If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 36
Cập nhật: 2015-07-28 10:08:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
nh không hề thấy bực tí nào, ngược lại, chỉ sợ em giận.
Diễm Quỳnh nhướng mắt:
- Sao lại giận, anh nghĩ gì lạ vậy?
Tấn Dũng nhìn nhìn cô. Anh cố đoán xem cô có nghe được những câu tỏ tình không. Nhưng thái độ của cô rất vô tư. Có nghĩa là cô không biết gì cả. Tự nhiên anh thở nhẹ, như trút được nỗi lo. Trong tình thế bây giờ, Diễm Quỳnh không biết gì lại hay hơn. Anh rất sợ cô nghĩ mình lợi dụng. Dù sao thì anh vẫn còn rất nhiều cơ hội để nói, không có gì phải gấp cả.
Buổi trưa, Diễm Quỳnh vừa từ tòa án về văn phòng thì cô thư ký thông báo ngay:
- Chị Quỳnh, luật sư Nhu cử chị đến công ty tin học gặp giám đốc bên đó. Họ đến nhờ cô tư vấn thảo hợp đồng. Luật sư Nhu giao chị phụ trách việc này.
Cô ta đưa địa chỉ cho Diễm Quỳnh. Rồi nói thêm:
- Phải chị về sớm một chút thì đã gặp anh ta rồi.
- Anh ta có hẹn giờ không?
- Em sợ chị về không kịp nên đã hẹn 8 giờ sáng mai đấy.
Diễm Quỳnh đi vào phòng. Cô ngồi xuống bên bàn. Rồi đọc tờ danh thiếp của khách hàng. Một công ty tin học. Điều đó không làm cô thắc mắc. Nhưng tên của giám đốc công ty thì làm cô thảng thốt đến mức giật mình.
Lẽ nào đó là Hoài Khang. Lẽ nào anh ta về nước mà cô không biết. Và về từ lúc nào? Theo cô nhớ thì anh ta đã bảo không bao giờ trở về mà.
Diễm Quỳnh lắc đầu cố trấn tĩnh. Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp. Trên đời này có đến hàng triệu tên Diễm Quỳnh. Thì lại tại sao lại không có nhiều người tên Hoài Khang.
Tự nhiên cô thấy mình ngớ ngẩn và buồn cười hết sức. Nếu cô mà hỏi Tấn Dũng hoặc Hồ Văn, thế nào cũng bị cười.
Sáng hôm sau cô đến địa chỉ của công ty thật đúng hẹn. Cô dựng xe và cẩn thận kiểm tra lại địa chỉ. Rồi tự tin bước vào.
Cô đến gần một nhân viên đang ngồi bên máy, nói lịch sự:
- Tôi là luật sư do văn phòng tư vấn cử đến, tôi có hẹn với giám đốc, xin cho tôi gặp ông ấy.
Anh ta ngước lên nhìn cô, rồi đứng dậy:
- Chị lên đây.
Diễm Quỳnh theo anh ta đi lên lầu. Anh ta chỉ phòng cho cô rồi quay xuống. Diễm Quỳnh mạnh dạn bước đến gõ cửa. Nhưng mãi không nghe tiếng trả lời. Cô định đẩy cửa bước vào thì một giọng nói vang lên phía sau:
- Cô là luật sư à?
Diễm Quỳnh giật mình quay lại. Và cô thật sự kinh ngạc khi nhận ra đó là Hoài Khang. Đúng là anh ta. Anh ta từ phòng đối diện bước ra và đến trước mặt cô:
- Mời vào đây.
Qua một phút choáng váng, Diễm Quỳnh bình tĩnh lại ngay. Cô đã khá quen khi xử lý những tình huống phức tạp, nên bắt đầu có bản lĩnh trong mọi giao tiếp. Và cô tự nhủ mình được cử đến gặp thân chủ chứ không phải gặp người quen. Cô lấy tư thế đường hoàng bước vào phòng:
- Luật sư Nhu cử tôi đến để làm việc trực tiếp với anh, tiếc là hôm qua tôi đi vắng nên phải để khách hàng chờ, tôi xin lỗi.
