Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Chương 5
Đó là lúc sáng sớm. Christopher nhận ra cái khiến nó thức giấc là tiếng mèo giận dữ vang lên từ cái giỏ lật nghiêng trên sàn nhà. Throgmorten muốn đi ra ngoài. Ngay lập tức Christopher ngồi dậy, rạng rỡ vì chiến thắng vì đã chứng tỏ mình có thể đem được một vật sống từ một Thế Giới Nào Đó về. Rồi nó nhớ là còn một mũi lao dính trên ngực mình. Nó nhìn xuống. Không hề có dấu vết mũi lao nào. Không có máu. Không thấy đau ở đâu. Nó sờ vào ngực mình. Rồi cởi hẳn áo pijama và nhìn. Rõ ràng nó chỉ nhìn thấy một làn da mịn màng không hề có dấu vết bị thương nào.
Nó hoàn toàn khoẻ mạnh. Rốt cuộc Thế Giới Nào Đó đó cũng chỉ là một kiểu nằm mơ. Nó cười to.
-Ngoao! – Throgmorten tức giận kêu khiến cái giỏ lăn quanh.
Christopher nghĩ có lẽ tốt hơn là nên thả con vật ra. Nhớ đến những cái vuốt nhọn hoắt, Christopher đứng trên giường và tháo cái thanh treo rèm nặng trịch ra. Việc đó rất khó vì cái rèm vẫn treo trên đó và trượt sang bên, nhưng Christopher đồ rằng nó sẽ cần đến cái rèm để tránh cơn thịnh nộ của Throgmorten, vì thế nó dồn rèm thành một đống trước ngực. Sau một hồi loay hoay chọc chọc nó cũng chọc được cái đầu bịt bằng đồng ở cuối thanh treo rèm vào dưới chiếc khoá ở nắp lồng và mở được giỏ.
Con mèo thôi không kêu nữa. Có vẻ như Throgmorten cho rằng đó chỉ là một trò lừa. Christopher chờ đợi và nhẹ nhàng nhảy lên giường, nắm chặt thanh treo rèm cùng đống rèm trước ngực chờ Throgmorten tấn công. Nhưng không có gì xảy ra. Christopher thận trọng cúi xuống cho đến khi nhìn được vào giỏ. Bên trong giỏ, một cuộn tròn tròn hung hung nhè nhẹ phập phồng. Chẳng màng đến cái tự do giờ đây đã có, Throgmorten cuộn tròn người và ngủ khì.
-Vậy thì được – Christopher nói - Cứ thế nhé.
Khá vất vả nó mới gài được thanh treo rèm về chỗ cũ và cũng đi ngủ lại.
Tỉnh dậy lần sau, nó thấy Throgmorten đang đi thám hiểm căn phòng. Christopher nằm ngừa và cảnh giác nhìn Throgmorten nhảy từ đồ đạc này sang đồ đạc khác khắp quanh phòng. Có thể nói bây giờ Throgmorten không còn tức giận nữa. Có vẻ như nó rất tò mò. Hay cũng có thể Throgmorten đang tự đánh cuộc với mình là có thể đi quanh phòng trẻ mà không cần chạm chân xuống đất – Christopher nghĩ vậy khi nhìn Throgmorten thu mình nhảy từ đỉnh tủ áo sang một cột màn. Đến khi Throgmorten bắt đầu leo dọc cây cột, bám trên đó bằng những cái vuốt đặc biệt nọ thì Christopher tin chắc như vậy.
Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không phải lỗi của Throgmorten. Christopher biết đó là lỗi của mình đã không lắp cọc treo màn lại đúng cách. Đầu thanh treo màn phía Christopher – phía xa Throgmorten – buột ra và quật xuống như một cây lao, cái rèm vẫn lủng lẳng trên đó còn Throgmorten thì cuống cuồng bám chặt. Christopher bắt gặp đôi mắt hoảng hốt của Throgmorten sáng quắc nhìn thẳng vào mình khi nó bám trên thanh giằng. Rồi cái đầu bịt đồng của thanh giằng đâm vào giữa ngực Christopher. Nó lao vào như một mũi lao. Không nhọn, cũng không nặng nhưng đâm trúng Christopher. Một giây sau Throgmorten đã rơi xuống bụng Christopher, đã hoàn toàn bớt giận và hoảng hốt. Christopher nghĩ là nó đã gào lên. Dẫu sao đi nữa, hoặc là nó hoặc là Throgmorten đã gây đủ tiếng động khiến cô Gia sư Cuối cùng chạy đến. Điều cuối cùng Christopher nhìn thấy lúc đó là cô Gia sư Cuối cùng mặc áo ngủ màu trắng, xám ngoét vì sợ, tay làm những động tác đặc biệt rất nhanh và miệng lẩm bẩm những từ rất xưa cũ…
Mãi sau Christopher mới tỉnh dậy, bằng vào ánh sáng thì đó là buổi chiều, ngực nó đau nhức và không tin lắm khi nghe thấy tiếng cậu Ralph.
-Effie, đây là một rắc rối chết tiệt, khi mà chuyện đang hứa hẹn như thế! Liệu nó có ổn không?
-Tôi nghĩ là có – cô Gia sư Cuối cùng đáp. Hai người đang đứng cạnh giường Christopher – Tôi đến vừa kịp để đọc một thần cậu tin cậy và có vẻ như sẽ lành lại được.
Buồn cười thật, mình không biết cô ấy là phù thuỷ! Trong khi Christopher đang nghĩ như vậy thì cô nói tiếp:
-Tôi không dám hé một lời với chị của ngài.
-Đừng! - Cậu Ralph nói – Chị ấy có những kế hoạch chẳng mới mẻ gì cho nó, và chị ấy sẽ chặn tay tôi nếu biết chuyện này. Phải gió cái con mèo ấy! Tôi đã sắp đặt mọi chuyện trên khắc các Thế giới Có liên hệ, trên cơ sở cái đầu tiên phải trôi chảy và tôi không muốn huỷ bỏ các kế hoạch đó. Cô nghĩ nó có hồi phục được không?
-Dần dần - cô Gia sư Cuối cùng nói. Trong quần áo nó có bùa rất mạnh.
-Vậy thì tôi sẽ phải hoãn mọi chuyện lại - cậu Ralph nói, có vẻ rất phiền lòng – Ít nhất thì chúng ta cũng có được con mèo. Cái con ấy đâu rồi?
-Dưới gầm giường. Tôi cố bắt nó ra nhưng chỉ bị cào đau thôi – cô Gia sư Cuối cùng nói.
-Đàn bà! - cậu Ralph nói – Tôi sẽ bắt nó.
Chrestomanci nghe thấy tiếng cậu quỳ thụp xuống sàn. Giọng cậu cất lên từ phía dưới- Ra đây nào, miu. Lại đây nào, miu!
Một loạt bùng nổ dữ dội từ con mèo.
Đầu gối cậu Ralph lùi lại và cậu văng ra một tràng những từ xấu xí.
-Con vật này đúng là đồ quỷ dữ!- cậu nói thêm – Nó cào rách thịt tôi cả đống đây này!
Rồi tiếng cậu cao lên và xa dần
-Không được để nó chạy đi. Ếm bùa giữ lên căn phòng này, cho đến khi tôi quay lại.
-Ngài đi đâu thế? – cô Gia sư Cuối cùng hỏi.
-Đi kiếm đôi găng tay da dày hơn và một cậu sĩ thú y - cậu Ralph nói từ vọng từ cửa vào – Đó là một con mèo của Đền Asheth. Gần như vô giá. Các phù thuỷ sẽ trả năm trăm bảng chỉ để mua được một phân ruột hoặc một cái vuốt của nó thôi. Một mắt của nó sẽ kiếm được nhiều ngàn bảng – vì thế hãy đảm bảo ếm lấy một cái bùa thật vững. Phải mất khoảng một giờ tôi mới tìm được cậu sĩ thú y.
