Nguyên tác: Khuynh Thành Chi Luyến
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-02-25 18:13:11 +0700
Chương 11
N
gày hôm sau, Lưu Tô, A Lập, và đứa bé con của A Lập chia nhau những mảnh biscuits còn lại trong hộp thiếc. Lưu Tô yếu ớt và kiệt sức, mỗi tiếng bom rơi là một cái tát mạnh vào mặt nàng. Một chiếc cam nhông quân sự ỳ ạch lăn bánh trên đường. Xe ngừng trước cửa nhà nàng. Có người bầm chuông, Lưu Tô ra mở cửa. Đó là Liễu Nguyện. Nàng chụp tay chàng, bấu chặt như A Lập bấu lấy đứa con nhỏ; rồi nàng ngã chúi tới, đập đầu vào vách cổng.
Liễu Nguyên nâng mặt nàng lên bằng tay kia. "Em sợ lắm phải không?" Đừng lo nữa," chàng hỏi nàng. "Sắp xếp đồ đạc đi. Chúng ta đi khách sạn Repulse Bay. Nhanh lên!"
Lưu Tô chạy vào nhà, cuống quít. "Khách sạn Repulse Bay có an toàn không?"
"Người ta nói chiến hạm không đổ bộ ở đó được. Dù sao, khách sạn cũng có kho thực phẩm. Thế nào cũng có thức ăn."
"Tàu của anh...."
"Tàu chưa rời bến. Hành khách đi vé hạng nhất được đưa về khách sạn Repulse Bay. Hôm qua, anh cố trở về đây, nhưng không tìm được xe, xe bus thì chật như nêm. Hôm nay anh tìm được chiếc cam nhông này."
Lưu Tô không đủ tâm trí để chọn lựa, nên nàng vớ một cái giỏ xách nhỏ và dồn đại mọi thứ cho đầy. Liễu Nguyên đưa cho A Lập hai tháng lương và bảo cô ta trông nhà. Rồi hai người lên xe, nằm ở thùng sau, song song, úp mặt xuống, một tấm bạt vải kaki loại không thấm nước phủ trùm lên. Chuyến xe dằn xốc mạnh làm đầu gối và khủy tay của họ trầy xướt.
Liễu Nguyên thở dài. "Trận dội bom này làm tan nát đoạn kết của biết bao câu chuyện tuyệt vời."
Lưu Tô buồn rầu. Sau một lúc, nàng nói, "Nếu anh chết, chuyện đời em sẽ chấm dứt. Nhưng nếu em chết, chuyện của anh vẫn sẽ còn phong phú!!"
"Em dự tính làm góa phụ chung tình với anh?"
Họ cảm thấy vơi đi một phần can đảm, và không hiểu sao, cả hai bắt đầu cười rộ. Một khi bắt đầu, họ khó có thể ngừng. Khi đã ngưng, họ rùng mình, hơi lạnh chạy từ trên đầu xuống tận ngón chân.
Chiếc xe chạy qua lằn mưa đạn trở lại Vịnh Repulse. Bộ binh đồn trú ở tầng trệt, nên họ ở trong phòng, lầu hại. Sau đó, họ mới biết rằng thực phẩm được dành riêng cho quân đội. Ngoài sửa hộp, đồ hộp các loại như thịt bò, trừu và trái cây, còn có biết bao nhiêu bao bánh mì, đen hay trắng. Nhưng khách chỉ được cấp hai miếng bánh xốp, hay hai viên đường cho mỗi bửa ăn. Ai cũng đói lã người.
Tại vịnh Repulse, trong mấy ngày đầu mọi việc đều êm ả, đột nhiên tình hình trở nên nóng bỏng. Trên lầu hai không có nơi ẩn náu, họ phải bỏ đi. Mọi người xuống dưới nhà, vào phòng ăn. Cửa kính phòng ăn mở toang, bao cát xếp chồng lên nhau trước cửa: quân đội hoàng gia Anh núp sau những bao cát này để pháo kích. Khi kẻ địch biết được làn đạn, họ phản pháo. Từ cả hai phía, đạn bay rào rào trên cây dừa và hồ phun nước. Liễu Nguyên và Lưu Tô, cùng với tất cả mọi người, nép sát vào vách tường.
Đó là một cảnh tượng đen tối như một tấm thảm Ba Tư trên đó có hình dệt của đủ mọi hạng người: hoàng đế, công chúa, học giả, mỹ nhân. Thảm được quấn chung quanh một chiếc sào tre, rồi bị đập mạnh, bụi tung trong gió. Thảm bị đập túi bụi đến lúc những nhân vật đó không còn chỗ lẫn trốn. Đạn bay hướng này, người ta chay sang hướng kia. Đạn bay về hướng kia, người ta chạy ngược lại. Cuối cùng phòng ăn lỗ chỗ vết đạn. Một bức vách phòng ăn sụp đổ, và họ không biết trốn vào đâu nữa. Họ ngồi bệt xuống đất, chờ đợi định mệnh.
