Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
au chuyến đi với ông Bảo trở về Bảo Nghi ít đi hơn. Cô thường nhốt mình vào trong phòng nhớ lại những gì xảy ra với cô gần đây. Cô bật khóc.
- Nghi à, ra đây đi em.
Tiếng Việt Văn thống thiết:
- Ra đây đi Nghi.
Bảo Nghi nói vọng ra:
- Em muốn yên tĩnh.
- Anh muốn nói chuyện với em.
- Em mệt.
- Không có gì không giải quyết được, em có gì mau nói cho anh biết đi.
Đừng làm cho anh sợ.
- Em không sao.
- Mở cửa cho anh vào đi. Không thấy em, anh không yên tâm Nghi à.
Cánh cửa bật mở. Văn ôm chầm lấy Nghi:
- Em gầy rạt cả người. Em làm anh đau lòng quá Nghi ơi.
Nghi không còn khóc được nữa, cô phờ người.
- Em có lỗi với anh.
- Không, anh không nghĩ vậy.
- Em có những giây phút quên mình còn có anh.
- Lúc giận nhau ai mà chả thế.
- Em có bao giờ giận anh.
- Bỏ qua đi em, hãy chăm sóc bản thân mình. Thật ra có chuyện gì xảy ra với em vậy?
Nghi thở dài:
- Em như tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
- Nếu đã tỉnh rồi thì đừng để cho mình lại u mê.
- Em muốn đi Nha Trang một chuyến.
- Nếu muốn đi du lịch cho thư thái em nên đi Đà Lạt. Không khí và hoa ở đó sẽ làm cho em sảng khoái hơn.
- Em còn chuyện ở Nha Trang cần giải quyết.
Văn vờ không biết.
- Em muốn gặp lại Mạnh Dũng?
Nghi gật đầu:
- Phải.
- Em vẫn còn ý định giao tài sản của Mạnh Hùng cho Mạnh Dũng?
- Ngoài cái hình dáng giống Mạnh Hùng anh ấy đối với em cũng tốt nên em vẫn còn chút nghi ngờ cần làm rõ.
- Anh sẽ đi cùng em.
- Không, anh đi sẽ không ai trông coi hiệu sách. Em đi với anh Nhật Thành.
- Nhật Thành có chịu đi với em không?
- Em nghĩ anh ấy không từ chối.
Văn trầm ngâm:
- Nghi à, em nên nhận định sự việc một cách sáng suốt. Số tài sản của Mạnh Hùng có thể em giúp vào từ thiện chứ không thể trao sai địa chỉ được.
- Em hiểu.
- Em chuẩn bị đi, anh gọi điện cho Nhật Thành.
Bảo Nghi thu xếp hành trang, cô thấy lòng mình trống vắng. Uổng công mình đọc nhiều sách vở, hiểu biết hơn người nhưng lại để mình chìm đắm trong hư ảo, để cho Mạnh Dung lợi dụng một thời gian dài. Lần theo ông Bảo Nghi đã được gặp vị sự nuôi anh từ nhỏ, nhìn thấy hình ảnh trong chùa, đọc lá thư cuốI cùng anh gởi cho vị sư và nghe số tài sản anh cống hiến trùng tu chùa chiền mới biết rằng anh không còn người thân nào cả.
Nhưng biết đâu lời nói Mạnh Dũng là đúng. Họ xa nhau từ bé, thất lạc nhiều năm. Nếu bỏ sót thì ta ân hận cả đời.
Cả đêm Bảo Nghi không chợp mắt cô mong trời mau sáng để cho cô được tự mình khám phá ra sự thật. Việt Văn cũng ngồi nhìn cô cả đêm.
- Mai lên xe em nên ngu một chút, thức như thế này chuyện chưa xong em đã ngã bệnh rồi.
- Việt Văn, anh có nghĩ Mạnh Dũng lừa dối em không?
- Khi chưa sáng tỏ vấn đề anh không dám khẳng định điều gì cả.
- Với em, anh ấy vần là người tốt.
- Ở góc độ nào?
- Không lợi dụng làm tổn hại em.
Văn khẽ gật:
- Có lẽ anh ta đang cần tiền của em.
- Em không nghĩ thế.
- Thôi, đừng suy nghĩ nữa. Mọi việc sẽ sáng tỏ. Em đừng quá xúc động đấy.
Bảo Nghi cười buồn:
- Cưới một cô vợ chẳng ra gì như em anh vất vả quá.
Văn ôm vai cô:
- Đừng nói vậy, anh không thể làm chỗ cho em tin tưởng nương tựa, lỗi của anh.
