Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ưới ánh đèn màu lung linh, huyền ảo của sân khấu, Uyển Mi xuất hiện trông bộ trang phục “Mùa thu” do Việt Dũng thiết kế thật ấn tượng, Bảo Hiền cũng xinh đẹp không kém với bộ thiết kế của nhà tạo mẫu nổi tiếng dành riêng cho chương trình.
Bách Viễn rất chăm chú cô người mẫu Uyển Mi. Cô bé có gương mặt tuyệt đẹp, thân hình lý tưởng và làn da trắng mịn tự nhiên. So với Bích Hà, Thanh Nguyên cô hơn nhiều sao kỳ thi vừa rồi cô chỉ đạt ở thứ hạng khiêm tốn nhỉ? Chắc có lý do.
Anh nghe Bảo Hiền bảo Bích Hà nhờ có đạo diễn Tấn Hoàng đỡ đầu nên... Đúng là ông ta không có cặp mắt thẩm mỹ.
Buổi biểu diễn thành công. Bách Viễn đón hai cô người mẫu với nụ cười tươi rói trên môi:
– Chúc mừng hai người nha!
Nhìn mọi người tặng hoa cho các cô người mẫu còn Bách Viễn trở ra với miệng lúc nào cũng cười, Uyển Mi thấy bất mãn trong lòng. Đúng là thứ vô duyên hết mức luôn.
Bảo Hiền cười tủm tỉm nhìn Bách Viễn:
– Anh ga lăng chút đi Bách Viễn!
– Anh hả? Thế nào gọi là không galăng?
Chớp mắt ra hiệu, cô nói nhỏ:
– Hoa đâu tặng người đẹp.
– Anh là đạo diễn hay em vậy Bảo Hiền.
Cô bé nghênh mặt:
– Anh đạo diễn cho phim thì giỏi. Còn ngoài đời... xin lỗi dở ẹc, em phải nhắc không.
– Thôi ra xe đi hai cô nương.
Uyển Mi mím môi, gật đầu. Chả trách anh ta “ruột để ngoài da”. Mà Bách Viễn cũng tốt, những người thẳng thắn như vậy cô ông phải lo.
Bách Viễn ra đầu xe, anh mở cốp ra. Một đoá hồng vàng tươi lung linh trong tay, anh bước đến bên Uyển Mi:
– Xin tặg em.
Bảo Hiền tròn mắt nhìn anh ta, làm cho Bách Viễn ngạc nhiên:
– Sao anh tặng Uyển Mi?
– Thì tặng Uyển Mi. Em cũng đòi anh tặng nữa à? Thôi được về nhà muốn mấy bó anh đưa tiền cho mà mua.
Cả hai cô gái chỉ biết che miệng mà cười. Bách Viễn làm cho Bảo Hiền bẽ mặt trước bạn bè. Ai đời tặng hoa cũng không hiểu ý nghĩa gì cả. Bảo Hiền nghĩ lần này Uyển Mi cười đến sún cả răng chớ chẳng chơi. Cô liếc sang thấy Uyển Mi mân mê mấy cành hồng trong tay cứ lắc đầu cười một mình.
– Thôi Hiền à, đừng chọc Bách Viễn nữa. Anh ấy tặng hoa nào cũng được miễn có tấm lòng, có còn hơn không.
Bảo Hiền tức ông anh muốn nổ đom đóm mắt.
– Anh đừng có giả vờ nữa Bách Viễn nếu anh không nghiêm túc, em đưa Uyển Mi về đó.
Bách Viễn ngạc nhiên:
– Có chuyện gì với Uyển Mi à?
– Anh tặng hoa hồng vàng, ý nghĩa gì chú?
– Chúc hạnh phúc. Màu vàng là màu chiến thắng, hạnh phúc không đúng à?
– Sốc đến nỗi như vậy. Hèn gì anh ế là phải!
Bảo Hiền liếc anh. Bách Viễn thấy nét mặt cau có của Bảo Hiền, anh giả lả:
– Anh hiểu thế nào làm thế ấy, không quan trọng về ý nghĩa của nó. Anh muốn mời hai cô dự chiêu đãi do anh tài trợ.