Đến lúc này, Lưu Tô ước rằng Liễu Nguyên không có mặt: khi một người dường như có hai thân thể, sự nguy hiểm tăng lên gấp đôi. Nếu nàng chưa trúng đạn, chàng vẫn có thể bị. Nếu chàng chết, hay bi thương nặng, nàng không thể tưởng tượng ra điều gì tệ hơn. Nếu bị thương, nàng sẽ chết, sẽ không là gánh nặng cho chàng. Nhưng nếu nàng chết, cái chết đó sẽ không đơn giản và gọn gàng như khi chết một mình. Nàng biết Liễu Nguyên cũng suy nghĩ tương tự. Bây giờ tất cả những gì nàng có là chàng; tất cả những gì chàng có là nàng.
Cuộc chiến chấm dứt. Những người bị kẹt ở khách sạn Repulse Bay, đàn ông, đàn bà, chầm chậm đi bộ về thành phố. Đi qua những vách đá vàng, rồi vách đá đỏ, rồi thêm nhiều vách đá đỏ, rồi lại vách đá vàng, họ sắp sửa lo bị lạc đường vì tưởng như đã đi lẫn quẩn một vòng tròn. Nhưng không, đây là một hố sâu toang hoác chưa bao giờ thấy, nằm giữa đường, ngỗn ngang đồ nát.
Liễu Nguyên và Lưu Tô nói với nhau rất ít. Trước đây trên những chuyến xe ngắn, câu chuyện của họ rôm rả như trong đám tiệc. Nhưng nay đi chung hàng dặm đường, họ không có gì để nói cho nhau. Thỉnh thoảng một người bắt đấu, nhưng vì người kia hiểu chính xác những gì sắp nói ra, cho nên không cần phải tiếp tục.
"Nhìn bãi biến kìa em, " Liễu Nguyên nói.
"Vâng ạ,"
Những cuồn kẽm gai rối nùi chơ vơ trên bãi. Đàng sau những cuộn kẻm gai, bầy sóng biển trắng lao xao uống, sục rồi nhả ra lũ cát vàng. Trời mùa đông trong, xanh nhạt. Đã hết mùa Dã Hỏa Hoa.
"Bức tường đá...." Lưu Tô hỏi.
"Anh chưa kiểm lại."
Lưu Tô thở dài. "Không sao."
Liễu Nguyên nóng nực vì đi bộ, cởi chiếc áo khoác, quàng trên vai, nhưng lưng chàng vẫn ướt đẫm mồ hôi.
"Nóng quá anh nhỉ, " Lưu Tô nói. "Đưa cho em."
Trước đây Liễu Nguyên đã chẳng bao giờ đồng ý, nhưng bây giờ không khách sáo lịch thiệp nữa, chàng đưa ngay cho nàng.
Khi ho đi xa thêm, núi cao dần. Không hiểu vì gió đang thổi qua những ngọn cây hay vì mây đang di chuyển che khuất mặt trời, chân núi xanh vàng từ từ đậm màu. Nhìn thật kỹ, ta sẽ thấy không phải vì gió mà cũng chẳng phải vì mây, mà vì mặt trời đang chầm chậm di chuyển qua đỉnh, trùm lên chân núi một bóng râm mênh mang, xanh lơ. Phía trên núi cao, khói bốc lên từ những ngôi nhà đang cháy - trắng ở những vùng bóng râm, đen ở những vùng nắng chiếu - trong khi đó, mặt trời vẫn dần dần đi ngang đỉnh.
Họ về tới nhà. Họ đẩy cánh cửa đang khép hờ, một đàn bồ câu vỗ cánh hối hả bay ra. Tiền sảnh đầy bụi đất và phân chim bồ câu. Lưu Tô đi tới cầu thang, bật khóc lên vì bất ngờ. Những cái rương mới tinh trong các phòng trên lầu, đang nằm bừa bộn, nắp mở tung. Hai cái rương, tuột trên cầu thang xuống, do đó những nấc thang che vùi dưới mớ satin và tơ lụa xổ tung. Lưu Tô cúi xuống, nhặt một chiếc xường sám nâu lót len. Không phải áo nàng. Vết mồ hôi, cáu bẩn, dấu thuốc lá cháy xém, mùi nước hoa rẽ tiền. Nàng tìm thấy nhiều món phụ tùng phụ nữ, các tạp chí cũ và một hộp trái lệ chi đã khui, nước chảy thấm lên quần áo của nàng. Có phải quân đội đã đồn trú trong nhà này? Lính của Hoàng Gia Anh, với đám bạn gái của họ? Dường như họ đã tháo lui vôi vã. Dân địa phương nghèo chưa tới, nếu không, những món này đã không còn. Liễu Nguyên giúp nàng gọi A Lập. Con bồ câu cuối cùng, lưng xám, lẩm đẩm bước, rồi đập cánh xành xạch qua khung cửa nắng soi, bay đi.