Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Chương 9
G
iang Đông bước vào quán. Anh chọn một bàn trong ngồi xuống, rồi đưa mắt nhìn Hạnh Phương, nhưng người đến bàn anh lại là cô gái khác. Thấy khách quen, cô ta cười niềm nở:
- Anh Đông gọi gì ạ?
- Cho anh cà phệ À này! Hôm nay Hạnh Phương không đi làm sao, cô bé?
- Dạ, Hạnh Phương nghĩ rồi. Nghĩ luôn rồi.
- Sao vậy? - Giang Đông thoáng cau mày.
Cô ta liếc nhìn vào trong rồi thấp giọng:
- Dạ, bà chủ cho nghĩ.
- Cô có biết tại sao không?
- Dạ… tại…
- Cứ mạnh dạn nói, không sao đâu.
- Dạ, em nói, anh đừng nói lại với bà chủ nhé. Tại anh Giang Điền bảo bà chủ cho nó nghĩ đó. Anh nói nó kênh, không biết chiều khách.
Đôi mắt Giang Đông lóe lên một tia giận dữ, những 'anh lửa đó bị Dập tắt ngaỵ Anh nói điềm đạm:
- Cám ơn em.
- dạ, vậy anh có uống c`a phê không ạ?
Giang Đông ngẩng lên nh`in cô ta, rồi khóat tay:
- Cứ đem ra đi.
- Dạ.
Cô ta quay v`ao trong quầy. Đông ngồi ngã lưng ra ghế, đôi môi mím chặt lại tức giận. Rồi không đợi cà phê mang ra, anh liền lấy tiền dằn lên bàn và bước ra khỏi quán, lái xe thẵng đến nhà Hạnh Phương.
Khi Giang Đông bước vào nh`a th`i thấy Hạnh Phương đang ngồi cắm hoa dưó*i gạch. Cô quây v`ao trong nên không thấy anh. Anh từ tốn bước lại, ngồi xuống gần cô:
- Xin chào.
Anh nói rất nhỏ, nhưng Hạnh Phương vẫn bị giật mình quay phắt lại. Thấy anh, vẻ Hoàng hôn` biến mất, mặt cô trở Nên lầm lì như gặp kẻ Thù, nhưng vẫn im im không nói.
Giang Đ^ong cũng đoán được thái độ Đó, nên không thấy lạ. Anh hỏi trầm tỉnh:
- Em nghĩ bao lâu rồi?
Hạnh Phương chợt dằn chiếc kéo xuống gạch, mặt hầm hầm chứ không nói. Đông nh`in xuống chiếc kéo, vẻ Tức giận kiểu đó làm anh thấy tức cười, nhưng anh vẫn hỏi tiếp:
- Em có định t`im chỗ khác không?
Trả Lời anh là cái mim' môi tức tối của cô, kèm theo l`a cánh hoa bị Bẽ đôi, ném xuống gạch. Đông liếc nh`in cô thở Phập ph`ong, dấu hiệu của “hỏa diệm sơn” chuẩn bị Bùng nổ. Tính nết Hạnh Phương, anh đâu còn lạ Lùng nữa, và anh cũng chuẩn bị tinh thần để ĐôÍ phó.
Anh nói như dỗ dành:
- Thôi nào, anh biết em rất giận, nhưng em nói chuyện với anh đi. Anh biết tất cả rồi và anh đến đây để Cùng em giải quyết. Phải nghĩ ra…
Hạnh Phương nguẩy mạnh đầu, cắt ngang:
- Người anh dành xong thì đến người em đó. Anh em nhà anh luôn tự cho mình quyền xâm phạm người khác. Tôi có chọc ghẹo gì mấy ngươÌ đâu, sao mấy người không chịu buông tha cho tôi chứ?
Vừa nói, cô vừa giậm chân, tay đấm mạnh xuống gạch một cách tức tưởi:
Giang Đông giữ tay cô lại:
- Thôi nào, đừng làm như vậy, đau tay lắm.