Hoài Khang ngồi sau bàn, vẫn im lặng nhìn cô, như quan sát đánh giá người đối diện. Diễm Quỳnh bình tĩnh nhìn lại anh. Nhưng sự vững vàng đó chỉ là lớp vỏ mà cô cố vận dụng tạo nên. Trong thâm tâm, cô thấy giận dữ và tự ái. Anh ta về nước đã lâu mà không hề gọi điện cho cô. Và chắc chắn anh ta cũng yêu cầu Hồ Văn và Tấn Dũng giấu điều đó. Anh ta giấu kỹ tung tích của mình vì không muốn liên lụy tới cô. Vậy thì tại sao cô phải để cho mình bị xúc động chứ.
Cô quyết định cư xử với anh ta như với một khách hàng bình thường. Và nói vừa mềm mỏng vừa cứng rắn:
- Tôi được biết anh cần chúng tôi tư vấn về việc ký hợp đồng với nước ngoài, chúng ta bắt đầu làm việc chứ.
Hoài Khang vẫn yên lặng. Không biết anh ngạc nhiên hay bất mãn vì cuộc gặp này. Cũng có thể anh ta không bằng lòng vì việc văn phòng cử người chưa có kinh nghiệm đến. Diễm Quỳnh nghĩ thầm. Và cô tự nhủ mình sẽ tỏ cho anh ta biết năng lực của mình. Cô rất bực mình vì sự im lặng bất lịch sự đó. Nhưng vẫn vững vàng và ôn hòa chờ anh ta.
Hoài Khang chợt lên tiếng, giọng không được niềm nở lắm:
- Cô là luật sư à? Nhanh vậy sao?
- Không, chỉ mới là luật sư tập sự. Nhưng tôi cũng có đủ kinh nghiệm. Văn phòng chúng tôi không để mất uy tín với khách hàng đâu.
Anh gục gặc đầu như hiểu. Rồi mở ngăn kéo rút ra một xấp tài liệu, thảy lên bàn:
- Tôi sắp ký hợp đồng gia công phần mềm với một ngân hàng Đài Loan. Tôi không rành về luật pháp lắm. Cô hãy thảo bản hợp đồng ấy dùm làm thế nào để đúng luật đấy, tôi không thích gặp rắc rối về sau đâu.
Anh đẩy xấp giấy về phía cô:
- Đây là tài liệu về ngành tin học, cô có thể nghiên cứu để làm hợp đồng.
Diễm Quỳnh thấy không cần thiết phải đọc làm gì. Nhưng cô vẫn lịch sự cầm xấp giấy cuộn lại một cách cẩn thận:
- Tôi sẽ cố gắng làm sớm cho anh.
Giọng Hoài Khang đầy vẻ nghi ngờ:
- Bao giờ xong?
Diễm Quỳnh cười nhẹ nhàng:
- Ngày mai tôi sẽ đến.
- Nhanh vậy sao?
- Đó là hơi chậm đấy. Tôi chỉ cần một giờ cũng đủ rồi.
Cô đứng dậy, khoát giỏ lên vai:
- Sáng mai tôi sẽ đến thảo luận với anh. Xin chào.
Hoài Khang đứng dậy tiễn cô. Chứ không theo ra cửa. Hình như anh cố giữ chừng mực với cô. Diễm Quỳnh không ngốc đến nỗi không nhận ra điều đó. Cô chậm chạp đi xuống cầu thang. Cố giữ cho mình một vẻ đường hoàng khi đi ngang những nhân viên trong công ty.
Sẽ không bao giờ cô tha thứ cho hành động của Hoài Khang. Không bao giờ. Dù cô sống đến trăm tuổi, cô cũng sẽ không quên cách cư xử của anh ta. Nó là một sự trở mặt tráo trở nhất đối với cô.
Sáng hôm sau Diễm Quỳnh mang bản hợp đồng đến công ty. Cô đến lúc 8 giờ. Thế mà Hoài Khang vẫn chưa đến. Cô ngồi trong phòng chờ đến hơn 9 giờ mới thấy anh ta xuất hiện. Đáng lẽ phải nói câu xin lỗi như người ta phải nói trong những trường hợp như vậy, thì anh ta thản nhiên đến ngồi phía sau bàn:
- Tôi nghĩ cô sẽ bỏ cuộc, không ngờ cô vững hơn nhiều.