Sau đó là im lặng. Christopher choáng váng. Nó đã tỉnh dậy và cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nên ngồi lên để nhìn qua vết thương của mình. Cô Gia sư Cuối cùng đã băng kín nó bằng gạc trắng. Christopher nhìn vào trong một cách thích thú. Vết thương là một cái lỗ đỏ, nhỏ hơn nó nghĩ nhiều. Và không đau tí nào.
Trong khi nó tự hỏi không hiểu vết thương sâu đến đâu thì một tiếng kêu chói tai vang lên từ bậu cửa sổ phía sau lưng nó. Nó nhìn quanh. Cửa sổ mở - cô Gia sư Cuối cùng hé một tí để lấy không khí trong lành – và Throgmorten đang đứng lom khom trên bậu cửa sổ, trừng trừng nhìn vẻ thèm muốn. Thấy Christopher đang nhìn mình, Throgmorten giơ một cái chân vũ trang đầy vuốt sắc như dao cạo lên và lách vào khoảng trống giữa cánh cửa và khung cửa. Không khí phát ra một tiếng động giống như ai đang viết nguyệch ngoạc lên bảng đen.
-Ngoao! – Throgmorten nhận xét.
Christopher thắc mắc tại sao Throgmorten lại nghĩ chúng là đồng mình. Cách này hay cách khác, Throgmorten đã suýt nữa thì giết chết nó.
-Ngoao? – Throgmorten hỏi vẻ thảm thương.
Nhưng mặt khác thì đâu có phải lỗi của Throgmorten, Chrestomanci nghĩ. Và mặc dầu rõ ràng Throgmorten là con mèo xấu xí nhất và hung dữ nhất trên mọi Thế Giới Nào Đó, chuyện bắt cóc nó và lôi nó tới một thế giới xa lạ rồi để cho nó bị bán cho các phù thuỷ, từng gói từng gói một thì quả là không tốt chút nào.
-Thôi được –Christopher nói và tụt xuống khỏi giường. Throgmorten háo hức đứng lên, cái đuôi sọc như sọc rắn dựng đứng sau lưng nó.
-Được, nhưng tao không chắc có bẻ được bùa không – Christopher nói và thận trọng đến gần. Throgmorten lùi ra và không hề tỏ ý định cào. Christopher giơ tay về phía phần cửa sổ mở. Khoảng trống chỗ đó có vẻ dai dai và trùng lại khi nó ấn tay vào đó, nhưng nó không thể nào thò hẳn tay qua đó mặc dầu đã ấn rất mạnh. Vì thế nó làm điều duy nhất có thể nghĩ ra và đẩy cửa mở rộng hơn. Nó cảm thấy cái bùa rách toạc như một tấm mạng nhện cứng.
-Ngoao! – Throgmorten bật ra một tiếng kêu biết ơn. Rồi nó biến mất. Christopher nhìn con mèo chạy trên một đoạn cống dốc rồi phóng lên một bậu cửa nơi đoạn ống chấm dứt. Từ đó dễ dàng nhảy lên một mái che cửa sổ rồi nhảy xuống đất. Cái bóng hung hung của Throgmorten lúc thúc chạy vào những bụi cây lúp súp và ẹp xuống dưới hàng rào nhà bên cạnh đã có vẻ như đang kiếm tìm mấy cậu chim để giết và những con mèo khác để bắt nạt. Chrestomanci thận trọng đóng cửa sổ lại như cũ và lên giường nằm.
Khi nó tỉnh dậy lần nữa, má đang đứng ngoài cửa lo âu nói:
-Nó thế nào? Mong rằng đó không phải bệnh truyền nhiễm.