- Mặc kệ Tôi.
Hạnh Phương cố rút tay ra, nhưng Giang Đông vẫn cứ nắm chặt:
- Không lẽ giận anh Diên rồi bắt anh phải chịu.. Anh vô tội mà Phương. Bây giờ, bình tĩnh lại kể cho anh nghe xem, chuyện như thế nào?
- Anh đi mà hỏi ông anh quý hóa của anh đi.
Giang Đông lắc đầu:
- Anh sẽ xử Trí với anh ta sau. Còn bây giờ, anh muốn nghe em nói.
- Tôi không muốn nói.
- Thôi, cũng được. Dù sao thì anh cũng đã biết rồi. Vấn đề là anh muốn biết, em định làm gì?
Thấy Hạnh Phương ũ rũ nh`in xuống, điệu bộ Có vẻ Chán nản tuyệt vọng. Anh keó mặt cô lên:
- Bình thường em rất có nghị lực, sao hôm nay em có vẻ đầu hàng vậy?
Hạnh Phương đẩy tay Đông ra, và né đầu như tránh chạm v`ao anh. Giọng cô trở Nên mệt mỏi:
- Anh c'o biết trong chưa đầy nữa năm, tôi đã bị Đuổi mấy lần rồi không? Có lẽ anh không hiểu được sự long đong khi t`im việc làm. Các người có quá nhiều tiền nên không hiểu được cái khổ Đ'o đâu. Mà nếu hiểu, chắc các người sẽ không thấy vui thích vì đã đầy đọa tôi.
- Anh không vui thích được mấy chuyện đó, và em cũng không nên đánh đồng anh vơÍ anh Diên.
- Mỗi chuyện đều bắt nguồn từ anh, giải thích sao cũng vậy thôi.
Giang Đông hơi cúi đầu suy nghĩ, rồi nói nhẹ Nhàng:
- Anh biết vì anh mà em gặp quá nhiều rắc rối. *?O tuổi em, người ta c`on cần người lớn che chở, trong khi em thì ngược lại. Anh hiểu cuộc sống của em nhiều hơn em tưởng. Đừng buồn Phương à.
- Tôi sẽ không buồn đâu, tôi chỉ Tức các người thôi. Không hiểu sao số phận lại đưa đẫy cho tôi rồi vấp tay các người.
- Sao em không nghĩ số phận sẽ khiến anh giúp em?
Hạnh Phương nói ngay:
- Giúp cái kiểu anh vẫn giúp các cô gái khác, phai? Không? Thật là…
Giang Đông chặn lại:
- đừng hồ đồ. Anh không hề có ý định tán tỉnh em. Chuyện đó cũ rồi, anh hết hứng rồi.
Hạnh Phương lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, Giang Đông không nghe được, và cũng không quan tâm xem cô nói cái g`i. Anh nhìn cô một cách nghiêm nghị, cả gion.g nói cũng nhắn từng chữ:
- đdừng nghĩ tới chuyện tìm việc làm nữa. Em sẽ được đi học tiếp, anh sẽ giúp em.
Thấy cặp mắt sửng sốt của cô, anh nhắc lại:
- Em c`on trẻ Lắm, không nên phí tương lai như vậy. Nếu được học hành đ`ang hoàng, em sẽ vượt xa bạn bè em đ'o.
Hạnh Phương vẫn mở to mắt nh`in anh. Bàng hoàng đến mức không kịp phản ứng. Cử Chỉ Của cô làm anh phải bật cười:
- Chuyện đ'o kinh khủng lắm sao?
Hạnh Phương bật ra:
- Anh lại muốn giở Tr`o gì nữa vậy?
Giang Đông thoáng nhăn mặt:
- Không được đa nghi.
- Tôi không phải là ngốc đâu. Lúc nào…
Giang Đông ngắt ngang lời cô:
- Hãy bỏ Tất nghi ngờ đi, đây là ý đ.inh nghiêm chỉnh. Anh thật sự Muốn tạo điều kiện cho em vươn lên. Và ngược lại, anh cũng muốn ở em một điều kiện.