- Tại sao tôi phải bỏ cuộc?
Anh ta ngẩy tay, không trả lời. Và hỏi cộc lốc:
- Bản hợp đồng đâu?
Mặc dù giận tím người, Diễm Quỳnh vẫn cố giữ thái độ ôn hòa với anh ta. Như không hề nhận ra vẻ xấc xược trong cung cách của anh đối với cô. Cô cố gắng tự chủ với một nghị lực phi thường, để phớt lờ mọi chuyện. Và cư xử với anh ta như một khách hàng. Cô rút tờ hợp đồng đặt trên bàn:
- Đây là bản thảo, anh xem còn điều nào chưa đúng yêu cầu, tôi sẽ chỉnh lại.
Hoài Khang liếc nhìn cô một cái:
- Một luật sư có kinh nghiệm mà phải làm đi làm lại hai ba lần một bản hợp đồng xoàng xĩnh như vậy sao?
Những lời phản đối gay gắt cứ chực tuôn trên đầu Diễm Quỳnh. Nhưng cô cố gắng kềm lại, giọng nói vẫn lịch sự:
- Bất cứ hợp đồng nào cũng có những nguyên tắc riêng của nó. Vì mỗi công ty đều có cách làm ăn riêng.
Hoài Khang không trả lời. Anh đọc thật kỹ những điều khoản của hợp đồng. Rồi đặt viết gạch mạnh dưới điều ba, nói như phán quyết:
- Không được, tại sao chỉ thanh toán trước 50% trị giá chương trình, phải thanh toán hết, đề phòng họ hủy bỏ hợp đồng chứ.
- Trong trường hợp đó, anh vẫn còn rất lời.
- Nhưng tôi muốn mọi thứ đều tuyệt đối.
Diễm Quỳnh vẫn cố kiên nhẫn:
- Với khách hàng, nếu anh cứng rắn quá thì không có lợi cho anh đâu. Đa số những công ty đều làm theo phương thức như vậy.
Hoài Khang im lặng đọc tiếp. Rồi lại gạch dưới điều bốn:
- Tôi không đồng ý điều này, tôi muốn tính theo câu lệnh, chỉnh lại đi.
- Vâng.
Diễm Quỳnh rút viết ra sửa lại vài từ. Rồi cô ngước lên:
- Anh còn yêu cầu gì nữa không?
Hoài Khang nhìn ra cửa sổ. Vẻ mặt cau có như không bằng lòng. Cuối cùng anh quay lại:
- Tôi không hiểu tại sao họ lại cử một luật sư non nớt đến đây. Đây là thời điểm đầu tiên công ty tôi bắt đầu hoạt động. Tôi cần một luật sư thực thụ làm tư vấn pháp luật cho tôi. Họ coi thường khách hàng quá.
Diễm Quỳnh điềm tĩnh nói:
- Một luật sư thật sự sẽ không ai thèm nhúng tay vào những chuyện nhỏ nhặt này đâu, thưa giám đốc.
Hoài Khang đập mạnh bàn, khuôn mặt đỏ phừng lên:
- Nếu cô coi rẻ công ty này thì cô cút đi.
Đến mức như vậy, Diễm Quỳnh không nhịn được nữa. Cô đứng phắt dậy, gằn giọng:
- Tôi không coi rẻ khách hàng. Nhưng tôi thấy một giám đốc như anh mà đòi hỏi những điều vô lý như một thằng ngốc. Lúc nãy tôi không nói vì còn tôn trọng anh, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Anh nhìn lại ý kiến của anh ở điều ba xem. Tôi dám chắc bất cứ công ty nào cũng phải cầu cạnh để có một hợp đồng. Thế mà anh đòi hỏi người ta cao quá. Còn ai muốn làm ăn với anh.
Cô chụp bản hợp đồng trên bàn, ném thẳng vào mặt Hoài Khang:
- Nếu phải chiều lụy một khách hàng như anh, thì thà tôi bị đuổi việc.