Ông tướng này đúng già. Nói chuyện mất duyên hết mức luôn. Tự hỏi huỵch toẹt ra.
Đã thế, Uyển Mi cóc sợ anh ta.
– Tôi sợ anh phải tiếc tiền đấy Bách Viễn.
Bảo Hiền góp lời:
– Đúng đó anh hai ạ. Dù có đói chết em vẫn sợ câu nói của anh sau khi ăn. Lúc đó móc tiền ra trả mà ấm ức. Về nhà không ngủ được. Anh đưa bọn em về cám ơn.
Bách Viễn nhăn nhó:
– Anh tệ vây sao? Bảo Hiền, làm gì thù ghét anh đến độ làm hổ anh trước Uyển Mi vậy?
– Em...
– Anh đừng có đùa dai nữa, Uyển Mi không thích đâu!
– Ừ anh hứa sẽ nghiêm túc.
Bảo Hiền nheo nheo cặp mắt tinh quái nhìn anh hỏi gặng:
– Anh không hứa cuội chứ?
– Dĩ nhiên rồi, có cô bạn mới của em cùng đi lẽ nào anh lại tệ đến nỗi không đãi hai người một bữa ăn sao?
– Thôi đi đi anh nói nhiều quá.
– Tại sao nhiều chuyện, em học gương của Uyên Mi kìa, con gái an phận như thế mới có người yêu quý. Còn em lúc nào cũng tám khiến anh không biết hư thực ra sao.
– Chớ anh làm không đúng bảo em không tranh cãi sao được. Uyển Mi, hay là mi đi về với anh Bách Viễn đi ta không làm phiền hai người.
– Ê! Đừng giận mà nhỏ. Anh Bách Viễn không có ý gì đâu. Anh nói đúng đó.
Bảo Hiền giậm chân:
– Ta biết mi hùa với Bách Viễn ăn hiếp ta, ta... uổng công ta giúp hai người quen nhau.
Uyển Mi thở phào níu tay bạn:
– Trời ơi! Mi nói cái gì vậy? Tội tày trời của mi ta chưa trừng trị còn dám kêu la om sòm. Người mẫu như mi, xem kìa mọi người đang nhìn mi biểu diễn đó.
Bảo Hiền ngó quanh:
– Đâu!? Ai dám cười ta hả?
Bách Viễn bật cười thành tiếng:
– Xong chưa chúng ta đi thôi.
Uyển Mi đẩy lưng Bảo Hiền khi cô bé dỗi hờn làm nũng. Cô bé bảo:
– Mi ngồi với anh ấy đi kẻo ảnh bảo ta “Tám” ta bực lắm đó.
Uyển Mi búng mũi bạn:
– Tám thì gọi tám, ai gọi chín thì mi giận.
Bảo Hiền phì cười. Bách Viễn nhìn Uyển Mi chăm chú. Dưới ánh đèn xanh trong xe nét mặt cô thật trong sáng đầy đặn như vầng trăng đẹp. Anh giấu cảm xúc của mình vào lòng. Hình ảnh Uyển Mi khiến anh có cái nhìn thật mới mẻ.
Trong anh dường như một tình yêu mới lại bắt đầu.
Uyển Mi à! Hôm nay rảnh không mình đi siêu thị chơi.
Bảo Hiền xách một túi cóc ổi đung đưa trước mặt Uyển Mi, đôi môi cong lên:
– Ta đang buồn nha! Mi đừng có rủ rê. Ở nhà chơi vui hơn. Ở đâu mi có món độc chiêu này?
Bảo Hiền ngồi xuống cạnh Uyển Mi, cô khoe:
– Của ông Bách Viễn vừa đi Long Khánh về tặng ngươi đó.
Uyển Mi la lên:
– Lại là anh ta! Thôi mi đem về đi.
Bảo Hiền chưng hửng:
– Hôm kia hai người nói chuyện với nhau hạp lắm mà?
– Hạp không có nghĩa là thích, là yêu mi hiểu chưa ngốc ạ!
Xích lại gần Uyển Mi, Bảo Hiền tò mò nhìn trộm vào quyển sổ có bìa xinh xắn hỏi:
– Nè mi viết thư cho bồ hả?
Uyển Mi đỏ mặt:
– Làm gì có! Ta vẽ mấy mẫu thời trang nhăng nhít.
Bảo Hiền cười khì:
– Ta muốn đổi chỗ của mi.
Uyển Mi nhìn bạn không hiểu:
– Đổi chỗ gì?
– Ta thấy anh chàng Việt Dũng rất dễ thương. Bây giờ mi có Bách Viễn nhường anh ta lại cho ta đi.
– Đúng là anh em Bách Viễn. Hai anh em họ sao giống nhau như hai giọt nước.
– Giống chỗ nào hả? Anh Bách Viễn con của bác ta, ta con nhà chú cùng đầu ông nội.
Uyển Mi vuốt mũi bạn:
– Giống ở chỗ vô duyên, hiểu chưa?
Bảo Hiền cười khì:
– Mi có để ý gì đến Việt Dũng không? Ta thấy anh ta cứ lẽo đẽo theo mi như cái rờ- mọc thấy mà tội.
– Sao mi biết anh ấy theo ta? Việt Dũng làm nhiệm vụ của anh ấy hằng ngày đấy.
Đừng có hiểu nhầm.
– Nhưng ta thấy rõ ràng anh ta để ý đến mi, không tin mi hỏi thử xem.
Uyển Mi đấm lên vai bạn:
– Nhỏ này càng lúc càng nói bậy bạ, đoán mò chuyện không đâu. Mi đang suy bụng ta ra bụng người đó hả?
Nhìn vào mắt Uyển Mi, Bảo Hiền nghiêng đầu tò mò:
– Đừng có giấu ta nha. Có phải anh chàng Việt Dũng về quê hơn tuần nay mi buồn không?
Biết khó giấu được nhỏ bạn lý lắc này, Uyển Mi buồn buồn:
– Mi biết không ta và anh chàng đó lúc nào gặp nhau cũng có chuyện cự nự cả.
Ngồi xích vào Uyển Mi để nghe cho rõ, Bảo Hiền đưa cho cô trái me thái thật ngon:
– Cự nự chuyện gì? Sao mi giấu ta hả?
Uyển Mi trợn mắt:
– Ai biểu mi nhiều chuyện ta đâu dám kể cho mi nghe.
– Ừ không nhiều chuyện nữa mi kể đi. Ta sẵn sàng nghe và góp ý kiến quý báu.
Thấy vẽ mặt quan trọng của Bảo Hiền, Uyển Mi phì cười:
– Ta đi nhầm phòng của hắn vậy mà còn cự cải om sòm.
– Trời đất, mi nhầm kiểu gì thế?
– Ta tìm Bích Hà. Ai dè hai người đổi phòng mà ta không hay biết.
– Ừ hiểu rồi! Kể tiếp đi!
– Lúc đầu anh ta đi sớm về trễ ghê lắm. Mẹ ta xúi ta điều tra về hắn. Mỗi đêm anh ta về muộn ta đòi nhốt bên ngoài.
– Vậy là anh ta năn nỉ mi?
– Không!
– Cự cãi nhau?
– Ừ!
– Cãi riết yêu nhau không hay chứ gì?
– Lại suy nghĩ méo mó nữa rồi. Một hôm đang theo dõi anh tat hế là ta cầm nhầm con rắn lục trong chậu hoạ hồng trước phòng anh ấy. Ta ngất xỉu.
Bảo Hiền trố mắt lắng nghe quên cả ăn. Cô bỗng cười hắt lên thích thú:
– Ta hiểu rồi! Anh ấy sợ mi chết nên “hà hơi tiếp sức” chứ gì?
– Không có! Anh ấy ôm ta vào phòng anh ta!
– Trời! Mi có sao không? Anh ta làm gì mi hả?
Uyển Mi nhét miếng ổi vào cái miệng tròn vo của Bảo Hiền cười bình thản:
– Đầu óc tăm tối. Ăn đi rồi suy nghĩ cho kỹ nhóc ạ!
– Nè, kể tiếp đi. Nếu không ta suy nghĩ lung tung đó.
– Anh ấy cứu người chứ làm gì! Gọi người xung quanh đến xức dầu. Chỉ có điều lúc mở mắt ra anh ta ôm ta trong vòng tay...
– Hả? - Bảo Hiền kêu lên kinh ngạc.
– Nè, không được kể cho ai nghe chuyện này nghe chưa!
– Ừ, nghe rồi. Còn con rắn ra sao?
– Con rắn giả, mi biết ta tức anh ta cỡ nào không?
Bảo Hiền ôm bụng cười ngất. Chờ cho cô bạn vô duyên ngừng lại, Uyển Mi trừng mắt bảo:
– Ta hiểu mi rồi!
– Hiểu con khỉ! Mi lúc nào cung hiểu lơ mơ rồi cười đùa cho thoả thích.
Uyển Mi có ý giận. Bảo Hiền nhẹ nhàng ôm vai bạn phán một câu:
– Mi yêu anh ta rồi đó.
– Còn anh ta ra sao?
– Chắc chắn cũng thích mi mà không dám tỏ bày.
– Không đâu, ta chẳng thích anh ta chút nào cả!
– Vì thích anh ta nên mi từ chối ông anh rất lịch sự của ta, quá dễ hiểu.
Uyển Mi lắc đầu. Không hiểu sao Bảo Hiền lại đoán đúng phóc tâm trạng của cô. Con nhỏ vô tâm còn biết chả lẽ... Nhưng đã hơn tuần nay Việt Dũng không về, tự nhiên cô thấy lòng buồn rười rượi. Chiều nay nếu Bảo Hiền không đến phá cô chắc cô buồn chết mất.
Bảo Hiền ra về, ánh chiều tà phủ xuống thật nhanh. Vẫn ngồi trên chiếc xích đu hôm nào, Uyển Mi gặp lại cái cảm giác quen thuộc hôm nào ngồi đợi anh về dưới trời khuya.
Cô và anh cãi nhau thật vui.
Bây giờ Việt Dũng đang ở đâu? Sao anh không nhắn cô một lời? Cả tuần nay mẹ cô và cô luôn ngóng trông anh trở lên Sài Gòn. Có lẽ Việt Dũng đã quên cô rồi chăng. Anh hứa sẽ thiết kế cho cô nhiều bộ trang phục đẹp. Anh mong cô nổi tiếng. Anh làm cho mẹ cô hài lòng. Vì cái gì? Tiền chăng? Không! Việt Dũng không phải như vậy. Đã bao lần cô gặp nạn anh giúp đỡ tận tình.
Sương khuya bắt đầu rơi thấm lạnh Uyển Mi vẫn chưa muốn vào nhà. Cô mong tiếng gọi cửa của anh, cô nhớ cái mùi mồ hôi là lạ hôm nào, cô ao ước thấy nụ cười nhếch môi kênh kiệu của anh biết bao. Nhưng tất cả rất mờ nhạt trong cô.
Cánh cổng vẫn im lìm giữa trời đêm, Uyển Mi thẩn thờ nhìn theo một chiếc xe vừa vút qua cổng. Tự nhiên cô nghe phiền muộn một cách sâu sắc. Cô nhớ anh da diết hơn bao giờ hết.
Thưa bác, cháu mới lên ạ!
Bà Uyển Nhung giật mình khi thấy Việt Dũng đứng ngoài cửa tươi cười chao bà. Trên tay anh chàng là một chiếc túi khá nặng.
Đặt bình trà xuống, bà Uyển Nhung gọi ra vẻ mừng rỡ:
– Ôi! Sao về trễ vậy Việt Dũng? Cháu làm bác và Uyển Mi trông muốn đứt con mắt.
Quay vào trong bà gọi rối tít:
– Uyển Mi ơi, Việt Dũng về rồi con.
Anh nghe Uyển Mi dạ thật nhỏ ở trong phòng. Nhưng không thấy bóng cô đâu. Bà Uyển Nhung rối rít mời:
– Cháu cầm cái gì lỉnh khỉnh vậy? Bộ ở nhà có chuyện gì mà bặt cả hai tuần vậy cháu.
Nhoẻn miệng cười, Việt Dũng xúc động trước sự dồn dập của bà Uyển Nhung. Anh nhẹ giọng:
– Cháu tưởng mình phải ở lại quê rồi chứ!