- Làm bồ của anh hả?
- đdừng có thẳng thắn quá. Con g'ai phải biết tế nhị một chút. Anh đã nói rồi, em không nhớ sao?
- Nói gì?
- Anh hết hứng chọn em làm nhân tình rồi. Cô bồ là con nít, không thích thú gì đâu.
Hạnh Phương tự Ái lên:
- Không được coi tôi l`a con nít.
Giang Đông chặn lại:
- Stop! Không nói chuyện này nữa. Trở Lại chuyện học hành của em đị. Em phải nghĩ làm, lo học cho đến nơi đến chốn, lúc đó tương lai của em sẽ sáng sủa hơn.
Thấy cô đ.inh mở Miệng, anh nói lướt đi:
- Tất nhiên l`a anh không cho không em cái g`i cả. Hãy nghe điều ki^.en của anh đây.
Hạnh Phương có vẻ Chú 'y hơn. Cô nh`in anh chăm chú, nhưng không lên tiếng hỏi.
Giang Đông cũng nhìn lại cô, nhắn giọng:
- Anh s~e tài trợ cho em đi học. Sau khi ra trường, em phải về làm việc cho anh, cho anh chứ không phải cho ai khác.
- Làm việc ở khách sạn m`a cũng cần phải học cao sao?
- đừng coi thường n'o, khi em chưa hiểu biết.
- Thế tôi phải học cai g`i?
- Nghành mà em thích.
Hạnh Phương lắc đầu:
- Lúc nhỏ, tôi rất thích làm phóng viên, còn làm việc một chỗ, chán lắm.
- Chuyện đ'o đâu c'o lớn. Em có thể thi vào khoa báo ch'i, anh đâu c'o cấm.
- Nhưng như vậy th`i sau này, tôi sẽ không làm việc cho anh được.
Giang Đông ph`i cười:
- Bộ anh nói vậy là nhất thiết phải như vậy sao?
Hạnh Phương tròn xoe mắt:
- Như vậy là sao?
- Coi như anh cho em vay nợ. Khi nào ra trường, em sẽ làm việc và trả Nợ cho anh. Còn hình thức trả Th`i tính sau.
Anh ngưng lại một chút, rồi nói như nhắc nhở:
- Em cứ suy nghĩ đi, nhưng nhớ là không được nghi ngờ bậy bạ. Anh thừa nhận t'inh anh lăng nhăng, nhưng không phải bất cứ chuyện gì cũng lợi dụng.
Hạnh Phương nói khẽ:
- Tôi có nói là anh lợi dụng đâu. Chuyện này, tôi tin đấy chứ.
- Tại sao tin?
- Cũng không biết nữa, tự Nhiên tin. Còn bảo phân tích th`i tôi không l'y giải được.
Đông nhìn cô hồi lâu, rồi đưa tay tới vuốt tóc cô như một đứa con nít:
- Trực giác của em hay lắm. Nó giúp em nhận định được cái đ'ung, cái sai. Em thông minh lắm.
Anh nhắc lại lần nữa:
- Cô gái thông minh.
Hạnh Phương ngồi im nhìn anh chứ không phản ứng, rồi cô đưa mắt nhìn nơi khác. Đôi mắt đen láy chợt trở Nên tư lự xa xa, vẻ Mặt buồn hẳn đi.
- Sao vậy?
Giang Đông hỏi v`a kéo mặt cô quay lại. Hạnh Phương không phản đối, cô khẽ thở Dài:
- Tôi rất thích đi học, nhưng không được đâu. Còn mẹ Với chị Hai tôi nữa, không thể Học được đâu.
Giang Đông hiểu ngaỵ Anh nói như nhận xét:
- Hạnh Phương giống như bà chị Vậy. Một người chị Lúc nào cũng đặt cho mình bổn phận chăm sóc các em. Nhưng em đã sai lệch rồi. Em không có bổn phận đó.