- Việt Văn, đừng tự trách mình. Anh càng tự trách em càng thấy mình có lỗi với anh. Em được anh yêu thương nuông chìu sinh hư hỏng.
- Cũng là lỗI ở anh, đúng không?
Nghi ngã vào lòng anh:
- Phải, cái lỗi quá yêu em.
Văn vuốt mái tóc cô, mùi hương lan tỏa. Anh cầu mong cho sau cơn mưa trời lại sáng. Bảo Nghi sẽ trở về bản tính sôi nổi vui tương như ngày nào.
Trời dần sáng, Việt Văn pha cho cô ly sữa nóng:
- Em uống chút đi. Trên đường đi nhớ bảo Nhật Thành ghé đâu ăn sáng.
- Tụi em lớn cả rồi. Anh không cần phải lo lắng.
- Sợ em nôn nóng quên cả ăn uống.
- Nhật Thành chịu đó à?
- Em đâu để Nhật Thành cãi em.
Nghi cười:
- Lại là em sai.
Hai người xuất hiện, Bảo Nghi ngó mông ra cửa:
- Nhật Thành đâu?
Cô gái cười thật tươi:
- Cô là Bảo Nghi?
- Chị là ai?
Nhật Thành ló đầu vào:
- Chị dâu tương lai của em đấy.
Nghi mở to hai mắt:
- Chị dâu tư?
Nhật Thành cười:
- Chờ cô ấy gật đầu anh ra Nha Trang rước liền.
- Chị ấy ở Nha Trang?
Thành nhắc:
- Mời khách vào nhà đi chứ.
Việt Văn cười xòa:
- Thật vô duyên, mời tất cả vào nhà.
- Nhật Thành giới thiệu mọi ngườI biết nhau. Bảo Nghi chờ đợi. Tân lên tiếng:
- Nhật Thành cho tôi biết mọi chuyện của cô. Tôi vào đây chỉ cất cho cô biết Mạnh Dũng đang lừa dối cô. Anh ấy còn cha mẹ và không hề có anh em song sinh nào cả.
Nghi đưa mắt nhìn Thành, Thành gật đầu:
- Anh ấy là cảnh sát quản lý địa bàn Mạnh Dũng sinh sống. Em hãy tin những lời anh ấy nói.
Tân tiếp lời:
- Nếu cô vẫn chưa tin tôi có cách cho anh ta nói ra sự thật.
- Nghi đưa tay ngăn lại:
- Tôi không muốn mình chứng kiến mọi chuyện đau lòng. Xem ra tôi đã sai, tôi sẽ tìm cách xa lánh anh ấy. Mong mọi người hãy xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhật Thành đưa mắt nhìn Việt Văn.
Bảo Nghi nói:
- Tôi có lỗi với anh ấy, tự tôi sẽ xin lỗi, mọi người đừng quá lo.
- Tân gật đầu:
- Việt Văn, anh thế nào?
Văn cười:
- Cứ nghe theo cô ấy đi. Kẻo cô ấy khóc khó dỗ lắm.
Mọi người cười xòa, Nhật Thành nhìn Huyễn My:
- Còn em, sau này mà khóc hả, anh lấy máy bấm cho vài kiểu hết khóc xem lại mới thấy mình xấu ve kêu.
Có tiếng chuông điện thoại, mọi người ai cũng sờ vào túi của mình nhưng Bảo Nghi đã nói:
- Của em.
Nghi ra ngoài nghe, Nhật Thành nhìn vào Việt Văn lắc đầu:
- Em phải đi.
Giọng Nhật Thành khá to:
- Em đứng lại đó. Em đi đâu hở?
- Em có chút công việc.
- Em không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ cho mọi người. Ai cũng lo lắng cho em còn em lại làm như không có gì xảy ra.
Nghi đưa mắt cầu cứu Việt Văn. Việt Văn đành nhượng bộ:
- Anh cứ để Nghi đi. Có lẽ cô ấy cũng nên gặp anh ta lần cuối.
Thành nghi ngờ:
- Biết có phải lần cuối không?
- Tôi tin cô ấy.
Thành bất bình:
- Lòng tin của cậu đã dung túng cho nó làm bao nhiêu chuyện sai trái. Đã đến lúc cậu nên quản lý nó chặt chẽ hơn.
Huyền My xen vào:
- Trời, nghe anh nói cô gái nào dám gật đầu nhận Lời anh. Bây giờ thì em mới hiếu tại sao anh còn ở không tới giờ này.
Nhật Thành véo vào tai cô:
Lần này em có chạy đằng trời cung khó thoát tay anh.