-Không đâu, thưa bà – cô Gia sư Cuối cùng nói.
Vậy là má đi vào, khắp phòng tràn ngập mùi nước hoa của má - rất tốt, bởi vì Throgmorten đã để lại cái mùi đậm đặc của nó dưới gầm giường. Má nhìn Christopher và nói:
-Trông nó có vẻ xanh quá. Có cần gọi cậu sĩ không?
-Thưa bà, tôi sẽ trông nom ạ - cô Gia sư Cuối cùng nói.
-Cám ơn cô – má nói - Phải đảm bảo không ảnh hưởng đến chuyện học hành của nó.
Sau khi má đi khỏi, cô Gia sư Cuối cùng lấy chiếc ô chọc vào gầm giường và sau lưng các đồ đạc để tìm Throgmorten.
-Nó đi đâu nhỉ? – cô nói và trèo lên để chọc vào khoảng trống trên nóc tủ áo.
-Em không biết ạ - Christopher nói rất thành thật, bởi vì nó biết chắc lúc này Throgmorten đã ở cách đây nhiều phố rồi - Trước khi em ngủ thì nó vẫn ở đây.
-Nó biến mất! – cô Gia sư Cuối cùng nói - Một con mèo thì không thể tan biến đi đâu được.
Christopher nói vẻ đầy kinh nghiệm:
-Nó là một con mèo của Đền Asheth.
-Đúng thế - cô Gia sư Cuối cùng nói – Theo như các thông tin ta biết thì chóng nhiÒu yªu thuËt ghe. Nhưng cậu em sẽ rất không vui khi biết nó bỏ đi mất.
Điều này khiến Christopher cảm thấy có lỗi một cách rõ ràng. Nó không thể nào ngủ lại được, và khoảng một giờ sau khi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vội vã đến gần cửa phòng mình nó ngồi phắt ngay dậy, tự hỏi không biết sẽ nói gì với cậu Ralph. Nhưng người tới không phải là cậu Ralph. Đó là một người lạ hoắc – không, đó là ba! Christopher nhận ngay hàm râu quai nón đen nhánh. Gương mặt ba cũng rất quen thuộc, bởi vì rất giống mặt nó, ngoại trừ hàm râu quai nón và cái vẻ lo âu nghiêm trang. Christopher vô cùng kinh ngạc bởi vì không hiểu sao nó tưởng ba đã bỏ nhà ra đi một cách nhục nhã sau trục trặc gì đó về chuyện tiền nong - mặc dù không một ai nói rõ như vậy.
-Con trai, con đã khoẻ chưa? – ba hỏi, và cái vẻ vội vã lo lắng trong khi nói, cùng cái cách hốt hoảng nhìn ra cửa của ba đã nói với Christopher rằng quả thực ba đã bỏ nhà ra đi và không hề muốn bị người ta phát hiện đang ở đây. Và nói lên ba đến đây chỉ để thăm Christopher, điều đó khiến nó càng kinh ngạc hơn.
-Cám ơn ba, con khoẻ hẳn rồi ạ - Christopher lịch sự nói. Nó không hề có khái niệm phải nói chuyện đối mặt với ba như thế nào. Lịch sự có vẻ là an toàn nhất.
-Con có chắc không? – ba hỏi và chăm cậu nhìn nó - Chứng tỏ bùa hộ mạng ba làm cho con đã hiệu nghiệm. Thực ra nó đã hết hiệu nghiệm tựa như … ừm… Thành thật mà nói ba cứ tưởng con đã chết.
Christopher lại càng kinh ngạc hơn:
-Ô, không, bây giờ con cảm thấy đỡ nhiều rồi – nó nói.
-Ơn Trời! – ba nói - Chắc lúc ếm bùa ba đã mắc một sai lầm, dường như bây giờ ba bị cái thói đó. Nhưng ba đã xem tử vi cho con và kiểm tra rất nhiều lần. Ba phải báo trước cho con biết rằng một năm rưỡi tới đây mới là khoảng thời gian nguy hiểm gay gắt nhất với con, con trai ạ. Con phải rất cẩn thận mới được.