- Anh hiểu đấy. Cả nh`a tôi…
- Chỉ Sống dựa vào em, anh biết, và anh cũng thấy nó rất vô lý nữa. Chị em đ~a lớn rồi, bổn phận của cô ấy l`a ghé vai gánh vác gia đ`inh chứ không được sông dựa vào em gái như vậy.
- Nhưng chị ấy yếu đuối lắm, chẳng làm đựơc g`i cả.
- Không dám đương đầu chứ không phải không làm được, phải tập chứ. Anh chắc cô ấy cũng như bao người khác thôi.
Hạnh Phương ngó Giang Đông như ngỡ một sinh vật lạ. Còn anh th`i điềm tĩnh nh`in cô:
- Em đã quên với ý nghĩ em là chỗ dựa của gia đình nên khi người khác nói ngược lại th`i em thấy lạ. Thử tu duy khác xem sao.
Không để Cô suy nghĩ lâu, anh nói tiếp:
- Khi gia đ`inh suy sụp th`i bổn phận của mọi người l`a phải ghé vai gánh vác. Anh không nói đến mẹ em, nhưng em cần phải có sự chia s~e của bà chị, đừng tập cho chị ấy tính vô trách nhiệm.
Hạnh Phương cúi xuống gôm mấy cành lá bừa bộn dưới gạch, nói lãng đi:
- đdừng nói đến chuyện này, được không?
- Không được. Đã nói th`i phải nói cho đến cùng, tính anh không thích bỏ Dở Vấn đề. Em tự ái thay cho chị em, phải không?
Hạnh Phương lặng thinh. Trong thâm tâm, cô cũng biết Giang Đông nói đúng, nhưng có cái gì đó thuộc về tình cảm làm cô không muốn thừa nhận.
Cô buông thõng một câu:
- Chị ấy là chị em, xin anh đừng can thiệp vào gia đ`inh em.
Giang Đông mĩm cười:
- Không được. Em cũng đã có ý kiến về gia đình anh, nhưng anh đâu có phản đối.
Hạnh Phương gân cổ lên:
- Tại gia đình anh ăn hiếp em, bắt buộc em phải phản ứng, nhưng chị em thì đâu có làm gì anh.
- đúng, chị ấy không làm gì anh, nhưng anh nói sự Thật, anh lo cho em. Nếu không, anh sẽ không bận tâm đến những gì xung quanh em, tính anh không thích tào lao.
- Cám ơn anh lắm.
- Cám ơn cái gì?
- Lòng tốt của anh.
Giang Đông lấy trong túi áo tờ giấy mới, viết vào mấy chữ rồi đưa cho Hạnh Phương.
- Ngày mai, bảo chị em cầm cái này đến gặp anh.
Hạnh Phương cầm lên xem rồi ngơ ngác lẫn hoảng hốt:
- Anh định gọi chị ấy đến để Nói điều ấy à? Em không đồng ý đâu, đừng có thẳng thừng như vậy.
- Thưa cô nương, tôi không phải là người thích nói nặng phái đẹp. Đừng có nghi ngờ người tốt bụng.
- Thế anh muốn gặp chị ấy để Làm g`i?
Giang Đông nhún vai:
- Yên trí đi. Tôi không tán tỉnh chị em đâu. Ngược lại, tôi sẽ thuyết phục cô ấy đi làm. Tôi sẽ để Cô ấy đứng bán hàng ở siêu thị, công việc đó hòan tòan không khó, trừ phi cô ấy không muốn.
- Tại sao anh tốt thế? Nhiệt tình thế? Thật ra anh không cần phải đền bù hào phóng thế đâu. Anh Điền...
Giang Đông khoát tay:
- Tôi làm tất cả chuyện đó vì gia đình tôi có lỗi với cộ Đừng có cân đo xem có vượt mực hay không.
Anh ngừng lại nhìn Hạnh Phương, nheo mắt chế giễu:
- Và cũng đừng sợ tôi dụ dỗ để cô trở thành nhân tình của tôi, cô bé ạ.