Nói xong cô quay phắt người đi ra. Nhưng Hoài Khang đã kéo giật cô lại. Cặp mắt đen của anh quắc lên đầy tức giận, dữ dội:
- Mặc kệ cô là luật sư, hay là văn phòng của ông ta có thể đưa tôi ra tòa về hành động xâm phạm này, tôi vẫn không tha thứ cách cư xử mất dạy của cô. Tôi sẽ giam cô lại đây cho đến khi nào tôi nguôi giận. Muốn la hét kêu cứu thì cứ làm.
Anh ấn Diễm Quỳnh nằm ngửa ra salon. Và bỏ đi ra ngoài, khóa cửa lại. Hành động chớp nhoáng của anh làm Diễm Quỳnh sững sờ tê liệt mọi phản ứng. Khi cô ngồi lên được thì tiếng chân anh đã đi xa dưới cầu thang.
Diễm Quỳnh giận dữ đập mạnh vào cửa. Cô không tưởng tượng nổi cách cư xử kỳ quặc như vậy. Cô chạy đến cửa sổ nhìn xuống sân. Hoài Khang đang băng qua đường vào quán cafe đối diện. Anh ta định bắt cô ở đây đến chừng nào chứ. Anh ta có điên không.
Diễm Quỳnh tức muốn hét lên. Nhưng la hét thì lại làm náo động mọi người. Chẳng khác nào một người điên. Cô đành trở lại ngồi phịch xuống ghế. Tức Hoài Khang kinh khủng mà chẳng biết làm thế nào.
Chợt nhớ ra, cô tìm số điện di động của anh. Rồi lao đến bàn, bấm máy. Mãi một lúc sau, Hoài Khang mới chịu lên tiếng:
- Alô.
Diễm Quỳnh nói hấp tấp:
- Anh Khang, nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ phá nát phòng làm việc của anh.
Giọng anh thản nhiên:
- Nếu phá được thì cứ làm.
- Tôi cấm anh, không được cư xử với tôi như vậy.
- Hãy ngồi yên mà suy nghĩ về cách cư xử của cô kìa, ai cho phép cô quăng giấy vào mặt tôi, thật là hỗn láo.
- Anh đáng bị như thế lắm.
- Cô cũng đáng bị như vậy lắm.
Rồi anh ta tắt máy. Diễm Quỳnh buông ống nghe nằm lăn lóc trên bàn. Chán nản. Cô nhìn lên đồng hồ. Mới gần 10 giờ. Anh ta định giam cô đến chừng nào đây.
Cô ngồi phịch xuống ghế, buông xuôi hai tay. Bây giờ mới nhận ra mình đang đói bụng. Lúc sáng cô dậy muộn nên quýnh quáng chạy đến đây, vì sợ trễ hẹn. Cô chỉ định làm việc một chút. Không ngờ mọi việc lại diễn biến như vậy.
1 lát chịu hết nổi. Cô lại gọi điện cho Hoài Khang. Vừa nghe tiếng anh ta. Cô nói ngay:
- Tôi không muốn đối đầu với anh nữa, yêu cầu anh để tôi về. Còn bản hợp đồng thì anh có thể đi thuê người khác. Bây giờ tôi muốn về.
- Nhưng tôi chưa muốn tha.
Diễm Quỳnh chợt nói như hét:
- Nhưng tôi đói lắm, đừng có ác như vậy.
Hoài Khang tắt máy, và chỉ 10 phút sau anh đã xuất hiện trước mặt cô. Anh đặt một ổ bánh mì xuống bàn:
- Tôi không biết chuyện đó, tại sao không nói sớm?
Diễm Quỳnh ngồi im, đôi mắt nhìn anh như tóe lửa. Rồi cô chợt đứng dậy cầm ổ bánh, thẳng tay ném vào mặt anh. Hoài Khang chỉ né người tránh. Không có một phản ứng. Hình như thái độ đó cũng chưa làm Diễm Quỳnh nguôi giận. Cô giang tay định cho anh cái tát. Nhưng anh đã chụp tay cô lại, quát lên:
- Đủ rồi.
Diễm Quỳnh giằng tay ra. Rồi đến bàn chụp lấy chiếc giỏ khoát lên vai. Đi một mạch ra cửa.
Cô vào một quán ăn. Đói run cả người. Cô cũng không biết mình run vì đói hay vì tức. Nhưng quả thật là không sao bình tĩnh nổi, khi chuyện xảy ra một cách kỳ cục như vậy.