-Vâng ạ - Christopher nói – Con sẽ cẩn thận ạ.
Christopher nói thật. Đến giờ nhắm mắt lại nó vẫn cảm thấy thanh treo rèm đang rơi xuống. Và nó cứ phải cố để không nghĩ đến mũi lao đang nhằm vào mình.
Ba cúi xuống sát thêm một tí và lén nhìn ra cửa:
-Đó là anh trai của má con,Ralph Argent. Ba nghe nói bây giờ ông ấy điều hành công việc của má con. Con trai của ba, cố tránh càng ít dính dáng với ông ấy càng tốt. Đó là người không tử tế, chẳng nên quen biết đâu con ạ.
Nói xong, ba vỗ vỗ vai Christopher rồi vội vã đi khỏi. Christopher nhẹ cả người. Có cái gì ở ba vẫn khiến Christopher thấy rất không thoải mái. Bây giờ nó càng lo lắng hơn khi nghe những gì ba nói về cậu Ralph.
Nhưng nó vô cùng nhẹ nhõm khi cô Gia sư Cuối cùng báo tin cậu Ralph chưa đến. Cậu Ralph nói vì quá bực mình vì mất Throgmorten nên không thể đi thăm người ốm được. Christopher thở phào biết ơn và nằm xuống hưởng cái thú làm bệnh nhân. Nó vẽ, ăn nho, đọc sách và cố kéo dài tình trạng ốm đau càng lâu càng tốt. Điều đó chẳng mấy dễ dàng. Sáng hôm sau vết thương của nó chỉ còn là một vết sẹo tròn hơn ngưa ngứa, và đến ngày thứ ba thì hết hẳn. Ngày thứ tư, cô Gia sư Cuối cùng bắt nó trở dậy và học bài như thường lệ, nhưng được ốm thật là dễ chịu.
Ngày hôm sau nữa cô Gia sư Cuối cùng nói:
-Cậu em muốn ngày mai làm một thí nghiệm nữa. Lần này ông ấy muốn em gặp người kia ở Dãy Tám. Em thấy mình đã khỏe chưa?
Christopher cảm thấy rất khoẻ, và chỉ cần đừng ai bảo nó đến gần Dãy Mười thì nó hoàn toàn muốn có một giấc mơ nữa.
Hoá ra Dãy Tám là một Thế Giới Nào Đó hoang vắng và đầy đá ở ngay trên số Chín. Christopher đã từng một mình thám hiểm dãy này từ trước và không quan tâm đến nó lắm, nhưng Tacroy rất vui mừng gặp nó cũng đủ đền bù cho một chỗ tệ hại hơn nhiều.
-Gặp cậu tớ mừng lµm sao! –Tacroy nói trong khi Christopher làm cho anh ta chắc lên –Tớ đành chịu là nguyên nhân gây ra cái chết của cậu. Tớ có thể tự đá cho mình vì đã thuyết phục cậu của cậu bảo cậu đem một vật sống về! Tất cả mọi người đều biết rằng những vật sống là nguyên nhân của hầu hết mọi rắc rối, và tớ đã bảo ông ấy là chúng ta sẽ không bao giờ thử lại việc đó nữa. Cậu đã khoẻ thật chưa?
-Em khoẻ - Christopher nói – Lúc em tỉnh dậy thì ngực đã nhẵn lỳ rồi.
Thực tế có điều buồn cười là phải mất gấp đôi thời gian lành mỗi vết thương để vết cào của con Throgmorten lành được. Nhưng Tacroy thấy khó mà tin được và đang tự lên án mình ghê quá khiến Christopher thấy khó xử nên nói sang chuyện khác:
-Anh vẫn có cái cô tiểu thư cứng rắn ấy chứ?