Việt Văn nghe họ nói mà xót xa lòng. Anh với Bảo Nghi cũng có những giây phút vui như thế. Chỉ từ sau ngày ở Nha Trang về, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Bảo Nghi ra khỏi nhà Lòng cô buồn vời vợi. Những lời trách cứ của Nhật Thành làm cô thấy mình có lỗi thật nhiều với Việt Văn. Không biết từ lúc nào cô lại tự bứt mình ra khỏi Việt Văn, cô tự làm theo sở thích và suy nghĩ của mình mà không cần biết Việt Văn ra sao.
- Bảo Nghi!
- Mạnh Dũng, có chuyện gì anh lại gọi em ra đây sớm thế?
- Em ăn chút gì nhé?
- Em chỉ muốn nhấp chút cà phê.
Mạnh Dũng quan sát cô:
- Cả đêm em không ngủ à?
Nghi khẽ gật đầu. Dũng hỏi:
- Em không ổn hả?
Nghi đáp nhỏ:
- Vâng!
- Ánh cũng vậy.
Đến lượt Nghi ngạc nhiên nhìn anh.
- Không phải chứ?
- Em uống đi. Có lẽ đây là lần sau cùng anh được cùng em ngồi nhâm nhi ly cà phê nầy.
- Sau cùng?
- Có phải em cũng nhận ra điều đó?
- Em đừng nói gì nữa cả. Anh hiểu tấm chân tình của em. Anh chỉ muốn nói với em một câu:
Bảo Nghi, anh xin lỗi.
Nghi nghe buồn man mác.
- Anh có chủ ý gì à?
Dũng buồn buồn:
- Anh đã gần gủi em một thời gian dài để anh trải nghiệm một điều. Không nên vọng, tưởng những gì không thuộc về mình. Anh đã bỏ phí thời gian để làm một việc thật trơ trẽn là lừa dối em.
- Anh đừng nói những chuyện này nữa được không Mạnh Dũng?
- Nếu hôm nay anh không nói thì e sau này không có dịp để nói với em. Anh cám ơn em một thời gian đã đem đến cho anh chuỗi ngày vui vẻ. Em là một cô gái tốt, xung quanh em toàn những người tốt.
- Anh muốn nóì gì?
- Tùng đã từng ngăn cản anh làm hại đến em. Ba em đã hứa giúp anh làm lại từ đầu, Nhật Thành đã tìm đến anh tâm sự như một người bạn. Còn Việt Văn chồng em:
- Anh ấy thế nào?
- Bằng lòng đánh đổi tất cả những gì anh ấy có để anh đừng làm tổn hại em.
Cổ họng Nghi như nghẹn lại, những giọt nước mắt ân hận tràn mi. Mạnh Dũng nhìn cô thương cảm:
- Có những người bạn tốt như thế còn mong gì hơn nữa hả Bảo Nghi? Người chết không mong gì sống lại, em nên sống cho hiện tại, tôn trọng, nâng niu những gì em đang có nếu một mai nó vĩnh viễn mất đi như anh Hùng thì em tìm đâu ra nữa hả.
Nghi khóc thút thít.
- Em làm khổ mọi người, gây cho anh tham vọng không nên có. Em thấy mình quá tồi tệ.
- Từ ngày gặp em ở Nha Trang đến nay gần một năm. Nếu anh không tính sai thì thời gian em dành cho Việt Văn quá ít ỏI so với anh. Những gì em dành cho anh thời gian và tiền bạc đã đủ giúp anh vượt qua khó khăn hiện tại.
Bây giờ anh cũng nên rút lui trở lại cho em cuộc sống bình yên với người chồng rất mực yêu em.
- Mạnh Dũng, em cũng phải cám ơn anh vì anh không hề lợi dụng em đang cơn mê muội mà tổn hại thể xác em. Em vẫn còn nguyên vẹn trở về với Việt Văn đó là do anh cả. Em cám ơn anh.
- Từ nay em đừng nên nhớ nhiều về quá khứ hãy để nó ngủ yên. Đừng nhớ đến anh xem như anh chưa từng xuất hiện trong đời em. Hãy trở về thực tại đi cô bé.
Bảo Nghi cười, nước mắt ràn rụa.
- Tạm biệt anh!
- Vâng, xin chào.
Bảo Nghi thanh thản bước từng bước nhẹ nhàng trên lối đi. Việt Văn của cô quá tuyệt vời, anh theo cô từng bước chân vậy mà không mở miệng trách cô nữa lời. Đáng đánh đòn.