1 lát sau cô về nhà. Và nằm lăn ra suy nghĩ. Quả thật là không sao hiểu được khi cô và anh ta xảy ra chuyện như thế. Nó phi lý đến mức khó tin. Ban đầu thì là sự đối lập trong công việc. Sau đó lại chuyển qua gây hấn vì cá nhân. Anh ta nghĩ gì khi làm như vậy. Sao lại kỳ cục như thế chứ.
Hơn một năm xa mặt. Bây giờ gặp nhau thì cũng không nhẹ nhàng. Đúng là oan gia nên cứ phải gặp. Cô thấy chán kinh khủng.
Nằm chán, cô uể oải ngồi lên. Nhớ lại hành động của mình lúc nãy cô hơi chùng lại. Phải thừa nhận là mình quá đáng, hung dữ. Lớn tiếng cũng là quá rồi. Đàng này lại ném đồ vào mặt anh ta. Cô cũng không hiểu tại sao mình dữ như vậy.
Mọi chuyện thế là hỏng bét. Chắc chắn anh ta sẽ hủy bỏ bản hợp đồng sáng nay. Nếu anh ta ác thì sẽ yêu cầu luật sư Nhu cử người khác đến làm việc. Còn nếu có nương tay thì anh ta cũng sẽ bỏ ngang mọi giao dịch với văn phòng. Đàng nào thì cô cũng chết. Như vậy thì làm sao luật sư Nhu còn giao công việc cho cô nữa chứ.
Diễm Quỳnh xuống tinh thần đến nỗi không dám đến văn phòng. Mãi sáng hôm sau cô mới thu hết can đảm đi làm. Gặp luật sư Nhu ở phòng khách, cô lấm lét nhìn ông. Nhưng ông ta chẳng có vẻ gì là bất bình cô. Cả cô thư ký cũng không nói gì. Nói chung là mọi chuyện đều bình thường.
Có nghĩa là Hoài Khang không làm khó dễ gì cả. Tự nhiên cô thở phào nhẹ nhõm. Thế mà cô đã lo đến ốm người. Bây giờ cô mới thấy những người như Hoài Khang là không nên chọc giận họ sẽ chỉ thiệt thân thôi.
Buổi trưa cô lập tức đến công ty tìm Tấn Dũng. Nhưng anh không có ở đó. Cô muốn đến nhà anh. Nhưng sợ lại gặp Hoài Khang nên lại thôi. Nhưng mà sự nóng lòng làm cô sốt ruột. Cô vào một trạm điện thoại gọi cho Hồ Văn. Rất may là anh chưa về. Nghe tiếng cô, anh có vẻ ngạc nhiên:
- Sao lại gọi anh giờ này? Có chuyện gì không?
- Trưa nay anh có đi đâu không?
- Không, anh sắp về nhà.
- Thế thì đừng về, đi ăn trưa với em đi. Em chờ anh ở quán mình vẫn tới đó, đến ngay nhé.
- Đồng ý, chờ anh chừng 20 phút nhé.
- Dạ.
Diễm Quỳnh rời khỏi phòng kính. Băng qua đường vào quán ăn. Cô tưởng chờ khá lâu. Nhưng chỉ một lát Hồ Văn đã tới, anh kéo ghế ngồi xuống, vui vẻ:
- Sao trưa nắng như vậy mà không về nhà. Có chuyện gì không?
Diễm Quỳnh ngước lên, hỏi ngay:
- Tại sao anh Khang về mà anh không nói với em, cả anh Dũng cũng không nói, tại sao lại giấu em như vậy.
Hồ Văn có vẻ bị bất ngờ. Anh thôi không cười nữa. Và có vẻ lúng túng:
- Tụi anh nghĩ... như vậy thì tốt cho em hơn... với lại...
Diễm Quỳnh ngắt lời:
- Nhưng ảnh về bao lâu rồi, và có phải sẽ ở lại luôn không?
- Nó ở lại luôn đấy, và lập công ty riêng rồi. Nó về nước khoảng hơn tháng nay.
Diễm Quỳnh nói với vẻ thất vọng:
- Vậy mà anh và anh Dũng không nói, em cảm thấy mấy anh coi thường em quá.