-Cứng cỏi hơn bao giờ hết – Tacroy nói và vui lên ngay lập tức – Lúc này cái cô gái khốn khổ ấy đang làm cho tớ gai cả người lên với cây sáo đây. Nhìn thử thung lũng một cái đi. Cậu của cậu rất bận rộn từ khi… từ khi cậu bị tai nạn đến giờ.
Cậu Ralph đã làm được một chiếc xe ngựa không ngựa kéo hoàn hảo. Nó đang đứng trên bãi cỏ lưa thưa lởm chởm đá bên cạnh dòng suối, trông thật như mọi thứ khác mặc dầu trông nó giống cái xe trượt kéo gỗ hơn là một cái xe ngựa. Có một cái gì đó khiến Tacroy không thể nắm chặt nổi sợi dây buộc vào phía trước. Anh ta cứ giật sợi dây là chiếc xe lại nghiêng ngả chạy theo anh ta đi xuống thung lũng mà không cần chạm đất.
-Nó sẽ phải về London cùng với tớ khi tớ quay về cái gác xép của mình – anh ta giải thích - Tớ biết trông nó không giống lắm nhưng cậu của cậu thề là lần này ông ấy sẽ làm được. Vấn đề là khi trở về nó có chở được hàng hoá chất đầy trên đó không hay là hàng hoá sẽ rớt lại đàng sau? Thí nghiệm đêm nay là để tìm hiểu chuyện đó.
Christopher phải giúp Tacroy giữ chiếc xe trượt đi ngược lên con đường mòn đầy đá bên kia thung lũng. Tacroy không hề đủ cứng vững để có thể kéo chiếc xe. Cuối cùng họ đến một nông trang lưa thưa toàn đá ở lưng chừng núi. Một nhóm phụ nữ vũ trang đầy đủ đã im lặng chờ trong sân, bên cạnh một đống những gói bọc đã được gói ghém kỹ càng trong giấy dầu. Những cái gói có mùi là lạ, nhưng mùi đó bị đánh bạt bởi hơi thở nồng nặc mùi tỏi của đám phụ nữ. Chiếc xe trượt vừa dừng lại, mùi tỏi cuồn cuộn như sóng khi đám phụ nữ nhặt các gói cố xếp lên xe. Những cái gói rơi tọt xuyên qua xe và rơi xuống đất.
-Không tốt rồi – Tacroy nói – Tôi tưởng người ta đã báo trước cho các chị. Để Christopher xếp lên.
Đó là một công việc nặng nhọc. Đám phụ nữ đứng nhìn với vẻ không tin cậy trong khi Christopher chất các gói lên xe và lấy thừng buộc lại. Tacroy cố giúp nhưng anh ta không đủ đặc vững nên tay cứ xuyên qua các gói. Christopher thấm mệt và lạnh vì gió thổi mạnh nên khi một trong những người phụ nữ mỉm cười thân thiện và cứng cỏi với nó, hỏi nó có muốn vào nhà uống chút gì không, nó vui sướng nhận lời.
-Cám ơn chị, hôm nay thì không được – Tacroy nói – Đây vẫn là thí nghiệm và chúng tôi không biết chắc bùa kéo dài được bao lâu. Tốt hơn hết là chúng tôi nên trở về ngay.
Tacroy thấy rõ Christopher rất bất mãn. Trong lúc kéo xe xuống núi anh ta nói:
-Không thể trách cậu được. Cứ gọi đây chỉ là một chuyến công tác thôi vậy. Cậu của cậu định sẽ sửa chiếc xe lại cho đúng hơn, dựa trên sự hoạt động của nó đêm nay. Hy vọng lớn nhất của tớ là ông ấy có thể làm cho nó cứng vững đủ để cho những người cung cấp hàng có thể chất hàng lên được, khi đó mới đỡ lúc nào cũng phải dựa vào cậu.