Việt Văn như lấy lại dáng vẻ lịch lãm ngày nào. Mặt anh bừng hạnh phúc.
miệng luôn tươi cười không còn bóng dáng của đêm tối.
Anh gọi điện cho Nhật Thành.
- Nhật Thành hả?
- Nè, goi bằng anh mới phải.
- Ừm, anh!
- Có chuyện gì không?
- Anh định khao em rể cái gi đây?
- Khao vụ gì?
- Ơ sao anh hay quên vậy. Có cần em rể này gọi điện ra Nha Trang tọc mạch cho anh ế vợ không?
Nhật Thành cười to trong máy:
- Được rồi. Nhưng tiền ai nấy trả.
- Sao hả?
- Thì cậu không mất vợ cũng nhờ tớ mà.
Đang nói chuyện tự dưng Việt Văn kêu lên:
- Ái cha!
- Chuyện gì vậy?
- Có người vào nhà sách của tớ ăn cắp đồ.
- Mau bắt kẻ gian đ. i - Ừm.
Việt Văn tắt máy. Mắt anh dán vào máy tính. Anh cười một mình, tay xỉ vào màn hình:
- Lần này bắt quả tang rồi.
- Nè, định ăn cắp gì đó hả?
- Ái cha, Làm em hết hồn.
- Có tật giật mình hả?
- Tật gì chứ?
- Lén lén Lút Lút làm gì ở đây?
Nhìn thấy hộp quà, Việt Văn cau mày:
- Tặng ai đó?
Bảo Nghi trề môi:
- Biết hay vờ?
- Vờ à?
- Còn giả bộ.
- Giả bộ?
Nghi xỉ vào trán anh:
- Cách đây một tháng, ngày này là ngày gì?
Văn ngơ ngác:
- Ngày gì vậy cà?
Nghi lắc đầu:
- Cái đầu anh tiêu rồi.
- Nó đặc sệch hình ảnh của em rồi. Còn đâu mà nhớ chuyện của ai.
- Nếu nhớ ra hãy gọi điện cho em.
- Nghi, Bảo Nghi!
- Gì hả?
- Làm khó anh à?
- Ai biểu hay quên.
- Anh còn nhớ em là vợ anh cũng đủ rồi.
- Hừ, cố lên đi.
Văn bóp trán, bỗng anh kêu lên:
- A, anh nhớ rồi.
Nghi cười:
- Vậy mới phải chứ. Ngày gì?
- Ngày em hẹn hò với Tùng.
Nghi xụ mặt:
- Vô duyên.
- Anh nói sai à?
- Không, nhưng chuyện kế.
- Chuyện kế là...
Nghi sáng mắt:
- Nhớ chưa?
Văn lôi cô vào góc vắng, Nghi la lên:
- Anh làm gì vậy?
- Trả lời.
- Có cần nghiêm trọng vậy không?
- Cần chứ.
- Nói đi.
- Sinh cho anh một đứa đi Nghi!
Bảo Nghi đỏ mặt:
- Vô duyên:
Mặt Văn ủ dột:
- Nhìn thằng bé con Tú Anh, anh thèm có một đứa con.
Nghi cười phá lên:
- Anh nhớ rồi à?
- Hôm nay đầy tháng thằng bé nên mẹ nuôi đi chọn quà cho con trai?
- Sao, ganh tị à?
- Dĩ nhiên. Vì ba nuôi thằng bé chưa có quà.
- Có phải sinh nhật hay lễ lộc gì đâu mà anh đòi quà.
- Anh vậy đó. Em tặng qưà cho ai thì phải tặng quà cho anh.
Nghi chẳng kém:
- Lần đó em tặng cho Tùng năm dấu tay trên má, anh có thích không, em tặng anh.
Văn lùi lại:
- Ê, em không đùa chứ?
- Thật một trăm phần trăm.
- Vậy anh không đòi.
- Còn không mau cùng em chọn lựa. Chiều nay em về sớm, em đi cùng với anh.
- Thằng bé chắc đáng yêu lắm.
Nghi lườm anh:
- Đáng yêu giống mẹ nó vậy.
- Nói cũng phải.
Nghi véo vào tay anh - Còn tư tưởng hả?
- Do em nói mà.
- Vậy em nói - anh còn yêu chị ấy anh cũng gật đầu à?
- Yêu thì không nhưng nếu em không mau sinh cho anh một đứa anh sẽ nhờ người khác sinh hộ.
Nghi trừng mắt:
- Anh dám?
- Nếu sợ thì mau lên kế hoạch đi.
- Hừ!
Bảo Nghĩ dằn túi quà lên tay Việt Văn, cô quây quả bỏ đi miệng cười chúm chím.