Hạnh Phương đỏ mặt:
- Anh vô duyên, ai thèm sợ.
- Lúc nãy, cô đã sợ rồi đó chứ.
- Hừ!
Giang Đông chợt nhìn bình hoa:
- Cô cấm hoa đẹp lắm! Buồn mà vẫn nghĩ tới hoa lá nỗi à?
Hạnh Phương đưa tay sửa lại nhành lá mang bị ngã. Cô nói như khóc:
- Có lần, tôi được giải nhất cuộc thi cấm hoa đấy. Cái đó là trường tổ chức. Với lại một giải nấu ăn nửa, nhưng chỉ là hạng ba thôi.
- Giỏi vậy à? Còn giải gì nữa không?
- Còn. Kỳ đó, mấy nhỏ bạn xúi đi thi"Tiếng hát truyền hình", nhưng chỉ vô vòng sơ khảo thôi, quê muốn chết.
Giang Đông ngạc nhiên thật sự:
- Em biết hát nữa à?
- Biết chứ. Lúc nhỏ, ba tôi cho đi học nhạc. Mẹ tôi định cho tôi vào nhạc viện, nhưng ba không muốn con gái ba đi theo nghệ thuật. Ba thích chị em tôi kinh doanh hơn. Chị tôi chơi Violin hay lắm. Còn tôi thì không bằng chị ấy.
Giang Đông nhìn cô chăm chú:
- Tại sao em không đi theo đường đó?
- Ba không chọ Ba bảo mấy cái đó chỉ học cho biết thôi, chủ yếu là phải vào đại học.
Cô ngừng lại, thở dài:
- Ba muốn chị em tôi học Ngoại Thương, nhưng tôi chỉ thích làm phóng viên thôi. Tôi thích một cuộc sống phóng khoáng và mở rộng. Nhưng cuối cùng, cuộc sống bị đảo lộn cả. Ban đầu, tôi buồn lắm.
Giang Đông mỉm cười:
- Vậy từ từ hết buồn à?
Hạnh Phương cũng cười theo:
- Tính tôi mau quên lắm. Buồn hoài, chán lắm, ai mà chịu cho nỗi. Chị Hai thì suốt ngày cứ tiếc quá khứ rồi khóc. Còn tôi thì khóc chút ít rồi thôi.
- Chút ít là bao nhiêu?
Hạnh Phương không để ý cái nheo mắt trêu chọc của Giang Đông, cô trả lời thơ ngây:
- Cũng không biết nữa. Mấy cái đó đâu có tính được.
- Em dễ thương lắm.
Giang Đông nói và nhìn cô thật lâu. Cái nhìn khiến cô đâm ra lúng túng:
- Anh nhìn gì thế?
Giang Đông quay mặt đi cho cô đỡ ngượng, và nói nửa đùa, nửa thật:
- Anh phát hiện ra em rất nữ tính. Nếu em là người yêu của anh thì hay quá.
Hạnh Phương cổng môi lên, phật lòng:
- Lại đùa nữa.
- Nãy giờ chủ nhà không mời nước, anh khát khô cả cổ đây. - Đông lãng qua chuyện khác.
Hạnh Phương quay lại:
- Thật không?
- Thật chứ.
- Vậy pha nước chanh cho uống nhé?
- Gì cũng được.
Hạnh Phương đứng lên:
- Anh qua bên bàn đi. Nãy giờ khách tới mà để ngồi dưới đất, kỳ quá.
- Không sao. Anh thích ngồi như vậy. Vậy anh mới phát hiện em có bàn chân rất đẹp.
Hạnh Phương vội rút chân lại khi thấy cặp mắt tinh quái cũa Giang Đông nhìn xuống. Cô bỏ đi nhanh vào nhà như chạy trốn cái nhìn táo bạo ấy.
Một lát sau, cô trở ra với ly nước chanh trên taỵ Giang Đông đón lấy, uống một ngụm:
- Ngon thật!