-Nhưng em thích giúp mọi người – Christopher phản đối – Hơn nữa, làm sao anh có thể kéo xe được nếu không có em ở đây để làm anh vững lên?
-Chính thế đấy – Tacroy nói. Anh ta nghĩ về chuyện đó trong khi hai người đi xuống chân núi và bắt đầu nặng nhọc đi lên dốc, sợi dây thừng căng đơ trên vai:
-Có một việc tớ phải nói với cậu – Tacroy thở hổn hển - Cậu có đang học phép thuật gì không?
-Em nghĩ là không – Christopher nói.
-Vậy thì cậu cần phải học – anh ta thở hổn hển - Nhất định cậu là người có tài năng nhất mà tớ từng gặp. Bảo mẹ cậu dạy cho.
-Em nghĩ má muốn em trở thành nhà truyền giáo – Chrestomanci nói.
Nghe vậy Tacroy đảo mắt:
-Cậu có chắc không? Hay là nghe lầm? Liệu đó có phải là từ Pháp sư không?
-Không – Christopher nói – Má bảo là em sẽ đi vào Xã hội thượng lưu.
-A, Xã hội thượng lưu! – Tacroy thở hồng hộc – Tớ cũng mơ mình đi vào Xã hội thượng lưu, vô cùng đẹp trai trong bộ vét nhung, xung quanh toàn những tiểu thư xinh đẹp chơi đàn harp.
-Các nhà truyền giáo có mặc đồ vét nhung không? – Christopher hỏi – Hay là anh định nói đến Thiên đường?
Tacroy ngước nhìn bầu trời xám xịt giông bão:
-Tớ nghĩ là câu chuyện này chẳng đi đến đâu – anh ta nói - Thử lại đi. Cậu của cậu bảo tớ là cậu sắp đi học. Nếu đó là một trường tử tế thì họ sẽ phải dạy thêm môn pháp thuật, như một môn học thêm. Hãy hứa với tớ là họ sẽ đề nghị được học môn đó.
-Được thôi – Christopher nói. Nhắc đến trường học khiến đâu đó sâu tít trong dạ dày nó thót lên một cái lo âu - Trường học giống cái gì nhỉ?
-Đầy trẻ con – Tacroy nói - Tớ sẽ không làm cho cậu có định kiến đâu.
Tới lúc này anh ta đã vật lộn lên được tới đỉnh dốc, màn sương của Chỗ Trung Gian đã cuồn cuộn trước mắt họ.
-Bây giờ đến phần láu cá đây – Tacroy nói - Cậu của cậu nghĩ rằng cái này sẽ có cơ may đến đích cùng với hàng hoá chất trên nó, nếu như lúc tớ rời đi cậu đẩy nó một phát. Nhưng trước khi tớ đi … lần sau nếu cậu thấy mình đang ở trong một ngôi Đền Ngoại giáo và bị người ta đuổi thì hãy vứt tất cả các thứ và thoát lấy thân qua một bức tường nào gần nhất. Hiểu không? Nhìn những thứ này thì có vẻ như một tuần nữa tớ sẽ gặp lại cậu đấy.
Christopher ghé vai vào sau chiếc xe ngựa và đẩy mạnh khi Tacroy bước vào màn sương, tay vẫn cầm sợi dây. Chiếc xe ngựa nghiêng đi và trượt tới theo anh ta. Vừa lọt vào màn sương, trông nó mỏng và nhẹ như một cánh diều, và giống như cánh diều nó lao đi và đắm vào không gian, khuất dạng.
Christopher tư lự trèo về nhà. Nó giật mình khi thấy mình đang ở Thế Giới Nào Đó nơi Bọn Ngoại giáo sống mà không biết. Nó có lý khi lo lắng về Bọn Ngoại giáo. Giờ đây không gì có thể ngăn cản không cho nó trở lại Dãy Mười được nữa. Và nó thực sự ước gì má đừng quyết định nó phải trở thành một nhà truyền giáo.