- Em đi đâu đó Nghi?
Nghi không quay lại, cô đưa tay vẫy vẫy:
- Đi làm. Chiều chờ em về cùng đi.
Việt Văn lắc đầu. Đây mới là Bảo Nghi một năm về trước, vui tươi và không dễ bắt nạt.
Chiều, Bảo Nghi thật đẹp trong chiếc áo dạ vũ màu vàng sang trọng. Chiếc áo mà Việt Văn bắt gặp cô lần đầu tiên ở vũ trường.
Bao kỷ niệm cứ trần về làm lòng Văn bâng khuâng.
- Nè, tơ tưởng gì đó?
Văn ôm cô vào lòng:
- Nhớ ngày đó anh tưởng em là người của Nhật Thành anh buồn và thất vọng biết mấy.
- Còn em thì ghét anh vô cùng.
Văn hôn lên mắt cô:
- Ghét của nào trời trao cho của ấy. Đáng đời.
- Chẳng phải anh cũng điêu đứng vì em?
- Lần em nhận lời làm vợ Tùng, anh cứ nghĩ mình suốt kiếp này không bao giờ lấy vợ. Lúc đó anh căm ghét em, tại sao em lại luôn làm khổ anh.
Mắt Nghi mơ màng:
- Đáng đời cho anh vì anh ghét em nên ông trời bắt em từ tay Tùng giao cho anh để được hành hạ anh suốt đời.
Việt Văn ghì chặt lấy cô, bờ môi yêu thương gắn chặt bờ môi nồng ấm của Nghi. Cả hai chìm đắm trong hạnh phúc.
Bỗng Nghi la lên:
- Chết, trễ giờ rồi.
Việt Văn nài nỉ:
- Cho anh yêu một chút đi Nghi.
Nghi Lườm anh:
- Có tin là em bỏ mặc anh không?
- Tin!
Cả hai tay xách, tay mang Lĩnh kỉnh.
Hoàng Tùng đón hai người từ ngoài cửa.
- Trời ơi, làm gì như dọn nhà vậy?
Nghi kêu Lên:
- Anh đó, còn không mau phụ một tay.
- Nhưng phải trả tiền công.
- Khỏi lo, hóa đơn tính tiền em gởI cho kế toán của anh rồi.
Tùng kêu Lên:
- Thì ra là em đến dọn cả siêu thị của anh về đây.
- Mừng con anh mà, có lỗ lã gì đâu.
Chờ Việt Văn đi trước, Nghi hạ giọng:
- Em xin lỗi anh chuyện lần đó.
Tùng cười:
- Bỏ qua đi. Anh không tính nợ cho em đâu.
- Lúc này tình cảm của anh với chị Tú Anh thế nào rồi?
- Gương vỡ lại lành. Còn em?
Nghi cười tủm tỉm:
- Bình thường.
- Phải mặn mà hơn mới phải.
- Anh chọc quê em?
- Cũng nên dành nhiều thời gian chăm sóc Việt Văn. Em xem, Việt Văn lúc này đẹp trai, phong độ coi chừng mất chồng như chơi.
- Hỏng dám đâu.
Cả hai bước vào nhà. Bảo Nghi ôm lấy thằng bẻ hôn lấy hôn để:
- Ui chao, dễ thương quá.
Tú Anh cười thật tươi:
- Anh Văn, nói gì đi chứ?
Bảo Nghi ngạc nhiên nhìn hai người. Việt Văn nói khá to làm mọi người có mặt đều lặng Im.
- Bảo Nghi, anh có một nguyện vọng cần nói với em.
Nghi la khẽ:
- Làm gì la to quá vậy?
Tùng động viên:
- Nói đi Việt Văn!
Việt Văn nhìn khuôn mặt Nghi nhăn nhó, anh nói to:
- Hãy sinh cho anh một đứa con đi Bảo Nghi xấu hổ cúi gầm mặt, tiếng vỗ tay vang như pháo nổ. Tùng hét thật lớn:
- Nghi ơi, đồng ý đi!
Bảo Nghi trả đứa nhỏ cho Tú Anh cô níu tay Văn lôi đi. Văn ngạc nhiên.
- Đi đâu vậy?
- Đáp ứng nguyện vọng của anh.
Văn cười thật to, anh bẻ xốc Bảo Nghi lên quay vài vòng. Rồi níu tay cô chạy như bay ra cửa. Bảo Nghi cố quay lại kêu to:
- Anh Tùng, chị Tú Anh, nhớ chừa bánh kem cho em với nhé!
Tiếng cười đuổi theo sau lưng họ.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu