Nguyên tác: Happiness
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2024-09-06 13:25:29 +0700
Chương 7 Em Còn Cô Đơn Không?
T
ôi dừng lại ven đường, tôi không thể chịu nổi nỗi buồn khi nghĩ lại câu nói nàng nói với tôi. Cảm giác đó khiến tôi như rơi xuống bờ vực thẳm, bao nhiêu là suy tư cứ thế ùa về và tôi tôi bỏ chân ga, về số P, kéo tay phanh và dừng lại ở mép phải đường, dưới góc cây bằng lăng trắng.
Tôi nghĩ về một cô bạn của tôi đang làm nghiên cứu sinh tại Hàn Quốc, tôi nhớ có một lần cô bạn ấy nói với tôi về nỗi cô đơn của cô ấy khi đi học một mình ở Hàn. Tôi nhớ ra là cô ấy đang về Việt Nam dự hội thảo và tôi gọi cho cô ấy hẹn uống cafe tại một quán gần học viện mà cô ấy dự sự kiện.
– Minh à, tớ Phan, cậu về Việt Nam rồi nhỉ? Mình hẹn nhau chút được không?
Cô bạn tôi nhận ra tôi ngay, bảo:
– Ừ, mình về Việt nam hơn một tuần rồi. Gặp nhau ở đâu nhỉ? Tớ đang ở học viện Toán học.
Tôi bảo:
– Tớ biết quán cafe sách gần viện Toán, chúng mình gặp nhau ở đó nhé. Tớ đợi cậu từ bây giờ nhé.
Minh đồng ý và bảo là sẽ ra đó sau khoảng 30 phút.
Chúng tôi gặp nhau, ngồi ở quán, Minh chẳng khác xưa là mấy, mái tóc có vẻ dài ra, mắt vẫn đeo kính cận. Minh mặc một chiếc váy đen, đi giày thể thao.
Minh hỏi tôi:
– Phan lấy vợ chưa?
Tôi bất ngờ vì câu hỏi của Minh, tôi tưởng rằng Minh biết tôi chưa lấy vợ và đang lông bông, vì tôi thấy bạn bè tôi giờ đều đã thành lập gia thất, đều đã có cuộc sống viên mãn rồi. Tôi nhìn Minh và ái ngại nhưng vẫn hài hước nói:
– Sao hỏi thế? Tớ á, 40 tuổi nhưng vẫn trẻ như 20 nhé, vợ con gì giờ này 😀
Thực ra, tôi cũng chẳng quan tâm Minh, tôi chỉ thấy Minh hay online trên mạng xã hội, hay chia sẻ vài trạng thái buồn, hay một mình dù đã có chồng và con. Tôi biết Minh buồn dù là đã có chồng vậy thôi. Và tôi cũng tin rằng, anh chồng Minh – một bác sĩ chắc là cũng chẳng tâm lý gì cho cam, bởi vậy, tôi thấy Minh buồn và hay chia sẻ những điều buồn – chỉ thế thôi.
Tôi không hỏi Minh về gia đình, vì dù Minh có ly hôn hay là chưa ly hôn thì chỉ biết Minh cô đơn, vậy thôi. Mà điều buồn nhất, đó là, có chồng mà lại như không, có một người yêu mà lại vẫn cô đơn. Thì điều ấy chẳng đáng thương sao? Nên tôi không hỏi Minh về gia đình. Tôi hỏi:
– Minh làm nghiên cứu sinh bên Hàn thấy sao? Cuộc sống thế nào?
Minh cười duyên dáng, có chút mạnh mẽ và tự hào nhưng cũng hơi chua xót trên mặt:
– Cuộc sống nghiên cứu sinh bên Hàn à, tớ tốt nghiệp tiến sĩ được 3 năm rồi, tớ học 5 năm thì xong. Lúc mới đi học thì mong về Việt Nam, mà lúc học xong rồi lại thấy có lẽ ở Hàn Quốc hợp hơn. Giờ thì tớ kết hợp cả 2, cứ 6 tháng ở Hàn còn 6 tháng lại ở Việt Nam. Đôi khi công việc ở Hàn Quốc tớ vẫn xử lý gọn nhẹ ở Việt Nam. Ngành tớ nó thế, công nghệ thông tin mà nên ở đâu miễn là có máy tính là làm việc được. Tớ bỏ nghề thợ code sang làm nghiên cứu thì vẫn thế, vẫn dùng máy tính, vẫn code và nghiên cứu thôi. Được cái hồ sơ cũng tốt, viết được vài bài báo khoa học có độ ảnh hưởng khá cao, nên giờ nếu muốn làm giáo sư ở một trường nào bên Mỹ chắc tớ cũng đủ điều kiện, chỉ cần thêm một chút kĩ năng nói tiếng anh thôi. Tớ cũng có kinh nghiệm giảng dạy, Phan biết mà, hồi mới tốt nghiệp đại học tớ đã về trường đại học của chú tớ để giảng dạy rồi.