Giọng bà Uyển Nhung trách móc:
– Cháu gọi điện về ta cũng yên tâm mà. Con Uyển Mi tội nghiệp đêm qua ngồi nhờ cháu đến khuya bị cảm lạnh nên nghe cháu về mà nó chưa dậy nổi.
– Vậy hả bác? Sao cô ấy chờ cháu làm gì?
– Ơ thì... vắng cháu cả nhà trọ buồn buồn làm sao ấy.
– Dạ, cháu có mớ cua đồng, lươn, cá lóc mang lên gởi bác. Đây là đặc sản của quê cháu!
– Ờ, bác chỉ mong cháu về sớm thôi. Cháu vắng lâu, công việc đùn ra.
Việt Dũng đưa mắt nhìn Uyển Mi bước ra. Vẻ mặt cô xanh xao tiều tuỵ trông rất thảm.
Anh đứng lên lo lắng:
– Uyển Mi, cô làm sao vậy?
Nhìn anh đăm đăm, Uyển Mi thấy lòng mình trào dâng bao xúc động. Nếu không có bà Uyển Nhung ở đó cô đã ngã vào lòng anh mà thổn thức, tâm tình cho thoả nhớ mong.
Nhưng hình như Việt Dũng chẳng mấy quan tâm đến cô. Uyển Mi hơi hụt hẫng trước câu hỏi khó trả lời của anh:
– Em chỉ cảm xoàng thôi.
– Tôi nghe bác nói em thức khuya chờ tôi phải không Uyển Mi? Tại sao em làm như thế?
– Vì tôi mong anh về...
Uyển Mi ngập ngừng khó tả được lòng mình. Thấy hai người ngượng ngập, bà Uyển Nhung nói:
– Ngồi xuống đây đi cậu. Uyển Mi đến đây!
Uyển Mi ngồi cạnh bà Uyển Nhung đôi mắt cô thỉnh thoảng liếc vế phía Việt Dũng.
Nhìn đôi mắt trong veo như trách như hờn của Uyển Mi, anh thấy hồn mình xôn xao lạ lùng.
Qua thái độ của cô, anh nghĩ mình có vị trí trong lòng cô. Việt Dũng thấy cô thật yếu đuối và bé nhỏ quá. Đáng yêu vô cùng.
Bà Uyển Nhung mang bánh ngọt ra mời cậu:
– Cậu ăn bánh rồi nói chuyện cho mẹ con tôi nghe đi!
– Dạ, cháu không thích ăn bánh ngọt ạ. Có mấy chục xoài cát đen rất ngon cháu tặng bác và Uyển Mi.
Hướng mắt về phía con gái, bà Uyển Nhung cười cười:
– Cháu biết Uyển Mí thích xoài à?
– Dạ! - Anh đáp nhỏ.
– Cháu kể chuyện ở nhà xem.
Bà Uyển Nhung nhắc, Việt Dũng thoáng cau mày:
– Thật ra cha mẹ cháu ép cưới cô gái đẹp người đẹp nết. Là một thôn nữ nhưng cha mẹ cháu quí cô gái ấy.
Uyển Mi tròn mắt hỏi:
– Cô ấy tên gì?
– Cẩm Lụa.
– Anh bằng lòng không? - Uyển Mi nôn nao.
Cả hai đều nhìn Uyển Mi khó hiểu:
– Để từ từ, Việt Dũng kể con à?
– Con muốn biết!
Uyển Mi ngập ngừng. Mặt cô thoáng lo âu lúng túng. Bất ngờ Việt Dũng hỏi Uyển Mi:
– Theo cô tôi có nên chấp nhận cuộc hôn nhân này không?
Giọng Uyển Mi buồn buồn:
– Làm sao em biết được lòng của anh Việt Dũng? Anh có biết cô ấy không?
– Tất nhiên là chưa hề gặp mặt. Tối qua họ ép tôi đi xem mắt cô ấy.
– Xong chưa cháu? - Lần này bà Uyển Nhung cũng lo lắng không kém Uyển Mi.
– Dạ đã coi xong rồi bác ạ.
Cả hai mẹ con kêu lên thất vọng:
– Xong rồi hả?
– Sao cháu lại trở lên đây. Có phải muốn từ biệt mẹ con bác trở về quê sinh sống không?
Mắt Việt Dũng thoáng buồn:
– Cháu không bằng lòng nên bà nội ép đi xem mắt rồi tìm cách thoái thác sau.
Bà Uyển Nhung chặc lưỡi:
– Như vậy mất duyên con gái người ta!
– Cháu biết làm vậy chỉ gieo hy vọng vào lòng cô gái ấy nên đã thuyết phục cha mẹ hoãn lại. Họ dùng dằng cho đến hôm nay.
– Như vậy là cháu chưa hỏi cưới cô Cẩm Lụa đó hả? - Bà Uyển Nhưng nghi ngờ.
– Chưa ạ! Nhưng phải có điều kiện hẳn hoi.
– Điều kiện gì?
Uyển Mi thở phào tiếp lời mẹ:
– Tại sao không bằng lòng cô ấy? Một cô gái xinh đẹp!
Việt Dũng mân mê chiếc nón trong tay, anh cất giọng nhẹ nhàng:
– Bác biết không, cháu đã một lần có bạn gái nhưng cô ấy bỏ cháu lấy chồng Hàn Quốc. Từ đó đến nay cháu thấy các cô gái đẹp đều như nhau, họ mê tiền tài danh vọng hơn tình nghĩa. Cháu không còn thiết chuyện yêu đương.
Bà Uyển Nhung cảm động trước lời bộc bạch rất chân thành của anh nhưng Uyển Mi tỏ vê không bằng lòng:
– Anh đừng vơ đũa cả nắm. Cô gái anh yêu chỉ là một số ít mà anh gặp. Đâu phải cô gái nào cũng như vậy.
Việt Dũng khẽ gật đầu:
– Tôi đồng ý với cô. Nhưng tôi không thể phân biệt ai là người tốt, ai xấu. Dường như tôi nguội lạnh tình yêu mất rồi.
Uyển Mi nhìn mẹ. Dáng Việt Dũng trở nên ủ rũ u sầu điều gì đó. Bà Uyển Nhung khyên anh:
– Đừng vì một người không đáng mà sầu khổ suốt đời. Cháu xem bác đây lúc trẻ đã từng bị người ta phụ tình. Bây giờ nhớ lại bác tự khâm phục mình đã có một ý chí vượt qua.
Như được người thông cảm, Việt Dũng nở nụ cười héo hắt:
– Cháu biết bác và Uyển Mi thương cháu nên cho ở nhờ. Và tình cảm của hai người dành cho cháu lâu nay cháu rất hiểu nên lần này cháu trở lên đây nhờ bác giúp đỡ cho cháu.
Bà Uyển Nhung chờ đợi:
– Cháu mạnh dạn nói, miễn cháu đừng bỏ về quê bác không biết gửi Uyển Mi cho ai.
– Nếu phải cưới vợ ở quê, tất nhiên cháu không còn cơ hội trở lên thành phố nữa.
– Vậy hả? Ba mẹ cháu ép buộc đúng không?
– Dạ, gia đình chỉ có cháu là trai nên mọi người đều muốn tốt cho cháu. Họ muốn cháu phải trở về dưới đó.
– Cháu tính thế nào?
– Cháu rối rắm lắm bác à. Cháu nói dối với bà nội là cháu lỡ có người yêu trên này.
– Thật à?
– Dạ, bác biết đó, vì không muốn ở lại quê nên cháu nói dối. Bây giờ không biết tính sao!
– Cháu không có người yêu hay cô bạn gái nào sao? - Bà Uyển Nhung lo lắng nhìn anh.
Việt Dũng lắc đầu:
– Cháu chỉ quen biết có Uyển Mi mà thôi. Cháu không muốn giao du kết bạn với ai cả.
Việc gặp Uyển Mi cũng chỉ tình cờ.
Uyển Mi lắng nghe. Cô cảm thấy tội nghiệp cho anh quá, làm thế nào giúp Việt Dũng bây giờ? Cái tin anh cưới vợ khiến cô điếng cả người. Dù đã qua nhưng sắp tới đây, liệu Việt Dũng làm gì để cha mẹ tin anh. Cô mím môi suy nghĩ.
– Mấy ngày qua cháu buồn bã nằm ở quê mà nhớ bác và Uyển Mi vô cùng nhưng gọi điện không tiện nói ra cháu đành tìm mọi phương kế trở về đây.
– Mẹ! Làm thế nào giúp anh ấy hả mẹ?
– Để mẹ nghĩ coi.
Uyển Mi hoài nghi:
– Nhưng có thật là anh không muốn trở về quê hay vì anh chạy trốn cuộc hôn nhân của mình do cha mẹ định đoạt.
Hướng mắt nhìn Uyển Mi, giọng anh tha thiết:
– Em nghĩ sao mà bảo tôi bằng lòng lấy một người không hề yêu thương, không chút tình cảm làm vợ hả? Tôi thà sống một mình.
Mới nói một câu anh đã quyết liệt như thế, cô có thể hiểu cả tuần nay anh chống cha mẹ mình như thế nào. Một người bướng bỉnh! Anh chàng này rất kiên định trong cuộc sống nầy.
Bà Uyển Nhung chợt lên tiếng:
– Bao giờ cháu trở về quê?
Đưa đôi mắt buồn nhìn ra cổng Việt Dũng cảm thấy khó xử vô cùng. Có nên nói ý định của mình cho mẹ con Uyển Mi biết không? Liệu cô ấy có chịu giúp anh và bà mẹ có cho con gái về nơi khỉ ho cò gáy làm chuyện không đâu không?
Anh vội lắc đầu:
– Cháu không biết nữa bác ạ.
– Vì sao vậy?
Vì cháu chưa có người yêu đem về ra mắt họ.
– Cháu tính được kế nào chưa?
– Chưa ạ. Có lẽ cháu bỏ quê luôn không về. Hoặc trở về từ chối lời yêu cầu của cha mẹ. Đàng nào cũng bất hiếu, cháu không nghĩ ra điều gì cả!
– Hay là nhờ một cô gái nào đóng vai người yêu cho cháu. Việc này yên xuôi không?
Việt Dũng gật đầu:
– Nội cháu bảo cháu có người yêu trên thành phố cứ đưa về ra mắt họ rồi bao giờ cưới cũng được. Vì thế mà cháu làm kế hoãn binh.
Bà Uyển Nhung mỉm cười:
– Bác sẽ tìm cách giúp cháu, cháu yên tâm ở lại lo cho tương lai của Uyển Mi giùm bác. Bác cũng chỉ có mình nó nên bác hiểu tấm lòng của các bậc cha mẹ. Họ chỉ muốn con cháu mình sống hạnh phúc nên đôi khi thái quá và trở nên sai lầm lớn.
Việt Dũng cúi đầu thật thấp cáo từ.
– Cháu cảm ơn bác, cháu trở về phòng trọ đây! À, Uyển Mi mấy hôm rồi em vẫn đi biểu diễn thường xuyên chứ.
Uyển Mi chớp làn môi cong, mặt cô tươi rói trả lời:
– Vẫn đi bình thường anh ạ. Có điều vắng anh không ai chụp ảnh và đưa đón về.
– Ai đưa em đi về.
– Bảo Hiền cháu ạ! À hai hôm nay có cậu gì đón Uyển Mi?
– Bách Viễn mẹ ạ. Nhưng anh ấy đưa Bảo Hiền nên con đi ké mà thôi.
Nói đến đây cô bất giác nhìn anh, ánh mắt của Việt Dũng như tối sầm lại. Những hy vọng của anh phút chốc bay cao, bay xa. Anh muốn nhờ Uyển Mi đóng vai người yêu anh. Liệu cô có nhận lời giúp anh không Vì những ngày vắng anh có lẽ anh chàng đẹp trai Bách Vĩệt đã thế chỗ của anh rồi. Việt Dũng buồn bã bước đi, đầu anh cúi thấp. Nỗi thất vọng ê chề như vây lấy anh khiến anh buồn bực vô cùng, chẳng biết đi đâu.
Yêu Cô Người Mẫu Yêu Cô Người Mẫu - Hoàng Thu Dung Yêu Cô Người Mẫu