đã quá cố nhập từ Ai Cập vào. Con ngư.a này dó chính con gái cuả Dean, Abbie Laquson cưỡi.
Nhận thức nhóm người chờ mua ngựa rất sành sỏi, người bán đấu giá không mất thì giờ kể lể pha hề về thành tích đoạt giải cuả các con ngựa Ả Rập được đưa vào sân theo thứ tự từng con. Và ít khi ông ngưng giọng nói du dương cuả mình để hối thúc các người muốn mua cho giá cao hơn. Nhịp độ nhanh cuả cán búa ông gõ để tuyên bố một con ngựa đã bán xong, thúc đẩy cuộc đấu giá diễn ra theo nhịp độ nhanh và không ngừng.
Khi Abbie cưỡi con ngựa cuối cùng ra khỏi sân trình diễn, Ben đã chờ sẵn để đỡ lấy dây cương. Nàng trao cho ông và nhảy xuống mình ngựa, mệt lữ. Trời đầy mây đen và không khí ẩm ướt làm nàng thấm mệt, cũng như sự căng thẳng tinh thần cuả nàng muốn trình bày các điểm tốt nhất ở mỗi con ngựa.
- Cuộc bán đấu giá đã diễn ra êm xuôi lắm- Ben vỗ vào cổ con ngựa, rồi dẫn nó về chuồng Abbie leõ đẽo theo sau- Chúng ta được giá cao.
- Phải, tôi cũng thấy vậy. Lô tới sẵn sàng chưa?
- Rồi.
Nàng để ý thấy bó cỏ khô để ở cửa chuồng, ở đó có thể trốn khỏi tiếng ồn ào và sự lộn xộn bên trong trại ngựa.
- Nếu chú không cần đến tôi, tôi ngồi đây nghỉ một lát.
- Chúng tôi lo liệu được.
- Cảm ơn- Nàng đi về phía bó cỏ khô, ngồi lún xuống, gỡ cái mũ đi ngựa ra và đặt nó lên bó cỏ, rồi dựa ngửa vào cửa chuồng. Nàng nhìn trừng trừng một lúc vào đám đông đang vây quanh sân trình diễn và lơ đểnh nghe tiếng du dương cuả người bán đang kê gọi cho gía cao hơn về một con ngựa cái và con cuả nó mới đẻ đang đứng ở sân. Rồi nàng xoay qua nhìn cái chuồng, các đồng cỏ rào hàng rào sơn trắng, và toà nhà cổ kính- Địa điểm, đất đai, các nhà ở là nơi nàng ở, là ngôi nhà thực sự cuả nàng từ xưa đến giờ. Bỗng nhiên tất cả đều nhòa đi vì nước mắt trào lên. Ngày mai nó sẽ bị đem ra bán, và một người chủ mới sẽ đến chiếm nó.
Cúi xuống, nàng bốc một nắm đất- Đất ấy đặc sệt lại khi trời mưa. Nàng nắn bóp nó, để xem nó nhuyễn và chắc đến thế nào như cách ông nội nàng, xưa kia đã làm hàng trăm lần trước mắt nàng
Khi nàng hỏi tại sao ông làm vậy, ông đã bỏ một nắm vào bàn tay nàng và bảo:
- Cháu sờ đi. Không phải chỉ là đất, cháu biết không?
- Đó là đất Texas- Abbie đáp.
- Còn hơn thế. Cháu biết không, nắm đất trong bàn tay của cháu, đó là một phần nhỏ đất đai cuả dòng họ Laquson- Rồi ông đưa nắm đất lên sát mặt, ngửi nó, và đưa đầu lưỡi ra nếm nó.
- Tại sao ông nội làm vậy?- Nàng đã hỏi.
- Bởi vì rất tốt khi ta đau buồn. Cháu hãy nhớ điều đó.
Abbie nhớ, và nắm bàn tay lại bóp nắm đất thành một cục.
- Cảm phiền cho tôi ngồi với.
Giật mình vì nghe tiếng Mac Crea, Abbie ngồi thẳng lên và nắm hai bàn tay lại với nhau, để che cục đất trong lòng bàn tay.
- Anh làm gì ở đây?
- Tôi có việc phải ra phố, nên ghé qua đây xem bán ra sao- Chàng ngồi xuống cạnh nàng- Đông quá nhỉ?
- Vâng.
- Cô bình an chứ?
- Tôi khoẻ. Chỉ mệt, thế thôi.
Ben từ chuồng bước ra và đi đến cạnh họ.
- Tôi muốn nhắc cô là ông ta sắp bán con ngựa cái con cuả cô, sau con ngựa cái này.
- Cảm ơn- Abbie đứng dậy và đi tới sân trình diễn ngựa. Mac Crea đi theo, nhưng nàng không để ý đến chàng. Nàng len lõi qua đám đông và đến được vòng ngoài cuả sân thì người bán vừa đập đầu búa xuống, bán xong con ngựa cái và con cuả nó.
- Con ngựa cái con kế tiếp- Số thứ tự 25 trong danh mục cuả quý vị- Rủi thay đã bị thương trong một tai nạn bất ngờ cách đây hai hôm- Người bán giải thích- Báo cáo cuả bác sĩ thú y tôi đang có đây nói rằng cả hai chân trước bị gãy, đã sửa lại, băng bột và kẹp lại, và người thú y cho biết với sự lạc quan dè dặt là con ngựa ấy có thể lành chân.
Bản thân vô cùng căng thẳng, Abbie quan sát thật kỹ phản ứng cuả đám đông trước lời tuyên bố cuả ông ta. Đa số lắc đầu có vẻ ngờ vực, một ít người quay lưng lại sân trình diễn. Không ai tỏ ra để ý đến con Tiểu Giang Phong, kể cả Rachel, mà Abbie nhận ra đang đứng ở phiá sân bên kia với Lane.
Người bán đấu gía lúc đó mô tả dài dòng huyết thốgn cuả con ngựa cái và kết luận:
- Không kể những vết thương cuả con ngựa cái này, tôi nghĩ rằng quý vị đồng ý với tôi nó có tiềm năng trở thành một con ngựa đẻ thật tốt. Nào, có vị nào cho giá mở đầu?
Abbie nín thở theo dõi ông ta và các phụ tá nhìn quanh đám công chúng, nhưng toàn thể im lặng. Lo lắng, nàng chờ cho ông ta kêu gọi một lần thứ nhì mà không ai trả lời, lúc đó nàng mới cho gía một trăm đô la.
- Tôi có người trả 100 đô la đây rồi. Ai hai trăm? Ai trả hai trăm?- Khi rẻ rúng không ai cho giá cao hơn, ông lại bớt đi- Tôi có giá một trăm. Ai, một trăm rưỡi? Một trăm rưỡi?
Như Mac Crea đã dự đóan, không ai muốn mua con ngựa cái bị thương. Cuộc bán đấu giá kết thúc sau vài phút.
- Con ngựa cái ấy bây giờ chính thức thuộc về tôi- Abbie quay lại nhìn chàng và mỉm cười.
- Các hoá đơn cuả thú y cũng vậy.
- Tôi không quan tâm. Nó xứng với gía ấy- Và cao hơn nữa.
Nàng vẫn còn cầm nắm đất trong lòng bàn tay, nắm đất đã biến thành nắm bùn. Nhưng nàng chưa chịu quăng nó đi.
Chị Em Thù Hận Chị Em Thù Hận - Janet Darley Chị Em Thù Hận