Tôi không dám hỏi Minh về gia đình, tôi thấy Minh cứ cày vào công viện nghiên cứu và tôi thấy cô ấy không có một khoảng không gian riêng tư nào. Tôi nhớ rằng, hồi Minh đi học, tôi thấy Minh chỉ học rồi đam mê một vài món như đàn, sáo, …chứ chẳng thấy Minh yêu đương gì ai. Vậy mà đùng cái Minh lấy chồng, lấy anh chồng làm bác sĩ gần nhà, 7 năm trước tôi có nghe mẹ tôi gọi điện và nói như thế và bảo với tôi rằng Minh mời tôi đám cưới.
Tôi biết Minh có một cô con gái, cô con gái năm nay đã 6 tuổi rồi, tôi hỏi Minh:
– Con gái Minh sao rồi?
Minh bảo:
– Ừ, con gái Ngoan, thông minh lắm, một nửa ở với bố và một nửa ở với mẹ. Tớ vẫn đưa đón đi học.
Tôi kể với Minh về chuyện tôi không học xong đại học bên Bỉ và Minh bảo tôi:
– Ôi, cậu đúng là điển hình mà tớ mong ước. Tớ rất thích nhân vật chàng kiến trúc sư trong “Suối Nguồi”, một cậu chàng yêu kiến trúc bỏ học và rồi trở nên đầy có ích cho xã hội, và mở ra một lý thuyết kiến trúc riêng. Câu biết không? Tớ thấy, nếu được chọn lại, tớ sẽ chọn làm nhà thơ, tớ sẽ chọn làm một người làm nghệ thuật, làm du lịch…Cậu thấy không, giờ đây, tớ đã là một tiến sĩ kĩ thuật, đã thành một người làm nghiên cứu..gần 10 năm nay tớ cứ nghiên cứu nghiên cứu…thế mà giờ muốn đi lái taxi muốn gặp những người mới như cậu, thì tớ có được làm không? Có thể không? Phan nhỉ?
Tôi ngạc nhiên nghe Minh nói:
– Cậu biết tớ cô đơn như thế nào khi một mình làm nghiên cứu sinh bên Hàn không? Tớ nhớ con tớ khủng khiếp Phan ạ, và tớ đã về nước cả chục lần trong 1 năm chỉ để gặp con thôi, Phan ạ. Tớ từng nghĩ là, ôi, tớ đang làm gì thế này? Tớ làm ra cái gì mới? Làm một nhà khoa học ư hay là một đứa sống cho riêng mình? Tớ chỉ muốn học thật nhanh, viết nghiên cứu thật nhanh để về với con thôi. Phan ạ, cậu là niềm mong ước của tớ đó. Cậu kiếm ra tiền, sau gần chục năm cậu về Việt Nam, cậu có nhà, cậu có xe, cậu có một khối kinh nghiệp đời sống khổng lồ….Cậu còn buồn gì nữa?
Tôi phần trần:
– Nhưng mà…
Minh lại tiếp tục:
– Phan ạ, chúng ta trong đời mỗi người chỉ được chọn một thứ thôi. Cậu biết không? Tớ đã muốn quá nhiều thứ, tớ muốn có sự nghiệp, tình yêu và gia đình…nhưng giờ tớ nhận ra rằng vì lòng mong muốn của tớ mà 3 năm trước đây tớ đã đau khổ tột cùng.
– Tớ đã về Việt Nam, tớ đã biết tớ mất một vài thứ, tớ đã gục ngã trước những lời nói của gia đình chồng tớ, tớ sợ và tớ đã khóc rất nhiều. Phan biết không? Dường như lúc đó cả thế giới như sụp đổ vậy, ngay cả là với chồng tớ, chúng tớ đã đánh mất đi chút ân nghĩa còn xót lại….và tớ tưởng như là tớ đã mất tất cả rồi, Phan ạ! Sau đó, tớ lại tự an ủi mình, tớ đang tự do, tớ có quyền tự do….Nhưng không Phan ạ, cuộc sống nó không như thế. Và nó vẫn bắt tớ trả gía cho những lựa chọn của mình. Phan bây giờ là mơ ước của tớ đấy, cậu đừng buồn vì không có bằng kỹ sư kiến trúc, cậu có kinh nghiệm mà. Cậu cũng đừng buồn vì Nàng ấy – cô gái mà cậu yêu. Cậu hãy nhớ 10 năm cậu tương tư, nhung nhớ cô ấy, là một tình cảm đẹp, tớ tin là cậu sẽ nhận được một tình yêu xứng đáng thôi.
Tôi vừa nghe Minh nói, trong lòng tôi như muốn rơi những giọt lệ, tôi cảm thấy giá trị của mình nâng lên, lòng tôi thanh thản lạ lùng. Tôi dường như đặt Nàng nhẹ hơn trong trái tim tôi sau bao nhiêu thời gian đằng đẵng nhớ nhung….