- Không phải tụi anh coi thường, mà là lo cho em. Ờ, cả Kim Thu cũng về, em không biết thì hay hơn.
- Chị ấy về thì sao chứ, anh sợ em sẽ phá đám hai người sao? Sao anh đánh giá em thấp vậy. Anh có biết em đã gặp anh ta không, mà là gặp trong tình huống căng thẳng, nếu em biết trước thì em đã không để chuyện xảy ra như vậy.
Hồ Văn có vẻ ngạc nhiên:
- Em gặp thằng Khang rồi à? Ở đâu?
- Ở công ty của anh ta. Phòng tư vấn cử em đến làm việc với anh ta. Nếu biết đó là anh ta thì em không bao giờ tới đó đâu, em còn tự trọng của em mà. Lúc đọc danh thiếp em hơi nghi. Nhưng rồi em nghĩ chuyện đó không bao giờ có, thế nên em chẳng đề phòng gì cả.
- Rồi sao nữa, công việc êm đẹp chứ?
Diễm Quỳnh phẩy tay, run giọng:
- Mâu thuẫn chứ không phải là êm đẹp, anh ta cư xử với em thô thiển còn hơn kẻ thù. Bắt em ngồi chờ cả tiếng. Và khi đọc bản hợp đồng thì chỉnh đủ thứ. Anh ta nói thẳng vào mặt em rằng không muốn làm việc với một người tập sự như em. Nếu mấy anh nói trước thì em đã không phải chịu nhục vậy đâu.
Hồ Văn nhíu mày:
- Tại sao nó làm vậy kìa, anh không hiểu nổi thằng này, sao nó thay đổi kỳ cục vậy.
- Anh ta không kể với anh sao?
- Không nói gì cả. Nó đi Đài Loan rồi. Mà anh nghĩ, bản hợp đồng của em nó chịu sử dụng rồi, thế thì tại sao phải gay cấn.
- Em không biết.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nói với vẻ giận dữ:
- Có thể đó là thái độ để anh ta cảnh cáo em, rằng em nên biết giữ khoảng cách mà đừng tìm cách liên lạc với anh ta. Nếu là anh, anh có tự ái không?
Thấy môi cô run lên như sắp khóc, Hồ Văn vội vỗ nhẹ nhẹ lên tay cô:
- Bình tĩnh lại nào, anh thấy chuyện không như em nghĩ đâu, có thể em bị thành kiến đó thôi.
- Đúng là như vậy chứ thành kiến gì. Không lẽ anh không hiểu bạn anh sao.
- Anh rất ngạc nhiên khi nghe em nói như vậy, thật đấy.
Diễm Quỳnh hơi ngẩng mặt lên với một thoáng kiêu kỳ trẻ con:
- Thế anh có tin là em không nghĩ đến anh ta nữa không.
- Tin chứ. Dù sao thì em cũng đâu đến nỗi mù quáng. Vả lại, anh nghĩ tụi nó sẽ cưới nhau khi công ty ổn định. Vì bây giờ nó đã về nước, có nghĩa là hai đứa nó muốn ổn định rồi.
Diễm Quỳnh im lặng. Cô cắm cúi ăn như không quan tâm đến những gì anh nói. Nhưng trong lòng thì đau nhói. Hình dung đến lúc họ đám cưới, cô thấy đau đớn kỳ lạ.
Đâu phải là cô không hiểu chuyện đó. Nhưng cô cứ nghĩ họ sẽ ở đâu đó rất xa, chứ không phải hiện diện ở ngay thành phố này.
Chợt thấy cái nhìn lo lắng của Hồ Văn, tự ái lại nổi lên, cô hỏi như vô tư:
- Thế về đây rồi, chị Thu tìm được việc làm chưa?
- Cổ đang xin trở lại công ty cũ, nhưng họ chưa trả lời.
- Vậy hả.
Diễm Quỳnh nói một cách thờ ơ. Cô ăn mà tâm trí cứ để lang thang. Đúng hơn là cảm thấy nỗi buồn khổ bị khơi lại. Hơn một năm nay cô cố gắng quên dần. Nhưng vào lúc sắp quên được thì họ lại hiện diện trước mắt.
Có lẽ lần này chính cô là người phải ra đi.
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