- Anh xạo. Nước chanh mà ngon gì.
- Đừng có coi thường nhé. Nếu không biết cách pha, nó sẽ chua hoặc quá ngọt. Nước chanh em pha ngon lắm.
- Cám ơn lời khen.
- Mai mốt, mỗi lần anh tới, Phương có pha nước chanh cho anh nữa không?
- Sẽ pha nếu anh không chọc cho tôi nỗi giận.
Giang Đông phì cười:
- Mặt mũi nhìn hiền, sao tính nết dữ quá.
Hạnh Phương cũng cười theo. Thấy Giang Đông đứng dậy, cô nói như nhắc:
- Anh uống chưa hết ly mà, sao về dị?
- Nói như vậy thế có nghĩa là muốn tôi ở lại, phải không?
- Đừng có mơ.
Giang Đông gật gù:
- Lần đầu tiên nói chuyện mà thấy cô Hạnh Phương không gây gổ. Chuyện này, tôi phải tập làm quen mới được.
Hạnh Phương làu bàu:
- Nếu anh không khều quẹt người ta thì ai thèm gây với anh.
- Biết, biết.
Giang Đông uống hết ly nước chanh rồi đứng lên:
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
- Vâng.
- Bắt đầu từ ngày mai, em ôn lại bài vỡ đi. Còn hơn bốn tháng để em chuẩn bị, có đủ không?
- Cũng không biết nữa.
- Hạnh Phương thông mình mà. Anh nghĩ em sẽ không thất bại dù bất cứ chuyện gì.
- Chỉ cần nghe động viên như thế, tôi cũng không dám để mình thi rớt, xấu hổ lắm.
Giang Đông bật cười:
- Tính nết thì hung đủ, vậy mà hay xấu hổ. Một người chứa đầy mâu thuẫn.
- Bộ tôi hung dữ lắm hả? Anh nói thật đó hả?
- Chuyện đó đâu có ai nói đùa bao giờ.
Thấy cô nhíu mày như suy nghĩ, anh lại cười xòa:
- Đừng có nghĩ lung tung nữa, tập trung học đi. Ngày mai, anh sẽ cho người đến ngân hàng mở tài khoản cho em.
Hạnh Phương buột miệng:
- Sao sớm vậy?
- Anh nói thì làm ngay, để em có thể yên tâm. Anh Đông không hứa cuội bao giờ.
Thấy cô đứng thừ người suy nghĩ, anh vồ nhẹ lên vai cô như trấn an, rồi đi ra cổng.
Hạnh Phương đi theo tiễn. Khi Giang Đông ra ngoài xe, cô nói như nhận xét:
- Sao lúc này anh đi một mình vậy? "Lính" của anh đâu?
Giang Đông nheo mắt:
- Hạnh Phương tuy dữ, nhưng chưa đáng sợ đến mức anh cần có người theo bảo vệ.
- Hừ! Nói ra cái gì cũng bị anh châm chọc, thấy ghét.
Rồi cô quay ngoắt vào nhà, tiếng cười của Giang Đông đuổi theo phía sau. Bất giác, cô cũng cười theo một mình.
Cô trở vao gôm mấy nhành lá vụn đem bỏ vào thùng rác, rồi đặt bình hoa lên bàn, ngồi ngắm nghía nó. Nhưng ánh mắt nhìn hoa, còn đầu óc thì lại nghĩ đến chuyện khác.
Nếu không có tờ giấy mời của Giang Đông trên bàn, chắc cô sẽ nghĩ mình vừa nằm mợ Giang Đông xuất hiện bất ngờ và cũng mang đến cho cô sự đảo lộn bất ngờ. Cách đây một giờ, cô còn trĩu nặng tâm trạng bi quan, thì bây giờ, cô nhìn cuộc đời theo cách khác.
Giang Đông bước vào đời cô như một vị thần hộ mệnh. Một sự ban ơn mà cô có thể yên tâm tin tưởng chứ không phải phản kháng như cái cách anh đề nghị trước kia.